Khoang xe bỗng rơi vào một khoảng im lặng kỳ lạ.
Chương Uẩn Nghi theo phản xạ ngẩng lên nhìn về phía trước, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Đình Tắc qua gương chiếu hậu.
“…”
Im lặng vài giây, cô vừa hé môi: “Không—”
“Chưa hẳn,” Chu Đình Tắc cắt lời trước khi cô kịp nói hết, đáp thẳng vào câu hỏi của Hồ Du Du.
“Chưa hẳn” và “không” — nghe thì giống, nhưng lại chẳng phải một nghĩa.
Chỉ là, Du Du mới ba tuổi, đâu phân biệt được. Con bé chỉ hiểu đơn giản là: bọn họ không phải người yêu của nhau.
Mắt bé sáng rỡ, lại buông ra một câu khiến cả xe chấn động:
“Vậy sau này, con lớn lên có thể lấy anh trai được không?”
Chương Uẩn Nghi giật mình: “Hả?”
Cô lại ngước lên nhìn Chu Đình Tắc, trong đầu bật ra hàng nghìn dấu chấm hỏi, trẻ ba tuổi giờ đã biết mấy chuyện này sao?
Hồi mình ba tuổi đang làm gì nhỉ? Chắc là… cởi chuồng tắm mưa.
Đúng là mình thua xa rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sao Chu Đình Tắc lại được trẻ con hâm mộ thế chứ?
Và câu này, mình có cần trả lời không?
À, không cần. Người Du Du muốn lấy là Chu Đình Tắc cơ mà, đây phải là câu hỏi của anh ấy mới đúng.
Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi rút ánh mắt khỏi anh, dịu giọng bảo con bé:
“Câu này chị Uẩn Nghi không trả lời được đâu, con hỏi anh đi.”
Khi nói, cô khẽ liếc sang Chu Đình Tắc, ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Chu Đình Tắc: “…”
Anh hơi nâng mắt, nhìn thẳng vào cô bé, rồi lên tiếng trước khi nó kịp nói gì:
“Không được.”
Du Du tròn xoe mắt, ngơ ngác: “Tại sao?”
Trên tivi chẳng phải người ta vẫn lấy nhau được à?
“Vì anh… à không, chú lớn hơn con rất nhiều. Đến khi con trưởng thành thì chú đã già rồi.”
Anh nghiêm túc giải thích, còn liệt kê thêm một loạt lý do “không thể”.
Cuối cùng, Chu Đình Tắc ngừng một chút, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên Chương Uẩn Nghi đang im lặng, thong thả nói:
“Quan trọng hơn là… chú đã có người mình thích.”
Nên dù có cùng tuổi cũng không thể.
Phần trước Du Du nghe nửa hiểu nửa không, mặt vẫn ngờ vực.
Nhưng câu cuối thì bé hiểu ngay.
Nó chớp mắt, định giơ tay hỏi “Người anh thích là ai thế?”, thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Chương Uẩn Nghi lấy điện thoại ra, là Hồ Hiểu Sướng gọi.
“Điện thoại của mẹ con này.” Cô vừa nói vừa bấm nghe: “Chị Hiểu Sướng ạ.”
Đầu dây bên kia, Hồ Hiểu Sướng lên tiếng:
“Uẩn Nghi, chị quên mất chưa dặn em một việc.”
Cô ấy cẩn thận nhắc thêm mấy lưu ý về Du Du: con bé dị ứng xoài và hải sản, tuyệt đối không được ăn. Lúc giao bé cho hai người, cô ấy vội quá nên chưa kịp nói.
Chương Uẩn Nghi ghi nhớ từng điều:
“Vâng, còn gì nữa không ạ?”
“Không, vậy thôi.”
“À, chị này, bé có sợ độ cao không?”
Hồ Hiểu Sướng bật cười: “Không. Sao, em định đưa nó đi công viên à?”
“Vâng, em đang tính thế.”
Cô ấy thở dài bất lực: “Trước chị hứa đưa nó đi mà bận mãi không sắp được thời gian.”
“Không sao, để em dẫn bé đi. Chị cứ yên tâm.”
“Chị yên tâm lắm chứ.”
Nói thêm vài câu, Chương Uẩn Nghi để hai mẹ con nói chuyện qua điện thoại rồi mới cúp máy.
Cúp xong, Du Du cũng quên mất mình định hỏi gì, vui vẻ quay sang bàn:
“Chị Uẩn Nghi, lát nữa mình đi công viên nha? Em được chơi xe xe không?”
Chương Uẩn Nghi bật cười: “Tất nhiên. Chị sẽ dẫn em xem trước, nếu được chơi thì mình chơi, được không?”
“Được ạ!”
Du Du là một đứa trẻ dễ thương, hiểu chuyện, lễ phép, biết lắng nghe. Chỉ cần giải thích rõ, con bé đều hiểu và chấp nhận.
Nhưng chăm trẻ con thì tốn sức thật.
Vì trời cũng muộn, họ không vào công viên lớn mà chọn khu vui chơi trẻ em gần nhà. Sau khi mua vé, Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc thay phiên đưa bé chơi ngựa gỗ, xe đụng, tàu lửa, rồi nhảy nhót trong nhà hơi. Trước khi về, cả ba còn lên vòng quay khổng lồ.
Ngồi vào cabin, Du Du reo lên, mắt dán ra ngoài cửa kính.
Chương Uẩn Nghi nhìn bé vui vẻ mà cũng thấy ấm lòng. Cô rút điện thoại quay video gửi cho Hồ Hiểu Sướng, để chị yên tâm.
Vòng quay chỉ mấy phút, đến điểm cao nhất, Du Du hớn hở kêu:
“Chị Uẩn Nghi, cao quá nè!”
Cô cười khẽ, môi cong cong:
“Ừ, con có sợ không?”
Cô khom người nói nhỏ:
“Nếu sợ, dì ôm con nhé.”
“Không sợ, vui mà.” Du Du tựa vào cô, đôi mắt long lanh.
Cô ôm hờ lấy bé, phòng khi nó trượt ngã.
Hai chị em ríu rít trò chuyện, quấn quýt như keo.
Chu Đình Tắc đứng cạnh, lặng lẽ quan sát. Anh thấy rõ cô chưa quen chăm trẻ, động tác ôm dỗ còn hơi lóng ngóng, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn, nói bao nhiêu lần vẫn giữ giọng dịu dàng, không hề mất kiên nhẫn.
Điều này… anh đã sớm biết.
Chương Uẩn Nghi là người bền bỉ và kiên cường.
Nhận ra ánh nhìn của anh, cô hơi ngước lên, qua tấm kính cabin chạm vào mắt anh.
Ánh mắt giao nhau.
Ngăn cách bởi lớp kính trong suốt, cô vẫn cảm nhận được tia nhìn sâu thẳm, nóng bỏng ấy. Ánh mắt khẽ lay động, cô mấp máy môi không tiếng: Sao vậy?
Chu Đình Tắc khẽ nhếch môi, lắc đầu chậm rãi.
“…”
Từ trên đu quay xuống, cuối cùng thì Hồ Du Du cũng chịu đói, đồng ý rời khỏi công viên.
Vì có trẻ con đi cùng, bữa tối ba người ăn rất lành mạnh.
Chu Đình Tắc chọn một nhà hàng Quảng Đông vị thanh, dinh dưỡng đầy đủ.
Ăn xong, hai người lại đưa Du Du sang trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng, tiêu hao nốt chút sức lực còn lại của cô nhóc.
Khi quay về thì đã hơn tám giờ tối.
Trên đường, Du Du gục thẳng vào lòng Chương Uẩn Nghi ngủ say, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon.
Chu Đình Tắc lái xe thẳng xuống hầm, dừng ngay trước cửa thang máy tòa nhà nơi cô ở.
Xe vừa dừng, anh mở cửa bước xuống, vòng ra phía sau mở cửa ghế sau cho cô.
“Để anh bế con bé nhé?” Anh đưa tay ra.
Cô khẽ lắc đầu, hạ giọng:
“Tôi sợ làm con bé tỉnh.”
Hồ Hiểu Sướng từng nói Du Du không có tính hay quấy khi ngủ, bị gọi dậy đột ngột cũng không khóc. Nhưng lúc này mẹ con bé không ở đây, cô sợ Du Du tỉnh dậy sẽ hoang mang, không thấy mẹ thì sợ hãi.
Chu Đình Tắc khẽ cau mày.
“Tôi bế được.” Cô hiểu anh lo gì, mỉm cười nói, “Tôi không mệt. Nhưng… có một việc phải nhờ anh.”
Anh cúi mắt:
“Việc gì vậy?”
“Anh phải đưa bọn tôi lên tận nhà,” cô bất lực cười, “Tôi không thể xách thêm hành lý của con bé.”
Cả mấy món đồ gốm họ mua ban chiều cũng còn đó.
Nghe vậy, anh khẽ liếc cô một cái, giọng trầm thấp:
“Chuyện này không phiền.”
Anh còn vui là đằng khác.
Chỉ cần cô không ngại, thì chẳng có vấn đề gì.
“Anh mang được không?” Cô nhìn anh mở cốp xe.
“Được.” Anh liếc qua một lượt, “Không nặng lắm.”
Mấy thứ tuy nhiều nhưng đã được đóng gọn, chỉ việc xách lên.
Hai người ôm đồ vào thang máy.
Nhà cô ở tầng sáu, không cao lắm.
Tới cửa, vì tay đang bế Du Du nên cô không rảnh để nhập mật khẩu hay quét vân tay. Cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đọc mật khẩu cho anh mở cửa.
Vừa vào nhà, cô bế Du Du vào phòng để con bé ngủ tiếp.
Cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, đứng chờ thêm vài phút, chắc chắn con bé không tỉnh mới khẽ khàng khép cửa lại.
Khi cô ra ngoài, Chu Đình Tắc đang đứng ở phòng khách, thu dọn mấy món đồ họ mang lên.
Anh vốn không giống kiểu người hay làm mấy việc này, vậy mà làm lại rất gọn gàng, tự nhiên.
Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu:
“Nghỉ chút đi.”
Anh không hỏi cô có mệt không — chăm trẻ thì chắc chắn là mệt, điều đó hiện rõ trên gương mặt cô.
Cô ngồi xuống đối diện, chống tay lên bàn, nhìn anh tháo từng lớp giấy bọc quanh đồ gốm.
Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng được cắt gọn, hồng hào khỏe mạnh.
Bàn tay lớn, khiến người khác có cảm giác rất an toàn.
Nhận ra ánh mắt cô, động tác của anh hơi khựng lại. Anh cụp mắt, giọng chậm rãi:
“Eva.”
Cô đang mải nghĩ ngợi, đáp lại một cách lơ đãng:
“Gì cơ?”
Anh nén ý cười nơi đáy mắt, giọng thấp mà dịu:
“Nhìn gì thế?”
Nghe ra chút trêu chọc trong lời anh, cô lập tức hoàn hồn, vành tai hơi nóng:
“Không… không nhìn gì hết.”
Ánh mắt lảng đi, câu trả lời chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Mà cho dù có, anh cũng không định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Anh hơi giơ tay, lắc lắc trước mặt cô:
“Muốn xem tay à?”
“…”
Cô khựng lại, hoàn toàn không ngờ anh hỏi thẳng đến thế, chẳng để cô kịp phản ứng.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại vừa lấy từ túi ra của cô rung lên.
“Để tôi xem tin nhắn.” Cô vội tìm cớ né sang chuyện khác.
Anh gật đầu.
Chương Uẩn Nghi đang ngẩn người thì thấy Chu Đình Tắc hơi nhướng mắt nhìn mình:
“Sao thế?”
“Không có gì.”
“Hửm?”
Ánh mắt anh rõ ràng không tin “không có gì” là thật.
Cô ngẩng lên: “Thật mà.”
Thực ra là cô vừa nhận được tin nhắn của Bồ Lê, rủ cô mai đi khảo sát.
Chương Uẩn Nghi cứ nghĩ anh ta sẽ không tìm mình nữa.
Giờ thì phải nghĩ cách từ chối thôi.
Cô nhắn: “Tổng giá đốc Bồ mai tôi có việc không đi được. Nếu anh không ngại, tôi sẽ sắp xếp đồng nghiệp qua thay?”
Bồ Lê không trả lời, nhưng một lúc sau điện thoại đã reo.
Cô và Chu Đình Tắc cùng cúi nhìn màn hình.
“Tôi ra ban công nghe chút.”
Anh nhướng mày: “Đi đi.”
Ngoài ban công.
“Tổng giám đốc Bồ ạ.” Giọng cô lịch sự.
“Đang bận à?”
“Tôi vừa mới về tới nhà.”
“Ra vậy. Mai bận gì thế?”
“Việc riêng, đã hứa với bạn rồi.”
Cô nghĩ, nghe là hiểu ý, Bồ Lê đâu phải kiểu bám dai.
Hơn nữa, hai người thực ra chẳng thân thiết gì, quan hệ cũng chỉ nông thôi.
Anh ta hỏi: “Đồng nghiệp của cô rảnh chứ?”
“Để tôi hỏi thử.”
Dù không rảnh, khách hàng mà ép thì vẫn phải rảnh thôi.
“Được. Nhưng Eva này…”
Giọng anh ta thoáng cười, “Không phải kiếm cớ né tôi đấy chứ?”
Cô khựng lại, bật cười nhạt: “Tổng giá đốc Bồ cứ đùa?”
“Cô thông minh, chắc hiểu ý tôi.”
Cô vừa định nói “không biết” thì anh ta bỗng hỏi:
“Lần trước, tổng giám đốc Chu đó… là bạn trai em hả?”
Một ngày, hai lần cùng câu hỏi.
Chương Uẩn Nghi còn rảnh mà so sánh: sao hỏi y chang Hồ Du Du vậy?
Cô im lặng, Bồ Lê cũng không giục.
Hồi lâu, cô mới đáp: “Không. Nhưng tổng giám đốc Bồ, tôi—”
“Vậy thì,” anh ta cắt ngang, “xem xét tôi đi?”
Cô bật cười gượng: “Anh đang nói gì thế?”
“Eva, tôi thích em.”
Cô thật sự muốn nói “tôi không thấy vậy”.
Ai lại thích người ta mà còn bắt làm thêm giờ vào ngày nghỉ?
“Tổng giám đốc Bồ, tôi luôn coi anh là đối tác.”
“Vậy từ giờ thử đổi góc nhìn xem?”
“Anh đừng đùa nữa.”
“Tôi nghiêm túc. Em đâu có bạn trai đúng không?”
“Tôi—”
Cô vừa mở miệng thì cảm giác có ai ở gần, quay lại thì thấy Chu Đình Tắc không biết từ lúc nào đứng ngay cửa ban công, nhìn thẳng vào mình.
Câu “Tôi có người thích rồi” lập tức nghẹn lại.
Cô chưa chuẩn bị để nói thẳng trước mặt anh.
Bồ Lê ở đầu dây kia hỏi: “Em gì?”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Chu Đình Tắc đã thấp giọng:
“Đưa anh.”
Theo phản xạ, cô đưa điện thoại.
Anh áp máy lên tai, giọng trầm, thản nhiên:
“Cô ấy sắp có bạn trai rồi.”
Không khí im bặt.
Bồ Lê khẽ nghiến răng: “Anh là ai?”
“Chu Đình Tắc. Và Bồ tổng, hôm nay cuối tuần, có chuyện công việc thì để ngày thường bàn sẽ hợp lý hơn.”
Bồ Lê cười lạnh: “Tôi nhớ không nhầm thì anh với Eva cũng chỉ là đối tác?”
“Anh nhớ không đủ chính xác.”
Chu Đình Tắc liếc sang cô, bình thản:
“Tôi không chỉ là đối tác, mà còn là người theo đuổi cô ấy.”
Bồ Lê nghẹn lại, rồi bật cười mỉa:
“Người theo đuổi thôi. Cô ấy đâu chỉ có mỗi mình anh theo đuổi.”
Chu Đình Tắc chỉ gật nhẹ:
“Đúng. Eva đủ xuất sắc để có nhiều người thích. Nhưng…”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong, “Phần lớn đều biết điều.”
“Ý anh là tôi không biết điều?” Giọng Bồ Lê hằn học. “Anh lấy tư cách gì nói vậy? Người theo đuổi thôi, chưa phải bạn trai. Cô ấy đồng ý chưa? Cô ấy nói thích anh chưa?”
Tuy đoán được giữa hai người kia có gì đó mập mờ, nhưng anhta tin Chương Uẩn Nghi sẽ không lừa mình.
Cô đã nói là không có bạn trai, vậy nghĩa là họ vẫn chưa ở bên nhau.
Chỉ cần chưa ở bên nhau, anh ta vẫn còn cơ hội.
Từ sau khi từ Nam Thành trở về, Bồ Lê đã âm thầm tìm hiểu.
Anh ta biết Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc chỉ là quan hệ hợp tác bình thường.
Anh ta cũng hỏi mấy người quen biết cả hai, ai cũng bảo trước đây họ chẳng ưa gì nhau, gần đây mới đỡ hơn, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
Vậy nên, Bồ Lê tự tin là mình vẫn còn cửa thắng.
Những câu hỏi vừa rồi anh ta ném ra, Chu Đình Tắc hơi khựng lại, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì từ lúc anh lấy điện thoại đến giờ vẫn im lặng – Chương Uẩn Nghi bỗng mở miệng, không đầu không cuối:
“Đúng vậy.”
Bồ Lê và Chu Đình Tắc đồng loạt sững lại.
Ánh mắt Chu Đình Tắc sáng lên, nhìn cô, nhẹ lắc đầu, ý bảo lúc này đừng nói.
Nhưng Chương Uẩn Nghi chẳng thèm để ý.
Cô đưa tay kéo tay đang cầm điện thoại của Chu Đình Tắc lại gần mình, áp vào tai, giọng trong trẻo:
“Tổng giám đốc Bồ.”
Cô nói thật rõ ràng, vừa nói cho Bồ Lê, vừa nói cho Chu Đình Tắc nghe:
“Tôi thực sự có ý với tổng giám đốc Chu. Còn có một câu tổng giám đốc Chu vừa nói sai rồi — anh ấy không phải người theo đuổi tôi.”
Cô từng chữ một khẳng định:
“Là tôi đang theo đuổi anh ấy. Tôi thích anh ấy.”