Quán ăn vỉa hè này làm ăn vô cùng phát đạt, trong và ngoài quán đều đông nghịt người. May mà Kiki có sự chuẩn bị trước đã đặt bàn từ sớm, nếu không ít nhất cũng phải xếp hàng chờ đến hai tiếng mới có chỗ.
Họ không ngồi ở ngoài trời mà chọn chỗ ngồi trong nhà, cạnh cửa sổ. Giờ đã khuya ăn đồ quá dầu mỡ sẽ dễ bị tăng cân, mà các cô đều là những người con gái buộc phải giữ dáng, nên chỉ gọi vài món đặc sản của quán, không gọi quá nhiều.
Quán ăn rất nhỏ và đơn giản, mang đậm cảm giác xưa cũ. Trên bàn tròn còn trải một lớp nilon mỏng, sàn nhà trơn bóng đầy dầu mỡ, chân ghế nhựa cũng dính đầy vết dầu. Vì ngồi gần bếp, khói dầu nồng nặc thỉnh thoảng lại bay ra ngoài.
Tuy nhiên, chính không gian như thế này lại rất đậm chất đời thường, tràn ngập hơi thở cuộc sống. Dù có khói dầu, nhưng cả gian phòng vẫn phảng phất mùi thơm của các món ăn, khiến người ta thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Buổi biểu diễn ở Hồng Kông còn bảy buổi nữa.
Nhưng sau buổi diễn đầu tiên, đoàn sẽ được nghỉ một ngày, đúng dịp ngày mai là ngày nghỉ, cộng thêm bầu không khí lúc này rất vui vẻ nên không thể thiếu vài chai bia lạnh.
Thẩm Tường Ý quên hẳn lời dặn của Hạ Tĩnh Sinh là không được uống rượu, nghĩ rằng chỉ uống vài ngụm cũng không sao, nhưng rồi nhớ ra mình đang trong thời kỳ điều dưỡng, cô vẫn còn giữ chút lý trí, nên chỉ uống một chai bia ở nhiệt độ thường.
Trong lúc đợi món, mọi người quây lại bắt đầu tám chuyện.
Sau khi Kiki nói về việc fan nam sẽ đến, cô ấy trở thành nhân vật chính bị mọi người lôi ra trêu chọc.
“Rốt cuộc hai người như thế nào rồi? Kể cho bọn tớ nghe đi!” Có người hỏi.
Sau đó Kiki kể lại toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối.
Thật ra hai người mới quen nhau được nửa tháng.
Lượng fan của Kiki trên IG không nhiều, cô ấy cũng giống Thẩm Tường Ý, chủ yếu dùng để ghi lại những khoảnh khắc trong cuộc sống.
Dù cho có là vai phụ nhỏ bé đến đâu thì cũng sẽ có một vài fan trung thành, chỉ là phần lớn đều là các cô gái còn trẻ, không sống ở London, không thể thường xuyên đến xem cô ấy biểu diễn. Mãi cho đến nửa tháng trước, khi vừa đến Hồng Kông không lâu, tài khoản chính thức của đoàn kịch đăng tải lịch diễn tại Hồng Kông, Kiki chia sẻ lại. Ngày hôm sau, cô ấy nhận được tin nhắn riêng của fan nam kia, anh ta nói trước đây từng đến London xem Kiki biểu diễn, rất thích cô ấy, v.v.
Lúc đầu Kiki không mấy để tâm, chỉ đáp lại một cách lịch sự và mang tính xã giao: “Cảm ơn vì đã thích tôi.” Sau đó, fan nam này ngày nào cũng nhắn tin cho cô, nói rằng anh ta là người Hồng Kông, rất hoan nghênh Kiki đến Hồng Kông biểu diễn, chỉ tiếc rằng anh ta đang làm việc ở Úc, nhưng chắc chắn sẽ quay về Hồng Kông để xem cô biểu diễn khi có cơ hội.
Dù ban đầu Kiki tỏ ra khá xa cách, fan nam này vẫn kiên trì theo đuổi, thường xuyên quan tâm cô, động viên cô, mang lại rất nhiều giá trị tinh thần. Anh ta còn nói đã xem những bức ảnh cũ mà Kiki từng đăng cùng các đồng nghiệp nữ, trong đó cô là người xinh đẹp nhất.
Ai mà không thích được khen chứ, Kiki cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn tự biết mình, thậm chí có lần cô ấy nhắc đến Thẩm Tường Ý, nói với anh rằng cô cho rằng người đẹp nhất trong đoàn là Cynthia, một cô gái Trung Quốc.
Fan nam vẫn khẳng định rằng cô mới là người xinh đẹp nhất.
Dần dần, Kiki bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ về anh ta.
Cô thường xuyên ghé vào trang cá nhân của anh ta, từ các video đăng tải, cô nhìn thấy môi trường sống của anh. Anh ta ăn uống rất cầu kỳ, thường xuyên tham gia các buổi tiệc tư nhân cao cấp, các hoạt động giải trí hàng ngày bao gồm lướt sóng, chơi golf, đi xem triển lãm tranh, đi Nhà hát Opera Sydney xem kịch nói, xem xong còn nói với cô ấy rằng kịch của họ không hay bằng cô biểu diễn.
Trong các video trên trang cá nhân của anh ta không lộ mặt, nhưng giọng nói lại rất hay. Có thể thấy anh ta là một người có tiền, có thời gian và có gu thẩm mỹ.
Từ các tin nhắn của anh ta, cũng cảm nhận được rằng anh là một người hài hước, chu đáo, dù giàu có nhưng không hề có chút ngạo mạn nào.
Thế rồi, Kiki ngày nào cũng trò chuyện với anh ta.
Hai ngày trước khi công diễn, anh ta đột ngột nói rằng mình đi Ý để xem một triển lãm tranh. Lúc ấy Kiki có chút thất vọng, nghĩ rằng những lời anh nói về việc đến Hồng Kông xem cô biểu diễn chắc chỉ là lời nói suông, thế nên sau đó cô tỏ ra rất lạnh nhạt với anh ta, không ngờ rằng ngay sau khi buổi diễn tối nay kết thúc, vừa bước ra khỏi sân khấu đã có một người đàn ông tiến tới trước mặt cô ấy, đưa cho cô một bó hoa hồng tươi thắm.
“Anh ta trông có đẹp trai không?”
Mọi người nghe rất say sưa, một đồng nghiệp nữ kích động hỏi.
Kiki che mặt, hai tai đỏ bừng, khẽ gật đầu: “Rất đẹp trai.”
Đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Thẩm Tường Ý đưa mắt đầy hứng thú nhìn sang cô, hỏi Kiki: “Có đẹp trai bằng Ethan He không?”
Thẩm Tường Ý vốn đang ăn lạc, uống bia chăm chú nghe Kiki kể chuyện, ai ngờ tự nhiên lại nhắc đến Hạ Tĩnh Sinh, cô liền bị sặc, đặt vội ly bia xuống, rút khăn giấy che miệng.
Kiki đáp ngay không suy nghĩ: “Không đẹp trai bằng Ethan He được.”
“Tớ nghĩ trên đời này chắc không tìm ra ai vừa đẹp trai vừa phong độ hơn Ethan He đâu nhỉ.” Nữ đồng nghiệp kia khẽ huých vai Thẩm Tường Ý: “So với fan nam của Kiki, tớ lại muốn nghe chuyện của cậu hơn đấy Cynthia, kể cho bọn tớ nghe đi mà.”
“Cậu muốn nghe gì?” Thẩm Tường Ý hỏi.
“Ethan He đối xử với cậu tốt quá trời, trông như yêu cậu đến chết ấy.”
“Hả? Có sao…” Thẩm Tường Ý vừa vò viên khăn giấy trong tay, vừa ngượng ngùng đáp.
Thực ra ngẫm lại, Hạ Tĩnh Sinh đúng là luôn đối xử với cô rất tốt, ngoại trừ những lúc có phần quá mạnh mẽ, phần lớn đều dịu dàng và chu đáo, cưng chiều hết mực, nhưng nói yêu cô đến chết thì đúng là nói quá, nhiều lắm cũng chỉ là thích mà thôi.
“Cậu không biết thôi, chỉ cần cậu xuất hiện là ánh mắt của anh ấy dính chặt lấy cậu không rời!”
“Đúng vậy! Mỗi lần anh ấy đến xem cậu tập, ánh mắt cứ dõi theo cậu không rời, cậu đi đến đâu ánh mắt của anh ấy…” Nữ đồng nghiệp kia tỏ vẻ khoa trương, cong ngón trỏ và ngón giữa lại chỉ vào mắt mình rồi chỉ về phía Thẩm Tường Ý: “Cứ dính chặt theo cậu như vậy, không ngờ lại là người đàn ông dính người đến vậy.”
Cái này cô biết rõ hơn ai hết.
Hạ Tĩnh Sinh rất thích nhìn cô.
Trước đây, cô từng có thời gian rất sợ ánh mắt nóng bỏng và trắng trợn ấy của anh.
“Anh ấy còn chỉ cười với mỗi mình cậu thôi đấy! Đừng nhìn anh ấy lịch thiệp vậy chứ anh ấy chỉ cười với cậu thôi đó!”
“Ethan He nhìn là biết loại người trên giường rất lợi hại, Cynthia, cảm giác thế nào?” Một nữ đồng nghiệp khác mạnh dạn lên tiếng.
“…!”
Quả nhiên chuyện tám nhảm thì ở đâu cũng giống nhau.
Lúc này Thẩm Tường Ý không uống thêm ngụm bia nào, vậy mà không khí cũng đủ khiến cô bị sặc nước miếng. Cô nghiêng đầu sang một bên, tay che miệng lại.
Câu hỏi này… chỉ cần nghe thôi cũng khiến Thẩm Tường Ý đỏ bừng mặt.
Trong đầu không tự chủ hiện lên cảnh tượng sáng hôm qua khi Hạ Tĩnh Sinh ôm lấy cô, sự cứng rắn đè lên eo cô, không nặng không nhẹ mà mài, còn nói ra những lời thô tục trêu ghẹo.
Rất lợi hại sao?
Chỉ cần dựa vào lần nắm tay ấy cùng kích thước của anh, đúng là có chút khó chống đỡ.
Mặc dù cô và Hạ Tĩnh Sinh ngoại trừ bước cuối cùng thì những gì có thể làm không thể làm đều đã làm hết, nhưng nếu thực sự làm đến bước cuối cùng, cô vẫn cảm thấy có chút không vượt qua được rào cản trong lòng.
Nhưng cô và Hạ Tĩnh Sinh đã là người yêu của nhau, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Ý thức được mình càng nghĩ càng đi xa, Thẩm Tường Ý liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cô còn nhận ra cả những phản ứng cơ thể mình, không để lộ chút sơ hở nào, cô âm thầm thu chân lại, khép chặt hơn, ngồi nghiêm chỉnh, vành tai cũng đỏ bừng.
“Cậu và anh ấy sẽ kết hôn chứ?”
“…?”
Càng hỏi càng quá đáng, câu hỏi này còn khiến cô khó trả lời hơn.
Rõ ràng họ chỉ vừa mới bắt đầu thử yêu nhau thôi mà.
Cô cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng mình và Hạ Tĩnh Sinh kết hôn, chỉ là khi nghĩ đến việc phải sống cùng Hạ Tĩnh Sinh cả đời…
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Điện thoại để trong túi vải trên đùi cô, vốn đang đắm chìm suy nghĩ, đột ngột bị âm thanh làm giật mình, chân cô khẽ run lên khiến điện thoại rơi xuống đất.
Thẩm Tường Ý ngớ người.
Định cúi xuống nhặt, ai ngờ người đàn ông ngồi gần đó nhanh tay nhặt điện thoại lên đưa cho cô.
Thẩm Tường Ý nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh ta đội mũ lưỡi trai, mũ kéo rất thấp, mặc đồ đen, trên người cơ bắp săn chắc vạm vỡ.
Đối diện với lời cảm ơn của cô, người đàn ông khẽ cúi đầu đáp lại.
Thẩm Tường Ý vô tình liếc qua bàn tròn nhỏ của họ, không ngờ lại có năm, sáu người đàn ông to con ngồi đó, ai nấy đều vạm vỡ, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như người của giới giang hồ.
Cô không khỏi nuốt nước bọt, nhận lấy điện thoại, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn thêm.
Cô nhớ đến lời Hạ Tĩnh Sinh dặn rằng phải cảnh giác, bèn rón rén di chuyển ghế sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách ra.
Cuộc gọi vừa rồi tự động tắt máy, chưa đầy một giây sau lại có cuộc gọi khác đến.
Thẩm Tường Ý nhìn vào màn hình, là Hạ Tĩnh Sinh gọi tới.
Bên trong quán ăn quá ồn ào, cô cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng chẳng yên tĩnh hơn là bao, quán ăn nằm trong ngõ, trên vỉa hè cũng có các quán khác, còn có rất nhiều khách đang xếp hàng chờ đợi. Cô đi vào sâu trong ngõ hơn, nơi đó tương đối yên tĩnh hơn một chút.
Lúc này mới bắt máy: “Alo?”
“Sao mãi mới nghe máy?”
Giọng của Hạ Tĩnh Sinh bình tĩnh, không hề mang theo ý trách móc, ngược lại nghe ra đầy vẻ lo lắng.
“Ồn quá, em đang tìm chỗ yên tĩnh hơn.” Thẩm Tường Ý giải thích.
“Đừng đi quá xa, không an toàn đâu.” Hạ Tĩnh Sinh dặn dò.
“Không xa đâu.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Hạ Tĩnh Sinh giống như đang kiểm tra, hỏi: “Em có uống rượu không?”
Thẩm Tường Ý khựng lại, trong lòng có chút chột dạ, cô đang cân nhắc xem nên qua loa đối phó hay thành thật trả lời.
Trong khoảng chưa đến hai giây cô im lặng, Hạ Tĩnh Sinh đã tự có đáp án, khẳng định: “Em uống rồi.”
“Anh đã nói không được uống rượu rồi mà đúng không?”
Bên kia đầu dây và phía bên cô đang đứng hoàn toàn đối lập. Ở đây thì ồn ào náo nhiệt, còn bên đó yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả hơi thở trầm thấp của anh, cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong giọng điệu của anh, hiện rõ vẻ không vui và sự uy nghiêm không cho phép cãi lại.
Khí thế của anh quá mạnh mẽ, dù chỉ là qua điện thoại nhưng cảm giác áp bức vẫn không hề suy giảm chút nào.
“Em chỉ uống có hai ngụm thôi.” Thẩm Tường Ý chột dạ nói nhỏ.
“Em muốn anh qua đó tìm em không?”
“Được rồi, em không uống nữa.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến Thẩm Tường Ý lập tức đầu hàng.
“Hy vọng em sẽ giữ lời.” Giọng anh trầm xuống, càng nghiêm khắc hơn.
“Em biết rồi!” Thẩm Tường Ý cũng trở nên nghiêm túc, cam đoan: “Em sẽ không uống nữa.”
“Được.” Lúc này Hạ Tĩnh Sinh mới hài lòng, bật cười khẽ.
“Đừng chơi khuya quá, về sớm một chút. Kết thúc thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
“Tiểu Ý, em không ở nhà…”
“…”
Giọng nói của anh vang lên bên tai, dù đang đứng giữa khung cảnh ồn ào như vậy, cô vẫn nghe rõ từng chữ từng câu, từng sắc thái trong giọng nói của anh. Giọng anh thật sự rất cuốn hút, ít nhất ngay lúc này cũng đủ khiến tim cô đập nhanh không kiểm soát.
Cả người cô như tê dại.
“Họ đang đợi em, em vào trước đây.”
Thẩm Tường Ý nhanh chóng nói xong câu đó rồi lập tức cúp máy, thở ra một hơi.
Bình tĩnh lại một chút, cô chậm rãi đi ra khỏi ngõ.
Không được uống rượu nữa, dù sao thì Hạ Tĩnh Sinh đã nói đến mức đó rồi, nếu đã hứa với anh thì phải làm cho bằng được. Chỉ là ăn khuya mà không có chút đồ uống thì lại thấy thiếu thiếu gì đó, lúc nãy ở quán dường như không có đồ uống nào khác, vừa hay đối diện có một cửa hàng tiện lợi 24/7.
Cô băng qua đường, vào cửa hàng tiện lợi mua một chai Coca không đường.
Lúc tính tiền, cô lại bắt gặp người đàn ông giúp cô nhặt điện thoại lúc nãy. Anh ta đưa cho thu ngân một bao thuốc lá.
Thẩm Tường Ý không dừng lại quá lâu, tỏ vẻ như không quen biết gì, trả tiền rồi cầm lấy chai Coca, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đi trên đường, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống da, Thẩm Tường Ý không khỏi rùng mình.
Không ngờ lại mưa rồi.
Cô đang đi nhanh bèn chuyển thành chạy chậm.
Quay lại quán ăn.
Bên lề đường có mấy bàn ăn, một bàn ngồi chật kín người. Sau cơn mưa, ông chủ quán lấy mấy cái dù lớn ra che cho khách ngồi bên ngoài.
Cô cẩn thận tránh né, định băng qua để vào trong quán, chợt nghe có người gọi mình:
“Cynthia.”
Là giọng một người đàn ông, một người đàn ông lạ mà cô chưa từng nghe qua.
Thẩm Tường Ý theo phản xạ quay đầu lại.
Quả nhiên là một người đàn ông lạ.
Cao ráo, tóc húi cua, mặc áo khoác đen, ngũ quan sắc sảo, góc cạnh rõ ràng. Trông có vẻ còn trẻ.
Anh ta bước đến trước mặt cô, như muốn thăm dò để xác nhận lại lần nữa: “Em là Cynthia đúng không? Tôi nghe Kiki nhắc về em, cũng thấy ảnh của em trên IG của cô ấy.”
Anh ta nói bằng tiếng phổ thông, không quá chuẩn, âm điệu nặng chất giọng Quảng Đông nhưng không khó nghe.
Thẩm Tường Ý nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Anh là fan nam của Kiki sao?”
Cô mỉm cười, lịch sự đưa tay phải ra: “Chào anh, tên tiếng Trung của tôi là Thẩm Tường Ý.”
Người đàn ông cũng giơ tay phải của mình lên, nhưng không bắt tay cô, mà từ từ tháo chiếc găng tay da đang đeo ra, hơi áy náy giải thích: “Xin lỗi, tay phải của tôi không tiện lắm.”
Thẩm Tường Ý nhìn thấy rõ ràng, sau khi anh ta tháo găng tay ra, cái gì cũng không có, chỉ còn lại một khúc xương cổ tay trần trụi, phần da ở cổ tay nhăn nhúm, vết sẹo dài và lồi lên trông rất ghê rợn.
“Hai năm trước bị người ta chặt mất rồi.” Anh ta nhún vai thở dài: “Thật là xui xẻo mà.”
Lúc anh ta nói chuyện, tiếng Quảng Đông và tiếng Phổ Thông xen lẫn nhau, có lẽ tiếng Phổ Thông của anh ta không được tốt.
Nhưng một chuyện đáng sợ như vậy mà anh ta có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng để đùa giỡn, giống như đang nói về thời tiết vậy, không chút quan trọng gì.
Thẩm Tường Ý tất nhiên chỉ nghe hiểu phần tiếng Phổ Thông phía trước, câu “bị người ta chặt mất rồi” khiến mặt cô tái nhợt, đồng tử co lại vài phần.
“Xin lỗi đã dọa em rồi.”
Anh ta nhanh chóng đeo lại găng tay.
Thẩm Tường Ý đúng là bị câu nói vừa rồi của anh ta làm giật mình, nhưng phần lớn là bị sốc. Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh lắc đầu: “Không sao.”
Đồng thời trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Phản ứng đầu tiên là — Rốt cuộc ai ác đến mức lại chặt đứt cả cánh tay của anh ta như vậy chứ?
Phản ứng thứ hai là — Không lẽ anh ta là dân xã hội đen? Anh ta là người Hồng Kông, mà những năm trước văn hóa xã hội đen Hồng Kông đã vô cùng nghiêm trọng rồi… Kiki mà ở bên anh ta chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Đúng lúc đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Diệp Lâm Chu tháo chiếc găng tay da bên tay trái, vươn ra trước mặt cô, tự giới thiệu:
“Tôi tên là Diệp Lâm Chu, tiếng Anh là Alan.”
Thẩm Tường Ý gạt đi những suy đoán lộn xộn trong đầu, vì phép lịch sự mà đưa tay trái ra, chỉ chạm nhẹ tay một chút rồi lập tức rụt về.
“Em ra ngoài mua đồ sao?” Anh ta đeo lại găng tay bên trái.
“Ừm, tôi đi mua nước.”
“Từ xa tôi đã thấy em rồi.” Diệp Lâm Chu cười nói: “Người đẹp dễ nhận ra mà.”
Diệp Lâm Chu toát ra vẻ con nhà giàu ăn chơi lêu lổng, nhưng không đến mức lưu manh, đôi mắt phượng khi cười lại lộ ra nét phóng khoáng bất kham.
Ít nhất, Kiki nói không sai, anh ta quả thật rất đẹp trai.
Nhưng Kiki cũng nói đúng một câu, rằng Diệp Lâm Chu không thể so với Hạ Tĩnh Sinh.
Ý thức được mình lại nghĩ đến Hạ Tĩnh Sinh, cả người cô bỗng run lên.
Điên mất rồi sao?
Nếu không phải nhờ khả năng quản lý biểu cảm điêu luyện, thì có lẽ lúc này cô đã ôm đầu kêu gào điên cuồng rồi.
Bề ngoài vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng và trang nhã như mọi khi, cô giữ nụ cười trên môi, khách sáo nói: “Vậy chúng ta vào trong thôi, Kiki đang đợi anh ở trong đó.”
“OK.”
Đừng thấy anh ta trông có vẻ cợt nhả mà nhầm, thực tế lại rất lịch thiệp, còn giơ tay lên ra hiệu mời cô đi trước.
Thẩm Tường Ý đi phía trước, hoàn toàn không biết rằng Diệp Lâm Chu đi phía sau đã hoàn toàn đổi sắc mặt, ánh mắt vừa hiểm độc lại vừa đầy vẻ đùa cợt nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Thì ra Hạ Tĩnh Sinh thích kiểu này.
Quả nhiên là sạch sẽ tinh khôi.
Những thứ quá sạch sẽ sẽ dễ dàng bị vấy bẩn hơn.
Bước vào trong quán, nhìn thấy mấy người đàn ông to con ở bàn bên cạnh, anh ta khẽ nhếch môi. Không biết nghĩ đến điều gì mà trong mắt anh ta bỗng ánh lên tia sáng đầy kích động.
Ngay sau đó, anh ta gọi Thẩm Tường Ý.
“Cynthia.”
Thẩm Tường Ý dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.
Kiki rõ ràng cũng nhìn thấy họ, cô ấy đứng dậy mỉm cười vẫy tay với Diệp Lâm Chu.
Diệp Lâm Chu không hề liếc mắt nhìn Kiki, mà nói với Thẩm Tường Ý: “Tôi phát hiện một chuyện có liên quan đến em.”
Thẩm Tường Ý ngơ ngác: “Chuyện gì?”
“Em có thể ra ngoài với tôi một chút không? Ở đây không tiện nói.”
Anh ta hạ thấp giọng, một cách vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn về phía mấy người đàn ông to con.
Thẩm Tường Ý cũng nhìn theo, thấy mấy người đàn ông bàn đó đang thản nhiên ăn đêm, uống bia, không có gì bất thường. Người đàn ông mua thuốc trong cửa hàng tiện lợi cũng đã quay lại bàn.
Kiki phát giác ra điều gì đó, vội bước tới: “Này, anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Tường Ý đứng yên, biết rõ đi ra ngoài cùng anh ta trong hoàn cảnh này không thích hợp, cô định đáp lại Kiki là không có gì.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Cô vừa đưa tay vào túi lục điện thoại, Diệp Lâm Chu bất ngờ bước tới gần vài bước, cúi xuống, giọng nói càng thấp hơn: “Có phải em đã đắc tội với ai không?”
Động tác lấy điện thoại của Thẩm Tường Ý khựng lại, cảm nhận được sự đến gần của anh ta, cô theo phản xạ lùi về sau một bước, nhíu mày: “Ý anh là sao?”
“Có người theo dõi em.” Diệp Lâm Chu nói: “Là gã đội mũ kia, lúc tôi đến đã thấy hắn đi theo em rồi.”
Thẩm Tường Ý ngây ra, lộ vẻ mơ màng và nghi ngờ.
“Không tin?” Diệp Lâm Chu nhún vai: “Vậy thì thử xem.”
Chưa đợi cô phản ứng lại—
Ngay giây tiếp theo, Diệp Lâm Chu đã nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lao ra khỏi quán.
“Anh làm cái qu…”
“A—”
Tiếng hét và tiếng bát đĩa vỡ vang lên trong quán.
Mấy gã đàn ông cao lớn đang ăn đêm lập tức vứt đũa xuống, nhấc chân lao ra ngoài ngay khoảnh khắc Diệp Lâm Chu kéo Thẩm Tường Ý chạy ra khỏi quán, đuổi theo họ.
Thẩm Tường Ý bị Diệp Lâm Chu nắm lấy cổ tay, buộc phải chạy theo anh.
Mưa táp vào mặt, mắt không mở ra nổi.
Mấy gã đàn ông phía sau đuổi rất sát.
Trong đầu Thẩm Tường Ý trống rỗng.
Có lúc nghĩ, hóa ra thật sự có người theo dõi cô, có lúc lại theo bản năng hét lên: “Buông tay—”
“Ầm ầm ầm—”
Tiếng cô yếu ớt bị tiếng động cơ xe át mất.
Đường phố ở Hồng Kông hẹp, các tòa nhà san sát nhau.
Tiếng động cơ xe rền vang nối tiếp nhau, ầm ĩ vô cùng. Liên tục có mấy chiếc xe nối đuôi nhau phóng tới, đèn pha chói lòa chiếu sáng cả con phố, lao thẳng đến họ.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, chiếc xe dẫn đầu đã vượt qua họ, bánh xe ngoặt mạnh, dừng ngang giữa đường. Chặn thẳng lối đi.
Mấy chiếc xe phía sau cũng dừng lại, bao vây kín họ.
“Kéttttt—”
Tiếng lốp ma sát với mặt đường, sắc bén nhức tai.
Mưa trút như thác đổ, dập tắt làn khói từ ống xả.
Thẩm Tường Ý loạng choạng suýt ngã. Lảo đảo đứng vững lại, kinh hoàng nhìn những chiếc xe sang trọng đang vây lấy họ.
Chiếc xe phía trước mở cửa.
Một người đàn ông bước xuống.
Ngược sáng, gương mặt không nhìn rõ, chỉ thấy được đường nét dáng hình cao lớn.
Nhưng Thẩm Tường Ý chỉ liếc mắt là nhận ra ngay.
Đó là Hạ Tĩnh Sinh.
Gọng kính viền vàng phản chiếu ánh sáng, dây kính cũng đong đưa theo.
Trần Gia Sơn từ ghế lái bước xuống, còn chưa kịp bung dù thì Hạ Tĩnh Sinh đã sải bước dài lao vào màn mưa, đến thẳng chỗ Thẩm Tường Ý, kéo cô vào trong lòng.
Sắc mặt anh âm trầm, không nói một lời, nhấc chân đá mạnh vào ngực Diệp Lâm Chu.
Diệp Lâm Chu thân hình cao lớn, vậy mà bị cú đá đó hất văng ra mấy mét, cơ thể đập lên nắp capo của một chiếc xe phía sau, rồi nặng nề rơi xuống đất.
Anh ta nằm đó hồi lâu không đứng dậy nổi, nhưng lại cười ha hả không dứt.
Bởi vì.
Hạ Tĩnh Sinh luôn bất khả chiến bại.
Cuối cùng đã có nhược điểm rồi.