Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 36

Gió đêm mát mẻ, đúng như lời Dịch Thương Bắc nói—rất thoải mái.

Xuân Hòa khoác một chiếc áo gió màu kaki, đeo túi vải đen, hai tay đút túi, chậm rãi bước đi.

Khi sắp đến cổng khu chung cư, điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Cô lấy ra xem, thấy ba chữ Dịch Thương Bắc hiển thị trên màn hình, không khỏi nhướn mày.

[Chưa ngủ à?]

[Vừa mới tan làm.]

Hai phút sau, Dịch Thương Bắc nhắn tiếp: [Ảnh chụp ở Bắc Sơn, giờ vẫn đang ở đây.]

Xuân Hòa bật cười, chẳng trách anh trả lời chậm, hóa ra vì gõ nhiều chữ như vậy.

[Vậy anh chơi vui nhé.]

Nhắn xong, cô cất điện thoại, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Dịch Thương Bắc ngồi trên ghế trước lều trại, cách đó không xa, Sở Phong đang cùng bạn bè uống bia, nướng BBQ.

Anh vuốt nhẹ điện thoại, ánh mắt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

Sở Phong nhìn quanh, thấy anh cứ ngồi yên một góc bèn xách chai bia đi tới, huých vai anh một cái:

“Làm gì đấy? Hiếm lắm mới ra ngoài chơi, sao không hòa mình vào không khí một chút?”

Dịch Thương Bắc cầm chai bia nhưng không uống, nghe vậy liền hỏi:

“Ở đây ngoài BBQ thì còn quán ăn đêm nào ngon không?”

Sở Phong nhìn anh đầy khó hiểu: “Ý gì đấy? Cậu định ăn một mình à?”

Dịch Thương Bắc liếc anh như nhìn một kẻ ngốc: “Bớt nói linh tinh đi.”

Sở Phong lập tức hiểu ra, chắc chắn lại liên quan đến cô gái kia. Trong lòng rạo rực hóng hớt nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.

“Vậy thì chắc chắn là vịt muối sốt của Thu Ký rồi.”

“Lòng chiên ở Cổ Thôn cũng ngon.”

“Hoặc cậu thử chân giò lợn xem?”

Dịch Thương Bắc liếc nhìn đồng hồ, cười nhạt: “Bảo sao cậu béo như thế, đúng là có lý do cả.”

Mấy quán Sở Phong đề cử đều quá dầu mỡ, cuối cùng anh tự tìm một quán đồ ngọt có đánh giá tốt.

Một lúc sau, Dịch Thương Bắc mua nước đường và món tráng miệng, lái xe rời đi.

Sau khi về nhà tắm rửa xong, Xuân Hòa ôm máy tính bảng, cuộn mình trên sofa xem phim.

Hôm nay có vẻ khó ngủ, đã hơn mười hai giờ nhưng vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Thế nên cô quyết định thư giãn thêm một lúc.

Brừm... Brừm...

Điện thoại rung lên.

Mải xem phim, cô vô thức đưa tay với lấy điện thoại, ấn nghe máy:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Alo, ai đấy?”

Đầu bên kia im lặng hai giây, rồi giọng nói bất lực vang lên:

“Ai? Em không lưu số tôi à?”

Làm sao cô có thể không nhận ra giọng của Dịch Thương Bắc chứ? Chẳng qua vì không nhìn màn hình điện thoại nên lúc này mới kinh ngạc như vậy.

Giờ này anh gọi tới làm gì?

Xuân Hòa bật cười: “Không nhìn tên người gọi.”

“Sao còn chưa ngủ?”

“Tôi sắp rồi, xem nốt tập phim này đã.”

Dịch Thương Bắc nhìn thời gian, gần một giờ sáng mà cô vẫn còn thức.

“Tôi đang dưới tòa nhà em, căn hộ bật đèn là của em à?”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng khi truyền đến tai Xuân Hòa lại khiến tim cô đập thình thịch.

Cô lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống.

Bình Luận (0)
Comment