Nhìn thấy hai tin nhắn ấy, khóe môi Chương Uẩn Nghi chẳng kìm được khẽ cong lên.
Cô nghiêm túc trả lời Chu Đình Tắc: “Cũng được.”
Chu Đình Tắc:
“Cùng ăn sáng nhé?”
Chương Uẩn Nghi liếc đồng hồ, đáp:
“Hôm nay chắc không kịp rồi.”
Vừa kết thúc kỳ nghỉ ngắn, công việc bên cô chất thành đống. Cô muốn đến công ty sớm để giải quyết bớt, đến khi chính thức vào guồng thì sẽ không phải vội vàng, rối ren nữa.
Chu Đình Tắc:
“Ừ, vậy em làm việc đi.”
Chương Uẩn Nghi bất đắc dĩ nhắn lại:
“Ok, xong việc sẽ tìm anh.”
Chu Đình Tắc:
“Được rồi. Nhớ ăn sáng đó.”
Chương Uẩn Nghi:
“Đã rõ.”
Đặt điện thoại xuống, cô nhanh chóng trang điểm, thay đồ rồi đến công ty.
Khi cô đến nơi, trong công ty chỉ có chú bảo vệ và mấy cô chú lao công. Từ hầm xe đi thẳng lên phòng làm việc, ngồi xuống rồi cô mới sực nhớ… mình quên mua bữa sáng.
Chương Uẩn Nghi đưa tay xoa trán, cầm điện thoại nhắn cho Trần Hân Hợp, chuyển kèm một khoản tiền, dặn giúp mua bữa sáng.
Trần Hân Hợp trả lời ngay:
“Ok, lại cơm nắm hả chị?”
Chương Uẩn Nghi suy nghĩ ba giây:
“Hôm nay ăn sandwich nhé.”
Tám giờ bốn mươi, đồng nghiệp bắt đầu lục tục đến.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc. Cô đang cúi đầu xem tài liệu, chẳng kịp ngẩng lên, chỉ khẽ nói:
“Vào đi.”
“Chị Eva, đây là bữa sáng của chị, còn—” Trần Hân Hợp còn chưa nói hết câu, Chương Uẩn Nghi đã ngẩng đầu.
Nhìn thấy thứ đặt trên bàn, cô khẽ sững lại hỏi:
“Cái này là gì thế?”
Bên cạnh còn một túi giấy.
Trần Hân Hợp vội nói:
“Em vừa vào thì chú bảo vệ đưa cho, bảo là có người gửi đích danh cho chị.”
Chương Uẩn Nghi hơi ngẩn ra, mở túi, bên trong là một hộp cơm giữ nhiệt và một tấm thiệp. Trên thiệp không ghi tên, chỉ có một câu ngắn gọn—
“Ăn no rồi hãy làm việc, nhớ cân bằng nghỉ ngơi.”
“Là ai gửi thế ạ?” Trần Hân Hợp bắt gặp vẻ mặt khác lạ của cô, không nhịn được tò mò.
Khi cô ấy định rướn người xem tấm thiệp, Chương Uẩn Nghi hơi chột dạ, liền đưa thiệp áp sát ngực, không để cô ấy nhìn. Làm xong, cô lại thấy mình hơi… lộ liễu quá.
Thiệp chẳng có ký tên, cũng chẳng phải điều gì khó nói. Dù để Trần Hân Hợp thấy thì cũng không sao.
Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi hơi lúng túng:
“Bạn gửi đấy.”
Trần Hân Hợp chớp mắt, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì:
“Ồ, bạn gửi thì em yên tâm rồi.”
Nghe câu đó, Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Chẳng lẽ sợ đối thủ gửi chắc?”
Trần Hân Hợp nhún vai:
“Biết đâu được.”
Chương Uẩn Nghi dở khóc dở cười lắc đầu:
“Ra ngoài làm việc đi, cảm ơn bữa sáng nhé.”
Trần Hân Hợp:
“Có gì đâu. Em pha cà phê cho chị nhé?”
“Được.”
Khi Trần Hân Hợp ra ngoài, Chương Uẩn Nghi mới lấy hộp bữa sáng Chu Đình Tắc lặng lẽ gửi tới công ty.
Vừa mở ra, khóe môi cô lại cong lên.
Nhiều khi, giữa cô và Chu Đình Tắc thật sự có một loại ăn ý khó tả. Sáng nay cô vừa nghĩ sẽ ăn sandwich, thì bữa sáng anh gửi tới… cũng chính là sandwich.
Mở nắp, Chương Uẩn Nghi lấy điện thoại chụp một tấm gửi cho anh:
“Nhận được rồi, Tổng giám đốc Chu đến từ khi nào thế?”
Chu Đình Tắc:
“Quên mất rồi.”
Nhìn hai phần sandwich trên tay, cô do dự hỏi:
“Cái này… là dì giúp việc ở nhà làm à?”
Trông không giống mua ngoài.
Nếu mua thì sẽ có bao bì sẵn.
Chu Đình Tắc:
“Không phải.”
Chương Uẩn Nghi:
“Thế?”
Chu Đình Tắc:
“Anh làm đấy, nếm thử xem ngon không?”
Chương Uẩn Nghi ngạc nhiên:
“Anh làm á?”
Chu Đình Tắc bất lực:
“Khi nào anh để lại cho Giám đốc Chương ấn tượng ‘không dính khói bếp’ thế?”
Chương Uẩn Nghi hơi sững:
“… Không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Cũng có phần ngoài dự đoán.
Dù sao bây giờ, số người biết nấu ăn vốn đã ít, huống hồ là kiểu đàn ông bận rộn như Chu Đình Tắc—công việc chất đống không hết, vậy mà vẫn có thời gian vào bếp làm sandwich.
Chu Đình Tắc:
“Sandwich đơn giản mà.”
Chương Uẩn Nghi:
“Muốn làm vừa đẹp vừa ngon cũng chẳng dễ đâu đấy nhé.”
Chu Đình Tắc:
“Thử xem đã, không chắc hợp khẩu vị em không.”
Chương Uẩn Nghi không vội vàng trả lời rằng nhất định là ngon, dù trong lòng cô vốn đã nghĩ thế.
Cô cụp mắt, khẽ cười:
“Được, để tôi nếm thử.”
Chương Uẩn Nghi đặt điện thoại xuống, cầm lấy chiếc sandwich bên cạnh, vẫn còn âm ấm.
Nhân kẹp bên trong chẳng phải quá phong phú, nhưng lại đúng toàn những thứ cô thích: bơ, thịt hộp, phô mai và trứng.
Cắn một miếng, lớp bánh mềm mại, hương vị đậm đà, không hề khô, ăn rất vừa miệng. Ánh mắt cô khẽ sáng lên, tiện tay gửi cho Chu Đình Tắc một chiếc nhãn dán cảm xúc.
Bên kia, Chu Đình Tắc đang bận trong văn phòng. Nhìn qua là biết cô đã nếm thử rồi.
Khóe môi anh khẽ nhếch:
“Ngon chứ?”
Chương Uẩn Nghi:
“Thích.”
Người khác thấy ngon hay không, cô không rõ. Nhưng điều duy nhất cô chắc chắn — là cô thật sự rất thích.
Lời này khiến Chu Đình Tắc hơi nâng hàng mày, một tay cầm điện thoại, ngẫm vài giây:
“Lần sau thử vị khác nhé?”
Chương Uẩn Nghi:
“Còn có vị gì nữa?”
Chu Đình Tắc:
“Tạm thời giữ bí mật. Mai vẫn ăn chứ?”
Cô không trả lời thẳng, chỉ hỏi:
“Không phiền à?”
Chu Đình Tắc:
“Anh cũng phải ăn sáng mà.”
Dù không ăn, anh cũng chẳng thấy phiền.
Chương Uẩn Nghi mím môi, khóe miệng khẽ cong:
“Vậy tôi có thể gọi món không?”
Chu Đình Tắc:
“Em muốn vị gì?”
Chương Uẩn Nghi:
“Tôi có mấy công thức đã lưu lại từ trước, lát gửi anh nhé?”
Trước đây, cô định cuối tuần rảnh thì tự làm thử, nhưng cuối cùng lại lười biếng, mãi chưa thực hiện.
Giờ Chu Đình Tắc đã mở lời, cô tất nhiên chẳng khách sáo.
Chu Đình Tắc:
“Được.”
Cả hai đều bận, nên trò chuyện đôi câu rồi dừng lại.
Chương Uẩn Nghi ăn hết chiếc sandwich Chu Đình Tắc chuẩn bị, còn phần sandwich trợ lý mua thì để lại, dự định dùng làm bữa trưa hoặc ăn thêm khi tăng ca.
Buổi sáng có một cuộc họp.
Họp xong, quay về văn phòng, Chương Uẩn Nghi gọi Hồ Hiểu Sướng sang.
Trong kỳ nghỉ, hai người đã liên lạc. Cô từng hỏi về kết quả kiểm tra lại của đối phương.
Bệnh tình đã được xác định, giờ đang cân nhắc phương án điều trị.
“Dạo này ổn chứ?” Chương Uẩn Nghi mời cô ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng.
Hồ Hiểu Sướng gật đầu, sắc mặt trông vẫn ổn:
“Vẫn ổn. Chị cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Chương Uẩn Nghi khẽ thở dài, an ủi:
“Qua cơn bĩ cực, ắt đến hồi thái lai. Đừng lo lắng quá, dì sẽ không sao đâu.”
Hồ Hiểu Sướng đáp:
“Chị cũng mong vậy.”
Cô lại hỏi thêm vài điều.
Hồ Hiểu Sướng kể, mẹ cô ấy đã nhập viện, còn phương án điều trị thì bác sĩ chủ trị vẫn đang bàn bạc xem đâu là lựa chọn tốt và phù hợp nhất.
Chương Uẩn Nghi gật đầu:
“Còn ý chị thì sao, muốn điều trị bảo tồn hay… phẫu thuật?”
“Chị vẫn hy vọng có thể phẫu thuật, như vậy sẽ giảm bớt đau đớn cho bà. Giáo sư Đoạn nói phẫu thuật tiên lượng cũng tốt hơn cho hóa trị sau này.”
Chương Uẩn Nghi hiểu ra, nhẹ vỗ vai cô ấy:
“Còn dì thì sao?”
“Bà không muốn điều trị.” Nhắc đến đây, Hồ Hiểu Sướng bất giác thở dài, đôi mắt đỏ hoe “Bà sợ ảnh hưởng tới chị.”
Mẹ cô ấy là mẫu người điển hình luôn hết lòng vì con vì cái. Bà cho rằng mình đã sống đến từng này tuổi, chẳng cần chịu thêm khổ sở. Chi phí phẫu thuật cao, bà không muốn tăng gánh nặng cho con gái vốn đã phải lo liệu quá nhiều.
Từ nhỏ, bà luôn nghĩ mình nợ con. Khi bạn bè đồng trang lứa có thể rong chơi bên cha mẹ, thì cô ấy lại phải ở quê, vì bố mẹ bận mưu sinh nơi xa.
Bà không muốn nợ thêm nữa.
Mẹ là thế, mỗi người một khác.
Nghe xong, Chương Uẩn Nghi im lặng hồi lâu.
Rồi mới hỏi:
“Giờ dì đã chịu để chị thuyết phục rồi chứ?”
Hồ Hiểu Sướng mỉm cười chua chát:
“Ừ. Chị bảo bà, cho dù phẫu thuật vẫn có rủi ro, nhưng chị muốn bà ở bên chị thêm vài năm nữa. Chị muốn ở bên gia đình.”
Chương Uẩn Nghi đưa tay ôm nhẹ cô ấy:
“Chị còn có tụi em nữa mà.”
Giọng cô dịu lại:
“Có khó khăn gì, nhớ nói ngay. Về chi phí, em sẽ hỏi chị C. Em nhớ công ty mình có quỹ hỗ trợ nhân viên gặp khó.”
Hồ Hiểu Sướng cúi đầu, gật mạnh, giọng nghẹn ngào:
“Được… có khó khăn chị sẽ nói.”
“Nhất định phải nói, đừng ôm một mình.” Cô lại hỏi “Gần đây tan làm chị phải vào viện, còn con thì ai đón?”
Hồ Hiểu Sướng bảo đã nhờ hàng xóm đưa đón.
“Đón về rồi, bé ở nhà một mình à?”
“Tạm thời vậy. Chị cũng không muốn phiền hàng xóm quá nhiều.”
Chương Uẩn Nghi hiểu, trầm ngâm giây lát, rồi nói:
“Chị Hiểu Sướng này…”
“Hử?”
“Hay chị đưa bé tới công ty đi? Để chị chăm mẹ cho yên tâm, bé tan học em sẽ đón về công ty, chị làm xong việc thì đón bé về.”
Con gái chị mới ba tuổi.
Vì phải đi làm, lại không có ai ở nhà trông nom, nên hơn hai tuổi con bé đã được gửi vào nhà trẻ.
“Thế này… không tốt lắm?” – Hồ Hiểu Sướng khựng lại.
“Không sao cả,” Chương Uẩn Nghi dịu giọng đáp, “nhưng chị vẫn nên hỏi ý cháu trước. Nếu con đồng ý thì hãy làm vậy.”
Dù trẻ mới ba tuổi, còn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng Chương Uẩn Nghi luôn tin rằng, bất kể lớn hay nhỏ, khi thay con quyết định điều gì, nhất định phải hỏi ý kiến của chúng. Chỉ cần nói chuyện tử tế, trẻ con hoàn toàn có thể nghe và hiểu được.
Nghe vậy, Hồ Hiểu Sướng hơi do dự: “Nhưng mà—”
“Không nhưng nhị gì hết,” Chương Uẩn Nghi đặt tay lên vai cô ấy, chặn lời từ chối, “chị đã ngại làm phiền hàng xóm thì thôi, nhưng đồng nghiệp thì được mà. Với lại, chị đừng lo con bé sẽ quấy rầy mọi người làm việc. Em sẽ để nó ngồi trong phòng chị, tuyệt đối không ảnh hưởng đến người khác.”
Huống hồ, chỉ cần không quá nghịch ngợm, bé gái thường rất dễ được mọi người yêu quý.
Hồ Hiểu Sướng im lặng một lúc lâu.
Rồi cô ấy ngẩng lên, nhìn Chương Uẩn Nghi: “Vậy… chị sẽ về bàn với con bé.”
“Em chờ tin tốt của chị.”
Khi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Hồ Hiểu Sướng vành mắt đã ửng đỏ: “Uẩn Nghi, thật sự cảm ơn em.”
Chương Vận Nghi mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Chuyện nên làm thôi.”
…
Sau khi cô đi khỏi, Chương Uẩn Nghi liền lên mạng tìm kiếm cách chăm sóc và chơi cùng bé gái ba tuổi.
Trước giờ cô rất ít tiếp xúc với trẻ con, ngoại trừ con gái của Hầu Đông Linh.
Nghĩ tới Hầu Đông Linh, cô vội nhắn tin:
【Đang bận không? Rảnh thì dạy mình chút kinh nghiệm chăm trẻ.】
Mười phút sau, Hầu Đông Linh mới phản hồi:
【???】
【Cậu có con rồi à?】
Câu hỏi ấy khiến Chương Uẩn Nghi nghẹn họng, bật cười, rồi vội giải thích:
【Không phải, là con của đồng nghiệp.】
【Hú hồn.】 – Hầu Đông Linh nhắn lại.
Thật ra, chính Chương Uẩn Nghi cũng bị câu hỏi đó làm giật mình. Với mức độ bận rộn của mình, cô hoàn toàn không giống người có thể nuôi con.
Hầu Đông Linh nhanh chóng nói:
【Đợi mình nhé, tối về mình sẽ liệt kê mấy lưu ý khi chăm bé.】
【Được, không gấp đâu.】 – Chương Uẩn Nghi trả lời.
Có sự hỗ trợ của Hầu Đông Linh, cô bỗng thấy yên tâm hơn hẳn.
Chiều hôm đó, Chương Uẩn Nghi sang Aurora họp, bàn về việc mời Thẩm Thư Yểu làm đại diện và các kế hoạch quảng bá.
Những ngày tiếp theo, cô bận tới mức chân không chạm đất.
Cô và Chu Đình Tắc hầu như không gặp nhau, hiếm hoi lắm mới chạm mặt vào buổi sáng, khi cô nhận từ tay anh bữa sáng do chính anh làm.
Ngay cả thời gian để cùng ngồi ăn sáng cũng chẳng có.
—
Thứ Sáu, Hồ Hiểu Sướng báo với Chương Uẩn Nghi rằng tuần sau sẽ xin nghỉ mấy ngày.
Ca phẫu thuật của mẹ cô ấy đã được ấn định vào Chủ nhật. Giáo sư Đoạn hy sinh ngày nghỉ cuối tuần để mổ cho bà, sau đó cô ấy phải ở viện chăm sóc vài hôm. Con gái thì đã được cô ấy hỏi ý và bé đồng ý sau này tan học sẽ sang công ty, ở cùng “chị Uẩn Nghi”.
Không chút do dự, Chương Uẩn Nghi gật đầu: “Bố chị có đến không ạ?”
“Có chứ, nhưng chỉ ở được hai ngày thôi, vì công việc bên đó bận lắm. Ông chỉ xin nghỉ được vậy.”
Bố Hồ Hiểu Sướng làm ở công trường, vừa vất vả vừa ít ngày nghỉ, may là thu nhập cũng khá. Cô ấy giải thích thêm: “Nếu nghỉ lâu, ông sẽ bị đuổi. Mà mẹ chị nằm viện cần tiền, sau này còn điều trị tiếp nên…”
Chương Uẩn Nghi hiểu hoàn cảnh khó khăn ấy: “Vậy… hôm mổ, để em trông bé cho. Chị đừng đưa con vào bệnh viện, em dẫn nó đi chơi.”
Hồ Hiểu Sướng ngỡ ngàng: “Không tiện đâu…”
“Có gì mà không tiện, Chủ nhật em cũng không tăng ca.” Cô mỉm cười trấn an, “Tối thứ Bảy chị chắc phải vào viện rồi nhỉ?”
“Ừm. Tối đó bố chị tới, chị sẽ đi đón, rồi hai bố con cùng ở lại viện.”
Ung thư buồng trứng là đại phẫu, Hồ Hiểu Sướng sợ mẹ lo lắng nên muốn ở bên trấn an.
“Thế mai em tới nhà đón bé nhé? Chắc nó vẫn nhớ em chứ?” Chương Uẩn Nghi hỏi.
Hồ Hiểu Sướng chần chừ: “Cuối tuần em không bận việc gì khác chứ?”
“Có chứ.” Chương Uẩn Nghi cười khẽ, mắt cong cong “Trải nghiệm cảm giác chăm con.”
Hồ Hiểu Sướng bật cười, giọng nhẹ hẳn: “Vậy… để chị về hỏi con bé.”
“Không vấn đề gì.” Chương Uẩn Nghi ôm lấy cô ấy “Yên tâm nhé chị, dì là người có phúc, nhất định ca mổ sẽ thuận lợi.”
Ánh mắt Hồ Hiểu Sướng kiên định: “Chị cũng tin vậy. Mẹ chị nhất định sẽ khỏe lại.”
Từ nhỏ đến giờ, mẹ cô ấy chưa từng làm điều xấu. Dù nghèo khó, nhặt được tiền cũng sẽ mang tới đồn công an tìm người trả lại. Số phận không thể bất công với bà.
Nghĩ tới việc cuối tuần sẽ phải dành thời gian chơi với trẻ con, tối thứ Sáu Chương Uẩn Nghi quyết định xử lý hết công việc trước khi về.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ đêm.
Nhìn căn phòng tối om, cô khẽ day day thái dương vì mệt. Cởi giày, cô cũng chẳng vội tắm rửa, chỉ lê bước tới sofa, thả mình xuống và không muốn nhúc nhích nữa.
Khi Chu Đình Tắc gọi điện đến, Chương Ủan Nghi đã gần như cuộn mình ngủ quên trên ghế sô-pha.
Cô ngái ngủ bắt máy, đầu bên kia im lặng một thoáng rồi mới hỏi:
“Anh làm em thức giấc à?”
Chương Uẩn Nghi dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn đôi chút:
“… Tôi hình như ngủ rồi, mà cũng không hẳn.”
Chu Đình Tắc khựng lại:
“Mấy hôm nay bận lắm sao?”
Cô khẽ “ừ” một tiếng, giọng mang theo vẻ uể oải chỉ khi nói chuyện với anh mới có:
“Có chút… mọi thứ dồn lại một lúc.”
Việc đại diện thương hiệu Aurora đã chốt, Thẩm Thư Yểu đã ký hợp đồng.
Tiếp theo là khâu quảng bá, bộ phận Tư Duy phải chịu trách nhiệm.
Cải cách bên Thuận Hưng, Tư Duy cũng phải lo.
Công ty đang tuyển người, nhưng mấy ứng viên Chương Uẩn Nghi phỏng vấn đều chưa vừa ý, tạm thời chưa tìm được ai.
Vậy nên, có lẽ cô còn bận thêm một thời gian nữa.
Nghe giọng cô, Chu Đình Tắc muốn nói gì đó, nhưng lại thấy sáo rỗng.
Anh chẳng thể giúp cô được gì thực chất, còn Chương Uẩn Nghi vốn không phải kiểu người than vãn hay nhờ cậy người khác.
Người khác.
Từ ấy vừa thoáng qua trong đầu, Chu Đình Tắc liền khẽ nhíu mày. Anh không thích hai chữ đó.
Cảm nhận được sự im lặng của anh, Chương Uẩn Nghi hỏi:
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Anh hơi khựng lại, giọng trầm thấp:
“Đang nghĩ… em mệt thế này, ngày mai có nên hẹn gặp em nữa không.”
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi bật cười khẽ:
“Thế đã nghĩ ra kết luận chưa?”
“Hửm?” anh nhẹ đáp.
“Là… có hẹn gặp em không ấy.” Cô gợi nhắc.
Chu Đình Tắc khẽ cong khóe môi, đôi mày hơi nhướng:
“Eva muốn gặp anh rồi sao?”
“Hửm?”
Chương Uẩn Nghi thấy anh rõ ràng cố tình “phạm quy” — anh tự nói trước, giờ lại quay sang hỏi cô.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ một lát, rồi không nhịn được mà nói:
“Có ai hẹn người ta kiểu này không?”
Anh bật cười khẽ, rồi hỏi thẳng:
“Ngày mai Eva rảnh không? Nếu rảnh, đi ăn với anh một bữa nhé?”
Cô giả vờ:
“Mời miệng vậy à? Để tôi nghĩ đã, mai trả lời nhé?”
Cô biết anh sẽ chiều mình, nên không khỏi sinh ra chút kiêu ngạo.
Anh cũng không giận, dịu dàng đáp “được”.
Chương Uẩn Nghi đã mệt, nên hai người không nói chuyện lâu. Chu Đình Tắc dặn cô đi rửa mặt nghỉ ngơi rồi mới cúp máy.
Sáng hôm sau, khi Chương Uẩn Nghi tự tỉnh giấc, trong WeChat đã có tin nhắn của Chu Đình Tắc: Khi nào tỉnh thì báo anh.
Cô lập tức gửi cho anh một cái sticker.
Gửi xong vài phút, anh vẫn chưa nhắn lại.
Cô nằm thêm một lát mới lồm cồm ngồi dậy rửa mặt. Trong lúc vệ sinh cá nhân, cô nhắn cho Hồ Hiểu Sướng rằng chiều sẽ qua nhà chị đón bé.
Hẹn xong, cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đang phân vân không biết ra ngoài ăn sáng hay ăn ở nhà thì chuông cửa vang lên.
Chương Uẩn Nghi mở cửa, thấy một anh giao hàng đang cầm một bó hoa.
“Cô Chương, đơn của cô đây.”
Cô hơi sững lại vài giây, rồi mới đưa tay nhận:
“Cảm ơn.”
Đóng cửa, cô lấy bó hoa ra khỏi túi giấy, liền thấy tấm thiệp cài trên đó.
Nét chữ trên thiệp vẫn quen thuộc:
Chương tiểu thư, hôm nay có muốn gặp nhau không?
Lần này, phía sau còn ký tên — Chu Đình Tắc.
Cô nhìn hàng chữ cứng cáp mà bay bổng ấy, khóe môi khẽ cong. Đặt thiệp xuống, vừa định nhắn tin cho anh thì điện thoại đã reo trước.
“Alô,” cô bắt máy ngay.
“Nhận được hoa chưa?” anh hỏi.
Chương Uẩn Nghi cụp mắt nhìn bó hoa hồng phấn trước mặt, tò mò:
“Đây là hoa gì vậy?”
“Rose Coupé.”
Cô nhướng mày:
“Tên đặc biệt nhỉ.”
Chu Đình Tắc khẽ đáp, thong thả hỏi:
“Thích không?”
“… Thích chứ,” cô thành thật, “Rất đẹp, rất dễ thương.”
Còn rất hồng nữa.
Chu Đình Tắc cong môi:
“Vậy thì tốt.”
Ngay khi thấy Rose Coupé, anh đã nghĩ cô sẽ thích và cũng hợp với cô.
Chương Uẩn Nghi “ừ” khẽ, rồi bất chợt gọi:
“Chu Đình Tắc.”
“Sao vậy?”
“Tôi hình như không có bình để cắm hoa này… anh đi mua cùng tôi nhé?”
Nghe cô đề nghị, anh bật cười, đáp rất nghiêm túc:
“Vinh hạnh của anh.”