Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 133

Chương 133
Đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong ngực, ôn nhu dụ dỗ, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở của cô, lúc này Thương Mặc mới thả Triệu Mạt Thương lên giường, cầm bát đứng dậy, xoay người thấy Đan Trác, mở miệng muốn nói gì đó, lại khép lại.
Đan Trác đặt ngón trỏ tay phải lên môi làm động tác chớ lên tiếng, chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo Thương Mặc cùng đi ra ngoài.
Gật đầu, theo bà đi ra khỏi căn phòng, không quên khép cửa phòng, Thương Mặc cùng Đan Trác sau khi rời khỏi đây, chống lại ánh mắt của Triệu Đình Vĩ và Cận Phi Hàn vẻ mặt lạnh lùng không gợn sóng.
"Trở về đi, Mạt Thương đang ngủ, chớ quấy rầy làm nó tỉnh dậy." Đan Trác dẫn đầu mở miệng nói xong, Triệu Đình Vĩ nhíu mày lại, còn muốn nói gì nữa, Đan Trác lại nói, "Cho dù đem nó đánh thức, nó cũng sẽ không cùng đi với chúng ta, khách sạn này người đến người đi, lẽ nào ông muốn cho người mạnh mẽ đem con gái mang về?"
Nghe xong lời của bà cảm thấy có chút đạo lý, Triệu Đình Vĩ trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, lần nữa xem Thương Mặc, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, "Thương Mặc, ở trong kinh đô, cũng không cần quá kiêu ngạo vẫn tương đối tốt hơn."
Cong lên khóe miệng cười cười, Thương Mặc gật đầu, "Cảm tạ nhạc phụ đại nhân cảnh tỉnh."
"Hừ!" Hừ một tiếng rồi rời khỏi, Triệu Đình Vĩ ngay cả Cận Phi Hàn cũng lười không muốn gọi hắn, Cận Phi Hàn sắc mặt tái nhợt, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thương Mặc giây, đi tới bên người Thương Mặc, thấp giọng nói, "Là chính mày
đưa tới cửa, Thương Mặc. "
Dứt lời, Cận Phi Hàn cũng rời đi, trong phòng chỉ còn Thương Mặc và Đan Trác.
"Nhạc mẫu đại nhân ăn cơm rồi sao?" Thương Mặc nghiêng đầu, hướng về phía Đan Trác lộ ra mỉm cười, "Có muốn ăn chung hay không ?"
Đan Trác buồn cười nhìn nàng, ánh mắt từ trên mặt nàng rơi xuống trên cổ của nàng, "Thương Mặc, vẫn nên dán băng dán cá nhân đi."
Mặt hơi đỏ lên, Thương Mặc sờ lên hồng ấn Triệu Mạt Thương mút hiện ra, nét mặt như trước bình tĩnh, "Cảm tạ nhạc mẫu đại nhân nhắc nhở. "
Lắc đầu, Đan Trác giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.
Đóng cửa lại, Thương Mặc đứng ở cạnh cửa hồi lâu, đôi mắt thâm trầm.
Tùy tiện ăn một chút đồ trên bàn, Thương Mặc trở lại trong phòng ngủ, nằm dài trên giường, Triệu Mạt Thương lại giống như có cảm giác theo thói quen trực tiếp tiến vào trong ngực nàng, trong miệng không biết nỉ non gì đó.
"Cô gái ngu ngốc..." Thương Mặc ôm chặt cô, nhẹ giọng thở dài, cũng theo hai mắt nhắm nghiền.
Khi Triệu Mạt Thương hoàn toàn thanh tỉnh, sớm đã lại qua một đêm rồi, sáng sớm lúc ở trong lòng Thương Mặc tỉnh lại, nhìn khóe miệng chứa đựng ý cười nhìn thiên hạ đang nhìn mình, một hồi ngọt ngào, tay vỗ vỗ gò má của nàng, "Tiểu Đản, tại sao em mỗi lần đều tỉnh dậy sớm hơn chị nha?"
Thương Mặc hôn một cái lên gò má của cô, rất là nhu hòa, "Bởi vì chị là bảo bối của em mà. "
Nghe nàng vừa nói như vậy, lập tức nhớ tới Thương Mặc trong lúc đó đối với mình gần như tà ác để cho cô cảm thấy thẹn tới cực điểm giày vò, Triệu Mạt Thương cắn bả vai của nàng, "Bại hoại!"
Bả vai tuy là bị cắn, lại một chút cảm giác đau đớn cũng không có, bàn tay Thương Mặc ở trên lưng Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng linh hoạt nhúc nhích, "Em chỉ đối với chị hư hỏng mà thôi."
"Chán ghét. . ." Không nỡ nói nặng lời, Triệu Mạt Thương cuối cùng vẫn lại ở phía trên lưu lại một cái dấu hôn, bỉu môi xoay người đưa lưng về phía Thương Mặc, "Không để ý tới Mặc...."
"A...." Ở thành phố X đã quen một mặt tiểu nữ nhân của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc từ phía sau ôm lấy cô, "Em sẽ thương tâm đó. "
"Đáng đời!" Nói thì nói như thế, Triệu Mạt Thương buông lỏng thân thể tựa vào trong lòng Thương Mặc, hơn nửa ngày, bỗng nhiên nghi hoặc nói, "Tiểu Đản, bây giờ là mấy giờ?"
"Hơn bảy giờ. " Thương Mặc hôn một chút lên mái tóc của cô, tay nhịn không được ở bên hông Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng vuốt ve, "Làm sao vậy?"
"Vì sao ngày hôm nay trời tối chậm như vậy?" Triệu Mạt Thương nhíu lại lông mi, rất là khó hiểu, "Kinh đô nơi này trời thu bầu trời tối đen rất nhanh. "
"Ha ha...." Cười khẽ một tiếng, Thương Mặc liếm liếm vành tai tinh xảo của Triệu Mạt Thương, ở bên tai cô khẽ thở nhiệt khí, "Bây giờ là hơn bảy giờ sáng, khoảng cách em đến kinh đô, đã qua 2 buổi tối rồi. "
Đột nhiên trừng lớn mắt, Triệu Mạt Thương ngồi dậy, vội vội vàng vàng mà cầm điện thoại xem xét ngày, quả nhiên đã là ngày thứ ba.
Bất mãn xoay người nắm mũi của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương tức giận nói, "Đều tại em, chị cư nhiên ngủ lâu như vậy. "
Thảo nào cảm thấy đầu có chút choáng váng.
"Mệt mỏi liền buồn ngủ nha. " Thương Mặc coi như chuyện đương nhiên nói, tiếp đó giống như nhớ tới cái gì nói, "Được rồi, em đã giúp chị cùng nhạc mẫu đại nhân xin nghỉ phép rồi, ngày hôm nay chị cũng không cần đi công ty. "
"Mẹ tôi?" Triệu Mạt Thương nghi ngờ nhìn nàng, "Em liên lạc với bà ấy rồi?"
"Ngày hôm qua bà ấy tới nơi này tìm chị." Thương Mặc cũng ngồi xuống, theo thói quen lại đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong lòng, "Chị lúc ấy đang ngủ say. "
Khuôn mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, Triệu Mạt Thương hơi cắn xuống môi, ánh mắt có thần trừng mắt Thương Mặc, "Em hại chị mất mặt!"
"Hắc, không phải mất mặt. " Thương Mặc trơ mặt ra, tiến đến sườn mặt cô hôn một cái, suy nghĩ một chút, nheo lại nhãn, "Nhạc mẫu đại nhân tựa hồ đồng ý?"
Thái độ của Đan Trác, thực sự có chút khiến người ta cảm thấy khó có thể suy đoán.
Triệu Mạt Thương nhíu mày lại, nhớ tới thái độ của Đan Trác từ sau khi mình trở về, trong giọng nói tràn ngập mê hoặc, "Chị cũng vậy không rõ ràng lắm, bà ấy luôn là như vậy. "
"Như vậy a. . ." Thương Mặc như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp theo rất khả ái nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Được rồi, học tỷ đại nhân, chị nói yến hội tối nay em mặc cái gì được đây?"
Quay đầu đánh giá nhân nhi mặc trên người áo choàng tắm màu trắng, trong con ngươi Triệu Mạt Thương hiện lên một tia giảo hoạt, "Liền mặc như thế đi."
"Tốt!" Thương Mặc dùng sức gật đầu, thấy Triệu Mạt Thương cười lớn, cưng chiều trong mắt càng tăng lên.
Nửa năm qua này, nàng biết rõ Triệu Mạt Thương rất vất vả rất dốc sức liều mạng, thường xuyên bận đến nửa đêm, đối mặt ai cũng là lạnh như băng đấy, chỉ có khi cùng nàng gọi điện thoại mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Hiện tại nàng đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, không chỉ cần mỗi ngày che chở chị ấy, càng phải lúc nào cũng cưng chiều chị ấy dụ dỗ chị ấy.
"Nếu em dám mất mặt như thế, chị liền không cần em nữa. . ." Nũng nịu nói xong, Triệu Mạt Thương nghịch nghich sợi tóc, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Thương Mặc, thu hồi mỉm cười, hai cánh tay chủ động lượn quanh trên cổ của nàng, "Tiểu Đản, đã lâu không có cùng em nói như vậy."
"Hử?" Trong lòng đã có cảm giác, Thương Mặc như trước mỉm cười nhìn Triệu Mạt Thương, chờ cô tiếp tục mở miệng.
"Chị yêu em." Ánh mắt Triệu Mạt Thương nhu hòa phảng phất giống như có thể chảy ra nước, Thương Mặc nhẹ nhàng cười, cúi đầu muốn hôn cô, lại bị Triệu Mạt Thương giơ tay ngăn cản, kinh ngạc nhìn cái người giơ tay lên che lại miệng của mình, có chút buồn bực.
"Còn không có đánh răng. " Triệu Mạt Thương điểm một chút cái mũi của nàng, nói tiếp, "Dù sao hôm nay còn có ngày nghỉ, Tiểu Đản, hôm nay chị dẫn em đi mua quần áo nha. "
"Ồ? Vợ bảo bối của nhà chúng ta lại có thể không tiết kiệm rồi hả?" Thương Mặc vừa ôm lấy cô hướng phòng tắm đi tới vừa giả vờ kinh ngạc.
"Hừ hừ, em bây giờ là người yêu của người thừa kế tập đoàn Trường Vĩnh, mặc áo choàng tắm tham gia yến hội quá keo kiệt rồi. " Triệu Mạt Thương mặc nàng ôm, nhăn nhăn cái mũi, tiếp theo bỗng nhiên nheo mắt lại vẻ mặt uy hiếp, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, em vừa rồi lại gọi chị là học tỷ. "
"Chị không phải học tỷ của em sao?" Tiến vào phòng tắm, Thương Mặc buông cô ra, cầm bàn chãi đánh răng nặn kem đánh răng, ý bảo Triệu Mạt Thương mở miệng, vừa nói, "Học tỷ đại nhân lúc trước thế nhưng mà rất biết giáo dục người ta nhé."
Ngoan ngoãn mở miệng để cho Thương Mặc giúp mình đánh răng, tay Triệu Mạt Thương rất là nghịch ngợm nắm lấy cái mũi của Thương Mặc, đợi sau khi đánh răng xong, còn chưa súc miệng liền lập tức hôn lên trên mặt Thương Mặc, lưu lại một khuôn mặt bong bóng.
Nhìn xem Triệu Mạt Thương lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, Thương Mặc ngoại trừ ôn nhu cười thì cái gì cũng đều không có biện pháp nói ra khỏi miệng.
Cái loại cảm giác lòng rung động này, căn bản là không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
"Tiểu Đản, ánh mắt của em..." Triệu Mạt Thương súc miệng xong, nhìn thẳng vào mắt Thương Mặc, bỗng nhiên phồng miệng nói, "Em nhìn gì vậy, giống như đang nhìn tiểu hài tử vậy."
"Là ánh mắt xem bảo bối." Thương Mặc trực tiếp cầm bàn chải đánh răng Triệu Mạt Thương vừa mới dùng đánh răng, hàm hồ nói, "Em nhìn tiểu hài tử nơi nào sẽ là loại ánh mắt này, tiểu hài tử gì gì đó phiền toái nhất. "
Trước đó có Triệu Nam nọ làm bóng đèn nàng chịu đủ rồi, ở đâu ra khả năng dùng cái loại ánh mắt này cưng chiều này nhìn tiểu hài tử chứ.
"Thế nhưng mà. . . Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương từ phía sau ôm lấy Thương Mặc, từ trong gương nhìn Thương Mặc đang chăm chú đánh răng, môi dán lên tai của nàng, "Chị muốn sinh con của em."
Thân thể đột nhiên cứng đờ, Thương Mặc xuyên thấu qua tấm gương cùng Triệu Mạt Thương đối mặt nhìn nhau, đem nước trong miệng nhổ ra, cầm khăn mặt chùi miệng, ánh mắt cũng không rời khỏi mắt của Triệu Mạt Thương, đợi sau khi xong hết toàn bộ sau mới quay người, ngưng mắt nhìn cô, "Sinh con, rất thống khổ. "
"Chị muốn sinh con của em." Triệu Mạt Thương không chút nào né tránh, ngữ khí thập phần bình tĩnh, lại một lần nữa lặp lại lời vừa mới nói.
"Đứa ngốc. . ." Thương Mặc nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, "Cái kia. . . Chờ chúng ta đem mọi chuyện cần thiết đều giải quyết hết, liền sinh con đi?"
"Em không phải chán ghét tiểu hài tử sao?" Triệu Mạt Thương nhu hòa cười, tay nhẹ nhàng chạm vào môi Thương Mặc, "Ngại phiền toái đúng không?"
"Không chỉ như vậy..." Thương Mặc bĩu môi, "Không phải đều nói hài tử sẽ phân đi một phần yêu của mẹ mình sao? Đến lúc đó chị không cần em nữa làm sao bây giờ?"
"Đã biết rõ em lại sẽ cẩn thận chỗ quan trọng." Triệu Mạt Thương một bộ sớm có sở liệu, tay sờ sờ sống mũi của Thương Mặc, "Được rồi, chúng ta đến lúc đó lại nói, được không?"
"Được." Thương Mặc gật đầu, lôi kéo tay Triệu Mạt Thương ra phòng tắm, từ mặt trên quần áo của mình cầm quần áo đưa cho Triệu Mạt Thương, "Ở đâu, ngày hôm qua làm cho người khác đi mua. "
"Tiểu Đản thật ngoan. " Hôn nàng một ngụm giống như ban thưởng, Triệu Mạt Thương đột nhiên cảm giác được nửa năm qua này khổ cực là có giá trị như vậy.
Nghĩ đến chỉ cần mình đánh tốt căn cơ nắm giữ những quyền thế có thể cùng Thương Mặc như vậy tương cứu trong lúc hoạn nạn cả đời, liền sẽ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ăn cơm xong, ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, với Thương Mặc mua mấy bộ quần áo, Triệu Mạt Thương lần đầu cảm thấy, nhìn người mình yêu mặc trên người quần áo do tự tay mình chọn là hạnh phúc như vậy.
"Sớm biết như vậy trước kia cũng mua quần áo cho em rồi." tay trong tay ở trên đường đi tới, Triệu Mạt Thương rất phiền muộn thở dài, tiếp lấy bỗng nhiên nói, "Tiểu Đản, chị có phải rất không có tình thú phải không?"
"Không phải. " Thương Mặc không chút do dự nói, "Cùng với chị cùng một chỗ, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị. "
Triệu Mạt Thương hờn dỗi mà liếc nhìn nàng một cái, làm như oán giận, ngữ khí nghe lại mang theo ngọt ngào, "Nói năng ngọt xớt. . ."
Chỉ là thời điểm hai người tiến vào một nhà hàng ăn cơm trưa, rồi lại gặp Cận Phi Hàn, lần này, Cận Phi Hàn lại là cùng Tào Minh Nghĩa cùng một chỗ.
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc nhìn xem hai người nhìn chằm chằm nhìn mình, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Quả nhiên hai người kia lực chú ý đều đến trên người nàng rồi, cái này có phải ý nghĩa, lực chú ý của Cận gia và Thương Lang cũng không kém đều bị dẫn tới rồi hay không?

Bình Luận (0)
Comment