Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 9

“Anh không nhớ sao? Hôm qua ở đồn cảnh sát giao thông, anh cho tôi mượn áo. Còn có…”

“Tôi biết là em.” Dịch Thương Bắc ngắt lời, giọng điềm nhiên. “Nếu không, tôi đã chẳng xen vào chuyện người khác.”

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ cong: “Không cần trả áo, tôi không dùng nữa.”

Rồi anh thoáng dừng lại, ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ nhắn của Xuân Hòa: “Oversize, em mặc rất đẹp."

Dưới tầng hầm bãi đỗ xe, Xuân Hòa bước ra, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm vì không chạm mặt đồng nghiệp nào trên đường lên công ty. Cô thầm nghĩ, may mà Dịch Thương Bắc đỗ chiếc Bentley dưới hầm, nếu không, chắc chắn giờ này cô đã trở thành đề tài bàn tán rồi.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Vừa ngồi vào chỗ làm chưa được bao lâu, trưởng phòng An đã gọi cô vào văn phòng.

Chị An là người thẳng tính, làm việc quyết đoán, chẳng bao giờ quanh co lòng vòng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, Xuân Hòa cũng mơ hồ đoán ra lý do.

“Tháng này em mất hai đơn hàng, cả hai đều vì khách nữ nghi ngờ em quyến rũ chồng họ.”

Giọng chị An không trách móc, nhưng nghiêm túc đến mức khiến Xuân Hòa phải ngồi thẳng lưng.

“Chị không nghi ngờ năng lực của em, nhưng có phải trong quá trình làm việc, em vô tình nói hoặc làm gì đó khiến họ hiểu lầm không? Nếu chuyện này cứ tiếp tục, e rằng công việc của em sau này sẽ rất khó khăn.”

Xuân Hòa có gương mặt rất thu hút, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rực rỡ hơn người. Cũng chính vì vậy mà cô thường bị hiểu lầm.

Cô cười nhẹ, chân thành hỏi: “Chị An, hay chị cho em vài lời khuyên đi, chỉ cho em cách ứng xử sao cho phù hợp?”

Chị An nhìn cô, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Một cô gái xinh đẹp như thế, lẽ ra phải có chút kiêu ngạo, vậy mà lại khiêm tốn đến lạ.

Chị hơi nghiêng người, hỏi: “Xuân Hòa, em có muốn có một người bạn không?”

 

Buổi tối, tại một nhà hàng Tây sang trọng, Xuân Hòa ngồi đối diện với người mà chị An giới thiệu, bên cạnh vẫn là chị An làm cầu nối.

Chị An mở đầu câu chuyện bằng một nụ cười đầy hào hứng: “Xuân Hòa này, em không biết đâu, Tiểu Chúc còn trẻ mà đã mua được nhà ở trung tâm thành phố, lại còn thanh toán hết một lượt. Nếu hai đứa thành đôi, sau này chẳng phải lo nghĩ chuyện nhà cửa, áp lực kinh tế cũng giảm đi rất nhiều.” 

Mấy tiếng trước, khi chị An hỏi cô có muốn có một người bạn trai không, Xuân Hòa đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Nếu có một mối quan hệ ổn định, liệu công việc của cô có suôn sẻ hơn không?

Chị An thấy cô có vẻ hứng thú, liền sắp xếp buổi gặp mặt này.

Bây giờ ngồi đây, Xuân Hòa khẽ cười, ánh mắt chạm vào người đàn ông đối diện. Đối phương cũng cười, cố tình để lộ chiếc đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay, như muốn khoe khoang ngầm.

Nhìn qua là biết kiểu người có suy nghĩ: “Tôi có tiền, nếu cô không thích tôi thì chắc chắn cô có vấn đề.”

Xuân Hòa bình thản nhìn anh ta, trong khi ánh mắt đối phương bắt đầu lướt một vòng trên khuôn mặt cô.

“Cô Xuân, xin lỗi nếu tôi hơi mạo muội, nhưng cô từng phẫu thuật thẩm mỹ chưa?”

Câu hỏi này vừa dứt, chị An lập tức nhăn mặt: “Tiểu Chúc, em nói cái gì vậy? Gương mặt này của Xuân Hòa là hàng thật giá thật đấy! Em cứ yên tâm đi, sau này nếu hai đứa có con, chắc chắn là cực phẩm luôn.”

Bình Luận (0)
Comment