Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 43

Diệp Lâm Chu vẫn còn nằm trên mặt đất, cú đá của Hạ Tĩnh Sinh vừa rồi thật sự không chút khoan nhượng, khiến toàn thân anh ta đau đớn như bị tháo rời từng khớp xương.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, như những viên đá lạnh buốt rơi xuống liên tục.

Bất giác anh ta nhớ lại lần đầu tiên nghe đến cái tên Hạ Tĩnh Sinh là tại căn biệt thự mà Diệp Diệu Khôn mua sắm cho các con nuôi. Căn biệt thự ấy quá rộng lớn, cho dù có bao nhiêu người ở cũng không thấy chật chội. Là con nuôi được cưng chiều nhất, Diệp Lâm Chu được ở căn phòng lớn nhất ngoài phòng chính của Diệp Diệu Khôn với nhiều đặc quyền nhất. Được ông coi trọng, được gia nhân kính nể, anh ta tự do làm theo ý mình.

Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi Diệp Diệu Khôn mang Hạ Tĩnh Sinh về và tuyên bố trước mặt mọi người rằng đây là con nuôi mới của ông.

Từ đó, Diệp Lâm Chu mơ hồ cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn. Hạ Tĩnh Sinh không thích nói chuyện, luôn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, nhìn ai cũng có vẻ khinh khỉnh và không xem ai ra gì, ánh mắt ẩn chứa sự hung bạo và kiêu ngạo.

Không chịu nổi thái độ cao ngạo đó, Diệp Lâm Chu đã chế nhạo giọng Quảng Đông của Hạ Tĩnh Sinh ở trường rồi còn tát anh một cái để thể hiện uy thế. Nhưng không ngờ rằng Hạ Tĩnh Sinh lại đạp anh ta ngã xuống cuối bậc thang.

Lòng tự trọng và ý chí tranh thắng của Diệp Lâm Chu bị Hạ Tĩnh Sinh giẫm nát, khiến anh ta sốc, không tin nổi và phát điên lên.

Giữa các con nuôi của Diệp Diệu Khôn, sự cạnh tranh khốc liệt là điều ông mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Theo quan điểm của ông, kẻ thắng mới là người mạnh, những kẻ bị chèn ép không đáng để trở thành nhân vật lớn. Vì vậy, kể cả khi Diệp Lâm Chu bị Hạ Tĩnh Sinh đánh bại, Diệp Diệu Khôn vẫn thản nhiên không có bất kỳ phản ứng gì.

Đến khi Hạ Tĩnh Sinh được đưa vào công ty, tiếp quản các dự án, Diệp Lâm Chu mới nhận ra vị trí của mình đã bị đe dọa sâu sắc.

Diệp Lâm Chu không nghĩ mình kém hơn Hạ Tĩnh Sinh. Anh ta hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà Diệp Diệu Khôn giao nhưng vẫn không hiểu tại sao ông lại đặc biệt coi trọng Hạ Tĩnh Sinh đến vậy. Cho đến lúc Diệp Diệu Khôn hấp hối trên giường bệnh vì ung thư, Diệp Lâm Chu mới dồn hết can đảm hỏi: “Bố, con rốt cuộc có chỗ nào không bằng Hạ Tĩnh Sinh? Thậm chí nó còn chưa bao giờ gọi bố như vậy.”

Trên người Diệp Diệu Khôn đầy ống dẫn, nhìn anh ta với đôi mắt yếu ớt, phải cố gắng hết sức để thốt lên một câu: “Bởi vì nó đủ tàn nhẫn.”

Diệp Lâm Chu tiếp tục hỏi, chẳng lẽ mình không đủ tàn nhẫn? Phải như thế nào mới gọi là tàn nhẫn?

Diệp Diệu Khôn đáp, sự tàn nhẫn của Hạ Tĩnh Sinh không chỉ nhắm vào người khác, mà cả chính mình. Anh biến bản thân thành pháo đài bất khả xâm phạm, kiên định và tự kiểm soát đến mức lạnh lùng.

Giờ đây, Diệp Lâm Chu lại bị Hạ Tĩnh Sinh đá ngã xuống đất, tựa như ngày đó tại cầu thang trường học.

Diệp Lâm Chu quay đầu nhìn về phía họ. Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng ôm lấy người con gái trong vòng tay, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, đôi chân mảnh khảnh run rẩy không ngừng. Hạ Tĩnh Sinh che ô cho cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mưa trên mặt cô rồi dìu cô lên xe.

Không ngờ người lạnh lùng như Hạ Tĩnh Sinh lại có khía cạnh dịu dàng như vậy.

Cô ấy là một người phụ nữ ngây thơ trong sáng, yếu đuối và mềm mại như chú thỏ con ngu ngơ. Nếu cô biết người đàn ông bên cạnh mình tàn bạo và đen tối đến thế nào, không biết khuôn mặt xinh đẹp đó sẽ bộc lộ biểu cảm kinh hoàng ra sao.

Bước vào xe, cô gái như một con rối ngoan ngoãn để Hạ Tĩnh Sinh đỡ lên ghế da mềm mại. Bỗng tiếng cười của Diệp Lâm Chu vang lên, khiến cô giật mình nhìn qua cửa kính mờ ướt đẫm mưa.

“Làm gì vậy? Tĩnh Sinh?” Diệp Lâm Chu cười chế giễu, giọng phổ thông không chuẩn: “Lần này không chặt tay tao, phải chăng mày muốn chặt đến chân tao rồi?”

Hạ Tĩnh Sinh đóng sầm cửa xe lại.

Dù vậy, cô vẫn nghe thấy lời của Diệp Lâm Chu.

Cô ngồi cứng đờ, nhớ lại lời Diệp Lâm Chu vừa nói. Lẽ nào, Hạ Tĩnh Sinh đã chặt tay phải của anh ta?

Xe lăn bánh đi xa dần, qua cửa sổ, cô thoáng thấy vài gã đàn ông lực lưỡng vây quanh Diệp Lâm Chu, trong khi Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi bước đến.

Cơn mưa tầm tã cuốn lấy mọi thứ, nhưng Diệp Lâm Chu vẫn nằm bất động, ánh mắt đầy thù hận như cơn mưa không dứt.

Xe tiếp tục lăn bánh xa dần, Thẩm Tường Ý như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, muốn hạ cửa kính xuống để nhìn cho rõ hơn, nhưng sau một hồi cố gắng bấm nút, cửa kính vẫn không hạ xuống. Cô đành ép sát mặt vào cửa kính, căng mắt nhìn ra ngoài.

Xe càng lúc càng xa, Thẩm Tường Ý chỉ còn lờ mờ thấy đám đàn ông vạm vỡ vây lấy Diệp Lâm Chu. Hạ Tĩnh Sinh từng bước chậm rãi tiến đến, vẻ thản nhiên điềm tĩnh.

Đoạn đường nhỏ hẹp bỗng trở nên huyên náo với cảnh tượng hỗn loạn bất ngờ, thu hút một đám đông tụ tập xung quanh. Tuy nhiên, mấy chiếc xe sang trọng đã chắn hết đường vào, cùng với những vệ sĩ áo đen nghiêm túc đứng canh gác bên ngoài, khiến không ai dám lại gần mà chỉ dám từ xa ngóng cổ lên xem. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng ai thấy được gì.

Kiki chen qua đám đông, cũng lo lắng nhìn về phía đó, nhưng chẳng thể làm gì hơn, càng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Đứng sau Hạ Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn cầm chiếc ô đen lớn che cho anh. Theo bước chân chậm rãi của Hạ Tĩnh Sinh, anh ta tiến đến trước mặt Diệp Lâm Chu.

Hạ Tĩnh Sinh mỉm cười, câu đầu tiên cất lên là: “Tôi thật không ngờ, anh cũng biết nói tiếng phổ thông.”

Diệp Lâm Chu đứng giữa trời mưa, người ướt sũng, từng giọt mưa to rơi ướt mái tóc ngắn của anh ta. Anh ta thản nhiên lau nước mưa từ mặt ra sau gáy, nói một cách thoải mái: “Bạn gái anh không biết tiếng Quảng Đông, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Làm tất cả điều này chỉ để thử xem vị trí của cô ấy trong lòng tôi sao?”

Gương mặt của Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ vẻ bình thản thường ngày, nụ cười nhạt không chút xao động.

“Quả nhiên, không có gì qua mắt được mày.” Diệp Lâm Chu khẽ cười nhạo: “Đây là lần đầu tao thấy mày lo lắng đến vậy, thật là hiếm có.”

Người thông minh như Hạ Tĩnh Sinh sao có thể không nhận ra ý đồ của anh ta.

Ở Úc, lúc nào cũng có người theo dõi Diệp Lâm Chu, hễ có động tĩnh nào là sẽ lập tức báo lại cho Hạ Tĩnh Sinh. Anh ta biết hiện tại mình chẳng khác gì con rối, địa vị của Hạ Tĩnh Sinh đã vững như bàn thạch, anh ta không thể thay đổi tình thế này.

Nếu không nhờ Ryan kể về chuyện xảy ra gần đây, có lẽ Diệp Lâm Chu cũng chẳng biết được chuyện thú vị như vậy.

Người đàn ông luôn giữ khoảng cách với phụ nữ như Hạ Tĩnh Sinh lại có một người phụ nữ bên cạnh.

Trước đây, Diệp Diệu Khôn từng nói Hạ Tĩnh Sinh là người tàn nhẫn với chính mình, cực kỳ kỷ luật, cực kỳ tự chủ, sẽ không bao giờ để bản thân vướng vào bất kỳ điểm yếu nào.

Nhưng bây giờ anh ấy lại có một người phụ nữ.

Diệp Lâm Chu ngoài tò mò còn muốn thử xem người phụ nữ ấy chiếm bao nhiêu trọng lượng trong lòng Hạ Tĩnh Sinh.

Tất nhiên, anh ta còn có một mục đích khác.

Dù hiện tại không thể làm được gì, ít nhất anh ta vẫn có thể khiến Hạ Tĩnh Sinh ghê tởm.

Khi Diệp Lâm Chu nói, đôi lông mày anh ta khẽ nhướn lên, khóe môi hơi trễ xuống, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo và ngạo mạn.

Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh vẫn lặng lẽ không một gợn sóng, đen thẳm như biển khơi trước bình minh, yên tĩnh nhưng sâu không thể dò.

Anh từ từ đưa tay về phía Trần Gia Sơn.

Không cần lên tiếng, Trần Gia Sơn lập tức hiểu ý, lấy từ sau lưng ra một con dao găm Thụy Sĩ, đặt vào tay Hạ Tĩnh Sinh.

Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi lướt dọc theo lưỡi dao, khẽ búng một cái, lưỡi dao sắc nhọn bật ra, ánh lên tia sáng lạnh lẽo trong mắt anh. Giọng anh bình thản, không chút xao động, như thể đang kể chuyện: “Con dao này tôi đặc biệt đặt làm từ Thụy Sĩ, đã theo tôi rất nhiều năm rồi.”

“Không biết đã nhuốm bao nhiêu máu, mới có thể mài được lưỡi sắc bén đến vậy.”

“Chắc anh cũng quen thuộc nó chứ.” Anh nói.

Diệp Lâm Chu nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Hạ Tĩnh Sinh, nụ cười trên mặt dần cứng lại, sau đó méo mó vì thù hận.

“Gia Sơn vừa dạy anh rằng có những việc không nên làm, sao anh cứ không chịu nghe?”

Hạ Tĩnh Sinh khẽ lắc đầu, thở dài: “Đúng là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

Ngay sau đó, Hạ Tĩnh Sinh như tia chớp lao về phía Diệp Lâm Chu, lại một lần nữa đá anh ta ngã xuống đất.

Hạ Tĩnh Sinh cúi người, nửa quỳ bên cạnh Diệp Lâm Chu, giữ chặt con dao trong tay, rồi đâm thẳng vào mu bàn tay trái của Diệp Lâm Chu, mũi dao cắm sâu vào da thịt.

Cũng chính con dao này từng cắt đứt cả bàn tay phải của Diệp Lâm Chu.

Bởi vì Hạ Tĩnh Sinh mãi mãi không quên được cái cách bàn tay phải ấy tát anh trước mặt bao nhiêu người. Mà anh lại là người thù rất dai.

“Xin lỗi, mắt tôi không quen nhìn thấy những thứ dơ bẩn.” Anh nhã nhặn nói như thể đang xin lỗi.

Lúc này, bàn tay trái của Diệp Lâm Chu vừa chạm vào cổ tay của Thẩm Tường Ý. Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

“Nếu một bàn tay anh đã quen không còn, chắc anh sẽ sớm quen với việc mất cả hai tay thôi.” Hạ Tĩnh Sinh nói nhẹ nhàng, dù máu của Diệp Lâm Chu đã bắn lên chiếc áo sơ mi trắng và kính của anh, anh vẫn ung dung mỉm cười.

Máu từ mu bàn tay của Diệp Lâm Chu không ngừng chảy, hòa vào nước mưa loang ra khắp nơi. Anh ta đau đến tái mặt nhưng vẫn không kêu lên một tiếng, cắn chặt răng chịu đựng.

Anh ta hiểu tính khí của Hạ Tĩnh Sinh, luôn nhớ dai và trả thù không nương tay. Chuyện tối nay chắc chắn sẽ không qua đi dễ dàng mà không có sự trả đũa của Hạ Tĩnh Sinh.

Cơn đau tột độ khiến gương mặt anh ta méo mó, nhưng anh ta vẫn điên cuồng cười, ánh mắt đầy hận thù, không chút e sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Tĩnh Sinh, thách thức: “Giết tao đi.”

“Giết anh để làm gì?” Hạ Tĩnh Sinh mặt không đổi sắc rút dao ra: “Sống cho tốt.”

Sống cho tốt.

Chết thì chẳng có gì thú vị.

Hạ Tĩnh Sinh ném con dao nhuốm máu lại cho Trần Gia Sơn, lấy khăn tay trong túi áo vest từ tốn lau đi vết máu trên tay, rồi bước lên xe.

Đoàn xe xa hoa từ từ rời đi, bỏ lại Diệp Lâm Chu nằm trong cơn mưa tầm tã.

Anh ta không màng đến vết thương đau đớn trên tay, lòng đầy hận thù cuồn cuộn như cơn mưa không ngừng.

Anh ta thề sẽ khiến Hạ Tĩnh Sinh hối hận vì tối nay đã không giết anh ta.

Thẩm Tường Ý được đưa trở về đỉnh đồi, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cô ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong phòng, giúp việc gõ cửa gọi cô mấy lần mà không nghe thấy, như thể cô đang ở trong một không gian chân không nào đó.

Đến khi người giúp việc bước vào, khẽ chạm vào vai cô, cô mới bừng tỉnh, phản ứng một cách quá khích, khiến cho cả người run lên.

Người giúp việc tưởng mình đã làm cô giật mình nên lập tức liên tục xin lỗi.

Thẩm Tường Ý như người vừa tỉnh mộng, nuốt khan rồi lắc đầu.

“Cô Thẩm, sắc mặt của cô rất kém, cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Người giúp việc quan tâm hỏi.

Thẩm Tường Ý vô thức chạm vào mặt mình, cảm thấy lạnh buốt, bàn tay che lấy khuôn mặt vẫn run rẩy. Cô lắc đầu.

“Thuốc đông y của cô đã được hâm nóng rồi, cô có muốn uống ngay không?” Người giúp việc hỏi thêm.

Thẩm Tường Ý gật đầu máy móc, người giúp việc xoay người định đi vào bếp thì cô lại đột ngột ngăn lại.

Cô chợt nhớ ra tối nay mình đã uống rượu, dù chỉ vài ngụm nhưng uống tiếp thuốc đông y chắc sẽ không tốt.

Những gì xảy ra trong buổi tối hôm nay cứ thế dần hiện lên trong tâm trí khiến cô bồn chồn, bất an.

Cô cảm thấy có gì đó rất không đúng.

Diệp Lâm Chu nói có người đang theo dõi cô, chính là người đàn ông đội mũ lưỡi trai từng giúp cô nhặt điện thoại.

Anh ta bảo rằng từ lúc anh ta đến đã thấy người đàn ông kia luôn bám theo cô.

Có thể là từ cửa hàng tiện lợi lúc cô bước ra.

Chỉ dựa vào chi tiết này thì có lẽ là hiểu lầm.

Nhưng khi Diệp Lâm Chu kéo cô chạy đi, những gã đàn ông lực lưỡng đó lập tức đuổi theo.

Trước khi Hạ Tĩnh Sinh xuất hiện, cô còn nghĩ rằng có lẽ những người đó là nhắm vào Diệp Lâm Chu.

Nhưng tại sao Hạ Tĩnh Sinh lại có thể xuất hiện nhanh như vậy?

Tất cả suy nghĩ đan xen chợt trở nên rõ ràng ngay lập tức.

Phải chăng Hạ Tĩnh Sinh luôn giám sát cô gần khu vực quán ăn? Vì cô nhớ rằng chiếc xe anh đi tối nay không phải là chiếc Rolls-Royce thường ngày, mà là một chiếc xe sang trọng nhưng kín đáo, có lẽ nó đậu ở góc khuất trong hẻm và anh đã ngồi đó dõi theo từng hành động của cô.

Trước khi cô lên xe, cảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là đám đàn ông lực lưỡng đang vây lấy Diệp Lâm Chu.

Vậy ra, đám người đó là người của Hạ Tĩnh Sinh, chính là do anh phái đến để theo dõi cô?

Ý nghĩ này làm cô bàng hoàng.

Cô theo phản xạ sờ túi quần để tìm điện thoại của mình, nhưng phát hiện túi xách của mình đã không còn đâu nữa.

Cô nhìn quanh phòng nhưng cũng không thấy.

Cô đứng dậy, định đi ra xe tìm lại chiếc túi, có thể nó rơi lại trên xe.

Khi cô bước ra khỏi phòng, vừa đi ngang qua phòng Hạ Tĩnh Sinh kế bên, cô nhìn thấy qua khe cửa phòng anh đang mở hé, thân hình cao lớn của anh thoáng hiện trong tầm mắt.

Cô dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp Hạ Tĩnh Sinh.

Anh đang cởi áo vest vứt lên sofa, vừa tháo cúc áo sơ mi, khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tường Ý, anh bình thản, không chút biểu hiện, nhưng động tác lại nhanh hơn, thoáng chốc đã tháo hết cúc áo và ném chiếc áo sơ mi lên ghế.

“Vội thế, định đi đâu vậy?” Hạ Tĩnh Sinh hỏi với giọng thản nhiên.

Thẩm Tường Ý lúc này mới lấy lại tinh thần, không quan tâm việc anh vừa trở về đã không tìm cô ngay, cũng không chú ý anh lúc này đang để trần nửa người trên.

Vừa nhìn thấy Hạ Tĩnh Sinh, cô không kịp nghĩ ngợi nhiều đã đi tới, ngẩng lên nhìn anh: “Anh có phải phái người giám sát em không? Tối nay anh vẫn luôn ở bên ngoài quán ăn đúng không?”

Câu hỏi là nghi vấn, nhưng giọng điệu của cô lại là một lời khẳng định.

Đôi mắt tròn sáng của cô ngập tràn cảm xúc không giấu được, dễ dàng để người ta nhìn thấu, lúc này trong ánh mắt ấy chỉ toàn là sự tức giận.

Hạ Tĩnh Sinh tiến đến gần cô, hai tay đặt lên vai cô, chỉnh lại cách nói của cô: “Không phải giám sát, là để bảo vệ sự an toàn của em.”

“Anh vẫn không tin em đúng không?” Thẩm Tường Ý chẳng hề để tâm đến lời giải thích của anh, mày hơi nhíu lại, tức giận đến mức hơi thở dồn dập: “Có phải anh luôn cử người giám sát em không?”

“Ý Ý, nghe anh nói đã.” Hạ Tĩnh Sinh trầm giọng xuống, giữ sự nhẫn nại giải thích: “Người đó tối nay…”

“Anh đã làm gì anh ta?” Thẩm Tường Ý đột ngột cắt ngang lời anh.

Sự giận dữ trong cô bỗng dưng chững lại, giọng nói và cả biểu cảm như bị đóng băng, vẻ sững sờ đầy bất ngờ.

Ngay khoảnh khắc trước khi Hạ Tĩnh Sinh mở miệng, cô vô tình thấy chiếc áo sơ mi anh ném trên sofa, đầy những vệt máu đỏ tươi.

Cô chợt nhận ra…

Thảo nào anh vừa về đã không đến gặp cô ngay, thảo nào anh lại cởi áo ra, chắc là sợ cô nhìn thấy vết máu.

Những vệt máu ấy vẫn còn mới, đỏ thẫm và còn ướt.

Là máu mới, không khó đoán là của ai.

“Anh đã làm gì anh ta?” Thẩm Tường Ý lại hỏi câu hỏi ấy một lần nữa.

Giọng cô run lên rõ rệt, trước đó còn tức giận hùng hổ, giờ thì như tan biến hết khí thế, ánh mắt chập chờn không dám đối diện anh: “Cái tay phải của anh ta, là do anh làm sao…”

“Anh… sao có thể…”

Kinh hoàng và sợ hãi viết rõ trên khuôn mặt cô, trong đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô dường như đầy sự bất an.

Cô hoàn toàn không giấu được cảm xúc của mình.

Cô đang sợ hãi, và cũng đang chất vấn anh.

Sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh dần trầm xuống, anh cúi đầu nhìn cô.

Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.

Thẩm Tường Ý cảm giác nổi da gà khắp người, theo bản năng lui về sau.

Cái lùi bước của cô làm ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh lập tức sắc bén lạnh lẽo, không chút độ ấm.

Anh im lặng một lúc, rồi mở miệng: “Em rất quan tâm anh ta sao?”

Chỉ một câu đã đảo ngược cục diện, hoàn toàn đẩy mũi nhọn về phía cô.

Thẩm Tường Ý cúi đầu, hàng mi khẽ run lên, không nói gì.

Cô không thật sự quan tâm Diệp Lâm Chu ra sao. Cô chỉ… chỉ là khó lòng chấp nhận được mặt tàn nhẫn của Hạ Tĩnh Sinh.

Ngay từ trận đấu quyền dưới lòng đất cô đã biết Hạ Tĩnh Sinh là người máu lạnh, nhưng giờ đây còn biết thêm anh có thể nhẫn tâm chặt cả tay của người khác.

Làm sao cô có thể chấp nhận được…

Hạ Tĩnh Sinh tiến một bước, ngón tay anh nâng cằm cô lên, giọng nói thêm phần trầm tĩnh: “Ý Ý, anh không muốn từ miệng em nghe bất kỳ điều gì về anh ta.”

Lời anh gần như là một mệnh lệnh, và lại đột ngột làm bùng lên cơn giận trong cô.

Ngọn lửa giận lan tràn, đè bẹp nỗi sợ hãi, cô ngẩng lên đối mặt anh: “Anh lấy quyền gì mà giới hạn tôi? Tôi có quyền được gặp ai, giao tiếp với ai! Anh muốn tước đoạt cả quyền đó của tôi sao?”

Trước khi cô kịp bước đi, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.

Cô rùng mình, giây tiếp theo đã bị kéo ngược lại, đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của anh, chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị anh nắm chặt.

Ngay lập tức, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn dữ dội và cuồng bạo.

Rõ ràng anh thật sự tức giận.

Cơ thể cô cứng đờ, trái tim đập loạn vì hoảng sợ, muốn né tránh nhưng đôi tay anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô, chỉ thấy hai chân bỗng chốc rời khỏi mặt đất, rồi bị nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường êm ái.

Theo sau là thân hình nóng bỏng của anh.

Cô rụt người lại, theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng đôi tay mạnh mẽ của anh giữ chặt cổ tay cô, ghì xuống đầu giường.

Bàn tay nóng bỏng của anh ép chặt lên da thịt cô, mạnh mẽ chà sát như muốn xóa sạch đi dấu vết của người khác.

Anh không thể chịu đựng nổi khi nghe cô nhắc đến người đàn ông khác.

Không thể chịu được khi nghĩ có ai khác chạm vào cô ngoài anh.

Không thể chịu đựng khi cô vì người khác mà trách móc anh.

Hạ Tĩnh Sinh tháo kính, quăng qua một bên, nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt, không còn chút dịu dàng.

Anh hôn lên môi, lên gò má, cổ và xương quai xanh của cô.

Nụ hôn của anh lúc nào cũng mãnh liệt, thậm chí hơi thô bạo, nhưng vẫn luôn giữ chút nhẹ nhàng, giờ đây lại trở nên điên cuồng và bộc phát. Anh liên tục cắn mạnh, làm cô đau nhói.

Bàn tay anh thô lỗ xé toạc chiếc áo len của cô, cúc áo đứt tung ra.

Làn da trên ngực cô vừa tiếp xúc với làn gió lạnh, ngay sau đó đã bị lấp đầy bởi sự nóng bỏng của đôi môi anh.

Hai bàn tay cô bị anh ghì chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Cách anh hành động lúc này khiến cô vừa sợ vừa hoảng loạn, mặt đỏ bừng, tuyệt vọng uốn cong chân, khẽ giọng: “Anh đừng như vậy…”

Lời cầu khẩn chưa dứt thì anh đã thẳng thừng nói: “Gia Sơn từng nói với em rồi, anh từng bị bắn ở Mỹ.”

Anh kéo chân cô vòng qua hông mình, giữ chặt gáy cô, buộc cô nhìn thẳng vào cổ anh.

Đôi môi cô vô tình chạm vào da thịt anh ở đó. Bị ép buộc, không thể trốn tránh, anh như muốn cô nhìn rõ mọi thứ.

Trước mắt là vết xăm con rắn đang quấn quanh chữ “Tĩnh” sống động như thật, trông đến đáng sợ.

“Vết thương nằm ngay đây.”

Anh lại ép đầu cô sát vào cổ mình hơn.

Đôi môi cô giờ chạm hẳn lên da anh.

“Viên đạn suýt xuyên qua động mạch chủ, nếu anh không tránh kịp, có lẽ đã mất mạng rồi.” Giọng anh trầm khàn, hơi thở nặng nề, hàm răng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy chiếm hữu cắn lên bờ vai cô.

Thẩm Tường Ý chịu đựng cảm giác vừa đau vừa nhột trên vai, chợt nhớ lại.

Trần Gia Sơn từng kể chuyện này với cô.

Dường như vì những lời anh nói mà cô giờ đây mới thật sự nhìn thấy vết sẹo ấy, ẩn sâu trong hình xăm con rắn.

Cô không hiểu vì sao Hạ Tĩnh Sinh đột nhiên nhắc lại chuyện này.

Nhưng kỳ lạ là ngay khoảnh khắc này, chỉ riêng nghe anh kể lại, cô đã cảm thấy tim mình đập mạnh, lo lắng không thôi.

Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào vết sẹo dưới lớp xăm hình con rắn đó. Như thể cô cảm nhận được sự nguy hiểm anh đã trải qua.

“Đây là quà tặng của Diệp Lâm Chu.” Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ đầu cô ở yên đó, đột ngột kéo cô xuống giường, ngả người lên cô. Không cho cô kịp phản ứng, anh lại hôn cô, nụ hôn mãnh liệt không ngừng khiến giọng nói anh trầm hẳn, vẫn rõ ràng và điềm tĩnh: “Anh ta cũng là con nuôi của bố anh. Tối nay anh ta cố ý tiếp cận em.”

Anh nói như ra lệnh:

“Ý Ý, dù em không tin cũng phải tin, anh chỉ muốn bảo vệ em.”

Anh theo dõi ngoài quán ăn đêm nay chính vì anh biết trước Diệp Lâm Chu sẽ tìm đến cô. Cơ hội tốt thế này, sao hắn có thể bỏ qua?

Vì thế anh quyết định đích thân trông chừng, xem xem hắn ta định giở trò gì.

Nhưng khi anh thấy Thẩm Tường Ý cười với Diệp Lâm Chu, cười một cách rất đẹp.

Đẹp đến nhói lòng.

Dù biết có lẽ cô chỉ cười lịch sự, anh vẫn không thể kìm được cơn giận dữ.

Khi anh sắp không kiềm chế nổi, định xuống xe, thì Diệp Lâm Chu bất ngờ kéo tay cô và chạy ra khỏi quán.

Gương mặt Hạ Tĩnh Sinh đanh lại, mắt anh thâm trầm như sóng ngầm sục sôi. Nụ hôn của anh giờ chẳng còn chút dịu dàng, mà là sự trừng phạt.

Bàn tay giữ chặt cổ tay cô chà mạnh, gần như đến rát.

Làn chân thon dài của cô căng lên, cả bắp chân lộ rõ đường nét cơ bắp, như một phản ứng không thể kìm nén, giày của cô bật ra, bàn chân co lại trong cảm giác run rẩy.

Cảm giác bị xâm chiếm đến tận xương tủy, cô lơ mơ, chỉ có thể cố gắng duy trì chút lý trí, cố hiểu hết những gì anh nói.

Không ngờ giữa Hạ Tĩnh Sinh và Diệp Lâm Chu lại có mối hận sâu sắc như vậy.

“Anh hoàn toàn… có thể nói với em.” Thẩm Tường Ý cố điều chỉnh nhịp thở, nói một cách khó khăn, cố gắng giữ vững vẻ kiên định.

Hai người đang trong tư thế lạ lùng, rõ ràng là đang cãi nhau, lúc trước còn rất căng thẳng, nhưng lúc này trong không gian lại dần có thứ gì đó mờ ám, sôi trào.

Nguy hiểm, rối loạn, và không thể diễn tả.

Mọi thứ đang biến chuyển.

“Được, giờ anh nói với em.” Tiếng khóa thắt lưng “cạch” vang lên một cách rõ ràng.

“Ý Ý, hắn ta là kẻ xấu. Anh sẽ không để hắn tiếp cận em nữa.” Anh như hứa hẹn, vừa độc đoán vừa mạnh mẽ áp đặt, nhưng lại dịu dàng như một người trưởng thành kiên nhẫn với một đứa trẻ.

“Hắn là kẻ xấu.” Thẩm Tường Ý thở dồn dập, tim đập loạn nhịp: “Vậy anh là người tốt sao?”

“Không.” Hạ Tĩnh Sinh bình thản, chân thành: “Nhưng anh sẽ không bao giờ làm hại em.”

Khoảng cách lại rút ngắn.

Cơ thể họ như hòa làm một, cùng nhau di chuyển.

Sự mãnh liệt của anh làm cô kinh hãi, cô mở to mắt, hơi thở như nghẹn lại, cố xoay mình tránh né, nhưng càng cố lại càng bị siết chặt, đến mức chân cô co lại như chịu một luồng điện.

“Anh nói sẽ không làm hại em.” Thẩm Tường Ý giữ chút lý trí còn sót lại, cố tình hỏi anh: “Vậy anh đang làm gì?”

Cắn đau, hôn không nhẹ nhàng, muốn không cần sự đồng ý của cô mà cứ thế lấn tới.

Như vậy chẳng phải là đang bắt nạt cô sao?

Hạ Tĩnh Sinh không tiếp tục, chỉ giữ chặt lấy cô.

Một tay anh chống lên bên người cô, trên cánh tay là những mạch máu nổi lên chạy dài đến tận bắp tay, căng lên như sắp vỡ tung.

Anh cúi xuống, ánh mắt kiên định nhìn cô, lần này không còn sự kiêu ngạo lạnh lùng như trước.

Không còn đeo kính, đôi mắt sâu thẳm của anh lúc này vẫn mang vẻ chiếm hữu mãnh liệt, nhưng trong đó còn có một tình cảm mà bất cứ ai cũng dễ dàng nhận ra, thậm chí rõ ràng đến mức không biết đặt vào đâu cho thỏa.

Anh dần lấy lại sự bình tĩnh, buông cổ tay cô ra, nắm tay cô đưa lên môi, hôn nhẹ từng ngón tay.

“Anh đang…”

Môi anh khẽ mở, vừa kịp thốt ra hai chữ, rồi lại im lặng, vùi mặt vào cổ cô, thở dài bất lực như chịu thua, gần như thì thầm: “Yêu em.”

Hạ Tĩnh Sinh ghét bất cứ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát. Với anh, chẳng có điều gì không kiểm soát được.

Anh không bao giờ để mình lâm vào thế bất lợi.

Nhưng quá trình từ quý mến đến yêu thương quá ngắn, và cái giá phải trả lại quá đắt.

Tỉnh táo mà trầm luân, chính là điều bất lợi nhất.

Anh tự nhận mình là người tàn nhẫn và lạnh lùng, nếu biết mình sẽ mất kiểm soát đến mức này, anh đã sớm ra tay dập tắt từ khi nó mới chớm nở.

Nhưng mà.

Ý Ý.

Anh yêu em.

Vì yêu em, nên dù em có thành một điểm yếu chí mạng của anh, cũng không sao cả.
Bình Luận (0)
Comment