Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 123

Lời nói ra rất nhỏ, nhưng Lâm Quát đã quên trên người cậu có micro.

 

Ban tổ chức trước màn hình: "..."

 

Họ nghi vấn không phải mình làm chương trình trốn khỏi mật thất, mà là gameshow hẹn hò.

 

Người phụ trách có hơi quẫn bách, nhưng nhìn đến biểu cảm của đạo diễn xong thì quẫn bách bách bay sạch. Đạo diễn hình như rất thích cảnh này.

 

Ngẫm cũng phải, hai người do anh ta chọn vừa phù hợp với 'chỉ số thông minh' ban tổ chức yêu cầu, còn có thể tạo thêm điểm nhấn, đạo diễn bảo sao không thích cho được.

 

Trên màn hình nhỏ, Thịnh Văn nghe Lâm Quát nói xong liền cười thành tiếng.

 

Lâm Quát nhướng mày: "Còn không chạy sao?"

 

Thịnh Văn buông cậu ra, nói: "Chạy liền đây."

 

"Ừm." Lâm Quát nói: "Em nhìn anh chạy."

 

"Được." Thịnh Văn đồng ý xong, ung dung trở ra ngoài.

 

Lâm Quát còn nhớ mình đang ghi hình, vì thế cố ý thúc giục: "10, 9, 8..."

 

"Đi đây đi đây." Thịnh Văn nói: "Đừng hối mà."

 

Lời tuy nói vậy, Thịnh Văn đến cửa mật thất rồi còn cố ý quay đầu bắn tim với Lâm Quát, thế mới ung dung rời đi.

 

Lâm Quát đứng tại chỗ bình ổn tâm tình, chốc lát mới ra ngoài.

 

Trước đó cậu đã đi một vòng mật thất, cũng đụng vài người, có điều dưới chân cậu đeo chuông, còn chẳng kịp đến gần ai họ đã vội vàng tản mất.

 

Khi ấy Lâm Quát không định đuổi theo người nào, thế là mặc cho họ tản như chim thú mau lẹ trốn đi.

 

Giờ nghiêm túc nghĩ lại, muốn giành hạng nhất vẫn phải dựa vào cậu. Bởi vì Thịnh Văn là 'cừu', theo suy đoán cá nhân cậu, 'cừu' mang theo manh mối hơn nữa cùng phe với 'chú bé chăn cừu'. Nếu vậy ai thoát khỏi mật thất đầu tiên khó mà kết luận.

 

Cho nên vì tiền quảng cáo, Lâm Quát quyết định nghiêm túc thôi.

 

Cậu nhớ lại thẻ nhiệm vụ ban tổ chức cung cấp, trên đó có một cái là tìm ra 'chú bé chăn cừu', nhưng ban tổ chức lại tiết lộ luôn ai là 'chú bé chăn cừu' cho cậu.

 

Lâm Quát không định đi tìm 'chú bé chăn cừu', phỏng chừng lại giống 《 Trang Viên Chết Chóc 》, thân phận giữa sói và chú bé chăn cừu sẽ phát sinh hoán đổi.

 

Nghĩ vậy, Lâm Quát bắt đầu săn cừu.

 

Phía bên kia, Thịnh Văn chẳng chút để tâm mà đi tìm người khác. Thẻ nhiệm vụ của hắn là tiết lộ manh mối của mình cho 'chú bé chăn cừu', còn phải giúp 'chú bé chăn cừu' tránh khỏi dân làng có ý đồ cướp manh mối.

 

Hắn chỉ sở hữu mỗi một manh mối, nhìn qua hết sức mơ hồ, nội dung là: Mật mã ở bên tai.

 

Thịnh Văn liếc qua đã biết đáp án, cũng không thể đổ tại ban tổ chức nghĩ ra phó bản quá còi, chỉ có thể nói đây là gameshow, giải trí là chính.

 

Thịnh Văn tiến lên, nghênh diện bắt gặp hai người.

 

Nam sinh dẫn đầu thận trọng hỏi Thịnh Văn: "Be be be?"

 

"..." Thịnh Văn thẳng toẹt nói ra manh mối: "'Mật mã ở bên tai'."

 

Nam sinh dẫn đầu nhẹ nhõm thở phào, quay qua nói với đồng bạn: "Thầy Đoàn, là 'cừu'."

 

Đoàn Thừa nhanh tay đẩy mở một gian mật thất: "Vào trong rồi nói!"

 

Hai người kia dẫn đầu bước vào mật thất, Thịnh Văn giữ nguyên thái độ chậm rãi theo sau.

 

Đoàn Thừa bảo: "Tôi chính là 'chú bé chăn cừu'."

 

Thịnh Văn không hé môi nhìn gã, đầy mặt phụ đề 'ông đây biết thừa, bằng không ai rảnh mỡ nói manh mối cho cậu'.

 

Nam sinh còn lại cũng là nghệ sĩ, tên Chu Thời.

 

Chu Thời quay đầu nói với Đoàn Thừa: "Manh mối của tôi là 'mật mã là hình tròn', của ảnh là 'mật mã ở bên tai', Thầy Đoàn, anh có suy đoán gì không?"

 

Đoàn Thừa nói: "Có, nhưng còn chưa chắc, chờ chắc chắn rồi lại nói cho mấy người."

 

Dứt lời nhìn Thịnh Văn: "Ngoài manh mối có sẵn, anh tìm được gì nữa không?"

 

Thịnh Văn: "Không."

 

Đoàn Thừa 'à' xong bỏ qua Thịnh Văn, Chu Thời bên cạnh lại ngó hắn, có lẽ Thịnh Văn khiến người ta cảm giác một loại khí chất cường giả, cậu ta theo bản năng hỏi một câu: "Anh có suy đoán gì không?"

 

Thịnh Văn: "Không."

 

Tuy hắn vẫn luôn phủ nhận, nhưng trong mắt Đoàn Thừa và Chu Thời, biểu cảm kia lại là 'tôi biết đấy nhưng không thể nói'.

 

Chu Thời: "Không sao đâu, anh đừng căng thẳng, có suy đoán gì thoải mái nói đi."

 

Thịnh Văn liếc bọn họ một cái: "Thế thì trò chơi kết thúc luôn."

 

Tự tin của hắn khiến hai nghệ sĩ sửng sốt.

 

Chu Thời: "Thật hay đùa vậy, nói thử xem! Trò chơi kết thúc sớm, tan làm sớm còn về ăn cơm nữa."

 

Thịnh Văn hoang dã đã quen, mười năm trong Vây Thành vẫn luôn là Thần S người người nể sợ, căn bản không biết cái gì gọi là uyển chuyển. Hắn nâng mí mắt, chỉ hỏi: "Chắc chưa?"

 

Không lập tức lộ đáp án ngay, cũng là vì suy xét đến Lâm Quát nói 'bên A là trên hết', hắn chỉ nghe bạn trai thôi.

 

Đâu ngờ Đoàn Thừa nghe hắn nói xong tức khắc đầy mình khó chịu: "Trai đẹp, lúc nói chuyện cân nhắc một chút, bị vả mặt khó coi lắm đấy."

 

Thật ra gã chẳng có đầu mối gì, bảo cần xác định ý tưởng rồi chia sẻ sau cũng chỉ để bản thân trông thông minh hơn trên TV. Gã vốn tính toán là, chỉ cần đến khi rõ ràng manh mối, gã sẽ thốt một câu 'quả nhiên'.

 

Giờ mọc ra cái thứ tự tin như này khiến Đoàn Thừa hơi lag: "Chúng ta cùng một phe, anh muốn nói thì nói, không nói thì im, hiểu vấn đề chưa?"

 

Hình tượng Đoàn Thừa trong mắt công chúng luôn là 'thẳng tính', gã có gì nói đó, không nể nang ai chút nào. Vì có lượng fan vừa đông lại mạnh, thường một câu đã đắc tội người ta, minh tinh khác kém hơn gã chỉ đành nhịn, còn phải cười với Đoàn Thừa.

 

Thịnh Văn lại chẳng quen gã: "Nhờ người làm việc mà thái độ này?"

 

Đoàn Thừa ngớ ra, không hiểu tên người thường đây là thế nào. Gã hạ mình nói chuyện với người thường, kết quả kẻ này không chút nể mặt gã.

 

Sắc mặt gã khó coi: "Tôi nhờ anh cái gì?" Có điều Đoàn Thừa vẫn khá cẩn thận, sẽ không khiến mình mang tai tiếng: "Chia sẻ manh mối là nhờ anh sao? Đây chẳng phải vốn nên thế à?"

 

Đoàn Thừa càng nói càng hăng, gã gần như có thể tưởng tượng được, khi gameshow này phát sóng dân mạng sẽ dấy lên phản ứng gì, thiết lập thẳng tính kia của gã càng thêm vững chắc.

 

Thịnh Văn nheo mắt nhìn gã như đang nhìn đồ ngu: "Tới đi, chia sẻ chút manh mối của cậu, thích dạy đời thế làm gương trước."

 

Đoàn Thừa nghẹn lời, nhưng Thịnh Văn nói cũng không sai, chính gã chưa hề chia sẻ manh mối.

 

Để lấy lại mặt mũi, Đoàn Thừa không thể không nói bừa: "Tôi vẫn chưa thể khẳng định, nếu anh chắc chắn, vậy anh nói trước đi."

 

"Không não mà nói thanh mát thoát tục như vậy." Thịnh Văn buồn cười: "Cậu là diễn viên hài hả?"

 

Đoàn Thừa: "..."

 

Chu Thời thấy tình hình bất ổn, vội vàng khuyên can.

 

Thịnh Văn nhìn mắt cam trong mật thất, nghĩ bụng chỗ tốt duy nhất của Vây Thành được đồ ngu này nhấn mạnh rồi, ấy là ở Vây Thành hắn có thể đánh người thoải mái, không hề phạm pháp.

 

Bây giờ hắn muốn tẩn đồ ngu này, mà đầy rẫy camera như vậy.

 

Trong lúc ghi hình, Lâm Quát đã dặn hắn không được gây chuyện.

 

Vì bạn trai, Thịnh Văn quyết định tha cho đồ ngu: "Về rồi thắp hương cảm tạ đi."

 

Đoàn Thừa còn muốn mở miệng, Thịnh Văn liếc mắt một cái.

 

Cảm giác áp bức trời sinh khiến nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, Đoàn Thừa bất giác nhũn chân, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.

 

Nhóm người ban tổ chức xem đến tình huống này đều ngó qua đạo diễn.

 

Đạo diễn không bảo ai can ngăn, không phải vì điểm nhấn mà thật sự thấy sảng khoái. Bọn họ nhịn Đoàn Thừa lâu lắm rồi!

 

Đạo diễn quay đầu phân phó: "Đoạn này đừng đưa vào chính thức, à đúng rồi, copy một phần gửi email cho tôi."

 

Người phụ trách hùa: "Tôi cũng muốn một phần."

 

Trong mật thất, Thịnh Văn đưa manh mối xong quay đầu định đi, đến bên cửa lại chợt ngừng, sự nhạy bén với nguy hiểm luyện ra từ mười năm ở Vây Thành bỗng réo vang ngay trong khoảnh khắc.

 

Hắn biến sắc, lập tức đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn hai người khác: "Đừng lên tiếng."

 

Chu Thời bị nét mặt Thịnh Văn dọa sợ.

 

Câu hỏi tại sao nghẹn trong cổ họng.

 

Mà khi ấy, giọng máy trôi nổi mà Thịnh Văn cực quen thuộc vang lên trên không.

 

"Phân tích số liệu hệ thống chủ thần--"

 

"Hệ thống chủ thần đang khôi phục--"

 

"Hệ thống chủ thần khôi phục hoàn tất, kích hoạt phó bản 《 Sói Tới Rồi 》."

 

Giữa không trung hiện khung giao diện:

 

【《 Sói Tới Rồi 》 tải xuống hoàn tất】

 

【《 Sói Tới Rồi 》:

 

Nhân số phó bản: 39 người

 

Quy tắc phó bản: Thoát khỏi mật thất, để sói bắt được sẽ bị xé xác nha

 

Khen thưởng phó bản: --】

 

Thịnh Văn trầm mặt.

 

Lúc thấy bảng giao diện nổi kia, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện gì.

 

Trương Dực đã không phá hủy hoàn toàn hệ thống chủ thần, hơn nữa còn mang theo nó ra khỏi Vây Thành.

 

Hắn gặp Trương Dực ở buổi ghi hình chẳng phải trùng hợp, Trương Dực có chuẩn bị mà đến.

 

Trương Dực rốt cuộc muốn làm gì, vì sao không phá hủy hệ thống chủ thần, Thịnh Văn lười đoán. Hắn nghe thấy động tĩnh sột soạt ngoài cửa, kèm theo tiếng chuông kêu giòn vang, cùng cả tiếng hít hà phát ra khi chó săn đánh hơi đồ vật.

 

Bảng giao diện nổi chậm rãi biến mất, Thịnh Văn nhìn nhân số phó bản, hắn cau mày.

 

Chương trình không thể quay tiếp, bởi vì ngoài 7 người tham gia gameshow, toàn bộ ban tổ chức cũng bị cưỡng chế tham dự.

 

Hai người khác trong phòng còn chưa kịp hiểu chuyện, Thịnh Văn 'đệch' một tiếng: "Trốn kỹ vào."

 

Hắn chỉ nhắc một câu, nếu Chu Thời và Đoàn Thừa còn muốn tìm đường chết thì hắn mặc xác.

 

Thịnh Văn nghe thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, cũng cách hắn càng lúc càng gần.

 

Hắn không do dự, xoay người mở cửa.

 

Trước mặt là hành lang rất dài, camera sáng lên ánh đỏ.

 

Ánh sáng chập chờn không rõ, Thịnh Văn nhìn thấy một con sói toàn thân trắng tuyết, lông lóng lánh bạc.

 

Trong hoàn cảnh tối tăm, mắt sói lóe lên ánh sáng u ám. Thị giác ban đêm của Thịnh Văn rất mạnh, con sói cách đó không xa trong tư thế lao lên, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhào đến xé xác hắn.

 

Đoán sói sẽ nháy mắt vọt lên, nó lập tức nhào đến.

 

Thịnh Văn không tránh, cũng không muốn tránh.

 

Bị sói đè ngã xuống đất, Thịnh Văn còn lo làm đau chú sói này.

 

Hắn ngẩng lên đối diện với cặp mắt sói lộ hung quang, trầm thấp gọi: "Bạn trai."

 

Tiếng 'bạn trai' cực khẽ, tưởng chừng chỉ như hắn đang thì thầm. Mà con ngươi chú sói kia khoảnh khắc cứng lại, lúc sau cảm xúc tức thì biến đổi, từ hung ác trở nên hoảng loạn. Thịnh Văn nâng tay xoa đầu sói: "Đừng sợ."

 

Chú sói Lâm Quát sau phút cừng đờ lập tức buông Thịnh Văn, quay đầu bỏ chạy.

 

Thịnh Văn dứt khoát bật dậy khỏi mặt đất, cánh tay hắn bị vuốt sói sắc bén cắt ra vết máu, chỉ là lúc này không rảnh bận tâm, hắn chỉ muốn đuổi theo Lâm Quát.

 

Cùng lúc đó, Chu Thời và Đoàn Thừa trong mật thất dò xét thò đầu ra.

 

Sói nhe răng đe doạ.

 

Hai người lập tức khiếp sợ.

 

"Cút!"

 

Thịnh Văn đá vào ngực Đoàn Thừa, gã nào chịu nổi một cước ấy của Thịnh Vân, bay thẳng vào trong mật thất.

 

Hắn vốn không lo hai kẻ này bị xé xác, mà hắn lo Lâm Quát sẽ có bóng ma tâm lý.

 

Mà Thịnh Văn vừa nâng chân đá, sói đã chạy xa.

 

Tốc độ của hắn dù rất nhanh cũng không thể đuổi kịp Lâm Quát.

 

Hắn dứt khoát dừng chân, nói với về chú sói phía trước: "Ca ca, tay bị rách chảy máu rồi."

 

Trong tầm mắt, tốc chạy như bay của sói giảm xuống rõ ràng, về sau ngừng hẳn.

 

Nhưng lại chẳng quay đầu, dường như không muốn để Thịnh Văn trông thấy bộ dạng hiện tại của mình.

 

"Đau quá đi." Thịnh Văn giơ cánh tay lên, máu tươi nhỏ thành giọt trên đất: "Ca ca thật sự bỏ mặc người ta sao?"

 

~~~

Bình Luận (0)
Comment