Đây là lần đầu tiên kể từ nụ hôn đầu, Thẩm Tường Ý chủ động hôn anh.
Hạ Tĩnh Sinh đờ đẫn suốt gần một phút.
Thẩm Tường Ý vẫn không lùi lại, cô tiếp tục nâng mặt anh, học theo cách anh thường hôn cô, nhưng không vội vàng mạnh mẽ như anh, mà kiên nhẫn, nhẹ nhàng hôn từng chút một, như đang phác họa lại đôi môi của anh, không bỏ sót một đường nét nào, nhưng lại không thể che giấu sự vụng về, ngây ngô và thiếu trật tự.
Như thể tuyến lệ của cô đã mất kiểm soát, nước mắt không kìm được chảy xuống, lăn dài theo má vào trong miệng.
Khi cảm nhận vị mặn của nước mắt, cuối cùng Hạ Tĩnh Sinh cũng lấy lại được tinh thần, gần như không chút do dự, anh giành lại thế chủ động, ôm lấy eo Thẩm Tường Ý kéo cô vào lòng mình.
Eo cô mềm mại, mảnh mai, tưởng chừng có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng may là cô rất linh hoạt, phối hợp với sức lực của anh, cúi xuống, để trái tim áp sát vào nhau.
Cô quỳ giữa hai chân anh, chiếc chăn len trên người đã trượt xuống, chiếc váy ngủ mỏng manh gần như sắp rơi xuống.
Một khi Hạ Tĩnh Sinh chiếm được thế chủ động, nụ hôn này không còn là một sự chạm nhẹ, mà chắc chắn sẽ mãnh liệt, nơi nào đi qua đều được in dấu.
Anh không muốn thấy cô rơi lệ, nhưng khi nhận ra những giọt nước mắt này có lẽ là vì anh, anh chỉ thấy phấn khích.
Một người đàn ông nên luôn mạnh mẽ, đứng vững như một bức tường đồng vách sắt, không gì phá vỡ. Nhưng khi tình cảm đủ sâu, anh lại muốn thể hiện sự dịu dàng của mình, dù có phải để lộ điểm yếu, thậm chí sử dụng sự yếu đuối của mình để giành lấy sự chú ý và thương cảm của cô, thì cũng không sao.
Đạt được mục đích là đủ rồi.
Phản ứng của Thẩm Tường Ý chính là điều anh muốn.
Nhưng sự phản ứng này từ cô thực sự khiến anh bất ngờ.
Bản chất con người vốn tham lam.
Khi đã có được sự rung động từ cô, anh lại muốn lợi dụng điều đó để đạt được nhiều hơn nữa.
Hạ Tĩnh Sinh không ngừng ấn nhẹ vào lưng cô, kéo cô lại gần hơn, trái tim hai người chạm sát nhau, anh nghiêng đầu thì thầm vào cổ cô, nắm lấy tay cô đặt lên mình, giọng khàn khàn ám chỉ: “Cả đêm rồi, em không quan tâm chút nào sao?”
Tay cô không dám cử động, cố nuốt nước bọt, rượu mạnh bắt đầu phát huy tác dụng, đầu cô trở nên mơ màng, thật sự bị anh dẫn dắt, ngây ngốc hỏi lại: “Quan tâm thế nào?”
Cô bị thương, đương nhiên hiểu rằng Hạ Tĩnh Sinh sẽ không ép buộc, và rõ ràng là anh đang có ý định khác.
Mơ mơ màng màng, cô nhớ lại lần trong xe hôm đó.
Cô nuốt nước bọt thêm vài lần, đầu ngón tay run rẩy, từ từ đưa mắt nhìn anh, như lông vũ lướt qua cằm dưới của anh, thấy yết hầu anh chuyển động.
“Vậy thì…”
Còn chưa kịp nói hết suy nghĩ của mình, cô đã bị anh xoay chuyển ngã ra sofa. Anh không hề đè lên cô, mà giữ lấy đôi chân thon dài của cô, mắt cá chân mảnh khảnh nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh, gác lên vai anh.
“Như thế này.”
Hai chân giao nhau, như mỗi khi cô nhón chân xoay vòng tại chỗ.
Nhưng lần này, đùi cô gần như bị mài mòn.
Thẩm Tường Ý tròn mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nhìn lại đôi chân của mình.
Đầu óc cô trống rỗng gần mười giây, đến khi đầu đập vào tay vịn sofa mới miễn cưỡng tỉnh lại, lại một lần nữa được mở mang kiến thức, không ngờ rằng còn có thể như vậy.
Đầu cô thỉnh thoảng đụng vào tay vịn của sofa.
Đã hơi say, lần này cô càng thêm chóng mặt.
Đôi chân của Hạ Tĩnh Sinh quá dài, chân trụ dưới đất dường như không có chỗ để đặt, anh đứng lên, bước đến trước sofa, kéo chân của Thẩm Tường Ý về phía mình, để đầu cô không còn đụng vào tay vịn.
Nhưng Thẩm Tường Ý vẫn thấy choáng váng, ánh đèn trên ban công không bật, cô lại cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che mắt.
Ngay giây sau, cổ tay cô bị anh nắm lấy và kéo xuống.
Anh đã đeo lại kính, dây kính lắc lư dữ dội.
Anh rất thích ngắm nhìn, mỗi lần đều phải đeo kính để nhìn thật rõ ràng.
Giờ đây, anh còn ép cô nhìn cùng.
Ánh mắt cô không dám dời đi vì bị kích thích mạnh về thị giác.
Cô chỉ đành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sinh thật sự quá hoàn hảo, từng đường nét tinh xảo đến không chê vào đâu được, bất kể là biểu cảm nào hay góc độ nào, anh đều dễ dàng thể hiện.
Thẩm Tường Ý cố gắng chuyển sự chú ý từ khuôn mặt anh sang kính của anh.
Trong sự mơ hồ, cô bỗng nhiên hỏi bâng quơ: “Anh bị cận bao nhiêu độ?”
Hạ Tĩnh Sinh mím chặt môi, quai hàm căng cứng, không tự chủ mà nhíu mày. Nghe cô hỏi, anh như hồi tưởng lại, giọng khàn khàn đáp: “Hơn 2 độ?”
“Cận nhẹ thôi, xem ra không lâu.” Dù chỉ là đôi chân bị anh siết chặt, cô vẫn không thể chịu nổi, nói cũng khó khăn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao không đi phẫu thuật?”
Trong khi cô luống cuống, anh lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh và vững vàng.
Anh đáp: “Có đôi khi, thế giới này không cần phải nhìn quá rõ ràng.”
Thẩm Tường Ý đột nhiên hứng khởi, dùng một tay chống sofa nửa ngồi dậy, cánh tay còn lại với tới kính của anh, rướn người cầm lấy.
“Bây giờ anh nhìn thấy em rõ không?” Cô vẫn một tay chống người, tay kia cầm kính của anh, ngước nhìn anh.
Vừa mới khóc, giọng cô còn hơi nghèn nghẹn.
Anh ngừng lại.
Cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.
“Rõ chứ.” Anh khẽ cười, không suy nghĩ gì: “Rất rõ.”
Thẩm Tường Ý cười nhạt một tiếng, không tin: “Lừa người.”
“Em trách oan anh rồi.”
Hạ Tĩnh Sinh vẫn cười, nhẹ cúi xuống, nắm lấy tay cô, đặt lên trái tim mình: “Dùng cái này mà nhìn.”
Dưới lòng bàn tay cô là nhịp tim hỗn loạn mà mạnh mẽ của anh.
Nhịp tim ấy như đang đập vào lòng bàn tay cô.
Cũng như thể đang đập vào trái tim cô.
Thẩm Tường Ý vẫn còn chìm đắm trong câu nói của anh, dường như còn nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch bên tai, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói nhõng nhẽo cất lên, phá vỡ không gian yên tĩnh:
“Anh Tĩnh Sinh.”
Tiếng gọi phát ra từ dưới lầu.
Thẩm Tường Ý vô thức quay đầu, nhìn xuống qua lan can kính, từ độ cao này có thể thấy được bể bơi vô cực phía dưới, ánh đèn trong vườn phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, bên cạnh hồ bơi là một người phụ nữ đang nhón chân, vẫy tay về phía ban công.
Ban công toàn bộ là lan can kính, xung quanh trồng cây xanh, đáng lẽ đã che khuất bóng dáng của Thẩm Tường Ý, nhưng Hạ Tĩnh Sinh quá cao, dễ dàng bị nhìn thấy.
Thẩm Tường Ý hoảng sợ nằm úp trên sofa, nhấc chân đá vào vai anh, nhanh chóng kéo chăn len lên che mình: “Có người nhìn thấy!”
“Anh Tĩnh Sinh!”
Tiếng gọi từ dưới lầu vẫn tiếp tục.
Hạ Tĩnh Sinh lại nắm lấy cổ chân cô, không để cô trốn, đồng thời cúi người xuống, nhấn một nút nào đó, trần ban công từ từ hạ xuống một lớp kính trong suốt, hợp với lan can thành một khối hoàn chỉnh.
Trong khoảnh khắc, họ như bị nhốt trong một cái buồng kín, mọi tiếng ồn bên ngoài đều bị cách ly hoàn toàn.
Hạ Tĩnh Sinh chuyển tay từ cổ chân lên đùi, một tay khác giữ eo cô, xoay cô lại, từ tư thế nằm thành tư thế quỳ.
Hai chân cô ép chặt vào nhau.
Đầu cô cũng bị ép sát vào lan can, đến mức mặt dán lên mặt kính lạnh. Hai tay cô khó nhọc chống đỡ.
“Em có thể thử gọi lớn xem, xem cô ấy có nghe thấy không.” Hạ Tĩnh Sinh phía sau khiêu khích, vẻ mặt đứng đắn nhưng trong lòng lại đầy mưu đồ.
Kính vẫn trong suốt, sạch sẽ đến mức không một vết bụi.
Người dưới lầu vẫn còn đó.
Ánh đèn trong vườn mờ ảo, không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ thấy dáng người cao ráo, mặc một bộ đồ công sở nhỏ và đi giày cao gót, đôi chân thon thả lộ ra, cô ta bước từ bên này của bể bơi sang bên kia, ngẩng đầu nhìn lên ban công.
Hai tay chống nạnh, nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt, Thẩm Tường Ý thấp thoáng thấy đầu mũi cô ta nhỏ nhắn.
Thẩm Tường Ý theo bản năng nín thở, sợ mình phát ra chút động tĩnh.
Diệp Minh Châu lấy điện thoại ra, hình như bấm số gọi.
Giây tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Là của Hạ Tĩnh Sinh.
Diệp Minh Châu vừa gọi điện thoại vừa nhìn về phía ban công.
“Điện thoại của anh!”
Thẩm Tường Ý hoảng sợ.
Dù biết rõ tấm kính này là kính một chiều, nhưng Diệp Minh Châu lại nhìn chằm chằm vào đó, như thể đang đối diện trực tiếp với cô, khiến cô gần như xấu hổ đến mức tê cả da đầu, vặn vẹo muốn tránh né.
Bên trong đùi đã nóng rát.
Hạ Tĩnh Sinh không hề dao động, ngược lại càng thêm ngông cuồng. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, rõ ràng mà dứt khoát vang bên tai cô.
Điện thoại của anh vẫn đang reo inh ỏi.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại ngừng lại, thay vào đó là một tiếng thở dài của anh.
Kính không còn sạch bóng, lập tức trở nên mờ mịt.
Lồng ngực nóng bỏng của anh áp lên lưng cô, hôn lên phần gáy ướt đẫm mồ hôi của cô.
Bao nhiêu món ăn khuya cuối cùng cũng bị bỏ quên ngoài ban công, chẳng ai đoái hoài.
Sau khi tắm xong, lên giường thì đã là đêm khuya.
Cô ngồi trên giường, vừa kéo chăn ra.
“Anh không về phòng mình sao?” Thẩm Tường Ý hỏi.
“Hình như em quên rồi.” Hạ Tĩnh Sinh không đổi sắc mặt. “Đây chính là phòng của anh.”
“..........” Thẩm Tường Ý nghẹn lời.
Thực ra đây vốn dĩ là phòng anh, chỉ là nhường cho cô ngủ mà thôi.
Bộ dạng không biết nói gì của Thẩm Tường Ý khiến anh không nhịn được cười. Anh đứng dậy, chậm rãi đi vòng qua bên cô, ấn nhẹ vai cô để cô nằm xuống.
Hạ Tĩnh Sinh cũng nằm xuống, hơi thở phả qua má cô, giọng anh thấp xuống: “Tường Ý, với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, ngủ riêng thì quá xa cách rồi, đúng không?”
“.........”
Giữa đêm tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm bên tai khiến bất cứ trái tim nào cũng mềm yếu.
Cô không nói gì.
Chỉ là vẫn chưa hoàn hồn sau cảm giác hồi hộp khi nãy, càng nghĩ càng thấy giận, khi Hạ Tĩnh Sinh áp sát, cô lập tức đẩy anh ra bằng cả tay và chân.
“Vẫn còn giận à.” Hạ Tĩnh Sinh lập tức hiểu được lý do cho hành động của cô lúc này, nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay, rồi tiện thể kéo cô lại gần, ôm chặt để trấn an: “Cô ta không nhìn thấy đâu, yên tâm.”
“Không thấy thì cũng là không thấy.” Thẩm Tường Ý trừng mắt nhìn anh trách móc: “Nhưng cũng không thể như vậy.”
“Như nào?” Anh giả vờ ngây ngô, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc.
Thẩm Tường Ý bị nghẹn, không thể phản bác.
Cô sớm biết Hạ Tĩnh Sinh đúng là loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đeo kính lên là có thể ngụy trang thành quý ông nho nhã, nhưng trong bụng đầy mưu mô. Cái danh “thú đội lốt người” quả thực là được tạo ra dành cho anh.
Vậy mà cô lại không thể làm gì anh.
Tức giận bốc lên, cô xoay người nằm ra mép giường, giận dỗi đe dọa: “Sau này sẽ không giúp anh nữa.”
Lúc tắm cô đã thấy bên trong đùi đỏ cả mảng lớn, dường như sắp bầm tím rồi.
Cô nhẹ nhàng xoay người, nhưng chưa kịp di chuyển bao xa thì đã bị anh kéo lại.
“Anh sai rồi, được không?”
Giọng anh trầm thấp, khẽ rì rầm bên tai, giọng nói sau khi thỏa mãn càng thêm dịu dàng lười biếng.
Thông thường trong quan hệ cãi nhau của các cặp đôi, khi bên nam nói “Anh sai rồi được chưa?” hoặc “Anh sai rồi, hài lòng chưa?” sẽ ít nhiều mang theo sự hời hợt, không kiên nhẫn, hoàn toàn không phải là lời xin lỗi chân thành.
Nhưng từ miệng Hạ Tĩnh Sinh nói ra lại không có chút cảm giác ấy.
Anh hạ thấp tư thế, kiên nhẫn dỗ dành.
Thật khó tưởng tượng một người cao ngạo như anh lại có thể nói ra câu “Anh sai rồi”.
“Tường Ý của anh thật tuyệt vời.” Anh khen ngợi chân thành bày tỏ tình cảm: “Anh không thể sống thiếu em.”
Lại là một lời tỏ tình thẳng thắn.
Thẳng thắn mà đầy ẩn ý.
Đặc biệt là từ “tuyệt vời” này.
Thẩm Tường Ý cảm thấy tai mình nóng rực, không nhịn được rụt cổ lại.
Không đáp lại, cô không biết phải đáp lại thế nào.
Lúc này, cô lại nghĩ đến Diệp Minh Châu.
“Anh…” Thẩm Tường Ý nghĩ một lúc: “Em gái anh gọi điện mà anh không trả lời à?”
Hạ Tĩnh Sinh không ngần ngại: “Không cần.”
Thẩm Tường Ý lại hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
Trước giờ cô vẫn tưởng Diệp Minh Châu là một cô bé khoảng mười mấy tuổi, nhưng tối nay nhìn xa xa lại thấy dáng người trưởng thành, có vẻ cũng xinh đẹp.
Hạ Tĩnh Sinh áp sát vào lưng cô, hôn lên vành tai cô, hờ hững trả lời: “Hơn hai mươi?”
Nghe giọng không chắc chắn của anh: “Cô ấy là em gái anh mà anh cũng không biết?”
“Chuyện không liên quan đến anh thì không cần nhớ cho bận tâm.” Hạ Tĩnh Sinh nói với vẻ bàng quan.
“Vậy chuyện gì mới có vinh dự được lưu vào bộ não quý báu của anh?” Thẩm Tường Ý khẽ hừ một tiếng.
“Tường Ý, đây là một câu hỏi cho điểm.” Hạ Tĩnh Sinh cười.
“Hử?”
“Tất nhiên là bất kỳ chuyện gì có liên quan đến em.”
“…”
Người này… sao cứ phải nói lời yêu thương mãi thế.
Thật không chịu nổi.
Chắc là trước đây chưa từng yêu ai?
Thẩm Tường Ý cuộn mình, chui vào trong chăn.
Hôm nay không nói chuyện được nữa rồi.
—
Bảy giờ sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên đúng giờ.
Thẩm Tường Ý tỉnh dậy, dụi mắt.
Cô quay người lại thì thấy bên cạnh trống không.
Cô ngơ ngác mất vài giây mới chợt nhớ ra.
Thẩm Tường Ý dậy đi rửa mặt.
Thay quần áo xong, cô xuống lầu.
Quản gia Lý nhìn thấy cô, chào hỏi một câu chào buổi sáng rồi nói: “Ngài Hạ đang chạy bộ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô dùng trước chứ?”
Kể từ khi Thẩm Tường Ý chuyển đến đây, mỗi sáng cô đều ăn một mình trước, nên quản gia Lý mới quen miệng hỏi như vậy.
Thế nhưng lần này, câu trả lời của Thẩm Tường Ý lại hoàn toàn khác hẳn thường ngày: “Tôi sẽ đợi anh ấy ăn cùng.”
Quản gia Lý hơi ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt được rèn luyện trong quản lý cảm xúc chuyên nghiệp nên không để lộ chút cảm xúc nào.
Ông vẫn mỉm cười: “Vâng.”
Trên đỉnh núi không khí trong lành, Thẩm Tường Ý bước ra ngoài, đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người thư thái dễ chịu.
Đột nhiên, cô hứng khởi hỏi quản gia Lý: “Anh ấy chạy bộ ở đâu? Phòng tập sao?”
Quản gia Lý nói không phải, sau đó chỉ tay về phía sân sau.
Thẩm Tường Ý cảm ơn.
Hiện tại thời tiết đã bắt đầu se lạnh, nhất là trên đỉnh núi, chênh lệch nhiệt độ sáng và tối khá lớn, lúc này vẫn còn sớm, sương mù lãng đãng bao phủ khắp nơi.
Cô khẽ kéo chiếc áo khoác mỏng trên người, từ từ đi về phía đó.
Khu vườn phía trước và sân sau của nơi này rất rộng, khu vực phân chia rõ ràng.
Có khu vực tiếp khách, khu vực sân vườn, khu vực bể bơi và khu vực giải trí.
Hạ Tĩnh Sinh chắc hẳn đang ở khu vực sân vườn. Nơi đó rất thích hợp để chạy bộ.
Thẩm Tường Ý vừa bước tới khu vực sân vườn, nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Càng tới gần, tiếng bước chân càng rõ ràng.
Thẩm Tường Ý nở nụ cười, định mở miệng gọi một tiếng, nhưng ngay giây tiếp theo lại nuốt xuống.
Những cây trúc tím mọc ngay hàng thẳng lối, cành lá sum suê.
Hạ Tĩnh Sinh mặc bộ đồ thể thao màu đen, từ góc rừng trúc chạy tới, đôi chân rắn chắc. Anh không đeo kính, trên đầu buộc một chiếc băng đô thể thao.
Đằng sau anh là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô ta buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc uốn lượn sóng. Rõ ràng trời sáng sớm nhiệt độ rất thấp, vậy mà cô ta lại mặc áo ba lỗ ngắn và váy ngắn thể thao, bên trong là quần tất, quần tất có một dây buộc màu đen quấn chéo quanh đùi.
Làn da cô ta trắng mịn, dù sương mù còn chưa tan cũng có thể thấy rõ bóng dáng cô ta.
Hạ Tĩnh Sinh chạy rất nhanh, cô ta rõ ràng đang vất vả đuổi theo, không chạy nghiêm túc mà cứ nhảy nhót tung tăng, toát lên vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống. Ngoài mái tóc xoăn gợn sóng lớn, trước ngực cô ta cũng là một “gợn sóng lớn”, như thể sắp nhảy ra ngoài ngay lập tức.
Cô ta không biết đang nói gì, nụ cười trên mặt tươi rói, biểu cảm sinh động. Tiếp đó, cô ta đột nhiên gọi một tiếng.
Hạ Tĩnh Sinh dừng lại, mặt lạnh tanh nhìn cô ta một cái.
Cô ta mang giày bệt, thấp hơn anh một cái đầu, chỉ đứng tới ngực anh.
Cô ta quay lưng lại.
Thẩm Tường Ý không nhìn thấy mặt cô ta.
Chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh của cô ta giơ lên, đưa ra trước mặt anh.
Thẩm Tường Ý nhìn thấy cảnh này rõ ràng.
Dù biết rõ đó là em gái của Hạ Tĩnh Sinh, nhưng họ không có quan hệ huyết thống.
Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau.
Thẩm Tường Ý thở ra một hơi.
Không hiểu sao trong lòng cảm thấy bứt rứt.