Không chần chừ nữa, Xuân Hòa sải bước nhanh hơn, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô không quay đầu lại, cũng không cần soi gương cũng biết sắc mặt mình lúc này thảm hại đến mức nào.
Mà sự thảm hại này, cô không muốn để Dịch Thương Bắc nhìn thấy.
Nhưng ngay khi tới cửa, cô đã bị một người chặn lại.
Dáng người cao lớn, ánh sáng trước mặt cô bị che khuất.
Không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Xuân Hòa đã biết chắc chắn người này là ai.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Xin tránh đường.”
“Không tránh thì sao?”
Xuân Hòa chớp mắt. Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cô đã bị Dịch Thương Bắc nắm lấy.
Hai phút sau, cô đã ngồi trong xe anh—chính xác hơn là bị ép vào.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Dịch Thương Bắc đã nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Môi mỏng khẽ mở: “Chờ ở đây, tôi quay lại ngay.”
Anh đến như một cơn gió, nói đi là đi. Nếu không phải đang ngồi trong xe anh, có lẽ Xuân Hòa còn tưởng mình hoa mắt.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Là Mạch Duyệt gọi đến.
Cô định mở cửa xuống xe, nhưng phát hiện Dịch Thương Bắc đã khóa lại và cầm chìa đi mất.
Không còn cách nào khác, cô đành gửi tin nhắn WeChat cho Mạch Duyệt.
[Có chút việc, chị cứ về trước đi.]
Chờ thêm tám phút, cô ngồi trong xe nhìn quanh, bảng điều khiển cũng xem đến mấy lượt.
Trong xe anh không có bất cứ đồ trang trí nào, thậm chí nước hoa cũng không.
Sạch sẽ như một chiếc xe trưng bày trong showroom.
Hôm nay, Dịch Thương Bắc vốn không định đến studio. Anh xuất hiện ở đây hoàn toàn là do Sở Phong kéo theo, vì muốn sắp xếp buổi gặp mặt với Lục Nhược Doanh.
Trước khi xuống xe, Sở Phong còn phải nài nỉ mãi anh mới chịu vào.
Nhưng không ngờ, anh lại gặp Xuân Hòa trước.
Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, làn da nhợt nhạt.
Thời tiết thế này mà mặc thế kia… Cô không lạnh sao?
Bên trong studio, Lục Nhược Doanh vẫn chưa thôi cằn nhằn với Sở Phong.
Cô ta tận mắt chứng kiến Dịch Thương Bắc đưa Xuân Hòa đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cô ta có gì hơn người chứ? Bây giờ đàn ông các anh không nhìn mặt thì không sống nổi à?”
“Còn nữa, ảnh cô ta chụp xấu thật mà. Tôi có nói sai đâu?”
Cô ta ấm ức, muốn tìm đồng minh để phàn nàn.
Sở Phong hơi há miệng, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì.
Ngay lúc đó, anh ấy thấy Dịch Thương Bắc quay lại.
Dịch Thương Bắc bước đến, ánh mắt thoáng qua Lục Nhược Doanh nhưng không có chút biểu cảm nào.
“Sở Phong, đi pha cà phê đi.”
Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt.
Lục Nhược Doanh bấy giờ mới ý thức được, sắc mặt có phần gượng gạo.
Sở Phong không nói hai lời, nhanh chóng lẻn đi.
Dịch Thương Bắc kéo ghế, ngồi xuống đối diện Lục Nhược Doanh.
Dù đang nói chuyện, nhưng ánh mắt anh lại hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía chiếc xe của mình.
Bóng dáng nhỏ bé trong xe vẫn im lặng ngồi đó.