Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 4

Xuân Hòa mím môi, trong đầu thoáng hiện lên cả trăm cách để dạy dỗ tên nhóc này một trận ra trò. Cô quay lại, chậm rãi quan sát cánh tay cậu ta, rồi lạnh nhạt nói:

“Vết thương này… chưa kịp chữa đã tự khỏi rồi.”

Xuân Duẫn An tức đến phồng má, trợn trừng nhìn cô đầy ấm ức.

Tâm trạng của Xuân Hòa tốt lên một chút. Cô khẽ động tay, vô thức siết lấy lớp vải áo trên người.

Khoan đã…

Hình như cô vẫn chưa trả áo lại cho anh?

Cô vội vàng quay đầu, nhưng bóng dáng người đàn ông đã biến mất từ lúc nào.

Viên cảnh sát đưa khoản bồi thường cho Xuân Duẫn An. Nhưng đồng thời, cậu ta cũng phải chịu phạt vì vượt đèn đỏ, chạy sai làn đường, bị trừ điểm và đóng phạt không thiếu một xu.

Đi tới đi lui, ví tiền trống trơn.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát cùng Xuân Hòa, Xuân Duẫn An kiểm tra lại số tiền bồi thường, tổng cộng chỉ có 1000 tệ.

Thật keo kiệt mà!

Vậy chẳng phải từ nãy đến giờ, cậu ta vẫn là người chịu thiệt sao?

Nghĩ đến số tiền 2000 tệ còn phải đưa cho Xuân Hòa, cậu ta càng cảm thấy lòng đau như cắt.

“Sao hôm nay tôi lại xui thế này chứ?!”

“Chẳng qua là em để quên não ở nhà thôi.”

Xuân Hòa giơ tay vẫy một chiếc taxi, mở cửa ghế sau rồi quay lại nói:

“Lần sau nhớ mang theo, chị đi trước đây.”

Cô dứt lời, đóng cửa xe lại rồi bảo tài xế lái đi.

Phía sau, Xuân Duẫn An đứng dưới cơn mưa hét lớn:

“Đáng lẽ chị phải cho tôi mấy đồng bắt xe chứ! Xuân Hòa! Này! Trả ô đây!”

Xuân Hòa bật cười, tựa đầu vào cửa sổ xe. Thành phố lên đèn, ánh sáng rực rỡ lướt qua đôi mắt cô. Cơn mưa đã bớt nặng hạt, chỉ còn từng giọt tí tách rơi trên cửa kính.

Chiếc áo khoác rộng thùng thình ôm lấy cô, mang theo hơi ấm phảng phất, giống như có một góc trống trong tim được lấp đầy.

Căn hộ cô thuê nằm trong một khu dân cư gần công ty, tiện cho việc đi lại. Vì vị trí tốt nên giá thuê khá cao, nhưng thực ra bên trong cũng rất bình thường, chỉ khoảng ba bốn mươi mét vuông—vừa đủ để một người xoay sở.

Chỉ là một nơi trú chân mà thôi.

Về đến nhà, Xuân Hòa cởi áo khoác, treo lên giá.

Cô định đi vào phòng ngủ thay quần áo, nhưng vừa bước đến cửa, chợt nhận ra sàn nhà có nước, từng dòng nhỏ chảy tràn ra ngoài.

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô—rò rỉ nước.

Quả nhiên, khi mở cửa phòng, cô thấy nước rỉ ra từ góc tường, sàn nhà ướt sũng, chăn đệm trên giường cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo.

Xuân Hòa vội chạy vào phòng tắm lấy cây lau nhà, sau đó tháo vỏ chăn đệm, mang vào phòng vệ sinh.

Sau một hồi dọn dẹp, cô cũng bị ướt hết cả người.

Thay một chiếc váy dài màu xám, Xuân Hòa cầm chìa khóa lên tầng trên.

Bình thường cô đi sớm về muộn, không tiếp xúc nhiều với hàng xóm, nhưng đã từng gặp vài lần. Chủ nhà là một cặp vợ chồng có con nhỏ.

Cốc cốc cốc.

Cô gõ cửa, một lát sau, người mở cửa là chị chủ nhà.

Bình Luận (0)
Comment