Chương 134
Ánh mắt Triệu Mạt Thương khi vừa chạm đến hai người liền lập tức lạnh xuống, mặt không biểu tình, ngay cả Thương Mặc đều cảm thấy trong lòng có chút run sợ dâng lên.
So với thời điểm ở thành phố X, Triệu Mạt Thương quả nhiên càng lạnh hơn.
"Mạt Thương. . ." Cận Phi Hàn cùng Tào Minh Nghĩa tuy là cảm thấy khí tràng kia thực sự quá lạnh, nhưng vẫn mặt dày đi qua đến gần, không ngờ tới đối phương cũng như vậy, không khỏi liếc nhau một cái, Cận Phi Hàn sắc mặt âm trầm, mà Tào Minh Nghĩa còn lại là vẻ mặt biểu tình nhàn nhạt.
Có chút hăng hái mà nhìn một màn này, con ngươi của Thương Mặc đảo một vòng, nảy ra ý hay, lập tức đổi sắc mặt, đi tới, nổi giận đùng đùng nhìn Tào Minh Nghĩa, "Anh lại dám xuất hiện ở trước mặt tôi!"
Một bên, Triệu Mạt Thương ngẩn người, lại biết Thương Mặc nhất định là có kế hoạch gì, chỉ là nhãn thần ôn nhu nhìn nàng không nói lời nào.
"Thương Mặc, nơi này là phương bắc. " Tào Minh Nghĩa có chút khó hiểu Thương Mặc tại sao biết điều sao không tỉnh táo, nét mặt vẫn là bộ thần tình bình tĩnh kia, "Lá gan của cô ghê gớm thật. "
Nhíu mày lại, miệng Triệu Mạt Thương giật giật, muốn nói cái gì, lại sợ phá hỏng kế hoạch của Thương Mặc, liền mạnh mẽ đè xuống cảm giác không thoải mái.
Cận Phi Hàn cũng tốt, Tào Minh Nghĩa cũng tốt, mỗi lần cô vừa nhìn thấy đã cảm thấy thật là ghê tởm.
"Hừ! Lá gan của anh càng lớn hơn!" Thương Mặc nắm chặt quyền, mặt trướng đến đỏ bừng, "Lần trước lại có thể để anh trốn thoát mất."
Nghe được câu này, trong lòng Tào Minh Nghĩa đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, quả nhiên Thương Mặc câu tiếp theo nhân tiện nói, "Anh. . . Anh lại dám buộc học tỷ kết hôn với anh! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Thương Mặc, mày. . ." Biến sắc, hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy mặt Cận Phi Hàn đã tái nhợt, ánh mắt nhìn mình không thể ăn chính mình, vội vã muốn nói cái gì đó, chỉ là Triệu Mạt Thương cũng không cho hắn cơ hội.
Đã minh bạch ý tưởng của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương ở trong lòng âm thầm cười cười, đi tới rất bình tĩnh mà phối hợp với Thương Mặc, "Về sau em không phải đã cứu chị sao, nói cách khác...."
Sắc mặt Tào Minh Nghĩa càng thêm khó coi, mà Cận Phi Hàn còn lại là hừ lạnh một tiếng, nắm tay nắm thật chặt, phảng phất tùy thời giống như muốn đem Tào Minh Nghĩa đánh cho một trận, trong mắt Thương Mặc tức thì xẹt qua tia thích thú khi âm mưu được như ý.
Cận Phi Hàn người này, tuy là không có chút đầu óc, tuy nhiên khi xúc động, bất quá lợi dụng, nhưng lại rất tiện tay.
"Tiểu Đản, chị không muốn nhìn thấy Tào Minh Nghĩa, chúng ta đi thôi. " thấy hiệu quả quả đã đạt được, Triệu Mạt Thương đụng một cái vào tay Thương Mặc, lấy khẩu khí hết sức chán ghét nói, rồi lại cố ý bỏ qua Cận Phi Hàn.
Thương Mặc nín cười gật đầu, theo Triệu Mạt Thương rời khỏi, trước khi đi lại xem Triệu Mạt Thương cư nhiên hướng về phía Cận Phi Hàn hơi hơi lễ phép tính gật đầu mới đi, vội vã giơ tay lên sờ mũi một cái, không cho nụ cười lộ ra ngoài.
Khi hai người ra khỏi nhà hàng kia, ngồi vào trên xe, trên mặt Thương Mặc không ngừng được cười, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương vẻ mặt ôn nhu, "Cư nhiên biết dùng âm mưu quỷ kế nha. "
"Mới không phải cái gì âm mưu quỷ kế đâu, khó nghe...." Triệu Mạt Thương giả vờ bất mãn trắng mắt liếc nàng, bỗng tràn ra nụ cười, "Tiểu Đản, chị đến giúp em a !. "
"Đúng. " gật đầu, Thương Mặc không có cho xe chạy, mà là nghiêng người nghiêm túc nhìn Triệu Mạt Thương, "Bảo bối phân tích em nghe một chút?"
Mỉm cười liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương biết Thương Mặc thật ra thì vẫn là có chút bận tâm chính mình đem lý tưởng lúc làm kiểm sát trưởng mang tới nơi này, mở miệng nói, "Căn cứ tình huống trước kia xem, Cận Phi Hàn là một người dễ bị kích động, càng là một người lòng dạ hẹp hòi."
Nói xong câu này, Triệu Mạt Thương nhìn xem Thương Mặc, thấy nàng chỉ cười cười, lại liếc nàng một cái, "Nếu như hắn biết Tào Minh Nghĩa đã từng bắt chị bức hôn, nhất định sẽ vì vậy hận Tào Minh Nghĩa. Hai người sở dĩ hiện tại còn có thể hợp tác, nhất định là trước đó chuyện Tào Minh Nghĩa bức hôn che giấu Cận Phi Hàn, ngày hôm nay như vậy, Cận Phi Hàn đã biết chuyện này, coi như không lập tức cùng Tào Minh Nghĩa động thủ, cũng sẽ để cho hai người sinh lòng ngăn cách. "
"Đúng vậy a, đặc biệt là học tỷ đại nhân của chúng ta biểu hiện đối với Cận Phi Hàn chỉ là lạnh lùng, đối với Tào Minh Nghĩa nhưng lại là chán ghét. " Thương Mặc giương cao nụ cười, cưng chiều nhìn Triệu Mạt Thương, "Tào Minh Nghĩa trước đó nhất định sẽ cho rằng Cận Phi Hàn không tính là đối thủ của hắn, hiện tại vừa nhìn chị cư nhiên thái độ đối với Cận Phi Hàn với hắn tốt hơn, nhất định sẽ bất mãn. Mà Cận Phi Hàn biết bởi vì chuyện bức hôn này bắt đầu phòng bị Tào Minh Nghĩa, hơn nữa thái độ của chị rõ ràng như vậy, hắn sẽ cho rằng cùng Tào Minh Nghĩa cùng một chỗ có thể ấn tượng của chị đối với hắn cũng biến chênh lệch. "
Dừng một chút, Thương Mặc đưa tay mơn trớn gò má Triệu Mạt Thương , "Học tỷ đại nhân nước cờ rất cao tay."
"Vẫn là Thiếu chủ thông minh, vừa mới nhìn thấy hai người liền lập tức nghĩ đến biện pháp giải khai liên minh của bọn họ." Triệu Mạt Thương giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Thiếu chủ quả nhiên thủ đoạn cao siêu. "
"Ách. . ." Không nghĩ tới Triệu Mạt Thương sẽ nói như vậy, Thương Mặc ngẩn người, gãi đầu, có chút không biết làm sao.
Trong lòng kinh sợ, Triệu Mạt Thương nhìn xem bộ dạng trì độn của Thương Mặc, ánh mắt nhu hòa, tiến tới rất nhẹ mà hôn một cái lên môi của nàng, nỉ non nói, "Tiểu Đản, chị thích em đối với chị cùng người khác bất đồng. "
Bộ dạng đần độn này của Thương Mặc, sẽ chỉ xuất hiện trước mặt của cô, người khác vĩnh viễn không có khả năng ở lúc cô vắng mặt chứng kiến, thật tốt.
Thời gian một ngày ở khi hai người ngọt ngào đi dạo phố như vậy qua đi.
Triệu Mạt Thương lúc hơn bốn giờ liền trở về Đan gia thay quần áo, mà Thương Mặc thì trở về phòng của mình trong khách sạn.
Đợi đến chừng sáu giờ, lái xe đến khách sạn lớn nhất kinh đô, đậu xe xong đi vào, Triệu Mạt Thương đã ở trong đại sảnh theo Đan Trác cùng một ít tân khách hàn huyên nói chuyện với nhau.
Tối nay Triệu Mạt Thương cùng dĩ vãng nàng nhìn thấy đều không giống nhau, ăn mặc lễ phục cao quý, tóc vấn cao, trên mặt hóa thành đồ trang sức trang nhã, hơn nữa trên người luôn sẽ có loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, không thể nghi ngờ trở thành tiêu điểm trọng yếu nhất của toàn bộ dạ tiệc tối nay.
Không có đi qua gọi cô, mà cầm ly rượu đứng ở một bên, xa xa nhìn cô tự nhiên mà ứng phó với tân khách, khóe miệng Thương Mặc chứa đựng ý cười, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, thân thể Thương Mặc hơi hơi căng thẳng, nét mặt như trước bất động thanh sắc, lại nhấp một hớp rượu đỏ trong ly.
"Thương Mặc. " giọng nam truyền đến, Thương Mặc xoay người, hướng về phía Cận Phi Hàn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, "Cận công tử, lại gặp mặt. "
Vẻ mặt Cận Phi Hàn âm trầm, "Cô thậm chí ngay cả buổi dạ tiệc này đều tới. "
"Ah, vì sao không thể tới?" Thương Mặc sau khi cười xong, ánh mắt liền vẫn nhìn thân ảnh Triệu Mạt Thương không hề dời đi chỗ khác, "Tào Minh Nghĩa đều có thể tới, tôi đương nhiên cũng có thể tới. "
"Cô.... Đừng nghĩ gây chia rẽ quan hệ của tôi và Tào Thiếu chủ." Cận Phi Hàn sắc mặt càng âm trầm, "Cô đừng cho là tôi không biết cô muốn làm cái gì. "
Cười nhạt, Thương Mặc lại nhấp một hớp rượu đỏ, "Cận công tử quá lo lắng, phải biết rằng, tôi nhưng là nhất giới nữ lưu, Tào Minh Nghĩa là nam. "
Biến sắc, Cận Phi Hàn Hàn ánh mắt lập loè, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hơn nữa. " rượu đỏ trong ly uống xong, Thương Mặc đem cái ly thuận tay cho người phục vụ, lại bưng một ly đưa tới tay uống một ngụm, "Giữa các gia tộc muốn liên hợp, Tào-Triệu liên minh cũng không so với Triệu-Cận liên minh kém a. Như vậy một đôi so với nhau, anh vẫn không rõ hắn có chủ ý gì?"
Đối với việc này vẫn không có quá nhiều nghĩ, lúc này trải qua Thương Mặc vừa nói, chợt có loại cảm giác rẽ mây thấy mặt trời, Cận Phi Hàn dựa vào Thương Mặc gần một chút, "Cô nói nhiều như vậy, lẽ nào cô sẽ không phải là gây chia rẽ sao?"
Khóe môi hơi câu lên, Thương Mặc đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, "Cận công tử, chúng ta liên hợp nhé, như thế nào?"
Cận Phi Hàn híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt không tín nhiệm.
"Đừng nhìn ta như vậy, phải biết rằng, Tào Minh Nghĩa đối với anh uy hiếp tôi, so với chúng ta đối với với nhau uy hiếp lớn hơn nhiều lắm. " Thương Mặc buông cái ly xuống, giọng nói nhàn nhạt, "Đương nhiên, anh không muốn cũng không sao cả, chính là... Chậc, ngày nào đó ba ba Mạt Thương cảm thấy Tào Minh Nghĩa thích hợp nhất...."
"Cứ quyết định như vậy. " trên mặt Cận Phi Hàn xanh một cái trắng một cái, thấp giọng nói, "Chúng ta đây phải làm sao?"
"Đương nhiên vẫn là tiếp tục bảo trì dáng vẻ đối nghịch." Thương Mặc cũng không thèm nhìn hắn một cái, "Thừa lúc hắn chưa chuẩn bị, lại. . ."
"Tốt. " Cận Phi Hàn lên tiếng, đã thấy Thương Mặc bỗng nhiên xoay người, sắc mặt âm lãnh xem chính mình, "Cận Phi Hàn, anh vẫn nên cẩn thận một chút, đừng lúc nào cũng tới tìm tôi phiền hà. "
Ngẩn người, tiếp theo minh bạch đây là diễn kịch, Cận Phi Hàn tự nhiên phối hợp, "Đừng tưởng rằng đây là đang ở phía nam, Thương Mặc. "
"Hừ!" Thương Mặc hừ một tiếng, rồi từ bên cạnh hắn đi qua, dùng âm thanh chỉ có Cận Phi Hàn nghe được nói, "Coi chừng người bên cạnh mình. "
Dứt lời, Thương Mặc đi về phía người rốt cục thoát khỏi một đám người quanh thân đi tới, Triệu Mạt Thương, tay theo thói quen sờ sờ lên máy trợ thính bên tai trái, nét mặt nhàn nhạt nhìn không ra tâm tình.
Triệu Mạt Thương ở khi Thương Mặc vừa vào phòng khách thì biết rõ rồi, chỉ là bởi vì không phân thân ra được, lại thấy Thương Mặc không có ý tứ đi tới, cũng chỉ có thể phân chút lực chú ý đến trên người Thương Mặc, tiếp tục cùng tân khách hàn huyên.
Chỉ là mắt thấy Thương Mặc đã uống hai chén rượu, tựa hồ lại cùng Cận Phi Hàn nổi lên xung đột, không khỏi có chút nóng nảy.
"Đừng nóng vội. " Đan Trác bỗng nhiên đối với cô nói, "Người con vừa ý con còn không hiểu rõ sao?"
Thương Mặc là người xảo trá như vậy, rằng lại đang đào cái gì bẩy rập làm cho Cận Phi Hàn nhảy đi.
Lúc này bên người đã không có tân khách, Triệu Mạt Thương không nói gì thêm, mà là nhìnThương Mặc hướng chính mình đi tới, ánh mắt dần dần nhu hòa xuống.
Đi tới trước mặt Triệu Mạt Thương, Thương Mặc hướng về phía Đan Trác lộ ra một nụ cười sáng lạng, "A di mạnh khỏe. "
Nhẹ nhàng gật đầu, Đan Trác liếc mắt nhìn hai người một cái, mở miệng nói, "Mạt Thương, ta trước tiên đi qua bên kia trước, con chờ một chút qua đây. "
"Vâng." Triệu Mạt Thương nhàn nhạt đáp, ánh mắt không rời Thương Mặc.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, Thương Mặc mỉm cười, bàn tay đưa đến trước mặt Triệu Mạt Thương, "Học tỷ, có thể mời chị nhảy một bản không?"
Oán trách mà nhìn nàng, Triệu Mạt Thương để tay đến trong tay Thương Mặc, theo nàng đến trong sàn nhảy, tay vịn hông của nàng, trên thực tế cũng là vặn vẹo một cái thịt mềm bên hông Thương Mặc, động tác ưu nhã khiêu vũ, mặt cùng mặt của Thương Mặc thiếp rất gần, âm thanh nhỏ không thể nghe thấy, "Lại gọi chị là học tỷ. "
"Nhiều người nha. " bên hông đau đớn truyền đến, Thương Mặc mặt không đổi sắc, động tác tự nhiên, giọng nói nhưng lại có chút đáng thương, "Bảo bối, đau. . ."
Lòng mền nhũn, buông tay đang vặn thịt mềm ra, Triệu Mạt Thương thấp giọng nói, "Vừa rồi là nghiêm phạt. "
"Tốt. " Thương Mặc mỉm cười đáp, lại nghe Triệu Mạt Thương nói, "Em vừa rồi lại đang làm gì thế?"
"A. . ." Biết rõ Triệu Mạt Thương luôn luôn chú ý mình, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, Thương Mặc nhịn không được trên tay dùng sức gần kề khoảng cách của hai người, giọng nói vân đạm phong khinh, "Chỉ là nói cho một con chó nhỏ nào đó chó lớn hung ác độc địa, lại để cho con chó nhỏ gọi tới một đám chó lớn cùng con chó lớn kia tính cả con chó lớn nhà khác cắn nhau mà thôi. "
Cận gia đối Thương Lang Bang. . . Thật là làm cho người ta chờ mong.