Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 37

Sự ngoan ngoãn và nhượng bộ đột ngột của Thẩm Tường Ý khiến Hạ Tĩnh Sinh vô cùng ngạc nhiên.

Có lẽ cô đã hoàn toàn thông suốt, hoặc cũng có thể trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng mới.

Không sao cả.

Hạ Tĩnh Sinh không để ý.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Suy cho cùng, chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, có thể làm được trò trống gì chứ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Tường Ý lại bất ngờ nâng tay anh lên, đôi môi chạm nhẹ vào vết thương trên lòng bàn tay anh.

Đây là một hành động thăm dò, mang tính giảng hòa và xoa dịu.

Nói đúng ra, không thể coi đây là một nụ hôn thực sự. Đôi môi cô chỉ chạm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, giống như một hành động đơn thuần an ủi, như một chú mèo nhỏ liếm vết thương.

Lòng bàn tay anh đầy vết máu, xung quanh đã khô lại. Vết thương không dài nhưng rất sâu, vừa rồi do đánh mạnh vào bao cát nên vết thương liên tục rỉ máu.

Đôi môi của cô chạm vào, nhẹ như không, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ môi cô, hơi thở của cô càng nóng hơn.

Khoảnh khắc rất ngắn, chưa đến một giây, cô đã ngẩng đầu rời đi, dấu vết máu của anh vẫn còn vương trên môi.

“Bàn tay của anh bị thương rất nặng, nên băng bó sớm đi.”

Khi nói chuyện, dường như cô ngửi thấy mùi tanh của máu, vô thức mím môi và nếm được vị máu tươi.

Cánh mũi nhỏ nhắn hơi nhăn lại, cô giơ mu bàn tay lên, định lau đi dấu máu thì cổ tay bất ngờ bị Hạ Tĩnh Sinh nắm chặt.

Thẩm Tường Ý khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Lòng bàn tay anh nóng rực, như thiêu đốt cổ tay cô.

Và lúc này, ánh mắt anh còn nóng bỏng hơn. Không đeo kính, anh có thói quen nheo mắt khi nhìn, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại, con ngươi sâu thẳm.

Khi không đeo kính, ánh mắt của anh trở nên mãnh liệt hơn, không còn bị cản trở bởi lớp tròng kính.

Lúc này, ánh mắt anh càng nóng bỏng hơn, bao trùm lấy cô.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, vẫn còn vương lại máu của anh, là máu trong cơ thể anh.

Cô có thể thấy rõ ràng, con ngươi anh dần co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, anh không nói lời nào, cúi người xuống.

Hơi thở của anh như cơn sóng dữ đột ngột ập đến.

Có lẽ cơ thể đã hình thành cơ chế tự bảo vệ, trong khi não cô vẫn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã hành động, chính là lùi về phía sau, tay còn lại không bị anh giữ lại vô thức đưa lên che miệng mình.

Dường như Hạ Tĩnh Sinh đã quen với việc cô trốn tránh, sớm đã có dự đoán.

Bàn tay anh nắm cổ tay cô nhẹ nhàng kéo một cái, cô lập tức đổ vào lòng anh, cánh tay của cô bị kéo ra sau gáy anh, anh cúi đầu, nhìn vào tay còn lại đang che miệng của cô.

Lòng bàn tay của cô hồng hào, vân tay rõ ràng.

Anh lại cúi gần hơn, đầu mũi khẽ quét qua lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngửi, thoang thoảng hương thơm.

Anh không để tâm đến sự trốn tránh của cô, ngược lại còn hôn lên lòng bàn tay cô, giống như một cái chạm nhẹ, kiên nhẫn, đồng thời nửa khép hờ mắt nhìn cô, vừa hôn vừa hỏi: “Trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, không thể hôn sao?”

Giọng điệu hỏi han rất khiêm tốn, nhưng cũng mạnh mẽ như thường, giống như đang ép cô phải trả lời.

Thẩm Tường Ý bị anh hỏi đến á khẩu, môi khẽ mấp máy, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Lòng bàn tay của cô đầy dấu vết anh để lại, ngón tay không ngừng co lại.

Cô hoảng loạn rút tay về, giấu ra sau lưng, môi anh cũng dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế khẽ mở, hơi thở gấp gáp.

Tim cô loạn nhịp, ánh mắt lảng tránh, nhìn tứ phía.

Cuối cùng vẫn dừng lại trên môi anh.

Không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Anh lại tiến gần hơn.

Thẩm Tường Ý quay đầu sang một bên.

Anh bỗng cười khẽ, như cười nhạo sự nhút nhát của cô.

Cô nhất thời xấu hổ, cũng có chút bực mình, bàn tay vừa giấu ra sau lập tức đưa lên che miệng anh đang khẽ nhếch.

Sau đó cô hít một hơi sâu, rồi nín thở, nhắm mắt lại buông tay, chủ động tiến tới.

Nếu đã quyết định bắt đầu một mối quan hệ bình thường với anh, thì những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi, có trốn cũng không được, chi bằng cứ chủ động đối mặt còn hơn là bị ép buộc.

Chỉ là cần chuẩn bị tâm lý một chút.

Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của cô.

Nhưng khi môi chạm môi, căn bản cô không có thời gian suy nghĩ hay thích ứng, vì ngay khi anh nhận ra ý đồ của cô, anh đã áp sát, thậm chí còn nhanh hơn cô.

Khẽ chạm hai lần tượng trưng, anh lập tức mở miệng ngậm lấy môi cô, không ngừng mút lấy đôi môi mềm.

Nếm được vị ngọt của môi cô, và cả vị máu trên môi cô, chút vị tanh ngọt ngào.

Nụ hôn của cô đã đủ làm anh vui vẻ.

Quả thật anh đã cảm nhận được sự chân thành trong lời nói rằng cô muốn ở bên anh, chắc chắn là sự thật.

Nhưng có lẽ con người luôn không bao giờ cảm thấy đủ.

Có được nụ hôn của cô, lúc này trong đầu anh lại nghĩ.

Lần này môi cô dính máu trong cơ thể anh, lần sau liệu có thể dính dịch trong cơ thể anh không?

Cằm anh vẫn đều đặn cử động đến cực hạn, mút môi trên, môi dưới, hận không thể nuốt chửng cô vào bụng.

Mặt kề mặt, môi kề môi, khít khao không khe hở.

Thẩm Tường Ý bị anh chiếm hết hơi thở.

Cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể để anh dẫn dắt. Cô chưa từng hôn ai, không biết phải đánh giá kỹ thuật hôn của anh ra sao, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh giống như con người anh, mạnh mẽ mãnh liệt, lần nào cũng làm môi cô đau đớn.

Anh ôm chặt eo cô, dễ dàng nhấc lên một cái, hai chân cô đã lơ lửng. Cô hoảng hốt, tiếng kinh hô và tiếng rên rỉ đều bị anh nuốt chửng, tay ôm cổ anh chỉ có thể bất đắc dĩ siết chặt hơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, đất trời đảo lộn, chỉ trong chớp mắt anh đẩy cô về phía sau, ngã vào tấm lưới sắt trong lồng bát giác, cơ thể cô rơi xuống, anh cùng cô rơi vào trong rồi tấm lưới bị kéo căng đến cực hạn.

Hôn không ngừng, lưỡi quấn lấy lưỡi.

Thẩm Tường Ý vô cùng bất an, sợ tấm lưới này sẽ đứt, ngã xuống sẽ gãy xương mất.

Ngoài tiếng nước bọt thay phiên ra, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của anh.

Hạ Tĩnh Sinh rất thích vuốt ve, từ eo cô di chuyển lên.

Lực tay của anh quá mạnh, vốn dĩ kinh nguyệt thất thường đã làm cô hơi căng tức, anh vừa chạm vào lại càng đau hơn.

Cô nhíu mày né tránh, quay đầu, môi anh lập tức thuận thế trượt từ khóe môi xuống cổ.

Cổ và xương quai xanh của cô đều đã từng bị anh hôn qua, có lẽ đã quen với cảm giác này, cô không cảm thấy kinh ngạc, chỉ há miệng hớp lấy từng ngụm không khí như cá mắc cạn.

Nhưng chưa kịp thở được mấy ngụm, môi anh lại quay trở lại, một lần nữa khóa chặt môi cô.

Thẩm Tường Ý biết anh chưa bao giờ che giấu dục vọng, nhưng thật sự khi bắt đầu nghiêm túc, cô mới nhận ra sự khác biệt quá lớn về sức mạnh giữa nam và nữ.

Cô hoàn toàn không có chút sức lực để phản kháng.

Tấm lưới không ngừng đung đưa, cơ thể hai người cũng đung đưa theo.

“… Đau quá.”

Thật ra cũng không đến mức không chịu đựng được, nhưng cô vẫn không nhịn được nói cường điệu lên, nhăn mũi, giọng ấm ức như đang oán trách.

“Đau ở đâu?”

Quả nhiên Hạ Tĩnh Sinh dừng hôn cô, nhìn chăm chăm vào gương mặt đang nhăn lại vì đau của cô, tay khẽ thử động đậy: “Ở đây sao?”

“Ừm.” Thẩm Tường Ý gật đầu.

“Để anh xem.”

Nói xong, anh kéo vạt áo cô lên.

Cô còn chưa kịp phản ứng, tay đã lơ lửng giữa không trung.

“….”

Chỉ thấy anh chăm chú nhìn.

Rõ ràng lúc trước còn tràn đầy dục vọng, không để ý đến lý trí, nhưng bây giờ lại có thể ngay lập tức khôi phục trạng thái điềm tĩnh như ban đầu, lại trở thành Hạ Tĩnh Sinh trầm tĩnh, vững vàng trước mọi biến cố.

Cô để lộ da thịt trước mắt anh, nhưng không thấy một chút suy nghĩ tà dâm nào, chỉ có sự quan sát và đánh giá.

Không đeo kính nên anh phải nheo mắt, cúi xuống gần hơn. Đôi môi anh gần như chạm vào đầu nhũ của cô.

Thẩm Tường Ý liên tục đẩy ngực anh ra, đầu ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như măng non không có chút sức mạnh nào, không thể cản được anh chút nào.

Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế, không tiếp tục tiến tới.

Tuy nhiên hơi thở của anh vẫn tiếp tục, nóng bỏng phả vào cô.

Cô như bị luồng điện chạy khắp cơ thể, đau nhói và ngứa ngáy.

“Em không thích…”

Giọng cô run rẩy: “Anh đừng…”

Vừa nói cô vừa kéo áo mình xuống.

Hạ Tĩnh Sinh giơ tay ngăn lại.

“Y Y.”

Cô không nhìn anh, nhưng các giác quan dường như trở nên nhạy cảm hơn, thính giác cũng linh hoạt hơn, cô nghe thấy giọng anh gọi mình, giọng điệu rõ ràng mang theo ý cười, là nụ cười châm biếm đầy hài hước.

“Sao lại nói một đằng, làm một nẻo.”

Cuối cùng anh cúi đầu: “Em có biết tim em đang đập nhanh như thế nào không?”

Dù không đeo kính, anh vẫn có thể thấy rõ từng nhịp đập của trái tim cô nâng lên từng thớ thịt căng tràn sức sống.

Nhẹ nhàng, anh khẽ liếm: “Tim em đang đập gửi gắm vào môi anh.”

“…”

Trong đầu Thẩm Tường Ý vang lên một tiếng ong ong, cảm giác đau ngứa càng rõ ràng hơn, cô cảm thấy khắp người khó chịu, đau đớn và bất lực, sợ cảnh này tiến xa hơn mất kiểm soát, bây giờ cô có thể chịu được nhưng sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, chiếc quần tây của anh căng cứng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra, cô chỉ cần liếc qua một cái đã thấy nóng bừng cả người.

Dù đã từng nắm giữ, nhưng đó đã là chuyện của mười mấy ngày trước, ký ức dù còn mới mẻ đến đâu cũng sẽ thay đổi.

Cô quay đầu, đường cong cổ cô càng thêm mảnh khảnh, trước ngực vẫn trần trụi, theo từng nhịp thở lên xuống không ngừng, cô nuốt nước bọt.

Không dám nói nhiều, cô chỉ có thể tìm cách chuyển chủ đề: “Anh… tránh ra!”

Lần này cô dùng sức, đẩy mạnh anh ra.

“Hửm?” Hạ Tĩnh Sinh theo lực đẩy của cô, thả lỏng, lùi lại.

“Người anh… hôi quá.”

Cô nhăn mặt, mặt mũi nhăn nhó, tỏ vẻ chán ghét. Giọng cô bị lưỡi anh làm ướt, trở nên mềm mại đặc biệt, rõ ràng là đang phàn nàn nhưng lại thành như nũng nịu.

Cô tìm một cái cớ.

Thực ra trên người anh đúng là có chút mùi, có mùi rượu, mùi mồ hôi, nhưng lạ là không hề khó ngửi.

Nghe cô nói vậy, Hạ Tĩnh Sinh thật sự đưa tay nhón lấy một góc áo ngửi thử, lập tức lùi lại.

“Xin lỗi.”

Có lẽ anh cũng không chịu được mùi trên người mình, anh cau mày, thái độ khiêm tốn tự trách: “Để em không có trải nghiệm tốt.”

“…”

Chữ “trải nghiệm” này khiến cô rơi vào im lặng phức tạp, một lát sau mới nói: “Lát nữa chúng ta…”

“Anh Sinh——”

Lời Thẩm Tường Ý còn chưa nói hết, tiếng gọi lớn của Trần Gia Sơn đã ngắt lời cô.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hạ Tĩnh Sinh phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, gần như trong chớp mắt cúi người che lấy cô, tay cũng kéo lại vạt áo cho cô.

Trần Gia Sơn vừa bước vào đã thấy Hạ Tĩnh Sinh đang nằm trên người Thẩm Tường Ý, sợ đến cứng cả chân.

Khoảnh khắc sau, Hạ Tĩnh Sinh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh lia về phía Trần Gia Sơn: “Ra ngoài.”

Trần Gia Sơn lập tức ngẩng đầu, cứng đơ quay đầu bước ra ngoài, vừa bước nhanh ra vừa báo cáo ngắn gọn: “Bác sĩ tới rồi!”

Anh ta nhanh chóng rời đi, nhưng dù vừa bị Hạ Tĩnh Sinh quát tháo, vẫn không ngăn được niềm vui sướng trong lòng.

Không ngờ hai mươi phút trước Hạ Tĩnh Sinh còn có bộ dạng muốn hủy diệt mọi thứ, vậy mà trong chớp mắt hai người đã ôm nhau tình tứ, xem ra cô Thẩm đã dỗ dành được anh Sinh rồi.

Vậy thì hôm nay những sai lầm anh ta phạm phải coi như xí xóa.

Trần Gia Sơn vừa đi khỏi, Hạ Tĩnh Sinh lập tức đứng dậy, cúi người, chìa bàn tay lành lặn về phía cô.

Thẩm Tường Ý vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Gia Sơn mà mặt đỏ tía tai, bực bội không muốn nắm lấy tay anh để đứng lên, mà xoay người nắm lấy tấm lưới, loạng choạng tự đứng dậy.

Tiếng cười trầm thấp của Hạ Tĩnh Sinh vang lên sau lưng cô.

Đồng thời, vòng tay của anh siết lấy eo cô, nhẹ nhàng đỡ dậy, cô lập tức đứng thẳng.

Cô đứng vững rồi, anh liền buông tay, giữ một khoảng cách.

Anh không muốn làm quý ông nữa.

Chỉ là sợ bộ dạng nhếch nhác của mình khiến cô không thoải mái.

Tay không bị thương vẫn còn sạch sẽ, ít nhất giờ đây có thể nắm tay.

Anh nắm tay Thẩm Tường Ý bước lên lầu.

Bác sĩ gia đình đã chờ sẵn trong sảnh.

“Em đi kiểm tra chân trước đi.” Hạ Tĩnh Sinh nói: “Anh lên lầu tắm.”

Thẩm Tường Ý tiếp lời bị Trần Gia Sơn cắt ngang ban nãy: “Lát nữa chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”

Về mối quan hệ này.

Hạ Tĩnh Sinh cúi nhìn cô, nhướng mày: “Được, anh sẽ tắm sạch sẽ rồi đến gặp em.”

“…”

Câu này sao nghe lạ thế. Chắc không phải anh đã hiểu lầm ý cô chứ…

Cô định nói thêm gì đó, nhưng lại thôi, nhấn mạnh: “Ý em là, nói chuyện nghiêm túc…”

“Anh có nói là không nghiêm túc đâu.” Hạ Tĩnh Sinh điềm nhiên đáp.

Thẩm Tường Ý cứng họng một thoáng, lườm anh một cái, quay người đi về phía sảnh lớn.

Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười đến mức vai khẽ rung lên, đứng yên nhìn bóng lưng cô một lúc, sau đó mới bước đi về phía thang máy.

Vừa đi vừa tháo cúc áo đã bung gần hết, lúc này anh dường như không thể chịu đựng được thêm một giây nào nữa với chiếc áo này.

“Anh Sinh.”

Trần Gia Sơn chạy tới.

Hạ Tĩnh Sinh nhấn nút thang máy, đi vào.

Trần Gia Sơn cũng bước vào theo, câu đầu tiên là: “Anh Sinh yên tâm, vừa rồi tôi không thấy gì hết!”

Anh ta nghiêm túc đến mức giống như đang tuyên thệ dưới quốc kỳ, thần sắc nghiêm trọng.

Hạ Tĩnh Sinh không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Nói vào trọng điểm.”

Trần Gia Sơn đâu phải vô cớ mà tìm anh.

“Vâng.” Trần Gia Sơn nói: “Vừa rồi tôi nhận được tin từ bên Úc, nói rằng hôm nay Diệp Lâm Chu đột ngột rời khỏi nước Úc.”
Bình Luận (0)
Comment