Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 124

Thịnh Văn nhìn sói chăm chăm, nhưng cuối cùng nó vẫn bỏ đi mất.

 

Thịnh Văn thu tay lại: "Đệch, tức chết rồi."

 

Hắn càng nghĩ càng tức, rống lên với không trung: "Lâm Quát, em chờ đó!"

 

Tiếng chuông ngày càng xa, cuối cùng biến mất hẳn.

 

Thịnh Văn sầm mặt xoay người, Chu Thời đỡ Đoàn Thừa kinh hãi thấy một màn kia, vẫn chưa phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

 

Đoàn Thừa há miệng định nói.

 

"Nín." Thịnh Văn chẳng buồn liếc gã.

 

Chu Thời bèn hỏi: "Rốt... rốt cuộc là chuyện gì vậy?!"

 

"Cậu cũng nín."

 

"..."

 

Thịnh Văn đi tìm Trương Dực ngu ngốc kia, hắn lòng vòng khắp mật thất, thi thoảng nghe thấy tiếng chuông liền đuổi theo. Suốt dọc đường gặp không ít người, đạo diễn và người phụ trách hai mặt nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ rõ ràng đang theo dõi màn hình, qua một hơi giọng máy liền bị kéo vào mật thất.

 

Thịnh Văn không tiếp tục đuổi theo Lâm Quát, nén giận nói với những người này: "Không muốn chết thì trốn đi."

 

Hắn biết Lâm Quát không muốn tổn thương mọi người, thế nên nhẫn nại cảnh cáo bọn họ.

 

Ban tổ chức biết mình đang quay show, lúc này tất sẽ không vô tư nghĩ đây là trò đùa, hơn nữa bọn họ đều thấy bảng giao diện nổi trong không khí, chẳng có bất cứ máy chiếu nào, đó không phải thứ mà khoa học kỹ thuật hiện tại có thể phát minh ra được.

 

"Trương Dực đâu?" Thịnh Văn nóng máu hỏi người phụ trách: "Thấy người khác không?"

 

Trương Dực cũng là thí sinh do người phụ trách lựa chọn, anh ta có ấn tượng, run run rẩy rẩy chỉ vào một hướng: "Vừa mới thấy cậu ta đi tới bên kia."

 

Thịnh Văn không nói hai lời đuổi theo, bỏ lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

 

Bọn họ tuy vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều cảm thấy tử vong kề cận.

 

"Hay là theo Thịnh Văn đi?" Có người rụt rè đề nghị, họ đều nhận thấy sức mạnh của Thịnh Văn, như thể đây là sân nhà của hắn.

 

"Đừng đi." Người phụ trách gàn: "... Hắn bảo chúng ta trốn."

 

"Đạo diễn, làm sao đây..."

 

Đạo diễn nhìn bóng dáng Thịnh Văn biến mất: "Nghe hắn, trốn đi trước đã."

 

"Lỡ đâu hắn tự bỏ đi thì phải làm sao?" Lại có người hỏi: "Hắn biết cách rời khỏi mật thất."

 

Rời khỏi mật thất rất đơn giản, nhập chính xác mã khóa là được.

 

Chỉ khó mỗi chỗ là, mã khoá mở cửa ở trên chuông của Lâm Quát.

 

'Mật mã là hình tròn', 'mật mã ở bên tai', hai manh mối từ 'cừu' đều nhắm về chuông của Lâm Quát.

 

Ai trong đoàn phim cũng biết mật mã mở cửa nằm ở chùm chuông, nhưng mật mã là gì bọn họ mù tịt, mà vừa khéo người lên kế hoạch mật mã hôm nay lại nghỉ làm.

 

Đạo diễn cắn răng: "Nếu hắn quay lại cứu chúng ta."

 

"Hắn là cha tôi."

 

Đạo diễn nổi tiếng là người con hiếu thảo.

 

Người phụ trách cũng hùa: "Nếu hắn cứu tôi, cũng là cha tôi."

 

Thoáng dừng lại bảo: "Nghe lời cha nói, cứ tìm chỗ trốn cái đã."

 

Mọi người liền vội trốn đi, mà phía bên kia, Thịnh Văn đã tìm ra Trương Dực. Nhấc chân mở bát, Trương Dực không phòng bị lĩnh ngay một đạp, cả người ngã lăn ra đất văng xa mấy mét.

 

Chẳng chờ Trương Dực kịp phản ứng lại, Thịnh Văn đánh anh ta như hồi ở 《 Bách Quỷ Đồ 》, túm cổ áo Trương Dực vung một cú đấm.

 

"Con mẹ mày làm gì rồi?"

 

"... Khụ." Thịnh Văn định đấm tiếp, Trương Dực vắt chéo hai tay chặn lại, anh ta ho ra một búng máu, đủ thấy Thịnh Văn dụng lực lớn cỡ nào.

 

"Nghe tao nói." Trương Dực nói: "Hệ thống chủ thần đúng là tao mang ra."

 

Thịnh Văn nghe đến đây càng phát rồ, lại hung hăng đạp một cước tới.

 

Trương Dực từ đầu chí cuối không đánh trả, anh ta để Thịnh Văn đánh đủ rồi, bấy giờ mới run rẩy đỡ tường đứng dậy: "Từ đầu tao đã muốn nói cho bọn mày."

 

Lúc bắt đầu ghi hình, Trương Dực đã định nói chuyện này cho Thịnh Văn và Lâm Quát, nhưng vì đạo diễn hô bắt đầu, anh ta đành tính toán sau khi gặp họ ở mật thất thì lại nhắc sau.

 

"S." Trương Dực nói: "Đây là giao dịch giữa tao và hệ thống chủ thần."

 

Khoảnh khắc cuối ở Vây Thành, Trương Dực lôi theo Quan Mạc vào 《 Bách Quỷ Đồ 》 lấy lại cuốn nhật ký từng chôn dưới tàng cây.

 

Khi ấy cả hai đã làm giao dịch.

 

Quan Mạc bảo Trương Dực mang lõi hệ thống chủ thần đi, ba tháng sau nếu hệ thống không bị phá hủy sẽ tự động khôi phục 30%, tới đây chỉ cần có một cơ hội sẽ kích hoạt mở phó bản.

 

Phó bản mở rồi sẽ có khen thưởng.

 

Nếu Trương Dực thắng được phó bản, hệ thống chủ thần sẽ khôi phục dữ liệu toàn bộ người bị xoá sổ.

 

Quan Mạc chưa nói Trương Dực thất bại sẽ ra sao, nhưng anh ta đoán được.

 

Một khi bản thân thất bại, những người bị xoá sổ sẽ là trạng thái tử vong như cũ, anh ta là người duy nhất biết hệ thống chủ thần còn tồn tại, nếu anh ta chết, hệ thống chủ thần vẫn có thể tiếp tục tự khôi phục, khi cán mốc 100%, vậy có lẽ thế giới thực sẽ trở thành Vây Thành thứ hai.

 

Nói tới đây Trương Dực nhìn Thịnh Văn: "Xưa nay tao vốn không phải loại người tốt gì."

 

Lời Trương Dực không sai, trước đây anh ta vì tích góp điểm có thể không chút lưu tình để người khác dò mìn, đối với cám dỗ có thể hồi sinh Chu Mộc và Trương Dực thật sự, anh ta gần như không hề do dự đã đưa ra lựa chọn.

 

"Hệ thống chủ thần không nói dối." Trương Dực nhìn Thịnh Văn: "Tự mày biết rõ."

 

Không khác với mọi phó bản từng qua, quy tắc của nó không bao giờ giả, chỉ là cất giấu rất nhiều cạm bẫy.

 

Mà hiện tại cạm bẫy là gì, Trương Dực ngay từ đầu đã biết.

 

"Tao không ngờ bọn mày cũng tới chương tình này." Trương Dực nói: "Giờ mày đánh chết tao cũng vô dụng, qua bản đi, chỉ cần chúng ta qua bản, Lâm Quát sẽ không vấn đề gì. Mày là Thần S, độ khó lần này dù có năm sao, đối với mày cũng chỉ như bữa sáng chứ, huống hồ hệ thống chỉ có 30% sức mạnh."

 

Chẳng sợ Lâm Quát bị hệ thống chủ thần xoá sổ, chỉ cần bọn họ có thể qua bản, Lâm Quát cũng sẽ hồi sinh.

 

Mà đúng là vì hệ thống chủ thần chỉ có 30% sức mạnh, dù Lâm Quát biến thành công cụ hình người của phó bản, cậu vẫn giữ được ý thức riêng.

 

Thịnh Văn: "Thật mẹ nó xúi quẩy."

 

Gameshow tình thú với Lâm Quát thành như hiện tại, Thịnh Văn rất muốn một phát bóp ch ết Trương Dực.

 

Nhưng sự đã rồi, hắn đẩy Trương Dực ra không buồn nói nữa.

 

Lúc hắn nhận manh mối từ thân phận 'cừu' đã biết mật mã nằm trên người Lâm Quát.

 

Hắn nói chuyện đó cho Trương Dực, anh ta nghe xong xoay người định đi tìm Lâm Quát, Thịnh Văn gọi lại: "Không được tổn thương cậu ấy, nếu không tao vặn cổ mày."

 

Trương Dực: "Biết rồi."

 

Hai người phân công hành động, Thịnh Văn nín thở lắng nghe tiếng chuông. Theo âm vang lần tìm Lâm Quát, tiếng chuông vẫn luôn duy trì khoảng cách với hắn, như thể cố ý dẫn dắt hắn đi đâu đó, thẳng đến cuối cùng biến mất chẳng thấy đâu.

 

Thịnh Văn vừa ngẩng lên, phát hiện Lâm · sói · Quát đã đưa hắn về mật thất ban đầu, trên bàn nhỏ quấn đèn có một lọ thuốc sát trùng cùng với gói tăm bông, cũng không biết Lâm Quát đào đâu ra được.

 

Thịnh Văn không cảm xúc nhìn vào một điểm trong bóng đêm, nơi đó lập loè ánh huỳnh quang xanh lục: "Lâm Quát, mắt em phát sáng em có biết không?"

 

Ánh huỳnh quang biến mất.

 

Thịnh Văn hừ một tiếng, bấy giờ mới xé mở gói tăm bông, lấy hai cây ra chấm thuốc khử trùng. Lúc này ánh huỳnh quang biến mất lại trộm sáng lên ở vị trí xa hơn.

 

Lâm Quát đang nhìn lén hắn.

 

Thịnh Văn không dám nói thẳng chuông là manh mối, dù sao đó là chìa khoá của phó bản, hắn không chắc những lời này có khiến sói ngốc Lâm Quát phản nghịch hay không, từ đó bị thứ khác chiếm đoạt ý thức.

 

Hắn tùy tiện kéo tay áo lên bả vai, vết cào trên cánh tay làm người ta dị thường khiếp hãi.

 

Thịnh Văn cầm tăm bông định chấm miệng vết thương, dư quang thoáng thấy ánh huỳnh quang kia cách gần mình hơn chút.

 

Lâm Quát rất lo cho hắn.

 

Thịnh Văn tạm thu mắt, tăm bông mới chạm nhẹ vào miệng vết thương hắn đã rống lên: "Đau đau đau!"

 

Hắn tự thổi 'phù phù' giúp mình: "Bạn trai đánh tôi, bạn trai không yêu tôi nữa, tôi không ai cần cũng chẳng ai thương."

 

Tình cảnh quá là thương tâm làm người rơi lệ.

 

Sói kia chung quy không nhịn nổi, ló đầu vào.

 

Thịnh Văn đón ánh mắt lo lắng của sói ngốc: "Em còn nhìn gì? Thấy tôi là chạy, vậy em đi luôn đi! Giờ giả bộ quan tâm tôi, tôi còn tưởng em thích tôi lắm đấy."

 

Sói nhe răng với hắn.

 

Thịnh Văn: "Còn định cắn tôi?"

 

Giọng hắn càng tủi thân: "Chẳng phải đã nói bắt tôi sau cùng, kết quả người bị thương đầu tiên là tôi, Lâm Quát, em là đồ lừa đảo."

 

Sói rũ đầu xuống.

 

Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy cậu.

 

Sói ngốc muốn vùng ra, Thịnh Văn lập tức nói: "Em chắc muốn lộn xộn? Dù vết thương của tôi rách ra lần nữa cũng không bận tâm?"

 

Lâm · sói · Quát không còn dám nhích.

 

Thịnh Văn lặng lẽ nhìn chuông đeo ở chân sau sói, mở miệng: "Nghe chuyện《 Người Đẹp Ngủ Trong Rừng 》 chưa, chưa nghe tôi kể em nghe, người đẹp ngủ say không tỉnh, phải hoàng tử định mệnh hôn cậu ấy mới tỉnh."

 

"Lâm Quát." Thịnh Văn không biết xấu hổ mặt dày mày dạn nói: "Hoàng Tử Thịnh Văn của em hôn em một cái thử xem."

 

Sói: "..."

 

Hắn ôm chặt sói, đặt xuống trán sói một nụ hôn.

 

Nụ hôn kéo dài một phút, sau đó Thịnh Văn đứng dậy, nhìn sói không hề biến đổi: "Em có vấn đề."

 

Sói: "..."

 

Sói muốn cắn chết hắn.

 

Thịnh Văn trở ra kéo mở cửa, trước khi hoàn toàn đóng lại dặn: "Ngoan ngoãn ở đây chờ, hiệp sĩ Thịnh Văn của em rất nhanh sẽ quay trở về tìm em."

 

Dòm sói ngốc hai cái, Thịnh Văn bấy giờ mới đóng cửa lại.

 

Vốn dĩ từ đầu đã không coi gameshow ra gì, Thịnh Văn cũng không biết cửa mật thất ở đâu, hắn quay đi tìm ban tổ chức.

 

Vẫn hên mấy người này còn trốn ở chỗ từng gặp Thịnh Văn, thấy hắn đã đi còn quay lại thì mém mừng phát khóc, suýt buột mồm kêu một tiếng 'cha'.

 

Thịnh Văn dẫm nát chuông, quả nhiên trong chùm chuông có manh mối mật mã mở cửa.

 

Từng mẩu giấy một.

 

Bên trong lại không phải con số trực tiếp, mà giống dạng câu đố chữ.

 

Đoàn làm phim tức thì thất vọng, tuy bọn họ lên kế hoạch mật thất hack não, nhưng không đồng nghĩa biết giải mã ra sao.

 

Ánh mắt chờ mong dồn hết về Thịnh Văn.

 

Hắn liếc đống giấy trên đất.

 

Khịt mũi.

 

Đạo diễn ái ngại hỏi: "Thịnh... Thịnh Văn, cậu không có manh mối sao?"

 

Người phụ trách đầy mặt 'tôi không tin'.

 

Thịnh Văn nhặt đống giấy: "Lần sau loại kế hoạch này tìm tôi."

 

"Đây không phải hack não, đây gọi là sỉ nhục."

 

Nội dung trên giấy hợp thành: Bảy gom tám góp, chết không chia lìa*.

 

"1544." Thịnh Văn nói: "Đi mở cửa."

 

Cả đoàn: "!!!"

 

Đạo diễn lập tức muốn chạy đi mở cửa, chạy được nửa đường thì quay đầu, lo lắng hỏi: "... Sói thì sao?"

 

"Chờ tôi giải quyết đây." Thịnh Văn chuẩn bị quay lại mật thất chỗ Lâm Quát, mất kiên nhẫn hối: "Nhanh cái tay lên, không nguy hiểm."

 

Ai nấy nhận lệnh, mau lẹ chạy đến cửa lớn của mật thất.

 

Mà Thịnh Văn thì tới mật thất phía Lâm Quát, giữa đường liền vang lên giọng máy chói tai.

 

Đây là thông báo kết thúc phó bản, cũng là tiếng rên rỉ cuối cùng của hệ thống chủ thần.

 

Thịnh Văn mới vừa đẩy cửa, cánh tay chợt bị kéo qua.

 

Thuốc khử trùng không chút lưu tình dốc thẳng xuống cánh tay bị thương, hắn đau đến xoắn mày.

 

Lâm Quát lạnh mặt: "Anh đắc ý quá ha, hiệp sĩ."

 

Thịnh Văn cười: "Bảo bối, bằng lòng cùng hiệp sĩ phá huỷ hệ thống chủ thần không?"

 

Lâm Quát dùng tăm bông chấm thuốc khử trùng: "Rất sẵn lòng."

 

"Còn có." Lâm Quát liếc Thịnh Văn, nghiêm túc lặp lại: "Em rất yêu anh, luôn vậy, mãi mãi."

 

...

 

Ba tháng sau.

 

Kế hoạch gia gameshow Thịnh Văn lãnh lương mẻ đầu, đắc ý dào dạt muốn mang Lâm Quát đi ăn sơn hào hải vị.

 

"Chỉ cho chọn chỗ đắt nhất." Thịnh Văn nói: "Không thiếu tiền."

 

Lâm Quát nói: "Lĩnh lương cỡ nào ha, đắc ý thành vậy."

 

Thịnh Văn ra dấu một con số, quả thật tiền lương không tồi, quan trọng nhất là, hắn đã có một công việc thoải mái ổn định, biên chế chính thức đầy đủ 5 bảo hiểm 1 kim quỹ: "Gọi Trương Dực với Chu Mộc tới, cả con lợn Trần Ý kia, để cho bọn họ thấy, Thần S ở đâu cũng là Thần."

 

"..." Lâm Quát: "Được."

 

Thịnh Văn: "Chi Chi với Giang Thăng cũng gọi luôn."

 

"Được."

 

Thịnh Văn lại tiếp: "Bảo bối, ngày mai mang em đi xem nhà bự, đứng tên em, Bảo Đại sẽ cứu em*."

 

(*保大先救你: chắc ý anh Thịnh là em có tiền thì em là nhất hả)

 

Lâm Quát cười: "Anh đang cầu hôn em đấy à?"

 

"Thông minh ghê." Thịnh Văn lấy ra một cặp nhẫn tình nhân, hắn đã đeo một chiếc, chiếc còn lại cũng đeo vào ngón trỏ Lâm Quát, kế đó hôn lên.

 

~~~

 

Kết thúc ngoại truyện

 

===

 

Sốp giải thích mật mã "bảy gom tám góp, chết không chia lìa (七拼八凑,至死不渝)

 

"Bảy gom tám góp" cộng lại bằng 15

 

"Chết không chia lìa" nghĩa là mãi mãi, phát âm gần giống 44

 

Còn không biết thật sự đúng không -.- Nếu sai sốp xin lũi

Bình Luận (0)
Comment