Điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của Thẩm Tường Ý. Cô vốn tưởng rằng Hạ Tĩnh Sinh sẽ đưa mình đến Đức, vì tối qua cô đã nói muốn đến đó. Nhưng cô lại nghe từ miệng Hạ Tĩnh Sinh hai chữ “Hồng Kông,” một địa điểm thật sự quá mức bất ngờ khi so với “nước Đức.”
Thẩm Tường Ý ngẩn người khoảng nửa phút, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Hạ Tĩnh Sinh, muốn từ biểu cảm của anh tìm ra dù chỉ một chút vẻ chế giễu. Thế nhưng, khi bốn mắt chạm nhau, anh vẫn điềm tĩnh, không chút thay đổi, ánh mắt không hề lảng tránh. Nếu anh cố ý che giấu, không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
Cuối cùng, Thẩm Tường Ý mất kiên nhẫn: “Đột nhiên trở về Hồng Kông làm gì hả anh?”
Hạ Tĩnh Sinh lười nhác tựa vào đầu giường, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Tất nhiên là có việc rất quan trọng anh cần làm.”
“Việc gì vậy?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
“…”
Lại là kiểu trả lời đầy bí ẩn này. Đặc biệt là khi anh cười, làm cô cảm thấy quái lạ và đầy hàm ý sâu xa.
“Anh nói đi chứ!” Thẩm Tường Ý nóng lòng, gấp đến độ sắp dậm chân.
Hạ Tĩnh Sinh ung dung, ngó đồng hồ rồi nói: “Còn năm tiếng nữa máy bay hạ cánh.”
Vẫn là câu cũ, “Đến nơi em sẽ biết.”
“Anh đã hỏi Keira, sau khi buổi biểu diễn ở London kết thúc, em có một tuần nghỉ ngơi.” Hạ Tĩnh Sinh cuối cùng đứng dậy, bước đến trước mặt Thẩm Tường Ý, nắm lấy tay cô, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm, sẽ không làm lỡ hành trình của em đâu.”
“…”
Hạ Tĩnh Sinh đã nắm rõ kế hoạch của cô, cô còn có thể nói gì? Trách anh không bàn bạc trước mà đã đưa cô lên máy bay? Đó chẳng phải phong cách nhất quán của anh sao?
Sau sự việc tối qua, Thẩm Tường Ý hiểu rõ ràng rằng, Hạ Tĩnh Sinh thà chết chứ không chịu buông tha cô.
Hình ảnh đó chỉ cần nghĩ thôi cũng làm Thẩm Tường Ý lạnh sống lưng, cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay run rẩy.
Hạ Tĩnh Sinh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, nắm chặt tay cô, kéo vào lòng, đặt nụ hôn nhẹ lên trán: “Muốn nghỉ ngơi thêm chút không? Sắc mặt em không được tốt.”
Giây phút anh tiến gần, Thẩm Tường Ý dường như ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến cô choáng váng.
Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh, ngẩn người vài giây, rồi không nói lời nào đẩy tay anh ra, xoay người bước ra ngoài.
Hạ Tĩnh Sinh nhìn bóng lưng cô, lần này không đuổi theo. Anh hiểu rõ, biết cách thả lỏng vừa phải. Dù sao cô đã ở trên máy bay, không đi đâu được, anh không cần phải ép cô thêm nữa.
Thẩm Tường Ý rời khỏi phòng, đi ra khỏi phòng xép, thấy Trần Gia Sơn đang ở khu giải trí nghỉ ngơi. Anh ta không giữ chút hình tượng nào, nửa nằm trên sofa, hai chân vắt chéo, lúc thì lay qua lay lại. Đôi tay gối sau đầu, nhàn nhã xem TV, dáng vẻ cà lơ phất phơ. Thấy Thẩm Tường Ý đi ra, anh ta vội vàng bật dậy, đứng nghiêm chỉnh, vốn là khuôn mặt góc cạnh cứng rắn, giờ vẻ nghiêm túc trang trọng lại hỏi: “Cô Thẩm.”
Thẩm Tường Ý không có ý định phản ứng lại Trần Gia Sơn.
Thật sự, cả anh ta cũng giống như Hạ Tĩnh Sinh với ý tưởng quái gở.
Cô bước đi thẳng, không thèm liếc mắt, đi đến phòng khách. Ở đó có vài tiếp viên nam đứng thẳng tắp, thấy Thẩm Tường Ý ra ngoài, một người lập tức bước lên, lễ phép hỏi: “Cô Thẩm, có việc gì cần chúng tôi giúp không?”
“Tôi cần hòm thuốc,” Thẩm Tường Ý đáp.
“Vâng, xin cô chờ một chút,” tiếp viên trả lời.
Chẳng bao lâu, anh ta mang một chiếc hòm thuốc đến. Thẩm Tường Ý định nhận lấy, nhưng tay lại rụt về, cô nói: “Phiền anh mang đến cho ngài Hạ, băng bó lại vết thương một lần nữa.”
Người nhân viên rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đáp: “Vâng.”
Thẩm Tường Ý ngồi xuống chiếc sofa gần đó. Một tiếp viên khác tiến đến, lịch sự hỏi cô có muốn uống gì không.
Cô chỉ đáp gọn: “Nước trắng.”
Ngay lúc đó, người mang hòm thuốc lại quay trở lại. Có lẽ cảm nhận được tính cách dịu dàng dễ chịu của Thẩm Tường Ý, anh ta hơi cúi người, có phần ngượng ngùng: “Cô Thẩm, vẫn là cô tự mang qua đi. Tôi e rằng ngài Hạ sẽ không đồng ý…”
Việc băng bó trên ngực một người đàn ông, quả thật có chút kỳ lạ. Huống chi người đó lại là Hạ Tĩnh Sinh, người mang khí chất áp đảo như vậy.
Thẩm Tường Ý khẽ mỉm cười, nhưng không để tâm: “Nếu vậy, anh cứ đặt đó, để tự anh ta xử lý.”
“Nhưng…”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hạ Tĩnh Sinh đột ngột vang lên.
Người tiếp viên nghe thấy tiếng anh, lập tức đứng thẳng người, bước qua bên cạnh: “Ngài Hạ.”
Hạ Tĩnh Sinh thong thả bước tới, ánh mắt lướt qua Thẩm Tường Ý rồi dừng lại ở tiếp viên, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Nhưng đôi mắt trời sinh mang sự áp chế mạnh mẽ của anh chỉ lướt qua cũng đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.
Tiếp viên này là một người có dáng vẻ trắng trẻo, mái tóc nâu nhạt, đôi mắt xanh lá. Dáng vẻ anh tuấn, vóc dáng cao gầy, nhưng đứng trước Hạ Tĩnh Sinh, anh ta vẫn thấp kém không ít.
Dù không làm gì sai, nhưng ánh nhìn của Hạ Tĩnh Sinh cũng khiến anh ta trở nên thấp thỏm bất an. Cuối cùng, cúi đầu đáp lời, giọng không giấu được sự lo lắng: “Cô Thẩm bảo tôi mang hòm thuốc đến cho ngài.”
Nghe vậy, ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh lướt qua Thẩm Tường Ý một lần nữa, ánh nhìn sắc lạnh ban nãy dịu đi không ít.
Có Thẩm Tường Ý ở đây, anh cố gắng kiềm chế, nhàn nhạt nói: “Đặt ở đây đi.”
“Vâng.”
Chiếc hòm thuốc được đặt lên bàn đá cẩm thạch. Tiếp viên lập tức nhanh chóng lui về phía sau, đứng cách xa họ.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi xuống cạnh Thẩm Tường Ý. Anh không vội nói chuyện với cô, thay vào đó tự mình mở hòm thuốc ra.
Trong hòm có đầy đủ các loại đồ dùng: thuốc cơ bản, dụng cụ y tế, và một số vật phẩm cấp cứu.
Sau khi mở hòm, Hạ Tĩnh Sinh chỉ lướt qua các dụng cụ khử trùng, lập tức lấy một miếng băng keo cá nhân ra.
Anh vén áo mình lên, tháo miếng băng keo cũ trên người xuống, tiện tay ném lên bàn đá cẩm thạch. Sau đó, anh mở miếng băng keo mới, không chút để tâm, qua loa dán vào vết thương của mình.
Thẩm Tường Ý nhìn lướt qua miếng băng cũ anh vừa tháo ra, thấy phần miếng lót ở giữa đã thấm đẫm máu.
Cô vốn không định để ý đến anh, hợp lý nghi ngờ rằng anh cố ý làm vậy để gây sự chú ý với cô. Nhưng nhịn rồi lại nhịn, cô vẫn không thể nhẫn tâm được. Bực bội cau mày, cô đập bay tay anh, rồi mang vào đôi găng tay cao su dùng một lần, lấy tăm bông chấm povidone.
“Anh vén áo lên đi.” Giọng cô không mấy vui vẻ, có chút không kiên nhẫn.
Nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại rất nghe lời, không nói thêm câu nào liền kéo áo lên. Làn da của anh với những đường nét cơ bắp đầy gợi cảm. Lúc thả lỏng, cơ bắp trông có vẻ mềm mại, bàn tay của cô vừa chạm vào, quả thật cảm nhận được sự mềm mại đó. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, nó đã trở nên cứng rắn một cách lặng lẽ.
Làn da bị kéo căng ra, khiến miệng vết thương như dài thêm, bên trong là máu thịt đỏ sẫm. Nhìn thấy cảnh đó, gương mặt cô co lại, đôi mắt dường như sắp ứa lệ, nhưng cô cố trừng mắt để kìm nén, sợ nước mắt rơi xuống.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn không ngừng mắng anh cả vạn lần là đồ tâm thần.
“Chắc là phải khâu lại mới được.” Cô nhẹ nhàng bôi povidone lên miệng vết thương, rồi hỏi: “Anh đã tiêm phòng uốn ván chưa?”
Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống nhìn cô, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài centimet. Sắc mặt cô không được tốt, đôi mày nhíu chặt, mỗi lần thở ra khi xem vết thương của anh đều phả hơi ấm lên ngực anh. Không chỉ có cơ bắp, cả người anh cũng bắt đầu trở nên căng cứng.
“Đã tiêm,” anh đáp, giọng như thất thần.
“Tiêm rồi mà không chịu xử lý vết thương?” Câu trả lời của anh khiến cô càng thêm bực bội, không hiểu rốt cuộc anh nghĩ gì.
“Phiền phức.” Anh trả lời nhẹ tênh, như không để tâm.
Vội vàng kéo cô lên máy bay về Hồng Kông, làm gì có thời gian đi khâu. Với vết thương này, anh thật sự không mấy bận lòng.
Cô ngước mắt, liếc anh một cái, giọng điệu mỉa mai: “Sao anh không thấy ăn cơm ngủ cũng phiền phức? Sao không thấy việc sống trên đời là phiền phức?”
Khi cô hơi ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người càng gần. Cô tức giận, đôi môi đỏ nhấp chặt, đôi mắt trong veo như pha lê, mọi cảm xúc của cô đều có thể nhìn thấu ngay lập tức.
Mặc dù lúc này cô rất hung dữ.
Nhưng chính vì sự hung dữ đó.
Khiến anh không kiềm chế được cơn sóng cảm xúc trong lòng.
Cô rất ít khi giận dữ như thế. Bình thường cô rất dễ chịu, đôi khi hoạt bát đáng yêu, lúc thì láu lỉnh tinh nghịch, thỉnh thoảng có chút trẻ con. Phần lớn thời gian cô đều dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng. Nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại đặc biệt yêu thích vẻ mạnh mẽ, nhanh mồm nhanh miệng của cô. Tất nhiên, tối nay cô khiến anh nhiều lần nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Dù vậy, anh vẫn thích nhìn thấy cô thật sống động. Thích sự bướng bỉnh, cãi cọ của cô, miễn là cô không nói ra những lời như “kết thúc” hay “chia tay.”
“Anh cần em để có thể ăn cơm, ngủ nghỉ. Nếu không có em, sống thật là phiền phức.”
Hạ Tĩnh Sinh vừa nói, vừa cúi xuống hôn cô.
Tay anh chưa kịp luồn vào tóc cô để làm sâu sắc thêm nụ hôn thì đã bị cô lạnh lùng ấn vào mặt, đẩy anh ra không chút lưu tình. Đầu lưỡi anh vừa mới chạm vào một chút đã bị cắt ngang, đành tiếc nuối liếm môi mình.
Hạ Tĩnh Sinh theo lực đẩy của cô mà tựa vào sofa, đầu gối nhấc lên, mắt chăm chăm nhìn cô, đáy mắt đầy dục vọng, nhưng anh không tiến thêm bước nào.
Một phần cơ thể anh rõ ràng có phản ứng, hiện lên rất rõ. Cô giữ thái độ lạnh nhạt, làm như không thấy. Đôi tay cô nhanh nhẹn mở băng gạc, lục lọi trong hòm thuốc, tìm được một lọ phấn giảm nhiệt cho vết thương ngoài da, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của anh, sau đó quấn băng gạc lại. Kỹ thuật của cô không chuyên nghiệp, nhưng cũng đủ cầm cự đến lúc máy bay hạ cánh.
Xử lý xong, cô tháo găng tay cao su, ném vào thùng rác, không nói một lời đứng dậy, bước về phòng xép.
Rõ ràng là không muốn ở lại cùng anh thêm chút nào.
Hạ Tĩnh Sinh nhìn vết băng gạc trên ngực mình, khẽ cười bất đắc dĩ, chậm rãi thả áo xuống.
Lúc này, Trần Gia Sơn đi tới, vừa gác máy xong, báo với anh: “Anh Sinh, bên kia đã chuẩn bị xong.”
Hạ Tĩnh Sinh chỉ khẽ đáp: “Ừm.” Anh vẫn ngồi trên sofa, cầm lấy ly nước trắng còn dư của cô, nhấp một ngụm. Dù chỉ là nước nhạt nhẽo, anh lại cảm thấy trong đó có chút ngọt ngào.
Có lẽ nghĩ đến việc sắp phải làm khiến anh hưng phấn đến mức máu trong người cũng như đang sôi trào.
Anh khẽ cong môi.
Tuy nhiên, khi ánh mắt anh lướt qua một tiếp viên nam đứng cách đó không xa, anh trực tiếp phân phó Trần Gia Sơn: “Đổi hết tiếp viên nam thành nữ.”
Người tiếp viên nam cảm thấy mình không làm sai bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế, việc anh ta vừa khom lưng lại gần Thẩm Tường Ý để nói chuyện cũng đã là sai rồi.
Thẩm Tường Ý trở lại phòng xép, đóng cửa, nằm lại trên giường. Trong lòng vẫn còn rất rối bời, cảm xúc hỗn loạn. Cô đơn giản nhắm mắt, ép bản thân phải ngủ, ngủ rồi sẽ không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ thực sự cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi, lần này cô ngủ một mạch đến khi máy bay hạ cánh.
Vẫn là Hạ Tĩnh Sinh đến gọi Thẩm Tường Ý. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cơn buồn ngủ vẫn còn nặng nề, cả người chưa hoàn toàn tỉnh táo. Khi anh muốn bế Thẩm Tường Ý xuống giường, cô theo bản năng vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, dụi dụi giống như một chú mèo nhỏ vừa tỉnh giấc, lười biếng và mềm mại.
Hạ Tĩnh Sinh thực sự rất hưởng thụ. Anh cúi đầu hôn lên trán Thẩm Tường Ý, rồi không kìm được lại hôn nhẹ lên môi cô.
Bế Thẩm Tường Ý rời khỏi phòng xép, cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mắt nhắm nghiền. Không biết Thẩm Tường Ý đã ngủ lại hay chỉ đang lim dim.
Chiếc phi cơ tư nhân lớn ba động cơ số hiệu 787 đã hạ cánh tại sân bay Hồng Kông. Khi cửa cabin mở ra, Hạ Tĩnh Sinh bế Thẩm Tường Ý bước xuống cầu thang.
Dù đã gần cuối mùa thu, thời tiết Hồng Kông vẫn sáng sủa, ấm áp. Hôm nay, trời lại rực rỡ ánh nắng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt khiến Thẩm Tường Ý cảm thấy không thoải mái. Cô nhíu mày, lờ mờ mở mắt ra, và điều đầu tiên đập vào mắt cô là đường nét gương mặt góc cạnh của Hạ Tĩnh Sinh cùng với hầu kết nổi bật trên cổ anh.
Ý thức được mình đang được Hạ Tĩnh Sinh bế, Thẩm Tường Ý lập tức tỉnh táo. Sự e dè và kiêu ngạo quen thuộc của cô cũng tỉnh lại. Nhớ tới chuyện cãi nhau với anh trước đó, Thẩm Tường Ý lập tức giãy nhẹ, lạnh nhạt nói: “Anh thả em xuống.”
“Ngủ tiếp đi,” Hạ Tĩnh Sinh làm như không nghe thấy, vẫn ôm Thẩm Tường Ý đi xuống cầu thang.
Dù Thẩm Tường Ý giãy dụa, Hạ Tĩnh Sinh vẫn không thả ra, cứ thế bế cô rời sân bay và lên xe.
Lên xe rồi, Thẩm Tường Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho Hạ Tĩnh Sinh một cái ót lạnh lùng và bướng bỉnh.
Chỉ trong thời gian ngắn, Thẩm Tường Ý lại trở về Hồng Kông. Nhìn những con phố nhỏ hẹp, đông đúc bên ngoài, cô cảm thấy có chút xúc động. Nhưng điều khiến Thẩm Tường Ý bất ngờ hơn là cảm giác quen thuộc khó tả. Rõ ràng cô chỉ mới ở Hồng Kông chưa đến nửa tháng, thế nhưng khi trở lại, trong lòng lại như có chút gắn bó khó nói.
Cảm giác thuộc về nơi nào đó? Chẳng lẽ ở đây là nhà cô sao?
Thẩm Tường Ý chửi thầm trong lòng.
Toàn bộ chuyến đi, Thẩm Tường Ý không nói với Hạ Tĩnh Sinh một lời nào.
Cho đến khi xe dừng lại.
Người tài xế bước xuống, mở cửa xe bên phía Hạ Tĩnh Sinh. Sau khi anh xuống, tài xế tiếp tục mở cửa bên Thẩm Tường Ý. Cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Hạ Tĩnh Sinh bước tới, Thẩm Tường Ý mới hỏi: “Đây là đâu?”
Thẩm Tường Ý nhìn xung quanh. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô chưa từng đến đây bao giờ.
Thẩm Tường Ý thử bước xuống xe, Hạ Tĩnh Sinh lập tức nắm lấy tay cô. Khi cô đang định hất tay anh ra, bỗng ánh mắt Thẩm Tường Ý dừng lại ở tấm biển lớn trước mặt. Trên đó ghi dòng chữ rõ ràng: “Phòng đăng ký kết hôn.”
Đầu óc Thẩm Tường Ý như nổ tung, choáng váng nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Anh có ý gì…”
Đã đến phòng đăng ký kết hôn, còn có thể có ý gì nữa?
Dù vậy, Hạ Tĩnh Sinh vẫn rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào Thẩm Tường Ý, từng lời rõ ràng: “Y Y, anh muốn kết hôn với em.”
Không phải hỏi ý kiến, không phải bàn bạc, mà là một thông báo.
“Em không… Anh điên vừa thôi, Hạ Tĩnh Sinh!”
Cả người Thẩm Tường Ý vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, theo bản năng xoay người muốn bỏ đi. Nhưng Hạ Tĩnh Sinh siết chặt tay, dễ dàng kéo cô lại.
“Được được.” Hạ Tĩnh Sinh kéo Thẩm Tường Ý vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: “Bình tĩnh, Y Y.”
“Nên bình tĩnh là anh mới đúng!” Cảm xúc của Thẩm Tường Ý gần như không thể kiểm soát.
Hành động liên tiếp của Hạ Tĩnh Sinh khiến cô trở tay không kịp, không có thời gian để suy nghĩ hay phản ứng. Bây giờ, anh thậm chí còn điên cuồng đến mức ngồi trên máy bay suốt hơn mười tiếng chỉ để kéo cô về Hồng Kông, đăng ký kết hôn.
Đầu óc Thẩm Tường Ý như muốn nổ tung. Cô cố gắng hít thở sâu, nỗ lực bình ổn cảm xúc. Cô chủ động nắm lấy tay Hạ Tĩnh Sinh, cố giữ giọng nói bình tĩnh và thuyết phục: “Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, em nghĩ chúng ta hiện tại không ở trạng thái thích hợp để kết hôn. Anh bảo em bình tĩnh, vậy thì hãy cho em chút thời gian để bình tĩnh lại. Sau đó, chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế, được không?”
Hạ Tĩnh Sinh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú đến mức không chớp: “Anh sẽ cho em thời gian để bình tĩnh, nhưng chuyện kết hôn và bình tĩnh không hề xung đột lẫn nhau.”
Thẩm Tường Ý định mở miệng phản bác, nhưng ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh càng thêm sâu thẳm, giọng anh tuy bình tĩnh nhưng không chấp nhận sự phản đối: “Y Y, chúng ta yêu nhau mà, sao lại không thích hợp để kết hôn? Em dám nói trong lòng em không có anh? Không yêu anh? Mặc dù trước đây chúng ta đã cãi nhau, có những bất đồng, nhưng vấn đề thì phải giải quyết, điều đó không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của chúng ta.”
“Anh đã nói rồi, em đeo chiếc nhẫn đó lên, nghĩa là em chỉ có thể gả cho anh.”
Giọng nói của Hạ Tĩnh Sinh trầm xuống, từng chữ như nhấn mạnh: “Và anh cũng từng nói, cơ hội rời xa anh chỉ có một lần, em đã bỏ lỡ.”
“Em đã bỏ lỡ.”
Không ngờ rằng bốn chữ đơn giản ấy lại mang ý nghĩa sâu xa đến thế.
Đầu óc Thẩm Tường Ý trống rỗng, những lời phản bác vừa rồi hoàn toàn bị nghẹn lại.
Hạ Tĩnh Sinh không cho cô cơ hội do dự, anh nắm lấy cánh tay cô, bế ngang người cô lên và không hề phân trần mà bước thẳng vào phòng đăng ký kết hôn.
Rõ ràng, đây là kế hoạch anh đã chuẩn bị từ lâu.
Hôm qua, anh đã bảo Trần Gia Sơn sắp xếp chuyến bay về Hồng Kông, đồng thời chuẩn bị mọi thủ tục đăng ký kết hôn tại đây.
Thực tế, từ lúc Thẩm Tường Ý ném chiếc nhẫn cho anh và tuyên bố sẽ không gả, anh đã quyết tâm. Khi đó, anh cũng từng nghĩ đến việc trực tiếp đăng ký ở London, nhưng quy trình tại London quá rườm rà, giấy tờ lại phức tạp.
Hơn nữa, việc kết hôn ở hai quốc gia khác nhau thường tiềm ẩn nhiều rắc rối pháp lý.
Hồng Kông là lựa chọn đơn giản nhất.
Như lời Thẩm Tường Ý đã nói, những ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác mọi thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát ngày càng mạnh mẽ. Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Tường Ý thu dọn hành lý, anh nhận ra mình đang sợ hãi. Anh sợ một ngày nào đó, cô sẽ lặng lẽ rời xa anh mãi mãi.
Vì vậy, anh không thể tiếp tục chờ đợi.
Anh biết mình cần giữ Thẩm Tường Ý mãi mãi ở bên cạnh, không để cô có bất cứ ý nghĩ rời xa nào.
Chỉ có kết hôn, anh mới có thể an tâm.
—
Lúc này tại Sydney, Úc.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp nơi, thời tiết bước vào đầu hè, dần dần trở nên nóng bức.
Trong căn phòng sáng sủa với rèm cửa được vén lên, ánh nắng rơi xuống tràn ngập không gian.
Một người đàn ông vừa trở về từ bãi biển sau khi lướt sóng. Thường xuyên ở Úc, làn da của anh ta được ánh nắng rám nâu, mang màu đồng cổ tiêu chuẩn. Anh ta nằm trên chiếc giường rộng mềm mại, hai tay duỗi thẳng sang hai bên. Trên người chỉ mặc chiếc quần bơi vẫn còn ướt đẫm nước biển.
Một người phụ nữ tóc nâu với dáng người nóng bỏng quỳ gối trước anh ta, vươn đầu lưỡi liếm lên chiếc quần bơi mặn vị nước biển. Cô ta vừa làm vừa liếc nhìn anh, ánh mắt quyến rũ, giọng cười khiêu khích: “Alan, anh thích em làm như thế này chứ?”
Diệp Lâm Chu thở dốc, bàn tay trái của anh ta vuốt ve mái tóc của cô ta. Anh ta tặc lưỡi hai tiếng, rồi bình phẩm thẳng thắn: “Cưng à, còn thiếu một chút đẳng cấp.”
Những người phụ nữ bù khu anh ta trước đây đã nhiều vô số, điều này quả thật không có gì đặc biệt.
Một người phụ nữ khác với làn da rám nắng khỏe mạnh, vóc dáng đầy đặn, đột nhiên kéo tóc người phụ nữ tóc nâu kia sang một bên. Cô ả cầm lấy vị trí của mình, nhanh chóng và thành thạo ngồi xuống. Động tác của cô ta nhiệt tình, cúi xuống liếm ngực của người đàn ông, giọng nói quyến rũ vang lên: “Alan, còn em thì sao?”
Diệp Lâm Chu nằm đó, hai tay đặt sau đầu, mắt híp lại chỉ lo hưởng thụ, không hề động tay: “Có lẽ em nên nhanh hơn một chút cưng à.”
Bị mắc kẹt ở Châu Úc chết tiệt này, hiện giờ anh ta có lẽ chỉ còn những người phụ nữ hám lợi, rẻ tiền này là còn nguyện ý coi anh ta như thần mà phụng thờ.
Mỗi ngày của Diệp Lâm Chu chẳng có việc gì khác ngoài chơi bời với phụ nữ.
Rõ ràng đây nên là một màn tình ái đầy ngọt ngào, nhưng trong lòng Diệp Lâm Chu lại vô cùng phẫn nộ. Anh ta trút toàn bộ cơn giận dữ lên cơ thể của những người phụ nữ trước mặt. Đến nửa đoạn sau, mọi thứ hoàn toàn biến thành sự ngược đãi tàn nhẫn. Anh ta dùng dây thắt lưng quất mạnh, để lại những vết bầm tím trên làn da trắng nõn nà của họ. Thậm chí, anh ta lấy đầu điếu thuốc lá đang cháy ấn lên lưng họ, trong miệng buông ra những lời thô tục càng ngày càng khó nghe. Trong khi đó, điện thoại bên cạnh không ngừng rung lên, tiếng chuông mỗi lúc một to hơn. Điều này càng khiến anh ta trút giận mạnh hơn, như thể đang âm thầm trả thù ai đó.
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, những người phụ nữ kia gần như bị anh ta hành hạ đến chết, vừa lấy tiền vừa lảo đảo chạy đi, không quên mắng chửi: “Gã đàn ông này đúng là biến thái!”
Diệp Lâm Chu tắm xong bước ra, khuôn mặt vẫn u ám. Toàn thân anh ta như tỏa ra sát khí, không cách nào nguôi ngoai. Anh ta mở một chai rượu, uống một ngụm lớn ngay từ chai, sau đó ném mình lên ghế sofa ngoài ban công. Anh ta nhặt chiếc điện thoại lên, mở ra xem và thấy vài tấm ảnh.
Ngay giây tiếp theo, Diệp Lâm Chu bật dậy, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn.
Khuôn mặt anh ta lộ rõ sự hứng thú, không kìm được liền nhắn tin trả lời: [Anh đã nói từ trước rồi, hắn vốn là một người vô cùng đáng sợ. Cynthia ở bên hắn thật sự là quá đáng thương. Cục cưng, có lẽ em nên khuyên Cynthia rời khỏi con quỷ này ngay.]
Tin nhắn được đáp lại ngay lập tức: [Đúng vậy! Họ vừa cãi nhau rất lớn. Hắn đã đưa Cynthia đi rồi. Thật sự quá đáng sợ!]
Diệp Lâm Chu lập tức hỏi: [Hắn đưa cô ấy đi đâu?]
Đối phương trả lời: [Em cũng không biết.]
Ngay sau đó, thêm hai tin nhắn nữa được gửi đến: [Em mới gọi điện thoại cho anh sao anh không nghe máy? Em vừa được nghỉ một tuần, hay em sang Úc tìm anh nhé?]
Nhìn thấy những dòng tin nhắn này, Diệp Lâm Chu bực bội, không nhịn được chậc một tiếng.
Nếu không phải người phụ nữ này vẫn còn chút giá trị, anh ta chẳng buồn phản ứng. Cô ả luôn làm phiền anh ta, mỗi ngày gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại nói những điều vô nghĩa. Anh ta đã phiền đến mức muốn chết, nhưng vẫn phải ứng phó. Bây giờ cô ta còn định đến Úc tìm anh ta. Tuy nhiên, anh ta đang bị giám sát chặt chẽ, mọi động tĩnh của anh ta đều sẽ đến tai Hạ Tĩnh Sinh. Anh ta không thể để cô ta gây thêm rắc rối.
Vì vậy, anh ta nhắn trả lời: [Cục cưng, vừa rồi anh đang bàn chuyện công việc. Em có thể đến tìm anh, anh rất vui, anh thật sự rất nhớ em. Nhưng hiện tại anh đang ở sân bay, sắp rời Úc đi công tác. Tiếc quá, cưng à. Chờ anh xong việc rồi anh sẽ đến thăm em.]
Đối phương gửi lại một biểu tượng cảm xúc “khóc”: [Vậy anh khi nào thì xong việc? Em rất muốn gặp anh.]
Diệp Lâm Chu không trả lời nữa. Anh ta mở tấm ảnh chụp ra, tỉ mỉ quan sát, ngắm nhìn từng chi tiết.
Trong bức ảnh, Hạ Tĩnh Sinh và Thẩm Tường Ý đang đứng dưới một tòa nhà. Hạ Tĩnh Sinh cầm trong tay con dao quân dụng Thụy Sĩ từng chém đứt cánh tay phải của Diệp Lâm Chu, lưỡi dao hướng về phía chính mình.
Diệp Lâm Chu bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn và âm u.
Anh ta luôn biết rằng Thẩm Tường Ý là một người phụ nữ có bản lĩnh, nhưng không ngờ rằng cô ta lại có bản lĩnh đến mức này. Ngay cả Hạ Tĩnh Sinh cũng có thể bị cô làm cho đầu óc choáng váng.
Có lẽ, cơ hội của anh ta cuối cùng cũng sắp đến.