Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 14

Khoảng hai phút sau, cô đứng trước cửa phòng, đẩy cửa bước vào.

Bên trong, mọi người đang nâng ly cụng rượu, tiếng cười nói vang lên rộn rã.

Xuân Hòa khẽ mỉm cười: “Hi, xin lỗi vì đến trễ.”

Ánh mắt cả nhóm đồng loạt hướng về cô, có vài người còn nhìn với vẻ đầy ẩn ý, như thể đang hóng chuyện gì đó.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Xuân Hòa hơi khó hiểu, nhưng cô cũng không bận tâm. Bây giờ cô chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống là được.

Nhưng vừa ngồi chưa nóng chỗ, cô đã nghe thấy mấy đồng nghiệp nam thì thầm gì đó, sau đó liền thấy họ đẩy anh Lực về phía mình.

Anh Lực lớn tuổi hơn nên ai cũng gọi anh như vậy, cô cũng thế.

Mấy hôm trước, trời mưa, anh ta từng chặn cô lại, ngỏ ý muốn đưa về, nhưng cô đã từ chối.

Bây giờ, dưới ánh đèn quán bar, có thể thấy gương mặt anh Lực hơi đỏ, có lẽ đã uống không ít.

Xuân Hòa không tỏ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã đoán được chuyện sắp xảy ra.

Quả nhiên, anh Lực đứng trước mặt cô, lấy hết dũng khí nói: “Xuân Hòa, anh thích em. Xin em hãy làm bạn gái anh. Anh hứa sẽ đối xử tốt với em.”

Lúc này cô mới hiểu vì sao lúc mình bước vào, mọi người lại hóng hớt đến vậy. Hóa ra buổi liên hoan hôm nay không đơn giản chỉ là gặp mặt đồng nghiệp.

Xung quanh vang lên tiếng reo hò: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Giờ thì hơi khó xử rồi.

Xuân Hòa đứng dậy. Thực ra cô mới ngồi chưa được hai phút, áo khoác còn chưa kịp cởi ra.

Cô đứng giữa căn phòng sôi động, nhưng dáng vẻ lại như thể đang tách biệt khỏi nơi này—xa cách mà khách sáo.

“Xin lỗi anh Lực, tôi luôn coi anh như một đồng nghiệp tốt, một người anh đáng quý. E là tôi không thể làm bạn gái của anh được.”

Những đồng nghiệp vừa ồn ào bỗng im bặt, sự mong chờ trên gương mặt anh Lực cũng lập tức cứng đờ.

Vẫn là chị An phản ứng nhanh nhất. Chị vỗ tay một cái rồi kéo anh Lực sang một bên: “Được rồi, để chị giới thiệu cho cậu một cô gái còn tốt hơn Xuân Hòa.”

Anh Lực cười gượng gạo, ngồi xuống bên cạnh chị An, không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu cùng đồng nghiệp.

Bầu không khí chùng xuống, có chút gượng gạo. Xuân Hòa biết tất cả là do mình.

Vì vậy, cô ngồi thêm vài phút rồi giả vờ ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa rời khỏi phòng, cô khẽ thở phào. Cô biết anh Lực có tình cảm với mình nhưng vì ngại quan hệ đồng nghiệp nên luôn khéo léo giữ khoảng cách.

Không ngờ anh ta vẫn quyết định tỏ tình.

Xuân Hòa đi đến gần nhà vệ sinh công cộng, lấy điện thoại ra, định tìm một lý do nhắn cho chị An để xin phép về trước.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra, cổ tay cô đã bị một bàn tay lớn nắm chặt.

Cô giật mình quay lại: “Anh Lực, anh làm gì vậy?”

“Em ghét anh đúng không?” Giọng anh Lực nặng nề, mặt đỏ bừng vì rượu, tay càng siết chặt hơn.

Bình Luận (0)
Comment