Đối phương làm ở một công ty luật, công việc bận rộn, hai lần trước cô và anh ta đều chỉ có thể trò chuyện vào giờ nghỉ trưa hoặc trước giờ làm.
“Chào luật sư Tô, mời ngồi.”
Xuân Hòa nở nụ cười thân thiện, tiếp đón bên A nồng nhiệt như gió xuân.
Luật sư Tô gật đầu, kéo ghế ngồi xuống rồi xua tay với nhân viên phục vụ theo sau.
“Tôi vội, cô đưa phương án cho tôi xem là được.”
“Vâng.”
Xuân Hòa lập tức đưa bản in cho anh ta, đồng thời xoay màn hình máy tính về phía đối phương.
Có vẻ luật sư Tô thực sự rất bận, anh ta không nhìn vào máy tính mà chỉ lật nhanh bản in, sau đó gật đầu hài lòng.
“Được, không có vấn đề gì. Ban đầu tôi còn nghĩ cô chỉ là một bình hoa, không ngờ vừa xinh đẹp vừa có năng lực.”
Xuân Hòa vẫn giữ nụ cười xã giao, lờ đi ánh mắt dò xét của đối phương.
“Có cần tôi gửi bản điện tử cho vợ anh không? Tôi thấy cô ấy cũng khá bận, mấy lần gặp mặt mà chưa có dịp nói chuyện.”
“Không cần.”
Luật sư Tô gấp bản in lại, giọng điệu thản nhiên.
“Chuyện trong nhà tôi quyết định, cô cứ chỉnh sửa theo ý tôi là được.”
Xuân Hòa khẽ “ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, vừa định nói “được” thì bất chợt thấy sắc mặt luật sư Tô thay đổi.
Anh ta nhìn về phía sau cô, kinh ngạc quát lên: “Lý Hiểu Phương! Em làm gì đấy?!”
Bốp!
Một lực mạnh bất ngờ giáng xuống gáy Xuân Hòa.
Cô bị đẩy về phía trước, đau đến mức phải bật ra một tiếng “a…”.
Xuân Hòa vội đưa tay lên ôm gáy, xoay người lại thì thấy một người phụ nữ đang tức giận ném túi lên bàn. Cô ta chỉ thẳng vào mặt Xuân Hòa, lớn tiếng mắng:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Bảo sao Tô Ninh lén lút sửa nhà mà không nói với tôi, hóa ra là để giấu người đẹp trong nhà! Tìm được một cô xinh như tiên nữ thế này cơ à? Tôi nói này, cô đẹp thế, việc gì không làm, lại cứ thích làm kẻ thứ ba hả?”
Luật sư Tô vội vàng giải thích: “Lý Hiểu Phương, em đang nói linh tinh gì đấy, mau…”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Anh ta nhíu mày, giọng trầm xuống: “Cô ấy chỉ là nhà thiết kế nội thất, giữa anh và cô ấy không có gì cả, em đừng làm loạn ở đây.”
Lý Hiểu Phương bật cười chế giễu, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Tôi làm loạn? Tô Ninh, anh hẹn hò với người thứ ba giữa ban ngày ban mặt thì không thấy mất mặt sao? Ồ, đau lòng đúng không?”
Cô ta cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua Xuân Hòa:
“Tôi lại muốn xem, hôm nay ai mới là kẻ mất mặt.”
Dứt lời, cô ta chộp lấy ly cà phê trên bàn, giơ lên, tạt thẳng về phía Xuân Hòa.
Xuân Hòa giật mình, theo phản xạ muốn né nhưng không kịp. Cô đã nghĩ rằng bản thân sẽ trở nên nhếch nhác ngay sau đó, nhưng không ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại—một bóng người đã chắn ngay trước mặt cô.
Cô vẫn đang ngồi nên chỉ có thể thấy được vòng eo săn chắc của người này.
Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô, bình tĩnh đến lạ:
“Đi được chưa?”