Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 26

Lục Nhược Doanh cười nhạt: “Không cần nhìn chằm chằm như thế đâu, em có làm gì cô ta đâu. Cô ta là người mới, chịu chút đả kích cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Dịch Thương Bắc lạnh giọng: “Cô chắc là cô ấy nhận sự đối xử công bằng từ xã hội chứ?”

Lục Nhược Doanh bực tức: “Còn không phải vì anh cho em leo cây sao? Em là đối tượng liên hôn của anh đấy!”

Dịch Thương Bắc bình thản đáp: “Cô chỉ là một lựa chọn mà thôi.”

Ánh mắt anh thờ ơ, giọng điệu không chút d.a.o động: “Đừng quá đề cao bản thân. Tôi không nhất thiết phải kết hôn với cô. Trong chuyện này, tôi có quyền quyết định rất lớn.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Và thêm một điều nữa.”

“Đừng động vào Xuân Hòa.”

Dứt lời, Dịch Thương Bắc quay người trở lại xe, đưa cốc cà phê còn ấm cho Xuân Hòa:

“Uống chút cho ấm.”

Lúc này, Xuân Hòa mới hiểu vì sao anh rời đi vừa rồi.

Cô nhận lấy ly cà phê, hơi nóng lan tỏa trong lòng bàn tay, rồi dần dần sưởi ấm cả trái tim cô.

Nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại khi nãy, cô vẫn giữ khoảng cách, lịch sự nói:

“Cảm ơn anh, Dịch tiên sinh.”

Dịch Thương Bắc vừa thắt dây an toàn, nghe thấy cách xưng hô ấy, tay anh hơi khựng lại trên vô lăng, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên tay lái.

Xuân Hòa nói thêm: “Tôi tự về được.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên sự xa cách.

Dịch Thương Bắc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Hình như em hiểu lầm gì đó rồi.”

Xuân Hòa thản nhiên uống một ngụm cà phê, giả vờ không để tâm: “Có à?”

Vẻ mặt cô tỏ ra cứng rắn, nhưng ánh mắt lại không dám chạm vào anh.

Cô sợ sự lưu luyến trong đáy mắt mình bị anh phát hiện, thế nên đành cố giấu đi.

Dịch Thương Bắc tựa lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo chút kiên nhẫn hiếm có:

“Hôm nay tôi bị Sở Phong kéo tới, người đàn ông em vừa thấy khi nãy. Tôi không có hứng thú với Lục Nhược Doanh.”

“Ồ.”

“Ồ?”

Anh nhếch môi, nửa cười nửa không, nhìn cô đầy ẩn ý.

Xuân Hòa hít một hơi, bình ổn lại cảm xúc.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh rảnh không? Có thể đưa tôi về nhà không?”

Cô gái này, giận nhanh mà nguôi cũng nhanh.

Vừa rồi còn phớt lờ anh, giờ đã chủ động nhờ vả.

Dịch Thương Bắc nhướng mày, giọng điệu trêu chọc:

“Các em con gái là nghệ sĩ thay đổi sắc mặt à?”

Xuân Hòa không do dự mà đáp ngay: “Không đâu, con gái rất đáng yêu mà.”

Anh bật cười, giọng trầm thấp, mang theo ý cưng chiều:

“Đúng thật.”

Suốt chặng đường còn lại, hai người không nói chuyện nhiều.

Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng Xuân Hòa chẳng hề thấy lúng túng.

Dịch Thương Bắc vẫn bận rộn, điện thoại reo liên tục. Sau một hồi nghe máy, anh bắt đầu thấy phiền, dứt khoát tắt tiếng rồi ném sang một bên.

Bình Luận (0)
Comment