Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 27

Xuân Hòa nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy rồi vụt tắt, khẽ lẩm bẩm: “Làm sếp tổng cũng vất vả nhỉ, điện thoại lúc nào cũng kêu.”

Giọng cô không lớn, nhưng Dịch Thương Bắc vẫn nghe thấy. Anh thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ ngày nào cũng nằm không rồi chờ tiền tự chảy vào túi?”

Xuân Hòa mỉm cười: “Vậy xem ra anh là kiểu doanh nhân rất chăm chỉ.”

Cô cầm cốc cà phê, khẽ nói: “Làm việc với một người sếp như anh, chắc nhân viên cũng có động lực lắm. Sếp chăm chỉ thế này, ai dám lười biếng chứ?”

Dịch Thương Bắc hơi nghiêng đầu, hứng thú hỏi: “Nói vậy, chắc nhân viên đều ghét tôi lắm nhỉ?”

Xuân Hòa lắc đầu, đáp gọn: “Tôi lại muốn làm việc với một người sếp như vậy.”

Anh im lặng vài giây, rồi bất chợt nói: “Vừa nãy em chụp ảnh rất đẹp. Tôi cũng hy vọng nhân viên của tôi nghiêm túc như em.”

Xuân Hòa thoáng khựng lại.

Anh đã thấy sao? Cho nên bây giờ đang an ủi cô à?

Thực ra, cô không buồn lắm, chỉ là có chút áy náy với Mạch Duyệt.

Với tính cách của mình, nếu gặp tình huống này thêm vài lần nữa, có lẽ cô vẫn sẽ phản ứng y hệt. Cô không giỏi từ chối khéo, cũng không biết cách thỏa hiệp.

Có lẽ đúng là đang an ủi, nên Dịch Thương Bắc không nói thêm gì nữa.

Xe dừng trước cửa nhà, anh đưa cô về rồi nhanh chóng rời đi.

Xuân Hòa nhìn màn hình điện thoại trên bảng điều khiển, hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Dịch Thương Bắc quay về nhà cũ, vừa bước vào đã đoán được chuyện gì đang chờ đợi mình.

Quả nhiên, Lục Nhược Doanh đã chạy đến đây trước, tranh thủ lấy lòng ông nội anh, còn “mách tội” với cả gia đình.

Ông nội gọi hơn chục cuộc không được, cuối cùng phải gửi tin nhắn WeChat, ép anh về bằng được.

Anh không vội, cứ ung dung đưa Xuân Hòa về trước, rồi mới thong thả quay lại.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, nhưng ông nội vẫn chưa động đũa, chỉ ngồi trên sofa, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông lập tức cầm tách trà trên bàn ném tới.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Nhưng Dịch Thương Bắc đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng nghiêng người đón lấy.

Anh nhìn tách trà trong tay, nhướng mày cười: “Ông à, sức khỏe vẫn tốt quá nhỉ.”

“Đừng có giở giọng trêu chọc với ông! Nói xem, cháu làm cái gì mà con bé nhà họ Lục phải chạy tới đây khóc lóc?”

Dịch Thương Bắc xoay xoay tách trà trong tay, nhàn nhã ngồi xuống đối diện ông. Giữ một khoảng cách vừa đủ, anh thản nhiên đáp: “Nhà họ Lục đang gặp khó khăn, muốn cháu tiếp quản càng sớm càng tốt. Nhưng sau khi thẩm định, cháu thấy tài chính của họ có lỗ hổng quá lớn. Cháu không có hứng thú.”

Ông nội lườm anh: “Cái con bé đó vừa khóc vừa làm ầm lên trước mặt ông đấy.”

Bình Luận (0)
Comment