“Đi đâu rồi?” Hạ Tĩnh Sinh không thay đổi sắc mặt hỏi.
“Chuyến bay cho thấy đến Ý.” Trần Gia Sơn nói đến đây, cúi thấp đầu, che đi vẻ u ám thoáng hiện: “Có lẽ là đến gặp tiểu thư Minh Châu.”
Diệp Diệu Khôn cả đời không kết hôn, bản tính phong lưu, mê đắm nữ sắc, tình nhân khắp nơi trên thế giới, còn Diệp Minh Châu là con của ông ta với tình nhân ở Bắc Kinh. Lý do Diệp Diệu Khôn nhận nuôi nhiều con nuôi chính là vì ông ta mắc chứng t*ng trùng yếu, không thể có con ruột của mình. Nhưng đến năm sáu mươi tuổi, ông bất ngờ nhận được tin tình nhân mang thai. Vốn là người đa nghi, khi tình nhân báo tin có thai, điều đầu tiên Diệp Diệu Khôn nghĩ đến là cho rằng tình nhân phản bội mình, mang thai đứa con hoang để chiếm đoạt tài sản, vì thế ông ta đã nổi cơn thịnh nộ, định bỏ đứa trẻ trong bụng. Chỉ có sự van xin tha thiết của người tình, cùng lời thề sẽ lấy mạng sống ra đảm bảo sự chung thủy với ông, mới khiến ông tạm thời tin tưởng, cho cô ả một cơ hội: khi thai được hai tháng, sẽ làm xét nghiệm ADN trước sinh.
Nếu kết quả không phải là con ruột, thì cả mẹ và con đều không giữ được mạng.
Thế nhưng kết quả xét nghiệm lại cho thấy, đứa trẻ đúng là con ruột của ông ta.
Diệp Diệu Khôn vui mừng khôn xiết, lập tức đưa tình nhân đến Hồng Kông để chăm sóc cẩn thận. Mặc dù không cho cô danh phận, nhưng cô nhờ con mà được nâng đỡ, trở thành nữ chủ nhân được mọi người công nhận. Sau đó, khi biết đứa bé là con gái, Diệp Diệu Khôn càng thêm vui mừng. Bởi lúc đó các con nuôi đã ổn định, nếu là con trai, ông đã lớn tuổi nên cũng không có thời gian và sức lực để dốc sức bồi dưỡng, ngược lại có con gái thì đỡ tốn công hơn.
Diệp Minh Châu từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, danh xứng với thực là một thiên kim tiểu thư, là viên ngọc quý trên tay Diệp Diệu Khôn.
Năm nay cô 20 tuổi, đang học hội họa tại Ý.
Diệp Lâm Chu luôn thân thiết với Diệp Minh Châu, trước đây còn từng theo đuổi cô ta. Việc đến Ý tìm Diệp Minh Châu cũng là chuyện hợp lý.
“Từ khi lão Diệp qua đời, cậu đã thấy anh ta tìm Diệp Minh Châu lần nào chưa?” Hạ Tĩnh Sinh hừ lạnh, không mấy bận tâm: “Chỉ là một chiêu tung hỏa mù để quay lại Hồng Kông mà thôi.”
Lời lẽ chắc nịch, khẳng định.
Phán đoán của Hạ Tĩnh Sinh chưa từng sai, Trần Gia Sơn lập tức hỏi: “Vậy có cần tiếp tục cho người theo dõi không?”
Thực tế là, nếu thật sự đến tìm Diệp Minh Châu, chắc chắn cô ta sẽ thông báo cho Hạ Tĩnh Sinh ngay lập tức.
Dù sao… cô ta đã từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Hạ Tĩnh Sinh.
“Không cần.”
Hạ Tĩnh Sinh thở dài, cười khẩy, giọng điệu nhẹ nhàng mà khinh bỉ: “Có lẽ ở Úc mỗi ngày buồn chán chỉ còn biết cho kangaroo ăn, muốn tìm chút việc làm thôi.”
Nhìn bề ngoài có vẻ như giao dự án ở Úc cho Diệp Lâm Chu, nhưng thực tế anh ta chẳng có chút thực quyền nào, giống như một vương gia nhàn rỗi bị lưu đày thời xưa, chỉ có tiếng mà không có miếng.
Kẻ đã bị loại bỏ thì không thể làm nên chuyện lớn. Hạ Tĩnh Sinh hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn muốn xem thử, Diệp Lâm Chu có thể giở trò gì, hiện tại anh ta còn có thể làm được gì.
Đi ra khỏi thang máy, Hạ Tĩnh Sinh bước thẳng ra ngoài. Trần Gia Sơn không theo, chuẩn bị xuống lầu.
Đang định ấn nút đóng cửa thì thấy Hạ Tĩnh Sinh đột ngột dừng bước, dường như nghĩ đến điều gì.
Nhìn ra được Hạ Tĩnh Sinh vẫn còn điều muốn nói, Trần Gia Sơn lập tức bước ra khỏi thang máy, đứng phía sau anh: “Anh Sinh, còn chỉ thị gì khác không ạ?”
Suy nghĩ vài giây, Hạ Tĩnh Sinh ra lệnh: “Tìm vài người có thân thủ tốt, thời gian này canh giữ ở nhà hát, theo sát cô ấy, bất kỳ động thái nào cũng phải báo cho tôi.”
Ngừng lại một chút, Hạ Tĩnh Sinh hơi quay đầu nhìn Trần Gia Sơn, hạ thấp giọng: “Đừng để cô ấy phát hiện.”
Nghĩ lại gần đây chuyện của anh và Thẩm Tường Ý không phải là bí mật, dù cho cách nhau một đại dương thì muốn biết cũng không khó. Không thể đảm bảo rằng, hành động của Diệp Lâm Chu lần này nhắm vào ai, có mục đích gì.
Cẩn thận vẫn hơn, sự an toàn của cô là trên hết.
“Vâng.” Trần Gia Sơn gật đầu đáp.
Anh ta hiểu rõ người mà Hạ Tĩnh Sinh nhắc đến là Thẩm Tường Ý.
Lúc này Hạ Tĩnh Sinh mới sải bước đi đến phòng ngủ hiện tại của mình. Phòng Thẩm Tường Ý ngủ là phòng của anh, chỉ cách vách.
Bộ quần áo đắt tiền trên người bị anh ném vào thùng rác, vết thương trên tay vẫn đang chảy máu đầm đìa, nhưng anh hoàn toàn không để ý, bật vòi sen, để dòng nước ấm xối thẳng lên đầu.
Anh rửa qua loa vết máu đã khô trên vết thương, nhanh chóng tắm sơ qua rồi mặc áo choàng tắm, lau đầu đến khi không còn nhỏ nước nữa thì thôi.
Đi ra khỏi phòng, xuống lầu.
Bác sĩ gia đình vẫn đang chờ ở đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Tường Ý đâu.
Bác sĩ chủ động báo cáo: “Chân của cô Thẩm không sao, cô ấy đã lên phòng nghỉ ngơi rồi. Cô ấy còn dặn tôi chăm sóc vết thương cho anh.”
Hạ Tĩnh Sinh thật bất ngờ.
Thẩm Tường Ý vậy mà còn nhớ đến vết thương của anh.
Thật hiếm khi.
Nghĩ đến đây, khóe môi Hạ Tĩnh Sinh bất giác cong lên, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, giọng nói vốn trầm thấp giờ đây lại ẩn chứa nụ cười, nghe ra lại càng dịu dàng hơn.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần xử lý. Cô có thể về được rồi, hôm nay vất vả rồi.”
Bác sĩ thấy Hạ Tĩnh Sinh cười mà hai tai ửng đỏ, sắc mặt cũng không tự nhiên.
Thế nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại không liếc nhìn cô ta lấy một cái, cứ thế bước thẳng lên lầu.
Đến trước phòng Thẩm Tường Ý, anh gõ cửa hai cái lấy lệ rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa lúc thấy Thẩm Tường Ý đang kéo váy ngủ lên người, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sinh bất ngờ xuất hiện, cô sợ hãi theo phản xạ kéo váy che chắn trước người: “Sao anh không gõ cửa!”
“Anh đã gõ rồi.” Hạ Tĩnh Sinh biện minh.
“Nếu gõ cửa thì phải chờ em hỏi ai rồi mới được vào khi có sự cho phép chứ.” Thẩm Tường Ý mạnh mẽ lý lẽ: “Nhỡ như có ai khác xông vào thì sao?”
“Trừ anh ra thì ai dám tùy tiện vào phòng em?” Hạ Tĩnh Sinh thản nhiên nói.
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu và trách móc của Thẩm Tường Ý, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ: “Xin lỗi, vậy thì làm lại lần nữa.”
Anh đóng cửa lại, ngón tay gõ nhẹ hai cái.
“Ai đó?” Thẩm Tường Ý cũng phối hợp.
“Anh.” Anh đáp ngắn gọn, dừng một chút rồi tự giới thiệu: “Bạn trai của em.”
“…” Thẩm Tường Ý cao giọng: “Vào đi.”
Hạ Tĩnh Sinh lần nữa mở cửa bước vào, Thẩm Tường Ý đã mặc xong váy ngủ, một bộ lụa dài tay dài chân, che kín kẽ. Có lẽ vì vừa tắm xong, mái tóc dài mềm mượt xõa xuống, đuôi tóc vẫn còn ướt, đầu đội một chiếc băng đô lông xù màu vàng tươi, trên đó còn có hai con mắt to.
“Uống thuốc chưa?” Anh đi tới.
Thẩm Tường Ý ngồi xuống ghế sofa cạnh đầu giường, cầm túi đá bác sĩ đưa đặt lên mắt cá chân: “Uống rồi.”
Bác sĩ nói chân cô không sao, nhưng cô vẫn thấy hơi khó chịu, bác sĩ bảo có thể chườm đá.
Hạ Tĩnh Sinh không nói lời nào, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn khô, sau đó quay lại ghế sofa, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, nâng chân cô đặt lên đùi mình, cầm lấy túi đá trong tay cô.
Thẩm Tường Ý sững lại, theo phản xạ định rụt chân lại, nhưng đã bị bàn tay nóng rực của anh giữ chặt, không thể nhúc nhích.
“Chườm đá tốt nhất nên quấn một lớp khăn, đừng để trực tiếp tiếp xúc với da, nếu không sẽ rất lạnh.” Hạ Tĩnh Sinh dùng khăn quấn quanh túi đá, nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân của cô, giọng nói trầm ổn, dạy bảo từng li từng tí: “Đặc biệt là bàn chân, không được để bị lạnh.”
“Chân… chân thì sao?”
Túi đá sau khi được quấn khăn thì không còn quá lạnh nữa, nhưng sự hiện diện của bàn tay anh còn rõ rệt hơn, anh vẫn đặt bàn tay lên chân cô.
Một lạnh một nóng, khiến cô rùng mình, suy nghĩ bị gián đoạn trong chốc lát.
“Chân bị lạnh dễ dẫn đến khí huyết không đủ, làm mạch máu co lại, tê mỏi, ảnh hưởng đến tuần hoàn máu.” Anh dặn dò giống như một người lớn đang khuyên bảo trẻ con: “Đặc biệt là em thường xuyên dùng chân để nhảy, càng phải chú ý giữ ấm.”
Cô đương nhiên biết chân cần được giữ ấm! Trước mỗi lần biểu diễn cô đều đi giày giữ ấm.
Chỉ là vừa rồi đầu óc hơi ngưng trệ nên mới hỏi vậy thôi.
Câu hỏi vốn chỉ là tiện miệng, không ngờ anh lại nghiêm túc giảng giải dài dòng đến vậy.
Thẩm Tường Ý âm thầm than thở trong lòng, nhưng không nói ra.
Anh một tay đỡ bắp chân cô, một tay cầm túi đá đã được quấn khăn nhẹ nhàng di chuyển khắp mắt cá chân, tỉ mỉ chườm khắp mọi nơi.
Tim Thẩm Tường Ý vô cớ đập loạn nhịp.
Cô hít sâu một hơi.
Ánh mắt cô vô thức rơi vào lòng bàn tay anh.
“Bác sĩ không băng bó vết thương cho anh à?” Thẩm Tường Ý hỏi.
Rõ ràng là anh tự mình không cho bác sĩ xử lý, nhưng khi trả lời thì chỉ có vỏn vẹn hai chữ: “Không có.”
“Hả?” Thẩm Tường Ý lập tức hiểu nhầm: “Không phải em đã bảo cô ấy rồi mà?”
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì.
“Chờ một chút.”
Thẩm Tường Ý đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức rút chân lại, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, mắt cá chân lộ ra ngoài, trắng trẻo và mảnh mai. Cô chạy đến tủ đầu giường, lục tìm trong chiếc túi vải của mình, rồi lại chạy trở lại.
“Đưa tay đây.”
Nói là nói vậy, nhưng cô đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.
Hạ Tĩnh Sinh không né tránh, để mặc cô cầm lấy.
Thì ra cô lấy một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên tay anh, tránh phần vết thương, ấn nhẹ cho miếng băng dính chặt vào.
“Dán vào sẽ không bị nhiễm trùng.” Thẩm Tường Ý trên mặt không trang điểm, sạch sẽ và thanh khiết, đôi mắt tròn xoe ánh lên chút đắc ý như đang khoe công: “May mà em luôn mang theo băng cá nhân trong túi.”
Nếu kể ra những vết thương mà anh từng chịu, thì vết thương này chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, cô sẽ có phản ứng thế nào đây.
Không biết cô có đau lòng hay không.
Ít nhất vào khoảnh khắc này, chỉ một miếng băng cá nhân nhỏ nhoi thôi cũng khiến trái tim Hạ Tĩnh Sinh bất giác nhói lên. Một kiểu nhói đau mà vui mừng.
Hạ Tĩnh Sinh lặng lẽ nhìn cô mấy giây. Đồng tử dưới ánh đèn sáng dần dần sâu hơn.
Thần sắc anh khó đoán.
Anh cúi đầu, một lần nữa nâng chân cô lên: “Để anh xoa bóp cho em, giúp tuần hoàn máu.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to lớn của anh đã lại một lần nữa nắm lấy chân cô.
Chỉ khác là lần này không phải nắm mắt cá chân, mà là toàn bộ bàn chân cô.
Cô cao, chân cũng không nhỏ.
Thế nhưng vẫn bị nắm trọn trong lòng bàn tay anh.
Bàn tay anh nóng rực, nhẹ nhàng ấn xoa từ gan bàn chân đến các ngón chân.
Thẩm Tường Ý không nhịn được mà ngước mắt nhìn anh.
Anh vẫn đang mặc một bộ áo choàng tắm màu đen, lúc này đã đeo kính, sợi dây kính đung đưa theo từng động tác tay của anh.
Anh cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh mà chuyên chú.
Cứ nhìn chằm chằm chân cô như vậy, Thẩm Tường Ý cảm thấy khó chịu vô cùng.
Không kìm lòng được mà co chân lại.
Dường như anh nhận ra động tác khẽ khàng ấy của cô.
“Chân em,” giọng anh thản nhiên, tốc độ nói chậm rãi.
Thẩm Tường Ý bỗng nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của Cao Du Lâm khi nhìn thấy chân cô.
Đặc biệt là khi đột nhiên anh nói vậy, cô càng nhạy cảm hơn.
Cô vô thức xoay cổ chân, định tránh né: “Không cần xoa bóp nữa……”
Lời còn chưa dứt, cô lập tức hít mạnh một ngụm khí lạnh, không thể tin nổi mà trừng lớn mắt.
Bởi vì Hạ Tĩnh Sinh đã nâng lòng bàn chân cô lên, cùng lúc đó anh cúi đầu xuống, hôn lên mu bàn chân cô.
“Rất đẹp.” Anh từng từ từng chữ nói ra.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là phủ nhận: “… Anh bớt lừa người đi.”
“Y Y.”
Giọng anh thật sự quá dễ nhận biết, đặc biệt là khi nghiêm túc gọi tên cô như thế này, êm tai đến mức có thể mê hoặc lòng người.
“Anh sẽ không bao giờ lừa em.”
Môi anh hôn từ mu bàn chân, đến những ngón chân đầy vết chai, nhẹ nhàng hôn như để xoa dịu.
Anh dùng hành động để chứng minh.
Đồng tử Thẩm Tường Ý vẫn không ngừng co rút, tim đập loạn nhịp đến mức khó mà tả xiết.
Thật khó tin, một người cao cao tại thượng như anh, lại có thể làm ra hành động này.
Môi anh vẫn chưa dừng lại, tay dần đẩy ống quần cô lên cao, hôn lên làn da mịn màng thon dài của bắp chân.
Nụ hôn còn nóng hơn cả lòng bàn tay.
Toàn thân Thẩm Tường Ý như mất hết sức lực, ngã xuống sofa, nằm bẹp.
Đầu óc cô lại một lần nữa trống rỗng, chỉ trong tích tắc khi cô chớp mắt, bóng dáng cao lớn và rộng lớn của Hạ Tĩnh Sinh đã phủ lấy cô. Điều đầu tiên chạm vào cô là sợi dây kính lạnh lẽo, lướt qua má cô, vừa ngứa vừa lạnh, cô vội né tránh.
Giây tiếp theo anh lập tức tháo kính, ném xuống đất.
Đồng thời, anh hôn lên môi cô.
Vẫn là nụ hôn mãnh liệt và bá đạo như trước, cô bị hôn đến mức đầu ngửa ra sau, lưỡi bị anh khuấy đảo, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cô không thở nổi, luống cuống đẩy ngực anh ra, nhưng lần này anh không cố chấp giữ lấy, chỉ nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng của cô, khẽ hôn lên cổ cô, cảm nhận rõ nhịp đập của mạch máu nơi đó, sau đó dừng lại ở đây, không tiếp tục xuống nữa vì bị chiếc váy cản trở.
Cản thì chỉ là vô ích, anh nhẹ nhàng gỡ hết cúc áo.
Anh giống như đang trêu đùa, nhưng cũng rất nghiêm túc: “Anh vẫn thích em mặc áo hai dây hơn.”
Anh còn thích… không mặc gì cả.
Thẩm Tường Ý ý thức được tình thế đang mất kiểm soát, vội vàng ngăn cản: “Anh có phải quên rồi không, chúng ta còn chưa bàn xong chuyện đâu!”
“Anh nói về chuyện yêu đương nghiêm túc mà!” Cô nhấn mạnh.
“Anh không quên.”
Anh giữ chặt đôi tay đang phản kháng của cô, kéo lên đỉnh đầu, lại hôn
Anh nắm lấy đôi tay không chịu hợp tác của cô, đè chặt lên đỉnh đầu, lại tiếp tục hôn lên nhịp tim của cô: “Nói đi.”
“Anh đứng dậy đi.”
Hơi thở của cô dồn dập, ý thức dường như sắp sụp đổ, đôi tay bị giữ chặt, chân liền co lên đẩy ngực anh: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
“Anh nghe rõ đây.”
Anh nắm lấy đầu gối tròn trịa của cô, xoa bóp vài cái, thuận thế ấn sang một bên: “Em nói đi.”
Đầu của anh cuối cùng cũng rời khỏi cô, nhưng lại không thật sự rời đi mà chỉ chuyển sang vùng khác.
Quần dài cũng đã thất thủ.
Anh đứng lên, việc đầu tiên là nhặt cặp kính trên sàn, đeo lại.
Thẩm Tường Ý cứ nghĩ anh đã nghiêm túc trở lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy như có điều gì trống rỗng.
Ngay lập tức, anh cúi người tới gần.
Thẩm Tường Ý hoảng sợ, mắt mở to trừng trừng nhìn anh: “Anh làm gì thế…..”
Chỉ một khoảnh khắc đã kéo cô trở lại ký ức đêm đó trong phòng tắm, cô ngồi trên chiếc bàn lạnh lẽo, còn bây giờ lưng cô tựa vào sofa.
Lần này, anh nói: “Anh muốn nhìn rõ hơn một chút.”
Cho nên đeo kính vào.
“…”
Đeo kính vào rồi, nhưng lần này dây kính không chạm vào cô vì anh chỉ đang ngắm nhìn, giống như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật.
Thẩm Tường Ý không thể vùng vẫy, chỉ còn cách buông xuôi che mặt.
Anh giống như người đang khát nước đi giữa sa mạc, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, chờ thêm một giây nữa cũng là sự khinh thường mạng sống của chính mình. Anh sẵn sàng vứt bỏ kính, đắm chìm ở nơi này mà không cần lên bờ.
“Một mối quan hệ yêu đương bình thường,”
Anh phải nói là tâm trí mình mạnh mẽ đến mức nào, vào lúc này mà vẫn có thể không quên chuyện chính, kéo suy nghĩ của cô trở lại. Bản thân cũng kiềm chế, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt: “cần những yếu tố gì.”
Thật sự nói là làm, cùng cô nói chuyện thẳng thắn.
Thẩm Tường Ý đôi tay được giải phóng, nhưng lại càng không biết phải làm sao, túm lấy vai anh và mái tóc anh, nắm chặt chiếc gối dựa. Các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cô nghiến chặt răng, đứt quãng nói: “Tôn trọng lẫn nhau….”
“Anh tôn trọng em.”
Răng anh như đang nghiến lại: “Còn gì nữa.”
Thẩm Tường Ý nhíu mày, đôi mắt dần trở nên mờ mịt, cổ thiên nga vươn dài: “Tin tưởng lẫn nhau.”
“Được.”
Anh tiếp tục, miết chặt.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, giống như màn hình tivi không có tín hiệu, chỉ còn lại một mớ lộn xộn: “Còn nữa… anh…”
“Ừm…” Cô hít một hơi sâu, cố gắng nói hết câu trong một lần: “Không được can thiệp vào công việc của em! Hơn nữa, anh đã nói trước đó rồi, không được hạn chế tự do của em.”
“Được.” Anh vẫn đồng ý: “Còn gì nữa không.”
“Có…. Để em nghĩ thêm.”
Chân cô đạp lên vai anh, những ngón chân bị hôn qua, từng ngón đều co quắp lại.
Ban đầu cô đã chuẩn bị một loạt những điều muốn nói, bây giờ hay rồi, bị anh làm cho quên gần hết.
“Cứ từ từ mà nghĩ.” Sự kiên nhẫn của anh dường như không bao giờ cạn.
Không biết đã nghĩ bao lâu, có thể là một phút, cũng có thể là mười phút, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng chẳng điều nào phù hợp với tiêu chí của một mối quan hệ bình thường. Trong lúc đó, cô như thấy được biển mây, thấy được pháo hoa, thấy được thế giới bồng lai tiên cảnh.
Toàn thân như một cánh diều nhẹ bẫng, nếu không có sợi dây buộc lại, giây sau sẽ lập tức bay đi mất.
Anh dường như nhận ra, kịp thời kéo sợi dây, giữ cô lại: “Vẫn chưa nghĩ ra sao?”
Cô cuối cùng cũng hồi phục một chút ý thức, run rẩy không ngừng.
“Nghĩ ra rồi….. Đó là phải cho nhau không gian riêng…. Em không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh….. Tất nhiên, anh cũng vậy…..”
Chưa kịp nói xong.
“….Đau quá!” Thẩm Tường Ý đột nhiên kêu lên. Nâng chân lên đá, nhưng đá vào không khí.
Cô luống cuống chỉ còn biết túm lấy tóc anh. Đẩy sang một bên.
Vô ích.
Thẩm Tường Ý bắt đầu không kiểm soát được mà bật khóc.
Nghe tiếng nức nở của cô, đầu anh cuối cùng cũng ngang tầm với cô, trán chạm vào trán cô, cúi đầu hôn đi những giọt nước mắt, cuối cùng lại hôn lên môi cô.
Vị mặn tràn ngập, như thể cắn một miếng muối biển thật lớn, hơi thở anh đều mang theo hương vị ấy, phả lên mũi cô, giọng khàn khàn, trầm thấp vô cùng: “Em muốn không gian riêng của em, anh có thể cho em.”
Anh nói: “Nhưng anh thì không cần.”
Dopamine tiết ra dễ dàng khiến con người nảy sinh ảo giác, cũng dễ khiến người ta mất đi khả năng phán đoán, mất đi tất cả những giới hạn mà bản thân đã cố gắng giữ vững.
Thẩm Tường Ý mơ màng: “Vì sao?”
“Y Y.” Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh vuốt ve gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô: “Không gian riêng của anh đã trống trải hơn ba mươi năm, như thế đã đủ rồi, giờ đây, không muốn thêm nữa.”
Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng mở mắt mơ hồ nhìn anh.
Rõ ràng mọi thứ đều rối loạn, nhưng vẻ mặt anh lại luôn bình tĩnh và vững vàng đến vậy, dễ dàng nhìn ra cả sự chân thành.
Cô thế mà hiểu được ẩn ý của anh.
Ý anh là: Anh muốn ở bên em mọi lúc.
Không nói nên lời, nhìn nhau không chút tiếng động.
Nhịp tim là minh chứng cho sự thay đổi của bầu không khí.
Cô là người đầu tiên thua cuộc, quay đầu đi chỗ khác.
Anh lập tức cúi xuống hôn lên xương hàm của cô, hôn lên khóe môi, cuối cùng hôn đến vành tai, ghé sát hơi thở: “Em còn giận anh không?”
Thẩm Tường Ý không đáp.
“Lúc nãy đã nói em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được,” Giọng Hạ Tĩnh Sinh lại pha thêm chút dụ dỗ: “Giờ cho em cơ hội, trừng phạt anh đi.”
“Em muốn không?”
Thẩm Tường Ý tò mò hỏi: “Cái gì?”