Dịch Thương Bắc hơi nhếch môi, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng lướt qua dáng người đang khẽ run của Xuân Hòa.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy không kết hôn nữa, đỡ mất công làm tổn thương vợ.”
Trong điện thoại, ông cụ đang mắng anh là đứa bất hiếu, nhưng anh chẳng buồn để tâm. Trái lại, tiếng khóc khe khẽ của Xuân Hòa lại lọt vào tai anh rõ ràng.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Cô ấy khóc?
Gương mặt Xuân Hòa vốn dĩ không quá nổi bật, nhưng đôi mắt lại là điểm nhấn khiến cô trở nên thu hút.
Nhất là khi khóc, hàng mi khẽ run, lệ long lanh chực rơi, nhìn vô cùng đáng thương.
Thực ra, cô không định khóc. Xuân Hòa không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc.
Nhưng khi ngồi vào xe, không gian tĩnh lặng xung quanh lại khiến nỗi tủi thân trong cô như được phóng đại.
Từ hôm qua đến giờ, cô chỉ ngủ được ba bốn tiếng, sáng nay còn phải cố gắng che đi quầng thâm mắt, giữ cho bản thân trông thật ổn.
Thế mà bao nỗ lực ấy lại chỉ đổi lại sự sỉ nhục trước mặt bao người.
Cô không quan tâm sao được?
Nghĩ tới đây, sống mũi bỗng cay xè. Cô biết Dịch Thương Bắc đang gọi điện nên chỉ dám khóc thật khẽ, cố gắng kiềm chế.
Chưa được bao lâu, một bàn tay thon dài chìa ra trước mắt cô một tờ khăn giấy.
Xuân Hòa hít mũi, nhận lấy, quay lưng đi lau nước mắt.
Rồi tờ thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Cảm xúc dần ổn định, nước mắt cũng ngừng rơi, nhưng khăn giấy vẫn tiếp tục được đưa tới.
Xuân Hòa có chút ngại ngùng, lí nhí nói: “Cảm ơn, tôi không cần nữa.”
Dịch Thương Bắc cúp máy, liếc nhìn nửa túi khăn giấy còn lại, vẫn đưa cho cô: “Cứ cầm đi, kiểu gì cũng dùng đến.”
“Tôi không phải người hay khóc, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Tôi hiểu. Nhưng con gái bị oan cũng không cần phải kiên cường đến vậy.”
Anh thắt dây an toàn, một tay đặt lên vô lăng, hơi nghiêng người sang, giọng nói lười biếng mà trầm ấm: “Đi đâu, tôi đưa em.”
Xuân Hòa thoáng sững lại.
Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy vẻ lạnh lùng xa cách của Dịch Thương Bắc đã dịu đi rất nhiều.
Anh trông gần gũi đến lạ, cứ như họ đã quen biết từ lâu.
“Tòa nhà Minh Vũ, tôi làm việc ở đó. Anh có tiện không?”
Dịch Thương Bắc khởi động xe, bình thản đáp: “Cũng được, không ảnh hưởng gì.”
Suốt quãng đường không ai nói thêm câu nào.
Mười phút sau, chiếc Bentley dừng dưới hầm đỗ xe của tòa nhà Minh Vũ.
Xuân Hòa xuống xe, trong tay còn cầm một chiếc túi nhỏ đựng đầy khăn giấy đã dùng.
Cô ngập ngừng rồi lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn anh. Anh có thể để lại thông tin liên lạc không? Hoặc địa chỉ cũng được, tôi muốn trả áo cho anh.”
Dịch Thương Bắc nhíu mày.
Sau đó, anh hỏi: “Áo?”