Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 18

Xuân Hòa nhìn thấy ý cười thấp thoáng trong mắt Dịch Thương Bắc, trong lòng bỗng dâng lên chút ngang bướng. Cô lắc đầu, tỏ ý không cần.

Dịch Thương Bắc không ép cô, chỉ lặng lẽ đặt chai nước vào tay cô.

Rượu trái cây dù nhẹ nhưng vẫn có nồng độ cồn nhất định. Xuân Hòa không quen uống rượu, chẳng mấy chốc đã cảm thấy hơi choáng váng.

Nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo, chỉ là… có chút buồn ngủ.

“Anh Dịch.”

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Gọi tôi là Dịch Thương Bắc là được.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn gợi cảm, càng thêm cuốn hút trong không gian mờ tối này.

Xuân Hòa nghiêng đầu, đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh: “Tôi tên là Xuân Hòa, mùa xuân xanh mướt như cây mạ non.”

Dịch Thương Bắc hơi khựng lại, rồi vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt vài giây trước khi buông ra. Xuân Hòa cũng rụt tay về, cầm lấy chai nước anh đưa.

“Dịch Thương Bắc, anh cảm thấy ngoại hình của tôi có được coi là nổi bật không?”

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không chút mờ ám mà vô cùng nghiêm túc. Cả hai đối diện nhau trong khoảng năm giây, rồi anh chậm rãi lên tiếng:

“Em rất đẹp.”

Xuân Hòa cong môi: “Vậy anh có nhớ một người phụ nữ xinh đẹp không?”

Chín giờ tối, bầu trời lấp lánh những vì sao.

Trên chiếc taxi đang lao đi trong màn đêm, tài xế bật một bài nhạc nhảy quảng trường sôi động.

Xuân Hòa tựa đầu vào cửa sổ xe, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lùi dần phía sau, rồi bật cười khẽ.

“Tôi nhớ em, Xuân Hòa.”

Cô sững người.

“Sinh viên tốt nghiệp Đại học Nguyên.” Giọng anh trầm ấm vang lên trong ký ức. “Em đã tìm được công việc mình muốn làm chưa?”

Ký ức chợt ùa về.

Ba năm trước, cô vội vàng đến buổi phỏng vấn nhưng không bắt được xe.

Sau khi chặn rất nhiều xe nhưng chẳng ai dừng lại, thì Dịch Thương Bắc bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng.

Anh cúi người nhặt giúp cô xấp hồ sơ rơi tán loạn dưới đất, sau đó mở cửa xe, giọng lịch thiệp mà dịu dàng:

“Nếu em không ngại, tôi có thể đưa em đi.”

Cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong tâm trí Xuân Hòa, lặp đi lặp lại suốt hơn một nghìn ngày.

Thành phố Nguyên rộng lớn như vậy, vậy mà ba năm sau, họ lại gặp nhau.

Đây có được coi là duyên phận không?

Về đến nhà, Xuân Hòa lấy chai nước chưa uống hết ra khỏi túi, đặt lên ban công.

Bên cạnh giá treo đồ, hai chiếc áo khoác nam lặng lẽ đung đưa trong gió.

Một chiếc có vết bẩn nhạt mờ trên lưng.

Dịch Thương Bắc vẫn ở quán bar, nhưng anh đã quay lại phòng riêng.

Chủ quán bar, Sở Phong, cầm theo một chai rượu bước tới. Dịch Thương Bắc chỉ nhấc tay, che lấy ly rượu của mình.

“Gì đấy? Uống rượu với con gái nhà người ta xong là quên luôn anh em à?”

Dịch Thương Bắc liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt như một lời cảnh cáo. Dù sao, trong phòng này ngoài họ ra vẫn còn người khác.

Bình Luận (0)
Comment