Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 7

Xuân Hòa lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm, tựa như chỉ cần nhìn lâu một chút, cô sẽ bị cuốn vào đó.

Là anh Dịch.

Cô vô cùng kinh ngạc. Sao lại trùng hợp gặp anh ở đây?

Nhưng lúc này không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó. Xuân Hòa nhanh chóng thu dọn laptop và tài liệu trên bàn, ôm vào lòng:

“Đi được rồi.”

Dịch Thương Bắc vươn tay kéo cô sát vào mình. Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người đối diện, giọng nói vẫn điềm nhiên nhưng lại mang theo sự áp chế vô hình:

“Hai người, nhân lúc bạn gái tôi còn chưa tức giận, phiền nhường đường.”

Lời nói của anh bình tĩnh, kiềm chế, nhưng lại đủ sức khiến người khác không dám phản kháng.

Xuân Hòa biết, hai chữ “bạn gái” chỉ là để giải vây cho cô. Nhưng dù vậy, trái tim cô vẫn lỡ nhịp một cách đáng xấu hổ.

Mãi đến khi họ rời khỏi quán cà phê, hai người kia vẫn không nói thêm lời nào.

Ra đến bên ngoài, Dịch Thương Bắc lập tức buông tay cô ra, sải bước đi về phía trước.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Xuân Hòa nhìn theo bóng lưng anh, lúc này mới nhận ra sau áo vest của anh có một vết bẩn lớn.

Chắc chắn là do ly cà phê ban nãy.

Cô vội vàng bước nhanh lên: “Quần áo anh… Sau lưng bẩn rồi.”

Nhưng Dịch Thương Bắc không hề dừng lại. Anh chỉ thản nhiên cởi áo vest ra, đi đến thùng rác bên đường, ném vào đó rồi tiếp tục rời đi.

Xuân Hòa đứng nguyên tại chỗ, do dự một lát, cuối cùng lén lút nhặt chiếc áo bỏ vào túi vải.

Áo đắt như vậy, ném đi thì tiếc quá. Cô muốn thử xem có giặt sạch được không.

“Anh Dịch, hôm nay cảm ơn anh.”

Cô đuổi theo anh, vừa nói dứt lời thì thấy Dịch Thương Bắc đang nghe điện thoại.

Anh chỉ gật đầu, sau đó mở cửa ghế phụ, ý bảo cô lên xe.

Dịch Thương Bắc ngồi vào ghế lái, Xuân Hòa cũng lên xe theo. Cô vốn chỉ định cảm ơn, tiện thể hỏi địa chỉ để gửi trả hai chiếc áo cho anh.

Nhưng điện thoại của anh reo liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác.

Anh thực sự rất bận.

Việc gặp được Xuân Hòa hôm nay cũng là tình cờ.

Anh đang đợi người—đối tượng xem mắt của mình.

Dịch Thương Bắc không có ý kiến gì về chuyện liên hôn. Là người thừa kế của nhà họ Dịch, từ nhỏ anh đã hiểu rõ trách nhiệm và sứ mệnh của mình.

Lẽ ra, anh không muốn đến buổi gặp mặt này. Nhưng ông nội đã lên tiếng, anh cũng chỉ có thể tôn trọng người lớn mà đến đây.

Anh luôn có đủ kiên nhẫn trong công việc, nhưng đối với việc chờ đợi một đối tượng xem mắt, nửa tiếng đã là quá đủ.

Đúng lúc đó, anh trông thấy Xuân Hòa.

Sau khi giúp cô giải vây, điện thoại của đối phương mới gọi tới.

Cô ta nói tắc đường nghiêm trọng, có lẽ sẽ đến trễ.

Dịch Thương Bắc nhàn nhạt đáp:

“Cô Lục, thời gian của tôi được tính bằng tiền, không phải dùng để chờ đợi người khác.”

Dứt lời, anh cúp máy.

Nhưng vừa ngắt máy, điện thoại của gia đình lại gọi tới.

Ông nội trách anh thiếu kiên nhẫn, chỉ chờ có 30 phút đã không chịu nổi, sau này cưới vợ chắc chắn sẽ không biết yêu thương vợ.

Bình Luận (0)
Comment