Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 31

“Chiều nay còn việc gì không?”

“Không, xong hết rồi.”

Cô có thể về thẳng nhà để xử lý công việc tiếp theo, không cần quay lại công ty nữa.

Dịch Thương Bắc gật đầu, đưa tay khoác hờ lên vai cô, giọng điềm nhiên: “Vậy thì đi ăn cơm.”

Xuân Hòa hơi cứng đờ, nhưng sau đó giả vờ thản nhiên đi theo anh.

“Anh đối xử với cô gái nào cũng nhiệt tình như vậy à?”

Anh nhướng mày: “Trông tôi nhiệt tình lắm ư?”

Dịch Thương Bắc chưa từng thấy bản thân có vẻ gì là nhiệt tình với cô.

Xuân Hòa liếc mắt nhìn bàn tay anh vẫn đang khoác lên vai mình.

Cái liếc mắt này khiến anh lập tức hiểu ra.

Ra đến cửa, cánh tay anh buông xuống một cách tự nhiên, rồi đút vào túi quần.

Xuân Hòa không từ chối bữa cơm này, một phần vì cô đã mang lòng biết ơn với Dịch Thương Bắc sau bao chuyện trước đây.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cô cảm thấy chỉ nói lời cảm ơn hay nâng ly rượu đơn thuần thì quá qua loa.

Cô muốn trả tiền cho bữa ăn này.

Ngồi trên xe anh, cô bỗng nhớ đến câu nói trước đây của anh: "Thành phố Nguyên rất lớn, nhưng chúng ta lại rất có duyên."

Và lần này, họ lại gặp nhau.

Thật sự là có duyên.

“Nếu không có việc gì gấp thì đi xa một chút ăn cơm nhé, trên xe em có thể nghỉ ngơi.”

Dịch Thương Bắc tắt điều hòa, tiết trời tháng ba không quá nóng.

Xuân Hòa gật đầu, cô không mệt lắm nên dọc đường không ngủ.

Cô lặng lẽ suy nghĩ vài chuyện, ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Bốn năm rồi, đây có lẽ là quãng đường xa nhất cô từng đi cùng Dịch Thương Bắc.

Nhà hàng họ định đến thực sự rất xa, hơn nữa còn đúng vào giờ cao điểm, giao thông ùn tắc, nên khi tới nơi đã hơn bảy giờ tối.

Hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe.

“Tôi không ngờ ở thành phố Nguyên lại có nhà hàng được trang trí đẹp như thế này.”

Cô đi bên cạnh anh, dọc đường có nhân viên phục vụ liên tục chào hỏi.

Ở đâu cũng vậy, Dịch Thương Bắc luôn khiến người ta có cảm giác đây là địa bàn của anh.

Tất cả mọi người đều rất tôn trọng anh.

Họ đi vào một phòng riêng trên tầng hai. Diện tích không lớn, nhưng được trang trí bằng tông màu gỗ ấm áp, đơn giản mà tinh tế.

Trong phòng vang lên tiếng đàn piano du dương, trên ban công có một con mèo đen cuộn tròn ngủ ngon lành.

Xuân Hòa hơi bất ngờ, Dịch Thương Bắc nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, liền giải thích: “Đây là nhà hàng của Sở Phong, mèo là của cậu ta.”

Sở Phong có một ước mơ đầy tham vọng—muốn cái tên của mình xuất hiện ở khắp các lĩnh vực, từ giải trí, ẩm thực đến sản xuất.

Vì vậy, anh ấy đang rất nỗ lực theo đuổi mục tiêu.

Trông có vẻ không mấy nghiêm túc, nhưng thực tế, hương vị món ăn ở đây rất đáng để thử.

Bình Luận (0)
Comment