Dịch Thương Bắc hỏi qua khẩu vị của Xuân Hòa rồi gọi vài món.
Sau đó, anh đưa thực đơn cho cô.
Cô chưa từng tới đây, nhưng với đồ ăn, cô luôn có quan điểm riêng.
Không gọi thêm món chính, cô chỉ chọn hai món tráng miệng nhỏ.
Dịch Thương Bắc lặng lẽ quan sát cô. Khi cô xem thực đơn, ánh mắt vô cùng tập trung. Đến lúc ngẩng lên hỏi anh có thích ăn trái cây không, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Em thích đồ ngọt à?”
“Cũng bình thường, nhưng nghe nói đồ ngọt ở đây rất ngon.”
Xuân Hòa vừa nói vừa mở điện thoại tra đánh giá của thực khách.
Cuối cùng, cô chọn hai loại bánh kem bán chạy nhất theo gợi ý.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên.
Xuân Hòa ăn rất yên tĩnh, tốc độ vừa phải, nhưng vẫn chậm hơn Dịch Thương Bắc khá nhiều.
Anh không ăn nhiều, chỉ dùng một chút rồi đặt đũa xuống. Nhưng thỉnh thoảng, anh lại nhẹ nhàng nhắc cô:
“Món này ngon, ăn thêm đi.”
“Hôm nay hơi nhạt, đừng ăn nhiều quá.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Canh không tệ, để tôi múc cho em một bát.”
Xuân Hòa khó lòng từ chối sự quan tâm của anh.
Kết quả, mỗi món cô đều ăn rất nhiều, canh cũng uống đến hai bát.
Lúc gần ăn xong, Xuân Hòa bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể ăn nổi hai miếng bánh kem kia không.
Nhưng khi nhân viên mang bánh ra, cô lập tức yên tâm.
Hai miếng bánh nhỏ xíu, xinh xắn như đồ trưng bày.
Chỉ cần một miếng là hết sạch.
Dịch Thương Bắc nhìn dáng vẻ cô mở to mắt nghiên cứu, khóe môi cong lên: “Nếm thử xem, có ngon không?”
Xuân Hòa cắn một miếng, hương vị đậm đà, không quá ngọt, dư vị lại rất tinh tế.
Không cần suy nghĩ, cô chắc chắn:
“Ngon lắm. Nhưng với miếng bánh nhỏ này, tôi có thể làm phiên bản ngon hơn.”
Lúc nói câu đó, trên mặt Xuân Hòa hiện lên một nụ cười tự tin.
Dịch Thương Bắc nhướng mày: “Thật không?”
“Nếu không tin, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ làm cho anh ăn.”
Anh cười khẽ: “Khi nào em rảnh?”
“Thứ bảy đi, tôi có thời gian.”
Xuân Hòa nghiêm túc suy nghĩ về lịch trình tuần sau. Đúng là thứ bảy cô không có việc gì quan trọng. Hôm đó có thể tranh thủ mua nguyên liệu sớm, lựa trái cây tươi ngon nhất.
Thậm chí cô không nhận ra mình lại đang bàn bạc chuyện làm bánh với Dịch Thương Bắc.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Sáng sớm, Xuân Hòa đã dậy, ra chợ gần nhà mua trái cây.
Cô chọn dâu tây đầu mùa và một ít việt quất với giá không hề rẻ.
Dâu tây ngọt, việt quất chua nhẹ. Hai loại hương vị này kết hợp sẽ rất hài hòa, kiểu gì cũng có một vị mà Dịch Thương Bắc thích.
Lần trước đi ăn, anh vẫn không để cô thanh toán.
Anh nói: “Nếu đi ăn với tôi, tôi sẽ không để con gái trả tiền. Bây giờ hay sau này cũng vậy.”