Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 37

Quả nhiên, dưới ánh đèn đường, Dịch Thương Bắc đang tựa vào xe, bóng dáng cao lớn nổi bật giữa màn đêm.

“Đợi tôi một lát.”

Xuân Hòa vội lấy áo khoác, vừa mặc vừa bước ra ngoài.

Chỉ một lát sau, cô đã chạy tới bên anh.

Vì vừa tắm xong, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, nụ cười tươi tắn hiện lên như ánh nắng giữa đêm khuya.

“Sao anh lại đến đây?”

Dịch Thương Bắc phải thừa nhận rằng, khi nhìn thấy nụ cười ấy, quãng đường lái xe lòng vòng cả buổi tối này cũng trở nên đáng giá.

Anh mở cốp xe, lấy ra đồ ăn khuya: “Không ăn sáng thì ít nhất cũng phải ăn đêm chứ.”

Đôi mắt Xuân Hòa khẽ sáng lên, cô lập tức nhớ đến buổi sáng hôm cuối tuần đó.

Anh từng hỏi cô có muốn ăn sáng cùng không, nhưng cô đã không trả lời.

Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, sợ rằng nếu nhìn lâu thêm chút nữa, suy nghĩ của mình lại trở nên rối loạn.

“Lên nhà đi.”

Lần đầu tiên bước vào căn hộ của Xuân Hòa, Dịch Thương Bắc phát hiện nơi này có chút khác biệt so với những gì anh tưởng tượng.

Xuân Hòa không nghĩ nhiều, cô chỉ bảo Dịch Thương Bắc ngồi đâu cũng được, rồi đi rót một cốc nước ấm đưa cho anh.

Dịch Thương Bắc mở hộp đồ ăn đêm, đưa thìa cho cô: “Vẫn còn nóng, ăn đi.”

Xuân Hòa thấy anh ngồi trên sofa hai chỗ mà trông vẫn có vẻ hơi chật chội, liền nghiêng đầu lấy bớt gối tựa phía sau anh ra.

“Như vậy có thoải mái hơn không? Nhà tôi nhỏ, chỉ có mỗi chiếc sofa này là ngồi được thôi.”

Cô nói rất tự nhiên, cũng chẳng để ý Dịch Thương Bắc nghĩ gì.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi dọn ra ở riêng. Lần anh giúp tôi ba năm trước, chính là ngày đầu tiên tôi chuyển ra ngoài.”

Cô uống một ngụm nước đường, hương vị ngọt dịu, khiến nụ cười trên môi cũng thêm phần rạng rỡ.

“Bố tôi, mẹ kế và con trai họ—chính là thằng nhóc mà anh gặp ở đồn cảnh sát giao thông, bọn họ sống ở khu biệt thự Ngự Lâm, nhưng tôi với họ không còn liên quan gì từ lâu rồi.”

Nói xong, cô lại uống thêm vài ngụm nước đường, rồi lấy một miếng bánh tráng miệng đưa cho Dịch Thương Bắc.

Anh nhận lấy nhưng không ăn, chỉ lặng lẽ quan sát cô, giọng trầm thấp cất lên:

“Trùng hợp thật, năm nào bố mẹ tôi cũng đi nơi khác, gần như chẳng bao giờ về nhà. Bốn năm nay, chúng tôi hầu như chẳng có liên hệ gì cả. Xem ra, chúng ta có chung số phận rồi.”

Ngón tay cầm thìa của Xuân Hòa khẽ siết lại rồi nhanh chóng buông lỏng. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng chân thành:

“Giống thế nào được... Anh có muốn nghĩ lại không?”

Dịch Thương Bắc hơi nhướn mày: “Nghĩ gì cơ?”

Bình Luận (0)
Comment