Có những góc, thậm chí anh còn chưa từng động đến.
Giống như những quán ăn ven đường, nếu không gặp Xuân Hòa, có lẽ cả đời anh cũng không nghĩ sẽ thử.
Ấy vậy mà anh đã ăn hết.
Lúc đưa cho ông, ông cắn một miếng rồi nhổ ngay ra.
“Chỉ chọn giúp cháu một đối tượng xem mắt thôi mà, sao cháu lại đưa cái thứ vừa cay vừa mặn này cho ông ăn?”
Dịch Thương Bắc bị mắng xối xả. Hóa ra bánh rán này vừa cay vừa mặn thật.
Nhưng sao lúc nãy anh lại không cảm thấy nhỉ?
Chớp mắt, một tuần trôi qua.
Xuân Hòa nhận một khách hàng mới—một phụ nữ sống một mình, gần đây muốn trang trí lại căn hộ thuê để có thêm không gian đựng quần áo và túi xách.
Hai người đã trao đổi qua hai lần, hôm nay Xuân Hòa định đến đo đạc lấy số liệu.
Cô quẹt thẻ chấm công, tham gia cuộc họp sáng. Sau khi kết thúc, chuẩn bị xuất phát.
Đồng nghiệp Tiểu Bạo nhắc: “Tối nay bộ phận liên hoan đó, đừng quên nhé. Thời gian và địa điểm trong nhóm, nhớ xem đấy.”
Lúc này Xuân Hòa mới sực nhớ tuần trước mọi người đã bàn về buổi liên hoan.
Công ty có hai đồng nghiệp mới, bộ phận tổ chức tụ họp để gắn kết mọi người, giúp họ hòa nhập nhanh hơn.
Xuân Hòa khẽ ừ một tiếng, nhanh chóng bước vào thang máy.
Cô không quá để tâm đến chuyện này, bận rộn cả ngày thậm chí còn quên mất.
Lúc nhớ ra thì đã thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Bạo, thêm một cuộc từ chị An.
Cô vội vàng gọi lại.
Đầu dây bên kia khá ồn ào, có lẽ chị An phải đi ra ngoài để nghe máy nên giọng nói mới rõ hơn: “Xuân Hòa, sao em còn chưa đến? Mọi người đang chờ em đấy.”
Xuân Hòa giơ tay vẫy xe, giọng áy náy: “Xin lỗi chị An, em có chút việc nên tới muộn. Giờ em tới ngay đây.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Vậy nhanh lên nhé.”
Cúp máy, chị An đẩy cửa bước vào phòng, thấy mọi người đang cười nói rôm rả, liền đùa một câu: “Tôi vừa giới thiệu đối tượng cho Xuân Hòa xong, vậy mà các người còn muốn tranh giành với con bé à? Có để tôi làm người không đây?”
Ai đó trong nhóm bật cười: “Chị An, chị phải giúp anh Lực nhà mình chứ. Anh ấy thích Xuân Hòa đến c.h.ế.t rồi đây này.”
“Mấy hôm nay cứ hỏi han suốt. Nào nào nào, nâng ly chúc mừng anh Lực của chúng ta tỏ tình thành công nào!”
“Cố lên!”
Bên trong nhóm người, người đàn ông được gọi là anh Lực cười ngại ngùng, đẩy gọng kính, rồi dứt khoát uống cạn ly rượu: “Cảm ơn mọi người! Nếu thành công, tôi mời tất cả một chầu!”
Bầu không khí trong phòng lập tức sôi động hơn hẳn.
—
Khi Xuân Hòa đứng trước cửa quán bar, cô thoáng ngạc nhiên.
Trước giờ các buổi liên hoan thường tổ chức ở nhà hàng, ăn uống xong nếu còn hứng thì mới đi karaoke.
Đây có lẽ là lần đầu tiên họ chọn quán bar.
Cô mở lại tin nhắn nhóm để xác nhận địa chỉ, sau đó mới đi vào.
Giờ vẫn chưa quá muộn, quán bar chưa quá đông. Cô báo số phòng, nhân viên phục vụ dẫn đường cho cô.