Xuân Hòa đảo mắt, khóe môi cong lên đầy tinh nghịch, ánh mắt trong veo, nhìn Dịch Thương Bắc bằng vẻ mặt thản nhiên.
“Anh Dịch, tôi mời anh uống rượu nhé?”
Cô thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào. Nhìn anh có vẻ không thiếu thốn thứ gì, chắc chắn cũng chẳng cần quà cáp hay vật chất.
Cô không có nhiều tiền, nhưng ít nhất vẫn có thể mời một ly rượu.
Hôm nay, Dịch Thương Bắc mặc rất đơn giản, không còn bộ vest lịch lãm thường thấy. Trông anh trẻ trung hơn, giống một chàng trai mới đôi mươi.
Dường như anh quen chủ quán bar. Khi hai người đến quầy, bartender liền kính cẩn chào: “Anh Dịch.”
Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc ly chuyên dụng đã được để sẵn ở quầy.
Dịch Thương Bắc lười biếng dựa người vào quầy bar, giọng điệu tùy ý: “Pha cho cô ấy một ly rượu trái cây, coi như tráng miệng.”
Xuân Hòa bật cười: “Đã bảo là tôi mời mà.”
Dịch Thương Bắc nhấc ly rượu lên, ánh mắt sâu thẳm: “Còn nhiều cơ hội mà.”
Hàng mi Xuân Hòa khẽ rung, cô vô thức cúi đầu.
“Thật sao?”
Giọng cô nhẹ nhàng: “Thành phố Nguyên lớn như vậy, làm gì có nhiều cơ hội gặp lại anh chứ.”
Dịch Thương Bắc kề môi lên miệng ly, nhấp một ngụm rượu, dựa người lên ghế, đôi chân dài duỗi ra thoải mái, cả người toát lên vẻ lười biếng.
Trên gương mặt đẹp như tạc của anh, nụ cười thoáng hiện, như có như không.
“Sao lại không?” Anh nhướn mày, cười nhạt. “Em thử đếm xem, chúng ta đã vô tình gặp nhau bao nhiêu lần rồi?”
Xuân Hòa còn chưa kịp nói gì, bartender đã đặt ly rượu trái cây xuống trước mặt cô.
Tiếng ly chạm vào mặt bàn vang lên, át đi nhịp tim rộn ràng trong lồng n.g.ự.c cô.
Cô vờ tự nhiên cầm ly lên, uống một hơi hết nửa ly, nhưng ngay sau đó liền ho khan vì vị cay bất ngờ.
Thấy vậy, Dịch Thương Bắc liền gọi phục vụ mang một chai nước lọc tới, vặn nắp ra rồi đưa đến bên miệng cô.
Xuân Hòa vội đón lấy, uống vài ngụm nước, cảm giác cay rát trong cổ họng mới dịu đi.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Uống từ từ thôi, đừng sặc.”
“Không… không sao.”
Xuân Hòa liếc anh một cái, rồi bật cười: “Tôi không biết uống rượu, không ngờ lại cay như vậy.”
Ngón tay thon dài của Dịch Thương Bắc nhẹ nhàng đẩy ly rượu của cô ra xa: “Xem ra sau này không thể để em dính dáng đến rượu nữa rồi.”
Âm nhạc trong quán bar vang lên chói tai, khiến câu nói của anh bị át đi một phần.
Xuân Hòa không nghe rõ, cô hơi nhích lại gần, đồng thời với tay lấy lại chiếc ly vừa bị anh đẩy đi: “Không sao, tôi vẫn muốn kính anh một ly. Cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Dứt lời, cô đưa ly lên môi, uống cạn trong chớp mắt, nhanh đến nỗi Dịch Thương Bắc chưa kịp ngăn lại.
Rượu trái cây có hương đầu ngọt nhẹ, nhưng khi trôi xuống cổ họng lại đọng lại chút cay nồng.
Cô khẽ nhíu mày, ngay lập tức một chai nước được đưa đến trước mặt: “Uống đi.”