Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 10

Bình thường, khi làm việc, chị An rất nghiêm khắc, đến mức nhân viên trong công ty đều ngầm gọi chị là “Mẫu Dạ Xoa”. Ấy vậy mà lúc này, “Mẫu Dạ Xoa” lại hóa thân thành bà mối, nhiệt tình sắp xếp chuyện yêu đương, kết hôn, thậm chí cả chuyện sinh con.

Người đàn ông đối diện cười giả lả: “Xin lỗi cô Xuân, tôi thấy cô đẹp quá, đẹp đến mức không chân thực.”

Xuân Hòa cũng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề xuất phát từ sự vui vẻ, mà là vì cô nể mặt chị An.

Cô đáp lại: “Còn anh Chúc thì đẹp rất thật.”

Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Xuân Hòa nhẹ nhàng đứng lên: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Vừa rời khỏi bàn, cô đã nghe thấy giọng người đàn ông thì thầm với chị An: “Có phải cô ấy giận không? Tính khí khá kiêu ngạo nhỉ.”

Những câu sau cô không nghe rõ, nhưng cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh, rửa tay thật lâu, sau đó bước ra ngoài.

Nhìn từ xa thấy hai người họ vẫn đang trò chuyện, cô quyết định… lặng lẽ rời khỏi nhà hàng bằng một hướng khác.

May mắn là có vách ngăn che chắn, họ không nhìn thấy cô.

Ra khỏi nhà hàng, cô hít sâu một hơi, cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hơn hẳn.

Mùi thơm của lạp xưởng và bánh rán thoang thoảng trong không khí.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía đó, thấy một chiếc xe đẩy bán bánh rán đang đỗ ở góc đường.

Màn đêm dần buông xuống, những đám mây màu hồng cam lơ lửng trên bầu trời, ánh hoàng hôn trải dài cuối con phố.

Xuân Hòa cầm một chiếc bánh rán nóng hổi, đứng bên lề đường, yên lặng cúi đầu ăn.

Cách đó không xa, phía bên kia đường, trong quán trà ba tầng mang phong cách cổ điển, Dịch Thương Bắc đang đứng cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn về phía cô.

Dịch Thương Bắc đứng đó, ánh mắt dõi theo Xuân Hòa.

Sau khi bị ông cụ mắng, anh không ở lại dùng cơm tối. Sở Phong tổ chức một buổi tụ họp, gọi anh đến chơi.

“Bình thường rủ đi club cậu chẳng bao giờ đi, uống trà cũng không thèm tới, tôi thật hết cách. Nghĩ xem, có anh em nào tụ họp lại đi uống trà như bọn mình không? Tôi làm mấy chuyện này cũng chỉ vì cậu thôi đấy.”

Vì thế, anh đành nể mặt Sở Phong.

Đám đàn ông trong phòng chẳng ai chịu yên tĩnh, cả hội vui vẻ ngồi đánh mạt chược.

Sở Phong không tham gia, ra ngoài nghe điện thoại xong thì quay lại tìm Dịch Thương Bắc.

“Cậu đứng đây làm gì? Trà chỗ tôi ngon đến thế à?”

Anh ta khoanh tay dựa vào tường, vẻ mặt đầy đắc ý.

“Tạm được.”

“Đây là Đại Hồng Bào hàng thật giá thật đấy, cậu bảo chỉ ‘tạm được’ thôi à?” Sở Phong vừa nói vừa quan sát Dịch Thương Bắc, phát hiện anh chẳng hề nhìn mình. “Cậu đang nhìn gì thế?”

Anh ta xoay người theo ánh mắt Dịch Thương Bắc.

Xuân Hòa mặc một chiếc áo gió màu kaki dài đến bắp chân, mái tóc đen dài buông xõa, gió nhẹ thổi qua, cô đưa tay vén tóc, để lộ gương mặt xinh đẹp tinh tế.

Sở Phong nhìn mà ngây người, chẳng trách Dịch Thương Bắc lại chăm chú như vậy. Quả thực cô gái này hơn hẳn Lục Nhược Doanh.

Anh ta huých nhẹ vào cánh tay Dịch Thương Bắc: “Cậu nói sớm là thích kiểu này thì tôi đã không gán ghép cậu với người nhà họ Lục rồi.”

Nghe nhắc đến họ Lục, ánh mắt Dịch Thương Bắc thoáng trầm xuống, khóe mày hơi nhíu lại.

Sở Phong cười hì hì: “Chẳng phải Lục Nhược Doanh không gặp được cậu sao? Cô ấy nhờ tôi sắp xếp, chắc mấy phút nữa sẽ tới.”

Anh ta vừa dứt lời, Dịch Thương Bắc đã quay người bước đi.

“Này này này, đừng đi chứ. Dù gì ông cậu cũng đã sắp xếp xem mắt rồi, cậu gặp một phút cho có kết quả còn báo cáo công việc. Hơn nữa, tôi đã nhận lời người ta rồi, nể mặt tôi chút đi.”

Dịch Thương Bắc không hề dừng lại.

Sở Phong vội đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Bạn Dịch! Sếp Dịch! Cậu Dịch!...”

Rồi lại thở dài bất lực: “Thôi vậy, mặt mũi tôi đúng là không đáng giá.”

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Anh ta cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng lớn trên tay, tự nhủ: “Chỉ có thứ này còn đáng giá thôi.”

Dịch Thương Bắc vừa ra khỏi phòng, thang máy cũng vừa tới. Anh đi thẳng xuống tầng một.

Cùng lúc đó, Lục Nhược Doanh đi lên bằng một thang khác.

Khi Dịch Thương Bắc rời khỏi quán, cô ta mới bước vào phòng trà.

Sở Phong mở cửa, cười lớn: “Ôi, cơn gió nào thổi tổng biên tập Lục của chúng ta tới đây thế?”

Lục Nhược Doanh đẩy anh ta ra, vẻ hơi khó chịu: “Anh ấy đâu?”

“Đi rồi.”

Sở Phong nhún vai, chậm rãi nói: “Cô cho cậu ấy leo cây một lần, cậu ấy cho cô leo cây một lần.”

Lục Nhược Doanh nghe xong, sắc mặt lập tức tái mét: “Anh ấy hẹp hòi như vậy sao?”

Lúc này, “người hẹp hòi” kia đang đứng trước mặt một cô gái kiêu ngạo.

Xuân Hòa không ngờ chỉ ra ngoài mua bánh rán cũng có thể gặp Dịch Thương Bắc.

Bình Luận (0)
Comment