Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 11

Hơn nữa, cách anh xuất hiện có phần quá sức… ảo diệu.

Cô không hề thấy chiếc xe nào đi ngang qua, chỉ vô tình ngẩng đầu thì đã thấy anh tao nhã bước tới, trông như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ cứu rỗi thế giới vậy.

Anh rất cao, khi đứng trước mặt anh, Xuân Hòa phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong miệng cô vẫn còn một miếng bánh chưa nuốt hết, động tác nhai bỗng chậm lại.

“Sao anh lại…” đến đây?

Dịch Thương Bắc nhìn cô, khóe môi cong nhẹ.

“Ngon không?”

Dịch Thương Bắc cầm chìa khóa xe trong tay, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh rán mà Xuân Hòa đang cầm.

Xuân Hòa vô thức giơ bánh lên: “Ngon lắm, anh có muốn ăn thử không?”

“Được.”

Nói xong, anh quay người bước về phía xe bánh rán ven đường. Xuân Hòa thấy anh đứng đó một lúc lâu, vừa lục túi vừa cầm điện thoại, trông có vẻ lúng túng.

Chẳng lẽ anh không có tiền lẻ?

Không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy tới, đưa tờ mười tệ cho anh: “Dùng cái này đi.”

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Dịch Thương Bắc thản nhiên nhận lấy, không có chút ngại ngùng: “Cảm ơn.”

Xuân Hòa lắc đầu, ý bảo đừng khách sáo, rồi quay sang nói với chủ quán: “Cho anh ấy một phần giống tôi.”

Hai phút sau, Dịch Thương Bắc—một người lúc nào cũng quần là áo lượt—đứng bên đường, trên tay cầm một chiếc bánh rán nóng hổi.

Anh nhìn nó một lúc, rõ ràng là không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

Xuân Hòa vốn định nhịn cười, nhưng hình ảnh này thực sự quá buồn cười.

Một người đàn ông khí chất bẩm sinh toát ra sự cao quý, vậy mà lại lúng túng cầm bánh rán ven đường, như thể IQ vừa tụt xuống mức của một đứa trẻ sáu tuổi.

Có lẽ Dịch Thương Bắc cũng nhận ra sự vụng về của mình, anh nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô đầy ý vị: “Em cười cái gì? Thấy em ăn có vẻ ngon, tôi mới mua thử thôi.”

Xuân Hòa cong môi: “Chỉ là tôi cảm thấy... một người như anh mà ăn món này trông thật đặc biệt.”

Dịch Thương Bắc nhướng mày: “Người như tôi là người thế nào?”

Xuân Hòa bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không loạn, bắt đầu xâu chuỗi những từ dùng để miêu tả một người đàn ông vừa đẹp trai vừa quyến rũ:

“Vẻ ngoài xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, phong thái điềm tĩnh, khí chất hiên ngang...”

“Được rồi.”

Dịch Thương Bắc cắt ngang, giọng điệu lười biếng: “Nghe chán rồi.”

Xuân Hòa chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên: “Nhưng ai cũng nói vậy mà.”

Dịch Thương Bắc cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Thật không? Sao tôi cứ có cảm giác em đang nói cho có vậy?”

Xuân Hòa nghẹn lời. Cô định phản bác, nhưng nghĩ lại thì... cần gì phải giải thích chứ?

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Cô cúi đầu nhìn màn hình, thấy hai chữ “chị An” liền biết ngay nội dung cuộc gọi.

Bình Luận (0)
Comment