Hai người hẹn nhau mười một giờ gặp mặt, cùng ăn trưa, rồi ghé chợ đồ cổ tìm mua một chiếc bình hoa.
Sắp được ra ngoài cùng Chu Đình Tắc, Chương Uẩn Nghi đã trang điểm tươm tất hơn thường lệ. Cô biết mình vốn đã không tệ, dù không quá cầu kỳ cũng chẳng đến mức khó coi, nhưng ai mà chẳng muốn đẹp hơn một chút.
Mười giờ năm mươi, Chu Đình Tắc nhắn tin báo đã đến trước cổng, bảo cô cứ thong thả. Anh chỉ đơn giản muốn cho cô biết mình đã tới, không mang hàm ý gì khác.
Mà Chương Uẩn Nghi vốn cũng chẳng phải người hay trễ hẹn, lúc nhận tin nhắn, cô đang chuẩn bị thay giày.
Chương Uẩn Nghi: “Vậỵ phiền Tổng giám đốc Chu đợi tôi năm phút.”
Từ nhà xuống thang máy ra đến cổng mất chừng ấy thời gian.
Chu Đình Tắc: “Không phiền.”
Chờ bao lâu cũng được, miễn là đợi Chương Uẩn Nghi, anh hoàn toàn không vội.
Cô mỉm cười khẽ, xỏ giày rồi bước ra ngoài.
Sắp đến cổng khu chung cư, nàng trông thấy Chu Đình Tắc đang trò chuyện với chú bảo vệ. Thời tiết lại bắt đầu oi nóng, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái: quần dài tối màu rộng rãi, áo thun trắng giản dị, bên ngoài khoác thêm chiếc áo mỏng cùng tông với quần, tay áo hơi xắn, để lộ bắp tay rắn rỏi và những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, trông sạch sẽ, khoáng đạt.
Chương Uẩn Nghi nhìn từ xa, bước chân bất giác chậm lại, khẽ đảo mắt ngắm anh từ trên xuống dưới.
Như có linh cảm, Chu Đình Tắc nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt chạm nhau.
Ánh nhìn của anh khẽ dừng lại trên người cô, đuôi mày hơi nhướng, đáy mắt khẽ chuyển. Ánh mắt ấy quá nóng bỏng, trực diện, khiến cô hơi bối rối.
Thực ra hôm nay cô không ăn mặc quá lộng lẫy, vì lát nữa phải đón con gái của Hồ Hiểu Sướng, nên trang phục nghiêng về sự thoải mái, song vẫn có chút khéo léo riêng.
Chương Uẩn Nghi vốn cao gầy, mảnh mai.
Cô mặc váy hai dây, bên trong phối quần jean ống rộng màu nhạt để tiện chăm trẻ, vừa giản dị vừa tinh nghịch.
“Sao lại chờ ở đây?” Chương Uẩn Nghi bước đến hỏi.
Chu Đình Tắc khẽ ngừng, thu ánh nhìn nóng rực về, thấp giọng: “Chỗ kia xa quá.”
Anh muốn gặp em sớm hơn.
Chương Uẩn Nghi: “…”
Cô hơi ngẩn ra, một nhịp sau mới hiểu ý anh, khẽ “à” một tiếng.
Chu Đình Tắc thấy rõ biểu cảm ấy, khóe môi nhếch nhẹ, quay sang chào chú bảo vệ rồi cùng cô rời đi.
Lên xe, Chương Uẩn Nghi cài dây an toàn: “Mình ăn gì đây?”
Chu Đình Tắc: “Có hai lựa chọn.”
Cô nghiêng đầu nhìn.
Chu Đình Tắc nói để cô lựa chọn: một là nhà hàng Tây làm bít tết rất ngon, hai là quán fusion sáng tạo. Hỏi cô muốn đến đâu hơn?
Chương Uẩn Nghi nghĩ một lúc, chọn quán fusion.
Chu Đình Tắc mỉm cười, vừa lái xe vừa nói: “Anh đoán em sẽ chọn chỗ này.”
Cô nhướng mày, giả bộ: “Vậy giờ tôi đổi ý còn kịp không?”
“…” Anh bật cười khẽ, liếc cô một cái, mắt ánh lên ý cười: “Chắc chứ?”
Chương Uẩn Nghi cười ngượng: “Không chắc… thôi, không đổi nữa.”
Chu Đình Tắc mỉm cười gật đầu.
—
Trên đường đi, Chu Đình Tắc chợt nhớ ra: “Mẹ của đồng nghiệp em mai mổ, cô ấy nói với em chưa?”
Chương Uẩn Nghi không nghĩ anh sẽ còn nhớ. Cô cứ tưởng với người bận rộn như anh, giúp xong thì sẽ quên ngay. Ai ngờ anh không chỉ nhớ mà còn nắm rõ tình hình cụ thể.
“Không nói à?” Chờ mãi vẫn không thấy cô trả lời, Chu Đình Tắc hơi nhíu mày.
Chương Uẩn Nghi vội hoàn hồn: “Có nói chứ, tôi biết mẹ chị ấy mai mổ.”
Nói đến đây, cô bỗng tò mò hỏi:
“Chu Đình Tắc.”
“Ơi?”
“Anh có anh chị em không? Kiểu anh chị em họ ấy.”
“Có.”
Anh đáp: “Anh có một chị họ, hơn anh mấy tuổi.”
Chương Uẩn Nghi chớp mắt: “Không có ai nhỏ hơn à?”
“Không,” anh trả lời, “Sao thế?”
Cô nghiêng đầu tựa vào cửa kính, nhìn anh: “Chị họ anh kết hôn chưa?”
“Chị ấy theo chủ nghĩa độc thân,” Chu Đình Tắc nói, “Sao tự nhiên hỏi vậy?”
Chương Uẩn Nghi thẳng thắn: “Ban đầu định hỏi anh có kinh nghiệm chăm con nít không.”
Giờ thì khỏi hỏi nữa.
Chắc chắn là không rồi.
Chu Đình Tắc hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng hiểu ra:
“Hôm nay em định đi thăm hai mẹ con mà em từng cứu à?”
“Không,” cô lắc đầu, “Chút nữa mua xong bình hoa, chắc anh phải đưa tôi đi đón con gái đồng nghiệp.”
Cô nói rõ, tối nay, mai và mấy ngày tới, cô sẽ chăm bé giúp đồng nghiệp.
Chu Đình Tắc gật đầu: “Được. Bé mấy tuổi?”
“Ba tuổi,” cô đáp, “Thật ra tôi có bạn gửi cho nguyên bộ bí kíp trông trẻ rồi.”
Nhưng cô đâu có kinh nghiệm gì chăm trẻ con, mấy thứ đọc được toàn lý thuyết suông, nên vẫn hơi hồi hộp.
Chu Đình Tắc hiểu ý, dừng một chút rồi hỏi:
“Vậy lát nữa em hỏi nó xem…”
“Hỏi gì?”
“Có ngại thêm một ông chú cùng chăm nó không.” Anh nói nghiêm túc thật sự.
Chương Uẩn Nghi hơi sững lại, rồi bật cười:
“Tôi nghĩ con bé không ngại đâu.”
“Sao chắc thế?” Chu Đình Tắc nhướn mày.
Cô nghiêng đầu đánh giá anh, ra vẻ đứng đắn:
“Không có bé gái nào lại từ chối một ông chú đẹp trai như anh đâu.”
Rồi còn bổ sung: “Ít nhất hồi nhỏ tôi sẽ không.”
“…”
Nghe vậy, Chu Đình Tắc lười biếng “ừm” một tiếng, thong thả hỏi:
“Hồi nhỏ Eva gặp chú đẹp trai nào chưa?”
“Có chứ,” Chương Uẩn Nghi cố tình kéo dài giọng, “Nhiều lắm. Tôi hồi bé ai cũng thích.”
Cái này thì Chu Đình Tắc đồng ý.
Anh khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ vô-lăng, liếc sang cô:
“Giờ cũng vậy.”
Cô chớp mắt, mất vài giây mới hiểu “giờ cũng vậy” là ý gì.
Khóe môi cô khẽ nhếch, cố tình trêu lại:
“Thật á? Sao tôi lại không biết?”
Anh nhìn thẳng phía trước, giọng thong thả:
“Anh đếm giúp nhé?”
Cô giả vờ bình thản:
“Được thôi, anh đếm đi.”
Anh im lặng một lúc, điểm thử vài cái tên trong đầu, cuối cùng nói:
“Thôi, để hôm khác.”
Hôm nay đếm xong chắc tự tức chết.
Cô bị chọc đến bật cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười xong mới nói bâng quơ:
“Đào hoa của anh chắc cũng không ít nhỉ.”
“Không có.” Anh trả lời chắc nịch.
Cô nhìn anh với ánh mắt “khó tin lắm nhé”.
Đèn đỏ, Chu Đình Tắc dừng xe, quay sang nhìn thẳng vào cô, giọng nhẹ nhàng:
“Anh từ chối hết rồi.”
Anh biết mình từ chối ai.
Chỉ trừ một người.
Bị anh nhìn như vậy, Chương Uẩn Nghi cảm giác vành tai nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
Cô cố giữ bình tĩnh, mắt hơi né đi, khẽ đáp:
“Biết rồi.”
…
Câu chuyện dừng ở đó.
Một lát sau, xe dừng trước quán ăn. Chu Đình Tắc đã đặt bàn sẵn nên không phải đợi.
Vào phòng riêng, gọi món, họ vừa ăn vừa nói chuyện công việc. Ăn xong, Chương Uẩn Nghi bảo anh chở mình đến chợ đồ sứ mà cô đã “thả tim” từ lâu.
Lúc xem trên mạng đã muốn đi, nhưng bận quá, lại không có ai đi cùng.
Trên đường, cô nhắn cho Chung Linh:
“Tí đi chợ đồ sứ, muốn mang gì về cho mày không?”
Cả hai đều mê mua đồ bếp, thấy đẹp là không kìm được.
Chung Linh đang ăn ở nhà thầy, đọc tin liền trả lời:
“Cái gì đẹp gom hết về đây cho mom.”
“Ly hay bát đĩa?”
“Mày định mua gì?”
“Chủ yếu là lọ hoa.”
“Vậy tao một lọ nữa, đẹp là lấy.”
“Ok, lát gửi ảnh cho.”
“Deal.”
Một lát sau Chung Linh lại nhắn:
“Đi với ai đấy? Chu Đình Tắc à?”
“… Ừ.”
Chung Linh gửi liền mấy icon .
“… Thấp giọng thôi.”
“Okk.”
Chợ đồ sứ cách quán ăn gần 40 phút lái xe, cuối tuần nên khá đông.
Chu Đình Tắc lái xe vòng tìm chỗ, cuối cùng đỗ ngay ngắn, không lấn sang ô bên. Dù đường bên toàn xe đỗ xiêu vẹo, anh cũng không đỗ tạm cho nhanh.
Chương Uẩn Nghi rất ưng điểm này.
Với một người suốt ngày bị xe bên cạnh chèn vạch như cô, gặp được một tài xế đỗ chuẩn như mơ là chuyện hiếm.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh hỏi:
“Sao lại nhìn anh kiểu đó?”
“Anh đỗ xe chuẩn ghê,” Chương Uẩn Nghi thật lòng khen.
Chu Đình Tắc bật cười:
“Anh nhớ em cũng đỗ tốt mà.”
“Đó là bị ép phải luyện thôi.”
Cô không nhịn được kể chuyện hàng xóm hay chèn vạch.
Nghe xong, anh cau mày:
“Có nói chuyện chưa?”
“Có, nhờ cả ban quản lý, mà không ăn thua. Cũng không dám làm căng quá.”
Cô không phải kiểu sợ hãi vô cớ, nhưng phụ nữ sống một mình dễ bị nhòm ngó, tốt nhất tránh phiền phức. Nhất là khi đối phương biết địa chỉ nhà.
Đôi khi, Chương Uẩn Nghi cũng thấy bất lực thật.
Rõ ràng cô và rất nhiều phụ nữ khác — mới là bên chịu thiệt. Họ biết mình nên bảo vệ quyền lợi, nhưng thực tế quá phũ phàng, khiến họ buộc phải nhượng bộ đôi chút.
Chương Uẩn Nghi hiểu rõ cách làm này không hẳn đúng, nhưng chẳng có giải pháp nào tốt hơn.
Cô bận đủ thứ, không rảnh để vì chuyện đỗ xe mà dây dưa mãi. Thỉnh thoảng nhắc khéo một câu, hy vọng người ta còn chút đạo đức, chút lương tâm để biết việc mình làm là không ổn.
Chu Đình Tắc nhìn cô, nhíu mày:
“Vậy em đỗ kiểu gì?”
“Đỗ thì vẫn đỗ được, chỉ là mở cửa xuống hơi khó thôi.” Cô nhún vai, “Chỗ đỗ trong khu vốn đã hẹp, không có cách khắc phục.”
Thấy anh mặt căng lại, cô cố cười nhẹ:
“Không sao, tôi gầy òm giờ quen rồi.”
Anh trầm ngâm vài giây:
“Ban quản lý nói gì?”
“Họ cũng cố liên lạc, nói mấy lần mà không có kết quả, rồi… thôi luôn.”
Không muốn làm nặng không khí, cô đổi chủ đề:
“Đi, qua bên kia xem. Tôi thấy trên mạng rồi, trông hay lắm.”
Anh hiểu ý cô, gật đầu:
“Ừ.”
Mấy chuyện kia để sau, trước mắt cứ tận hưởng khoảng thời gian hai người đã.
Chợ đồ sứ quả thật nhiều gian hàng, người cũng đông không kém.
Cả một dãy gốm sứ bày la liệt, hoa cả mắt.
Mới đi vài gian, Chương Uẩn Nghi đã thấy mấy món ưng ý.
“Không biết nên mua cái nào…” Cô lẩm bẩm.
“Thì mua hết đi.” Chu Đình Tắc nói tỉnh như không.
Cô bật cười:
“Lọ hoa đâu cần nhiều thế, tôi cũng không có nhiều hoa để cắm.”
Anh cầm thử một cái cô thích:
“Có chứ. Cứ mua hết đi.”
Chương Uẩn Nghi hơi ngẩn ra, rồi khẽ cười:
“Có thì hai, ba cái là đủ.”
Anh nghĩ một lát, gật đầu:
“Cũng được. Thích thì lần sau lại mua.”
“Ừ.”
Họ vừa đi vừa ngắm, không vội.
Cuối cùng, Chương Uẩn Nghi mua ba chiếc lọ, định tặng một cái cho Chung Linh. Mua thêm vài cốc, mấy bộ bát đĩa. Nghĩ tới con gái của Hồ Hiểu Sướng sắp qua nhà ở vài hôm, cô chọn thêm một bộ dễ thương, chắc chắn bé con sẽ thích.
Ngay cả Chu Đình Tắc cũng mua hai chiếc lọ chính là hai cái cô đã bỏ qua vì thấy nhiều quá.
“Anh mua lọ hoa làm gì?” cô hỏi.
Anh nhìn cô, giọng chậm rãi:
“Eva, anh cũng có hoa để chăm mà.”
Cô ngạc nhiên:
“Không lẽ là… hoa tôi tặng lần trước?”
“Ừ, vẫn tươi đó.”
“Trời, nó sống được lâu vậy à?”
“…Tạm thời vẫn sống.” Thực ra sáng nay anh thấy nó sắp héo.
Cô tròn mắt:
“Anh chăm kiểu gì vậy?”
“Muốn biết à?”
Cô gật đầu ngay.
“Về nhà anh kể.” Nụ cười nhạt cứ treo lơ lửng.
“…”
Rời chợ, họ đi đón con gái Hồ Hiểu Sướng.
Bé tên Hồ Du Du. Lần đầu nghe thấy tên bé, Chương Uẩn Nghi đã thấy lạ, Hồ Hiểu Sướng cười giải thích, cô ấy bảo muốn con gái cả đời thong thả an nhàn. Sau mới nhận ra, họ Hồ + Du Du nghe y như “hững hờ”, nhưng đã quen gọi nên giữ nguyên.
Tên em bé là 胡悠悠 (Hú yōuyōu) phát âm na ná 忽悠 (Hūyou).
“Đúng là tên đặc biệt.” Chu Đình Tắc nghe xong cũng nhận xét giống cô.
Cô mỉm cười:
“Tôi cũng từng nói vậy.”
Cả hai nhìn nhau cười.
Nhà Hồ Hiểu Sướng ở ngoại ô, lái xe hơn tiếng. Khi họ đến, đã gần sáu giờ tối.
“Uẩn Nghi!” Hồ Hiểu Sướng vừa thấy cô đã vẫy tay.
Chương Uẩn Nghi ngẩng đầu, “Chị Hiểu Sướng.”
Hồ Hiểu Sướng đáp lại, rồi chợt nhận ra người đàn ông đi cùng cô, sững lại, tròn mắt kinh ngạc: “Em với tổng giám đốc Chu—”
“Tôi đưa cô ấy tới đây,” Chu Đình Tắc xen vào, chào cô một tiếng rồi khom người xuống, nhìn cô bé đứng cạnh Hồ Hiểu Sướng, “Chào cháu, bạn nhỏ Hồ Du Du.”
Nghe anh nói vậy, Hồ Hiểu Sướng há miệng, quay sang nhìn Chương Uẩn Nghi.
Lúc này cô mới giải thích: “Anh ấy chính là người mà em nói với chị, giúp dì giới thiệu bác sĩ.”
Hồ Hiểu Sướng lập tức hiểu ra, mắt sáng lên, quay lại nhìn Chu Đình Tắc đầy biết ơn: “Thì ra là anh giúp chúng tôi, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Cô ấy bắt đầu lắp bắp: “Nếu không có anh và Uẩn Nghi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”
Chu Đình Tắc mỉm cười nhạt, khách sáo đáp: “Cứ cảm ơn Uẩn Nghi là được, tôi chỉ tiện tay thôi.”
Thực ra người lo lắng nhất là Chương Uẩn Nghi.
Hồ Hiểu Sướng khựng lại rồi gật đầu: “Tôi biết.”
Tất cả cô ấy đều ghi nhớ trong lòng.
Chương Uẩn Nghi lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nói với Hồ Hiểu Sướng mấy câu, cô cũng khom người xuống, như Chu Đình Tắc, đối diện với cô bé, đưa tay ra: “Du Du, còn nhớ chị không? Chị là—”
“Chị Uẩn Nghi,” giọng cô bé ngọt ngào, “Em nhớ chị.”
Hai người từng gặp trước đây. Lần đó, Chương Uẩn Nghi bảo Du Du gọi mình là dì, nhưng Hồ Hiểu Sướng lại nói trong quan niệm của con gái cô, ai chưa kết hôn đều là chị. Thế là từ đó, Du Du luôn gọi cô là “chị Uẩn Nghi”.
Chương Uẩn Nghi mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Là chị đây, lại gặp nhau rồi. Em càng ngày càng xinh đó nha.”
Cô thật lòng khen, rồi giới thiệu: “Đây là bạn của chị Uẩn Nghi, cũng là đối tác của công ty mẹ em. Anh ấy tên là Chu Đình Tắc, em có thể gọi là chú Chu.”
“Anh ấy cưới chưa ạ?” Du Du bất ngờ hỏi.
Chương Uẩn Nghi: “…”
Cô quay sang nhìn Chu Đình Tắc.
Anh liếc cô một cái, trả lời thẳng thắn với cô bé: “Chưa.”
“Vậy là anh trai.” Du Du nói chắc nịch.
Sự nghiêm túc của cô bé khiến Chương Uẩn Nghi bật cười, ánh mắt sáng long lanh liếc sang người bên cạnh, hơi ngập ngừng: “…Muốn gọi anh trai cũng được.”
Du Du gật đầu: “Chào anh trai, em là Hồ Du Du. Anh có thể gọi em là Du Du.”
Chu Đình Tắc cười, đưa tay ra, giọng mềm hẳn: “Chào em, rất vui được gặp em.”
Du Du đáp ngay: “Em cũng rất vui.”
Hồ Hiểu Sướng bận ra sân bay đón bố, nói chuyện với Chương Uẩn Nghi vài câu rồi chất đồ dùng hàng ngày của Du Du lên xe, sau đó vội đi.
Trong xe chỉ còn lại hai người lớn và một cô bé.
Chờ mẹ đi rồi, Du Du mới òa khóc.
Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc dỗ mãi, hứa sẽ đưa cô bé đi công viên chơi, bé mới nín.
Chưa được bao lâu, Du Du bỗng hỏi thẳng: “Chị Uẩn Nghi, anh trai là bạn trai của chị ạ?”
“…”