Một bữa tiệc tối riêng tư được tổ chức tại một trang viên lộng lẫy xa hoa, không mời giới truyền thông và bảo vệ sự riêng tư ở mức cao nhất.
Bữa tiệc quy tụ những nhân vật có tiếng tăm và tầm ảnh hưởng lớn trong giới.
Chưa đến giờ khai tiệc, dàn nhạc giao hưởng đã bắt đầu biểu diễn, những giai điệu du dương chậm rãi vang lên.
Mọi người cầm ly rượu, trò chuyện sôi nổi.
Vài chiếc xe sang trọng tiến vào trang viên, dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ngay trước cổng. Người phục vụ đeo găng tay trắng bước tới, cúi người mở cửa xe.
Hạ Tĩnh Sinh bước xuống, vận bộ vest chỉnh tề, phong thái ưu nhã. Bước chân dài bước xuống xe, một đoàn vệ sĩ mặc đồ đen theo sát phía sau.
Anh đến muộn. Ngay khi bước vào cửa phòng tiệc, chủ tiệc nhiệt tình đón chào, gọi lớn: “He! Cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Hạ Tĩnh Sinh cầm lấy một ly rượu vang trắng từ khay của người phục vụ, chạm nhẹ vào ly rượu của chủ tiệc, lịch sự nói: “Xin lỗi vì đến muộn.”
Sự xuất hiện của Hạ Tĩnh Sinh không tránh khỏi việc gây náo động, mọi người lập tức vây quanh anh để chào hỏi.
Hạ Tĩnh Sinh không đáp lại từng người, chỉ giơ ly rượu lên, mỉm cười khẽ gật đầu, nhấp một ngụm nhỏ. Những ngón tay dài nắm lấy chân ly rượu, nhưng điều thu hút ánh mắt hơn cả là chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
“He, có tin đồn cậu đã kết hôn. Có đúng không?” chủ tiệc hỏi.
Nghe vậy, Hạ Tĩnh Sinh cúi mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay. Nụ cười vừa rồi tuy lịch sự nhưng không có cảm xúc, giờ đây, ánh mắt anh trở nên ấm áp hơn khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Anh gật đầu không chút do dự: “Đúng, tôi đã kết hôn.”
“Đúng là làm lớn nhưng im ắng, không ngờ đấy!” chủ tiệc cười nói. “Sao không đưa vợ cậu tới đây?”
Hầu hết đàn ông phương Tây trông già hơn tuổi thật. Thực tế, chủ tiệc cũng gần 50, nhưng bên cạnh ông là một người phụ nữ trẻ đẹp, da dẻ căng mịn, khoác lên mình chiếc váy dạ hội cao cấp, dáng người quyến rũ.
Cô ta thân mật khoác tay ông, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Hạ Tĩnh Sinh. Khi nghe tin anh đã kết hôn, sự ngạc nhiên và thất vọng trong mắt cô ta không thể che giấu.
Không chỉ cô ta, tất cả phụ nữ có mặt đều như vậy, ánh mắt không thể rời khỏi anh từ khi anh bước vào.
Ai cũng biết cô gái trẻ này không phải vợ chính thức của chủ tiệc mà là tình nhân. Trong giới này, việc đưa tình nhân đến dự tiệc đã trở thành điều hiển nhiên.
Hạ Tĩnh Sinh biết rõ điều đó. Thẩm Tường Ý là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh. Cô chỉ nên được chú ý trên sân khấu, không phải xuất hiện trước mặt những người này để họ đánh giá. Nếu muốn công khai thân phận của cô, thìphải là trong một dịp trang trọng nhất.
Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười lạnh, nhưng khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm đạm, thoải mái. Anh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Đến lúc đó, mong anh nể mặt đến dự đám cưới của tôi và vợ.”
Lúc này, Trần Gia Sơn tiến đến, ghé vào tai anh nói: “Anh Sinh, bên kia báo rằng cô Thẩm đã đến quán bar.”
Hạ Tĩnh Sinh khẽ nhíu mày, chuyện này không giống hành vi của Thẩm Tường Ý. Anh xác nhận lại: “Quán bar?”
“Là một quán bar nhạc nhẹ,” Trần Gia Sơn chỉnh lại cách nói, sợ anh hiểu lầm, nhấn mạnh: “Chỉ đi cùng một người bạn.”
“Canh chừng cẩn thận, đừng để cô ấy gặp chuyện gì.” Giọng anh trầm lạnh.
“Vâng.”
Trần Gia Sơn ra ngoài gọi điện.
Một số người tiếp tục tiến tới trò chuyện với Hạ Tĩnh Sinh, nhưng anh chỉ nói một câu “Xin lỗi” rồi rời đi, đặt ly rượu trở lại khay của người phục vụ. Anh đến một góc yên tĩnh, lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi Thẩm Tường Ý như không biết gì: [Em ăn tối xong chưa?]
Thẩm Tường Ý không nói thật, cô nhắn lại rằng mình đang đi dạo phố.
Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh trầm xuống, tay siết chặt lấy điện thoại.
May mà anh đã cử người theo dõi. Nếu không, cô còn định giấu anh chuyện đến quán bar làm gì? Uống rượu giải sầu sao?
Sáng nay cô tránh mặt anh, thái độ lạnh nhạt. Giờ đây lại lén lút ra ngoài uống rượu.
Trong lòng Hạ Tĩnh Sinh dâng lên cảm giác hoang mang kỳ lạ. Anh có cảm giác như cô đang ngày càng rời xa anh.
Anh ghét việc cô đến những nơi như quán bar. Nghe tin từ Trần Gia Sơn, phản ứng đầu tiên của anh là muốn lập tức kéo cô về nhà. Nhưng anh kìm nén, cố gắng trấn tĩnh và gửi tin nhắn dặn cô chú ý an toàn.
Cô không trả lời. Hạ Tĩnh Sinh cất điện thoại, quay lại trò chuyện với những người khác. Vẻ mặt anh không thay đổi, nhưng bầu không khí xung quanh lại bao trùm một sự lạnh lẽo vô hình khiến mọi người không thoải mái.
Không lâu sau khi bữa tiệc bắt đầu, Trần Gia Sơn quay lại nói gì đó bên tai anh. Mọi người có thể thấy sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh thay đổi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tường Ý. Điện thoại chỉ đổ chuông một lần rồi bị ngắt. Lần gọi thứ hai, máy đã tắt.
Anh đặt khăn ăn xuống, từ tốn lau khóe môi, rồi lịch sự nói với chủ tiệc: “Xin lỗi, tôi có việc gấp, phải rời đi trước.”
Ra khỏi cửa, vẻ mặt lịch sự biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Anh bước nhanh ra xe, vừa đi vừa tháo cà vạt, hành động thể hiện rõ sự khó chịu và tức giận.
Lên xe, anh ném cà vạt sang bên, bảo tài xế: “Đến khu chung cư của Thẩm Tường Ý.”
Vừa rồi Trần Gia Sơn vào báo với anh rằng Thẩm Tường Ý đã rời khỏi quán bar, nhưng đã về ký túc xá rồi không ra ngoài nữa.
Vừa rồi Trần Gia Sơn vào báo với anh rằng Thẩm Tường Ý đã rời khỏi quán bar, nhưng đã về ký túc xá và không ra ngoài nữa.
Từ lúc Thẩm Tường Ý cúp máy của anh, Hạ Tĩnh Sinh đã nhận ra điều gì đó không ổn.
Cô có ý gì? Cúp máy anh?
Chẳng lẽ cô không định quay lại với anh?
Vậy nên, bữa ăn tối bên ngoài hôm nay chỉ là cái cớ, cho rằng như thế là có thể danh chính ngôn thuận mà rũ bỏ anh sao?
Hạ Tĩnh Sinh vứt cà vạt, thô bạo kéo mạnh cổ áo, làm vài chiếc cúc áo bật tung. Sắc mặt anh lạnh lùng, hỏi Trần Gia Sơn đang ngồi ghế phụ: “Ở quán bar, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Người được phái đi báo lại rằng cô Thẩm nói chuyện vài câu với một người phụ nữ rồi rời đi. Họ ngồi cách xa nên không nghe rõ được cuộc trò chuyện.” Trần Gia Sơn trả lời.
“Tìm người lấy đoạn camera giám sát cho tôi.”
Hạ Tĩnh Sinh nhắm mắt, chống khuỷu tay lên hộp tỳ tay, tháo kính và ấn giữa chân mày.
Trần Gia Sơn làm việc rất hiệu quả, không lâu sau đã nhờ người gửi đoạn video từ camera giám sát của quán bar đến. Anh ta đưa cho Hạ Tĩnh Sinh.
Hạ Tĩnh Sinh đeo tai nghe Bluetooth chống ồn, mở đoạn video giám sát trên iPad.
Trong video, Thẩm Tường Ý và Kiki ngồi xuống, sau khi gọi đồ uống, hai người bắt đầu trò chuyện. Họ ngồi ở vị trí gần camera nhất. Hạ Tĩnh Sinh nghe được giọng nói của Thẩm Tường Ý, nhưng vì quán bar quá ồn ào, có tiếng người nói chuyện và âm nhạc, anh phải vặn âm lượng lên tối đa, nhắm mắt tập trung lắng nghe nhiều lần mới nghe được rõ ràng một câu mà cô nói.
Cô nói: “Tớ và anh ấy ngoài việc thích nhau thì chẳng có gì chung cả…”
Nghe thấy câu này, Hạ Tĩnh Sinh nhíu chặt mày.
Ngay sau đó, anh thấy trong video, Thẩm Tường Ý liên tục quay đầu nhìn bàn bên cạnh, nơi có hai người phụ nữ. Bàn đó hơi xa camera nên không nghe được họ nói gì. Sau đó, không biết cô đã nghe thấy gì, sắc mặt cô rõ ràng thay đổi. Cô ngây người một lúc lâu rồi đứng dậy bước về phía họ, hỏi một trong hai người phụ nữ điều gì đó. Người phụ nữ kia sắc mặt cũng thay đổi, rõ ràng là kinh hãi và hoảng loạn. Ngay sau đó, cô ta kéo người phụ nữ còn lại rời khỏi quán bar.
Thẩm Tường Ý đứng tại chỗ rất lâu. Kiki chạy lại hỏi cô, nhưng cô không nói gì, chỉ lấy túi xách với áo khoác rồi rời khỏi quán.
Hạ Tĩnh Sinh xem lại đoạn video thêm vài lần.
Trực giác mách bảo anh rằng không thể chỉ vì câu nói về sự thiếu đồng điệu mà cô lại hành động khác thường như vậy, thậm chí cúp máy và cắt liên lạc với anh.
Chắc chắn chuyện này có liên quan đến người phụ nữ trong video.
Hạ Tĩnh Sinh đưa iPad cho Trần Gia Sơn: “Điều tra xem người phụ nữ này là ai.”
Trần Gia Sơn gật đầu: “Vâng.”
Hạ Tĩnh Sinh lại ấn giữa chân mày, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, ngón tay xoay nhẫn vài vòng. Anh như đang suy nghĩ, đồng tử càng lúc càng sâu thẳm.
Không hiểu sao trong lòng anh cảm giác hoang mang vô cớ lại càng lúc càng mãnh liệt.
Cô dường như ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Khi đến ký túc xá của Thẩm Tường Ý.
Hạ Tĩnh Sinh một mình lên lầu, nhấn chuông hai lần. Người mở cửa là Kiki. Thấy anh, cô lập tức bối rối: “Ngài Hạ, Hạ…”
Hạ Tĩnh Sinh giữ vẻ mặt không cảm xúc, không còn để tâm đến sự lịch thiệp, không đáp lại cô ấy mà bước thẳng vào phòng. Kiki vội vàng tránh sang một bên.
Đây là lần đầu tiên anh đến ký túc xá của Thẩm Tường Ý. Anh nhìn quanh phòng một lượt.
Kiki lập tức chỉ tay: “Đó là phòng của Cynthia.”
Hạ Tĩnh Sinh thu hồi ánh mắt, lập tức đi về phía phòng của cô.
Kiki nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi run sợ, đặt tay lên ngực để trấn tĩnh.
Dù anh không nói gì, khí thế vẫn đủ khiến người khác không dám ngẩng đầu lên.
Hạ Tĩnh Sinh đi đến cửa phòng, không gõ cửa, thử nhấn tay nắm cửa rồi chậm rãi đẩy cửa vào.
Thẩm Tường Ý đang đặt một chiếc vali ở trên bàn nhỏ cạnh giường, quay lưng về phía cửa, cúi đầu sắp xếp quần áo vào vali. Cô hoàn toàn không nhận ra có ai đứng phía sau.
Hạ Tĩnh Sinh là người lên tiếng trước: “Em định đi đâu?”
Ngay sau đó, Thẩm Tường Ý giật mình, tay run lên làm rơi đồ. Cô lập tức xoay người, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sinh đứng đó, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt: “Sao anh lại ở đây?”
Như nhận ra điều gì, cô bình tĩnh lại, lạnh lùng chất vấn: “Làm sao anh biết tôi ở đây? Tìm đến nhanh như vậy, có phải anh cho người giám sát tôi không?”
Hạ Tĩnh Sinh không thay đổi sắc mặt, đối diện với ánh mắt sắc bén của cô, không tránh né mà hỏi lại: “Ngoài đây ra, em còn có thể đi đâu?”
Anh như chắc chắn rằng cô không biết tối nay anh đã cho người theo dõi cô.
Thẩm Tường Ý bị câu hỏi của anh làm nghẹn lời, xoay người tiếp tục sắp xếp quần áo vào vali: “Tôi có nhiều nơi để đi.”
“Ví dụ?” Hạ Tĩnh Sinh đóng cửa lại, tiến gần hơn.
Anh nhìn thấy dưới chân cô có một chiếc ví nhỏ màu vàng nhạt. Anh cúi xuống nhặt lên, mở ra thì thấy bên trong là hộ chiếu.
Bàn tay anh siết chặt chiếc ví, giọng nói cũng trầm hơn: “Em định đi đâu?”
“Anh giỏi như vậy, chỉ cần tra là biết ngay mà, đúng không?” Thẩm Tường Ý nói với giọng mỉa mai, ngấm ngầm châm chọc: “Chẳng phải trước đây chỉ cần một câu của anh là có thể hủy mọi hợp đồng của đoàn múa với các nhà hát trên khắp châu Âu sao? Tôi đi đâu cũng không thoát khỏi ánh mắt của ngài Hạ đúng không?”
Cô dường như đang kìm nén một cơn giận lớn, động tác xếp quần áo đột nhiên trở nên như ném vào vali.
Hạ Tĩnh Sinh tay vẫn cầm chặt hộ chiếu của cô, im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Thẩm Tường Ý rất lâu. Cuối cùng, anh lựa chọn nhẫn nhịn, giữ bình tĩnh, nhẹ giọng dỗ dành: “Y Y, vẫn còn giận anh sao? Nếu em tức giận thì hãy trút hết lên anh, đừng tự làm mình mệt mỏi.”
Anh nhớ lại những lời mà mình nghe được từ đoạn video giám sát, rằng cô nói giữa họ không có sự đồng điệu. Anh tiến thêm vài bước, ngực anh gần như chạm vào lưng cô, rồi anh ôm cô vào lòng: “Chúng ta nói chuyện với nhau, được không?”
Nhưng vừa chạm vào cánh tay cô, cô lập tức phản ứng dữ dội, lùi nhanh hai bước, nhìn anh đầy đề phòng.
Ánh mắt đó khiến Hạ Tĩnh Sinh ngẩn người.
Trong ánh mắt của cô có quá nhiều cảm xúc phức tạp: phẫn nộ, oán trách, phòng bị, mâu thuẫn… và cả sợ hãi.
Hạ Tĩnh Sinh nheo mắt, nhạy bén nhận ra điều quan trọng: “Em đang sợ anh?”
Anh thử tiến thêm một bước, nhưng Thẩm Tường Ý lại lùi về phía sau, ánh mắt không thay đổi: “Tôi không nên sợ anh sao?”
“Sợ anh chuyện gì? Chẳng lẽ anh lại làm tổn thương em?”
Anh tiếp tục tiến tới, cô tiếp tục lùi lại. Nhưng lần này, Hạ Tĩnh Sinh không để cô trốn tránh, anh nắm lấy cánh tay cô, kéo mạnh về phía mình, khiến khoảng cách giữa họ biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt anh chăm chú, thẳng thắn hỏi: “Lần này lại vì chuyện gì? Rốt cuộc là sao?”
Lần này là vì chuyện gì mà lại cãi nhau với anh? Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và người phụ nữ ở quán bar?
Nghe Hạ Tĩnh Sinh nói rằng anh sẽ không làm tổn thương cô, Thẩm Tường Ý cười khổ, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Khi nghe những lời của người phụ nữ lai ở quán bar, cô đã hy vọng ai đó có thể nói với cô rằng mọi suy đoán của cô đều là sai lầm. Vì vậy, cô chạy tới hỏi người phụ nữ đó xem có biết một người tên Cao Du Lâm không. Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ lai khi nhìn thấy cô là đứng lên, vội vàng lấy áo khoác, định bỏ đi, và nói với cô: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Người phụ nữ lai mà Cao Du Lâm ngoại tình là do anh sắp đặt, đúng không? Cô ta cố tình gài bẫy anh ta, nói rằng sẽ đưa anh ta đến Thung lũng Silicon. Còn bạn gái trong nước của Cao Du Lâm, người hôm đó đột nhiên công khai vạch mặt anh ta trước mặt mọi người ở trường, cũng là do anh sắp đặt đúng không? Anh còn sắp xếp để giáo sư của anh ta cố tình gây khó dễ, khiến anh ta tin lời người phụ nữ lai rồi quyết định nghỉ học đúng không? Mục đích của anh chính là… để anh ta rơi vào tình cảnh như hôm nay?” Thẩm Tường Ý hỏi từng câu, rõ ràng, mạch lạc, với bằng chứng cụ thể: “Chỉ vì anh muốn tôi chia tay anh ta, đúng không?”
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu đã khẳng định chắc chắn.
Hạ Tĩnh Sinh không ngờ rằng Thẩm Tường Ý lại biết những chuyện này. Anh chỉ chần chừ một giây rồi nhanh chóng phản ứng, có lẽ người phụ nữ mà cô gặp ở quán bar chính là người trước đây anh sắp đặt để gài bẫy Cao Du Lâm.
Nhưng anh ngàn tính vạn tính cũng không lường trước được rằng Thẩm Tường Ý sẽ biết diện mạo của người phụ nữ đó, càng không ngờ rằng giữa một London rộng lớn như vậy, họ lại có thể tình cờ gặp nhau.
“Đúng, anh thực sự làm vậy để hai người chia tay.” Đến nước này, nếu phủ nhận chỉ khiến tình hình càng thêm rắc rối, Hạ Tĩnh Sinh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và tự chủ. Sự bình tĩnh của anh giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn, giọng nói nhẹ bẫng: “Nhưng kết cục của hắn ngày hôm nay là do chính hắn lựa chọn. Nếu hắn không có lòng tham, phẩm hạnh đoan chính, thì cho dù có một trăm người gài bẫy hắn cũng vô ích.”
Dù trong lòng đã biết rõ, nhưng khi nghe anh nói như vậy, Thẩm Tường Ý vẫn tức giận đến choáng váng. Cô suýt nữa không đứng vững, thân thể run rẩy, lảo đảo va phải bàn nhỏ. Hạ Tĩnh Sinh kịp thời đưa tay ôm lấy eo cô, nhưng cô lại mạnh mẽ đẩy anh ra, cố gắng giằng khỏi vòng tay anh.
“Vậy nên, bây giờ em muốn cãi nhau với anh chỉ vì một kẻ rác rưởi như vậy? Muốn bênh vực cho hắn sao?” Mặc cho cô chống cự, Hạ Tĩnh Sinh vẫn siết chặt lấy eo cô, giữ cô trong vòng tay và ép cô vào giữa anh với chiếc bàn. Giọng anh đã trở nên lạnh lẽo, không vui.
“Anh ta là rác rưởi, vậy anh là gì?”
Anh như một ngọn núi lớn áp đảo mọi hướng, khiến thân thể cô không thể thoát khỏi. Nhưng về khí thế, cô không hề thua kém: “Anh nghĩ anh phẩm hạnh đoan chính sao?”
Đôi mắt Hạ Tĩnh Sinh nheo lại, anh bóp nhẹ cằm cô: “Em đang so sánh anh với hắn?”
“Anh giàu có, quyền lực và tài năng. Anh ta làm sao có tư cách để so với anh?”
“Anh nói đúng! Kết cục của Cao Du Lâm hôm nay là do chính anh ta tự chuốc lấy! Anh ta đáng bị như vậy! Bệnh tâm thần của anh ta cũng là do anh ta tự làm tự chịu!” Thẩm Tường Ý ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh: “Vậy còn mẹ tôi? Còn em trai tôi? Chẳng lẽ đó cũng là một cái bẫy mà anh sắp đặt cho tôi?”
Trên đường trở về, đầu óc cô rối như tơ vò, nhưng không biết tại sao, ý nghĩ của cô lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô đột nhiên nhớ đến Hướng Cầm Vận và người em trai mắc bệnh bạch cầu của mình.
Hướng Cầm Vận đã lâu không liên lạc với cô. Tại sao bà ta lại đột ngột tìm đến cô, chỉ vì cần người hiến tủy? Nếu là tìm mối quan hệ huyết thống trực tiếp, chẳng phải xác suất thành công sẽ cao hơn khi tìm bố của đứa trẻ hoặc chính bà ấy sao? Tại sao lại tìm đến cô, một người chị cùng mẹ khác cha?
Được thôi, dù thật sự đã đến bước đường cùng mới cầu cứu cô. Nhưng tại sao khi ấy bà lại khuyên cô tìm đến Hạ Tĩnh Sinh để xin giúp đỡ?
Hướng Cầm Vận nói rằng bà thấy hình ảnh cô khiêu vũ cùng Hạ Tĩnh Sinh trên trang web chính thức của đoàn múa, đoán rằng Hạ Tĩnh Sinh có ý với cô.
Nhưng khi chính con trai bà mắc bệnh nặng như vậy, bà lại có thời gian rảnh để xem trang web chính thức sao? Hoặc phải chăng, chính Hạ Tĩnh Sinh cố ý cho người đưa ảnh của họ lên trang web để làm cái cớ hợp lý?
Hoặc thậm chí, Hướng Cầm Vận và con trai bà ấy cũng là do Hạ Tĩnh Sinh sắp đặt, còn hình ảnh trên trang web chỉ là để làm tăng tính thuyết phục.
Cô từng gặp con trai của Hướng Cầm Vận trong bệnh viện. Đứa trẻ quả thật gầy yếu, không giống như đang giả bệnh. Trẻ con không thể nói dối.
Có lẽ Hạ Tĩnh Sinh đã tính toán rất kỹ. Anh biết cô sẽ không dễ dàng hiến tủy cho một người em trai cùng mẹ khác cha không có tình cảm gì, nên anh cố ý để Hướng Cầm Vận diễn một màn kịch thương tâm trước mặt cô, cố ý khiến cô mềm lòng. Sau đó, anh lại xuất hiện đúng lúc tại Bắc Thành, bày tỏ thiện ý giúp đỡ mà không đòi hỏi báo đáp gì quá đáng.
Khi đó, cô thực sự nghĩ rằng anh sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng. Không ngờ anh chỉ yêu cầu được ăn một bữa cơm với cô.
Chính tại bữa cơm đó ở Bắc Thành, anh lần đầu tiên nói về quá khứ của mình, nhắc đến người cha nuôi đầu tiên của anh.
Bữa cơm đó rất vui vẻ. Nó khiến cô thay đổi ấn tượng về anh và cảm nhận được sự quan tâm của anh trong những việc nhỏ nhặt.
Khi đó, cô thực sự tin rằng anh là một người đàn ông phong độ, chính trực, và cô rất cảm kích sự giúp đỡ của anh.
Chính là không ngờ rằng, tất cả chỉ là vỏ bọc của anh ta, một màn kịch mà anh ta dựng lên để cô xem.
Kể cả màn kịch vạch trần gã khốn nạn ở trường của Cao Du Lâm, cũng là vì anh ta đã chuẩn bị cho cô. Đúng là cô nên cảm ơn Hạ Tĩnh Sinh, vì đã để cô nhìn rõ gương mặt xấu xí của Cao Du Lâm.
Nhưng làm sao cô có thể quên được cảm giác khi đứng giữa trường học, trước mặt bao nhiêu người vây quanh. Những ánh mắt tò mò, thương hại đổ dồn về phía cô – người được gọi là nạn nhân, người bị gã khốn nạn lừa gạt. Hạ Tĩnh Sinh không nghĩ tới, hay anh ta đã nghĩ rồi, rằng khi ấy cô sẽ cảm thấy thế nào?
Cô cũng có lòng tự tôn của mình. Chính khoảnh khắc đó, lòng tự trọng của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước đây, khi Cao Du Lâm nhắn tin nói rằng tất cả những chuyện này đều là do Hạ Tĩnh Sinh sắp đặt, cô thậm chí còn lên tiếng bảo vệ anh, phẫn nộ vì nghĩ rằng Cao Du Lâm đang bôi nhọ anh.
Nghĩ lại mới thấy buồn cười đến cực điểm.
Hạ Tĩnh Sinh từng nói rằng anh không phải là một người tốt.
Anh cũng từng nói rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
Đúng vậy, anh sẽ không làm tổn thương cô.
Anh chỉ sắp đặt những cái bẫy cho cô mà thôi.
Cô từng nghĩ rằng chuyện các buổi diễn ở châu Âu bị hủy đã là giới hạn của anh. Nhưng không, đó chỉ là một phần nhỏ trong những kế hoạch lớn mà anh đã vạch ra. Anh thực sự đã dành rất nhiều tâm sức để giăng cho cô một cái lưới thật lớn.
Cô giống như một con ngốc bị anh chơi đùa, xoay mòng mòng trong tấm lưới đó.
Đối mặt với những câu chất vấn của cô, Hạ Tĩnh Sinh bỗng rơi vào im lặng. Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, không nói một lời, chỉ để mặc cô trút giận. Anh ôm cô thật chặt vào lòng, dùng sức mạnh của mình để giữ lấy cô.
“Anh nói đi!” Thẩm Tường Ý giơ nắm đấm đập mạnh vào ngực anh. Ngực anh rắn chắc như thép, khiến tay cô đau nhức, lửa giận càng bốc lên cao hơn: “Anh nói gì đi chứ! Anh sao lại im lặng? Không phải anh rất dẻo mồm sao?”
“Anh từng nói anh có tình cảm với tôi, muốn theo đuổi tôi. Đây là cách anh theo đuổi tôi sao?”
Anh giống như một thợ săn trong khu vực săn bắn, biến cô thành con mồi.
Vì đạt được con mồi, anh không từ thủ đoạn, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Hạ Tĩnh Sinh siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô. Bàn tay anh đặt lên tấm lưng gầy gò của cô, dùng hết sức kéo cô sát vào ngực mình. Mặc cho cô giãy giụa, thậm chí xé áo sơ mi của anh, muốn cào rách cả da thịt, anh vẫn không buông.
“Anh yêu em, Y Y.” Cuối cùng, Hạ Tĩnh Sinh cũng mở miệng. Cơ thể cao lớn của anh hơi cúi thấp xuống, cằm tựa lên hõm vai cô. Giọng anh trầm thấp, chân thành như một ngọn lửa cháy rực: “Em không biết anh yêu em đến nhường nào.”
Đây không còn đơn thuần là yêu thích. Anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Hơi thở của Hạ Tĩnh Sinh phả vào tai cô. Khi nói, anh gần như lưu luyến hôn nhẹ lên gò má và vành tai cô.
Một luồng cảm giác tê ngứa len lỏi khắp người cô, khiến cả hơi thở cũng run rẩy. Nhưng sự thân mật lúc này chỉ khiến cô càng thêm phản kháng mạnh mẽ. Cô quay đầu đi, cố gắng tránh xa anh. Khuỷu tay cô va vào chiếc vali trên bàn, khiến chiếc vali rơi xuống đất với một tiếng “phịch”. Đồng thời, cú va chạm làm cô đau đến mức kêu lên. Lúc này, Hạ Tĩnh Sinh mới nới lỏng lực đạo, nắm lấy khuỷu tay cô, giọng mềm mỏng: “Để anh xem.”
“Anh yêu tôi, nhưng tôi không có phúc hưởng tình yêu đó!” Thẩm Tường Ý nhân cơ hội đẩy anh ra. Không rõ vì tức giận hay vì mệt mỏi sau khi giãy giụa, cô thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi. Gương mặt hồng hào nhưng trông lại vô cùng yếu ớt.
Cô nhìn Hạ Tĩnh Sinh, nuốt nước bọt, rồi lùi lại. Vẻ mặt cô bộc lộ sự thất vọng xen lẫn đau lòng, không kiềm được lắc đầu: “Anh thật đáng sợ, Hạ Tĩnh Sinh.”
Hạ Tĩnh Sinh từng kể với cô về quá khứ của anh, những vết sẹo, những bí mật, không giữ lại điều gì.
Cô hiểu rằng tâm tư sâu kín và những thủ đoạn của anh là kết quả của hoàn cảnh cùng với những gì anh từng trải qua. Đó là cách anh buộc phải bảo vệ chính mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, có một ngày anh sẽ áp dụng những thủ đoạn đó lên chính cô.
Những trải nghiệm và sự từng trải của anh đã giúp anh hiểu thấu nhân tính, giúp anh dễ dàng thao túng nó.
Anh không nghi ngờ gì là một người lãnh đạo đầy năng lực, một nhân vật truyền kỳ trên đỉnh tháp quyền lực. Thành công của anh là điều không cần bàn cãi.
Nhưng anh cũng khiến cô cảm thấy lạnh người.
Thẩm Tường Ý đột nhiên nhớ đến hai ngày gần đây, khi cô không thể liên lạc được với Cao Du Lâm. Sau khi hiểu rõ bản chất thật của Hạ Tĩnh Sinh, cô bắt đầu nghĩ về lần anh biết cô đã liên hệ lại với Cao Du Lâm trong nhà thờ. Liệu anh đã làm gì?
Không lẽ—
“Anh lại làm gì với Cao Du Lâm rồi đúng không?” Thẩm Tường Ý hỏi thẳng.
Dù cô có giận dữ, la hét thế nào, Hạ Tĩnh Sinh vẫn im lặng chịu đựng. Anh không còn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ tỏ thái độ hạ mình xin lỗi, nhẹ nhàng dỗ dành. Nhưng khi cô nhắc đến Cao Du Lâm, ánh mắt anh lập tức tối sầm, phủ đầy sự lạnh lẽo: “Em quan tâm đến hắn đến thế sao?”
Hạ Tĩnh Sinh lại tiến đến gần, cô liên tục lùi về phía sau cho đến khi đụng vào mép bàn. Anh thuận thế vây cô vào giữa, thân hình cao lớn bao trùm lấy cô.
Chân anh đặt giữa hai chân cô, đầu gối khẽ chạm vào nơi yếu đuối nhất, tạo nên một cảm giác mơ hồ khó chịu.
Cô như một quả bóng đầy nước, chỉ cần một chạm nhẹ là dòng nước bên trong trào dâng.
Ngón chân cô cuộn chặt, tay siết lấy áo sơ mi của anh, chỉ có thể cố gắng dồn trọng tâm lên bàn.
Thẩm Tường Ý nén giận, nhón chân giẫm mạnh lên chân anh, dùng hết sức phản kháng.
Hạ Tĩnh Sinh không mảy may bận tâm, để mặc cô giẫm lên chân mình. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy áp lực: “Em quan tâm hắn, nhưng điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cho hắn.”
Vẻ mặt anh dù không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt và giọng nói đủ để khiến người khác cảm nhận sự đè nén khủng khiếp.
Thẩm Tường Ý không thể ngờ rằng suy nghĩ của anh lại có thể đi xa đến mức này.
Mối quan hệ trước đây của cô và Cao Du Lâm đã kết thúc, và chính anh là người dứt khoát cắt đứt nó. Anh không thể chịu nổi dù chỉ một chút liên quan giữa cô và người cũ.
Nhưng cô hoàn toàn không có ý định đó. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tường Ý bị ánh mắt của anh nhìn đến mức toàn thân nổi gai. Cô mím môi định mở miệng, thì anh đã cầm cuốn hộ chiếu lên, lắc lắc trước mặt cô và nở một nụ cười lạnh lẽo: “Em định đi đâu? Về nước gặp lại cái tên phế vật đó sao?”
Thẩm Tường Ý nhíu mày, vươn tay định giật lấy cuốn hộ chiếu.
Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh khẽ co lại, giữ chặt hộ chiếu, dễ dàng né tránh.
Ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt đầy giận dữ nhưng vô cùng xinh đẹp của cô. Anh cố kiềm chế tính khí, lại hỏi: “Y Y, em định đi đâu?”
Thẩm Tường Ý cố ý chống đối, liếc anh một cái đầy khinh thường rồi quay mặt đi, không trả lời.
Hạ Tĩnh Sinh đưa ngón trỏ vuốt nhẹ một lọn tóc rơi xuống từ mái tóc cô vì giãy giụa. Thẩm Tường Ý mất kiên nhẫn hất tay anh ra.
Hạ Tĩnh Sinh không giận, liếc thấy trên bàn đầu giường có một cây nến thơm và một chiếc bật lửa.
Sau đó, anh buông tay cô ra, chậm rãi bước tới cầm lấy chiếc bật lửa, xoay trong tay vài vòng một cách hờ hững.
Vừa thấy anh buông tay, Thẩm Tường Ý lập tức chỉnh lại quần áo bị anh làm rối loạn.
Hạ Tĩnh Sinh lại bước đến phía sau cô, hơi cúi người xuống, cánh tay vòng qua vai cô, gần như ôm cô vào lòng. Bàn tay anh đưa cuốn hộ chiếu ra trước mặt cô, hơi thở thì thầm bên tai, tựa như một nụ hôn thoáng qua: “Y Y, anh hỏi lại lần nữa. Em định đi đâu?”
Thẩm Tường Ý vẫn không trả lời, cố giật lấy cuốn hộ chiếu. Lần này anh để cô cầm được.
Nhưng ngay khi cô giật được, tay anh lại bao trùm lấy bàn tay cô, giữ chặt không để cô rút tay ra. Rồi anh bật lửa. Một ngọn lửa cam đỏ bùng lên, bén vào mép cuốn hộ chiếu.
Thẩm Tường Ý hoảng sợ định ném cuốn hộ chiếu đi, nhưng bàn tay cô bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích. Tay còn lại cũng bị anh khống chế, hoàn toàn không tự do.
Ngọn lửa bén lên dữ dội, khói đen và mùi cháy khét tràn ngập không gian.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt hai người, đôi mắt cô mở lớn, hoảng sợ tột độ. Ngược lại, ánh mắt anh lạnh lùng, băng giá, như thể không gì có thể làm tan chảy sự tàn nhẫn đó.
“Không phải! Không phải!” Thẩm Tường Ý gần như hét lên: “Tôi không phải về nước! Tôi chỉ đi Đức! Đi Đức để chuẩn bị cho buổi diễn tiếp theo!”
Cô hoảng đến mức muốn khóc.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Hạ Tĩnh Sinh lập tức buông tay khỏi bật lửa. Ngọn lửa làm cháy xém mép hộ chiếu rơi thẳng vào một ly nước bên cạnh.
Khi lửa tắt, Thẩm Tường Ý vội vàng lấy cuốn hộ chiếu ra khỏi ly nước, mở lớp vỏ bảo vệ và kiểm tra. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong không bị hư hại.
Nhưng ngay sau đó, cô nổi giận trừng mắt nhìn anh: “Anh điên rồi sao?!”
Cô hiểu rất rõ, nếu không trả lời, anh thực sự sẽ đốt cháy hộ chiếu của cô, khiến cô không thể đi đâu.
Sau cơn phẫn nộ là cảm giác ấm ức tột cùng.
Tất cả những cảm giác tồi tệ dồn nén từ tối nay bùng nổ trong khoảnh khắc này. Nước mắt cô trào ra không ngừng.
Hạ Tĩnh Sinh bước tới, một lần nữa ôm chặt cô vào lòng. Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng điệu dịu dàng triền miên như đang an ủi: “Yên tâm, sẽ không cháy hỏng.”
Trước khi hành động, anh đã cẩn thận kiểm tra độ dày của lớp vỏ bảo vệ hộ chiếu. Anh biết ngọn lửa không thể làm hư hại bên trong.
Sự dịu dàng hiện tại của anh đối lập hoàn toàn với hành động ép buộc vừa rồi, khiến Thẩm Tường Ý tức đến sôi máu. Cô cảm thấy như anh vừa tát cô một cái, rồi lại đưa cho cô một quả táo.
Thẩm Tường Ý nhận ra anh cố tình dọa cô, ép cô phải ngoan ngoãn. Sự tức giận trong lòng cô càng dâng lên.
Cô ghét nhất là việc anh luôn bày mưu tính kế, kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ngực cô như bị đè nén, cô đẩy mạnh anh ra: “Đi đi!”
Cô cố gắng đẩy anh về phía cửa: “Tôi phải đi Đức để diễn, trong thời gian này anh đừng tìm tôi nữa. Hãy để tôi yên tĩnh một thời gian có được không?”
Hạ Tĩnh Sinh từng nói rằng họ sẽ “nói chuyện một cách tử tế.”
Đúng vậy, vốn dĩ tối nay cô vẫn đang cố gắng chỉnh đốn lại tâm trạng để có thể nói chuyện với anh. Cô hy vọng họ có thể thông qua giao tiếp để hiểu nhau hơn và tiếp tục mối quan hệ này.
Nhưng sau tất cả những gì vừa xảy ra, mọi chuyện đã vượt xa giới hạn chịu đựng của cô. Đầu óc cô rối tung, sắp bùng nổ.
Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa.
Cô chỉ muốn có thời gian yên tĩnh một mình để tiêu hóa hết những chuyện này.
“Y Y, anh biết những gì anh làm trước đây khiến em không thể chấp nhận. Anh xin lỗi.” Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy bàn tay nhỏ đang đẩy anh ra, hứa hẹn: “Sau này, nếu em không thích điều gì, anh tuyệt đối sẽ không làm nữa.”
“Đi đi!” Thẩm Tường Ý vẫn không dao động. “Anh có thể đi được không?”
Hạ Tĩnh Sinh cũng không thay đổi ý định.
Cơn giận của Thẩm Tường Ý lên đến đỉnh điểm. Cô đột ngột kéo cửa phòng, chạy ra ngoài: “Anh không đi thì tôi sẽ đi!”
Kiki đứng ở phòng khách, trên tay cầm điện thoại, sợ đến mức không dám cử động, càng không dám gọi cô lại. Cô ấy chỉ nhìn thấy Thẩm Tường Ý rơi nước mắt chạy ra ngoài, còn Hạ Tĩnh Sinh thì mặt lạnh băng, sải bước theo sau.
Không cần nghĩ cũng biết, giữa họ vừa xảy ra một xung đột rất lớn.
Thẩm Tường Ý vừa chạy ra khỏi cổng thì bị Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy cổ tay. Cô dùng sức hất ra, tiếp tục chạy xuống cầu thang.
Lần này, Hạ Tĩnh Sinh không lập tức đuổi theo cô, chỉ chậm rãi bước xuống.
Khi anh vừa bước ra cổng chung cư, đã thấy Thẩm Tường Ý tức giận quay lại, chỉ vào hàng vệ sĩ như bức tường thép phía sau: “Bảo bọn họ tránh ra!”
“Đã muộn thế này rồi, em định đi đâu?” Hạ Tĩnh Sinh vẫn hỏi câu đó.
Trên người Thẩm Tường Ý chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, Hạ Tĩnh Sinh cởi áo khoác tây trang khoác lên vai cô, giọng nói dịu dàng: “Bên ngoài một mình rất nguy hiểm. Cùng anh về nhà đi, có gì tức giận, có gì oán trách, về nhà rồi từ từ nói. Anh tuyệt đối để em xử trí, được không?”
“Em định bao giờ đi Đức?” Hạ Tĩnh Sinh lại hỏi: “Đến lúc đó anh đưa em đi.”
Thẩm Tường Ý cảm thấy một sự bất lực và sụp đổ chưa từng có. Những lời cô nói, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tình yêu của Hạ Tĩnh Sinh là một gánh nặng, khiến cô không thở nổi. Cô chỉ muốn có một khoảng thời gian yên tĩnh cho riêng mình, thế mà cũng không được sao? Cô thậm chí chưa nói đến chuyện chia tay, chỉ muốn được ở một mình, điều đó là quá đáng sao?
“Hạ Tĩnh Sinh, tôi cầu xin anh.”
Cô cuối cùng không kìm được nữa mà bật khóc nức nở: “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi muốn quay lại cuộc sống trước đây của tôi.”
“Cuộc sống trước đây của em?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Hạ Tĩnh Sinh dần tối sầm lại. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt trong ánh đèn đường mờ mịt như ẩn chứa cảm xúc cuồn cuộn, dường như đang xác nhận: “Em muốn cuộc sống không có anh sao?”
Thẩm Tường Ý cứng đầu, chỉ vào đám bảo vệ đứng phía sau anh, giọng nói không còn lý trí: “Tôi muốn một cuộc sống bình thường, tôi không muốn ra ngoài lúc nào cũng có một đám người theo sau. Tôi muốn một cuộc sống tự do, tôi không muốn bị anh giam cầm nữa…”
“Được, anh đồng ý với em.” Anh đột ngột ngắt lời.
Thẩm Tường Ý sững người, không ngờ thái độ của anh lại thay đổi nhanh như vậy.
Cô vẫn đang rơi nước mắt, chần chừ vài giây, rồi xoay người bước về phía cổng chung cư.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, Hạ Tĩnh Sinh đã lần nữa nắm lấy cổ tay cô. Lực tay quá mạnh, như thể muốn bóp nát xương cô.
Anh không nhìn cô, ánh mắt dõi về phía trước. Đường nét trên gương mặt anh căng cứng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, cổ họng như bị đè nén.
“Em muốn chạy, được thôi.”
Hạ Tĩnh Sinh kéo mạnh cô về phía trước vài bước, đến trước mặt Trần Gia Sơn. Anh không do dự, rút ra một con dao Thụy Sĩ từ người Trần Gia Sơn.
Chuôi dao xoay lại, đặt lên lòng bàn tay cô. Anh nắm tay cô, lưỡi dao nhắm thẳng vào ngực anh.
“Đi đi, giết anh.”
“Anh từng nói rồi, chỉ khi anh chết, anh mới tách khỏi em.”
“Y Y, giết anh đi, em sẽ được tự do.”
Anh vẫn mang vẻ mặt nho nhã, giọng điệu ôn hòa như ngày thường. Như thể đang dịu dàng dỗ dành, an ủi, hoặc thậm chí xúi giục cô.
Thẩm Tường Ý há hốc miệng: “Anh…”
“Giết anh, em có thể đi.”
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người kéo dài. Anh từng bước tiến về phía cô, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng sắc lạnh. Ánh mắt xuyên qua cặp kính, nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy tay còn lại của cô, đặt ngón tay cô lên ngực mình, nơi trái tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ.
“Đâm đi, đâm vào đây.”
Trái tim anh đập rõ ràng dưới lòng bàn tay cô, mạnh mẽ như tiếng trống, khiến tay cô đau nhói. Cô cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, từng cơn gió như xuyên thấu qua lớp áo khoác. Cô liên tục lùi lại.
“Không phải em muốn một cuộc sống không có anh sao? Y Y, những gì em muốn, anh đều cho em.” Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng.
“Bao nhiêu người đang mong anh chết, chết dưới tay em, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Thẩm Tường Ý không ý thức mà lắc đầu, như thể mất đi khả năng nói, chỉ biết lẩm bẩm không ra tiếng.
“Không làm được sao?” Hạ Tĩnh Sinh cười nhẹ, ngón tay vuốt cằm cô đang run rẩy. Giọng nói anh dịu dàng như muốn an ủi: “Không sao, để anh giúp em.”
Giây tiếp theo, anh siết chặt tay cô, kéo lưỡi dao hướng về trái tim mình.
“A——!” Thẩm Tường Ý hét lên hoảng loạn.
“Anh Sinh!” Trần Gia Sơn đứng bên vội lao tới.
Hạ Tĩnh Sinh liếc mắt lạnh lùng: “Cút.”
Thẩm Tường Ý rơi vào trạng thái trống rỗng, nhưng bản năng khiến cô túm chặt chuôi dao, cố gắng kéo nó ra. Dù vậy, lưỡi dao vẫn đâm vào, tạo ra một âm thanh sắc bén khi xuyên qua da thịt. Áo sơ mi trắng của anh nhanh chóng nhuộm đỏ.
Cô ngẩn ngơ, hoảng sợ và đau lòng. Nhưng anh vẫn bình thản, không chút nhíu mày.
Khi cô cố gắng rút dao ra, anh buông tay, lười biếng giơ hai tay lên như đầu hàng.
“Choang——” Con dao rơi xuống đất.
Thẩm Tường Ý lao tới, tay run rẩy tháo từng nút áo sơ mi của anh để xem vết thương. Nhưng anh không quan tâm, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, anh còn dùng áo khoác lại che kín người cô.
Nhìn thấy vết máu loang lổ, nước mắt cô rơi không ngừng. Nỗi đau đớn khiến cô không thể chịu nổi.
Anh cúi đầu, tìm kiếm môi cô, chạm vào với một nụ cười nhẹ.
“Y Y, cơ hội để rời xa anh chỉ có lần này thôi.”
Anh nhếch môi, nở nụ cười khiến cô lạnh gáy.
“Hạ Tĩnh Sinh, anh điên rồi…” Cô thở hổn hển, hơi thở mang theo mùi máu tươi, thì thầm trong đau khổ: “Anh là một kẻ điên!”
Hạ Tĩnh Sinh không phản bác, chỉ cúi xuống hôn cô.
Anh không phủ nhận bản chất của mình. Đúng, anh là một kẻ điên.
Khi cô vừa bước đi hai bước, như một nhát dao xuyên thẳng vào ngực anh. Anh biết, nếu để cô rời đi lần này, cô có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.
Anh cần phải giữ cô lại.
Hạ Tĩnh Sinh hôn cô, dịu dàng nhưng triền miên, ôm chặt cô vào lòng.
Cô dần mất ý thức, chỉ còn lại cảm giác cơ thể anh bao trùm.
Khi cô tỉnh dậy, vẫn chưa thể phân biệt rõ mọi thứ xung quanh. Cô cố ngồi dậy, ánh mắt ngỡ ngàng khi nhận ra mình không còn ở căn phòng của lâu đài nữa.
Cô đang ở trên phi cơ riêng của Hạ Tĩnh Sinh.
Giọng anh vang lên, lạnh lùng nhưng bình thản: “Về Hồng Kông.”