“Ông không cần lo chuyện này. Khi nào cần, cháu tự đi nói với ông Lục.”
Dịch Thương Bắc rót trà cho ông nội, giọng vẫn bình thản như cũ.
Ông cụ hừ lạnh: “Không cần ông ra mặt? Cháu chỉ cần nói vài câu là đuổi được con bé à?”
Anh cười nhạt: “Chuyện nhỏ thôi mà. Ông cứ yên tâm hưởng thụ tuổi già đi.”
Nhắc đến tuổi già, ông nội lại bực mình.
Không cưới được Lục Nhược Doanh thì thôi, nhưng nếu thằng cháu trời đánh này cứ tiếp tục độc thân, vậy thì ông làm sao mà yên tâm hưởng thụ tuổi già được?
“Phải tiếp tục xem mắt!”
Dịch Thương Bắc không phản đối, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Được thôi, xem mắt 100 lần cũng được.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Ông nội dằn chén trà xuống bàn, chỉ tay ra cửa: “Biến! Bây giờ biến ngay ra ngoài cho ông!”
Ông thật sự không hiểu, đường đường là một giáo sư đại học danh giá, sao lại dạy dỗ ra một đứa cháu ngang ngược thế này?
Nhưng cuối cùng, thằng nhóc này không những không đi, mà còn ăn tối xong xuôi rồi mới chịu rời khỏi.
…
Bên này, Xuân Hòa về nhà, lại tiếp tục mày mò mấy món đồ thủ công nhỏ.
Cô rửa sạch chiếc cốc cà phê mà Dịch Thương Bắc đưa, rồi biến nó thành một chậu hoa mini.
Dùng bút màu nước vẽ lên những họa tiết đáng yêu, sau đó ngắt một nhánh trầu bà, cẩn thận trồng vào—lần này là trồng trong đất.
Xuân Hòa còn cẩn thận viết một tờ giấy nhỏ, rồi ghim nó vào chậu hoa.
Xem hai đứa ai lớn nhanh hơn.
Từ sau chuyện đó, cô không nhận thêm buổi chụp hình nào trong một khoảng thời gian dài.
Có lần, Mạch Duyệt nhắc khéo: “Lục Nhược Doanh không cấm sóng em, nhưng cái giới này nhỏ lắm, đắc tội với cô ta rồi, ai cũng ngại dính vào. Sau này chắc chẳng mấy ai dám mời em nữa.”
Dù gì thì tạp chí do Lục Nhược Doanh làm chủ biên có sức ảnh hưởng rất lớn, chẳng ai muốn gây chuyện cả.
Cô ấy liếc nhìn Xuân Hòa, rồi cười cười: “Mà chẳng phải lần trước em còn đi chung xe với Dịch Thương Bắc à? Chỉ cần anh ta nói một câu, ai dám cản đường em chứ?”
Xuân Hòa lắc đầu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Hiện tại quan hệ của em với anh ấy vẫn rất mơ hồ, không cần thiết.”
“Thế sao anh ta lại chủ động dẫn em đi?” Mạch Duyệt nheo mắt, giọng điệu đầy ẩn ý. “Rõ ràng là có ý với em.”
Xuân Hòa chưa từng dám nghĩ theo hướng đó.
Nghe Mạch Duyệt nói, cô lập tức gạt phắt đi: “Anh ấy chỉ giúp em thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt của Mạch Duyệt đầy hóng hớt, nhưng cô ấy lại cảm thấy Dịch Thương Bắc không phải kiểu người rảnh rỗi giúp đỡ người khác.
Nếu anh tốt bụng như vậy, sao cứ phải giúp mỗi Xuân Hòa?
Rõ ràng là có vấn đề.
Xuân Hòa không hề biết rằng, trong đầu Mạch Duyệt đã tưởng tượng ra một câu chuyện ngọt sủng độc nhất vô nhị.