Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 52

Không ngoài dự đoán, câu nói ấy lập tức dỗ được Chu Đình Tắc vui trở lại.

Khóe môi anh khẽ nhếch, trả lời Chương Uẩn Nghi không hề khách sáo:
“Bạn trai em cũng nghĩ vậy.”

Cô bật cười vì bị anh chọc:
“Không ngờ Tổng giám đốc Chu lại là kiểu người này.”

“?”

“Tự luyến.”

Anh mỉm cười:
“Đúng vậy.”

Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cố ý trêu anh:
“Anh biết trên mạng có một câu nói không?”

“Câu gì?”

“Đàn ông chỉ đẹp trai nhất khi… họ không nghĩ mình đẹp trai.”

Câu này khiến Chu Đình Tắc thoáng nghi hoặc.

Anh trầm ngâm vài giây rồi hỏi:
“Vì sao lại rút ra kết luận như vậy?”

Mình trông thế nào, chẳng phải bản thân là người rõ nhất sao?

Câu hỏi của anh khiến Chương Uẩn Nghi hơi khựng lại.

Cô cũng không biết phải trả lời sao.

Bỗng dưng, cô nhận ra có lẽ Chu Đình Tắc… “bắt trend” không được nhanh lắm.

Nghĩ vậy, cô chỉ đơn giản giải thích sơ qua lý do đằng sau câu nói đang lan truyền kia.

Nghe xong, anh gật gù:
“À, thì ra là vậy.”

“Ừ, chỉ là lời đùa vui của mọi người thôi.”

Cô không trò chuyện thêm, vì còn việc phải làm, nên kết thúc cuộc nói chuyện khá chóng vánh.

Trước giờ cơm trưa, Chương Uẩn Nghi hẹn Caroline ăn cùng.

Hai người xuống nhà hàng ở tầng trệt trung tâm thương mại. Chưa kịp mở miệng, Caroline đã nhìn thấu:
“Có việc nhờ chị à?”

“…”

Câu hỏi quá thẳng thắn khiến cô chẳng còn lý do để quanh co. Cô nói thật:
“Bộ phận nhân sự đã báo với chị về tình hình phỏng vấn hôm nay chưa?”

Nghe thế, Caroline mỉm cười:
“Muốn giữ cả ba người?”

“… Dạ” Chương Uẩn Nghi gật đầu, “nhưng một cô gái trong đó, em định sẽ trao đổi thêm với cô ấy.”

Caroline ngẩng mắt:
“Trao đổi thế nào?”

“Em muốn sắp xếp cô ấy sang bên nghiên cứu thị trường,” Chương Uẩn Nghi nói, “tính cách, hình ảnh, khả năng ăn nói của cô ấy… đều hợp để phát triển bên đó hơn.”

Tư Duy vốn có phòng nghiên cứu thị trường. Cô cảm thấy cô gái ấy hợp làm mảng khảo sát hơn là ở lại bộ phận mình. Chương Uẩn Nghi có mềm lòng, nhưng không mù quáng.

Phần lớn thời gian, cô vẫn sẽ phân tích tổng hợp dựa trên tình hình thực tế của ứng viên.

Nếu ai thật sự hợp với bộ phận của mình, tương lai có thể phát triển tốt, cô sẽ sẵn sàng phá lệ giữ lại. Nhưng nếu cảm thấy công ty có vị trí khác thích hợp hơn và bên đó cũng đang thiếu người, cô sẽ đề nghị ứng viên sang chỗ phù hợp nhất để phát huy.

Caroline nhìn cô:
“Em chắc chứ?”

“Trực giác,” cô đáp, “tất nhiên, nếu cô ấy kiên quyết muốn ở lại bên em thì cũng được. Nhưng em nghĩ ở bên nghiên cứu thị trường, con đường của cô ấy sẽ rộng mở hơn.”

Đó là quyết định cô đưa ra sau khi xem lại hồ sơ, đối chiếu với phần thể hiện trong buổi phỏng vấn.

Caroline gật đầu:
“Vậy hỏi thử. Nếu cô ấy đồng ý, để bên nghiên cứu thị trường dẫn dắt cô ấy.”

“Vâng.” Cô mỉm cười, “Cảm ơn chị C.”

Caroline khẽ liếc cô, cười:
“Không cần cảm ơn. Chị hiểu ý em. Nếu hôm nay là chị ngồi trong phòng phỏng vấn, chị cũng sẽ quyết định giống hệt.”

Nói rồi, Caroline cảm khái:
“May mà công ty mình không quá lớn, tuyển vài người không cần qua từng tầng hội đồng.”

Chương Uẩn Nghi cười:
“Em lại thấy công ty mình cũng lớn rồi.”

Ý là… lớn nhưng không rối ren vì quá nhiều lãnh đạo, hội đồng.

Việc tuyển dụng coi như chốt xong.

Ăn trưa xong về lại công ty, cô nhờ HR liên hệ ứng viên, hỏi ý kiến về việc sang bên nghiên cứu thị trường.

Buổi chiều, HR báo lại:

Ứng viên ấy không có ý kiến gì. Cô ấy nói chỉ cần được vào Tư Duy là được, dù ở PR hay marketing cũng sẽ nỗ lực làm tốt.

Chương Uẩn Nghi mỉm cười:
“Được rồi, em biết rồi. Cảm ơn chị.”

Chị Từ bên HR cười:
“Cô sinh viên mới tốt nghiệp ấy phải cảm ơn em mới đúng.”

Cô khẽ đáp:
“Em chỉ cho cơ hội, quan trọng là cô ấy có muốn hay không.”

Trò chuyện vài câu, cô tạm gác chuyện này sang một bên.

Buổi chiều, cô lại gặp Hồ Hiểu Sướng để trò chuyện. Nhưng tấm thẻ kia cô ấy vẫn không nhận.

Hồ Hiểu Sướng nói, ca phẫu thuật của mẹ mình, kể cả điều trị hóa trị sau đó, bệnh viện đã thông báo… được một mạnh thường quân hỗ trợ.

Hằng năm, bệnh viện luôn có những người vừa giàu vừa giàu lòng nhân ái, âm thầm quyên góp. Mẹ Hồ Hiểu Sướng tuy không đủ điều kiện để nhận viện trợ theo quy định của quỹ, nhưng khoản tài trợ ẩn danh này thì không bị giới hạn.

Nói đến đây, Hồ Hiểu Sướng hơi ngượng ngùng:
“Ban đầu chị còn tưởng là em với chị C giúp, nên hỏi bác sĩ.”

Bác sĩ ngơ ngác, hỏi lại hai cái tên ấy là ai. Rồi mới khẳng định, họ không thể tiết lộ tên người quyên góp, nhưng chắc chắn… không phải hai người mà cô ấy vừa nhắc.

Chương Uẩn Nghi hơi bất ngờ, nhướng mày:
“Thế thì tốt quá.”

Hồ Hiểu Sướng gật đầu:
“Chị cũng không ngờ mình may mắn như vậy.”

Chương Uẩn Nghi khẽ vỗ vai cô ấy, dịu giọng nói: “Người tốt sẽ được báo đáp thôi.”

Hồ Hiểu Sướng mỉm cười nhẹ nhõm, nhét lại chiếc thẻ vào tay cô: “Vì thế, Uẩn Nghi, thẻ này chị không thể nhận nữa. Việc chữa trị của mẹ chị giờ không còn lo lắng, những chuyện khác chị sẽ tự tìm cách.”

Cùng lắm thì vất vả vài năm, chỉ cần làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, Hồ Hiểu Sướng tin rằng mọi thứ rồi sẽ tốt lên.

Chương Uẩn Nghi hiểu rõ cô ấy là người tự trọng và mạnh mẽ.

Đã có người lo khoản chi phí lớn, cô cũng không ép buộc thêm, chỉ dặn dò: “Được, nhưng nếu cần gì vẫn phải nói ra nhé.”

Hồ Hiểu Sướng gật đầu: “Chị sẽ nói. Cảm ơn mọi người.”

Nói chuyện xong, Chương Uẩn Nghi liền kể lại tình hình cho Caroline.

Caroline cũng hơi bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói khi nhân viên mới vào thì mỗi ngày cố gắng sắp xếp cho Hồ Hiểu Sướng chút thời gian để chăm sóc mẹ và con.

Chương Uẩn Nghi rất đồng tình với đề nghị này, nói sẽ tự điều phối ổn thỏa.

Xong xuôi, cô tiếp tục xử lý công việc.

Gần hết giờ làm, cô nhận được phản hồi phương án từ phía Thuận Hưng, nhưng không mấy hài lòng.

Cô mở email ra, chống cằm suy nghĩ một lát, rồi nhắn tin hỏi bên họ cụ thể là chỗ nào chưa ổn.

Phía đối tác trả lời: “Tổng giám đốc Bồ thấy chưa đủ. Không nói chi tiết, chỉ bảo hy vọng bên Tư Duy có thể đưa thêm vài phương án để so sánh.”

Câu trả lời quá chung chung, nhưng Chương Uẩn Nghi cũng không tiện nói thêm.

Cô nghĩ vài giây rồi đáp: “Được, không vấn đề gì. Tôi sẽ làm thêm vài phương án, gửi cho Tổng giám đốc Bồ sớm nhất có thể.”

Đối phương hỏi: “Có thể gửi trước giờ làm việc ngày mai không?”

Chương Uẩn Nghi điềm tĩnh trả lời: “Được.”

Bao nhiêu năm đi làm, kiểu khách hàng “khó chiều” như Tổng giám đốc Bồ, cô đã gặp không ít.

Từ sau cuộc gọi lần trước, cô và anh ta không liên lạc lại. Vốn dĩ hai người chẳng thân thiết, nếu không phải vì anh ta mời cô làm khảo sát thì mối quan hệ cũng chỉ là thuần túy bên A – bên B.

Tổng giám đốc Bồ là sếp, đáng ra người cô làm việc trực tiếp phải là bộ phận PR của Thuận Hưng.

Hiện tại, việc trao đổi với đúng đầu mối của họ mới là quy trình bình thường.

Nhìn bản phương án bị trả lại, Chương Uẩn Nghi hít sâu một hơi, rồi lại tập trung vào chỉnh sửa.

Cô phân tích số liệu, thiết kế lại khung quảng bá, bận rộn suốt cả buổi chiều.

Khi Chu Đình Tắc gọi điện, cô đã ngồi lì ở bàn làm việc cả buổi, chỉ rời đi lúc vào nhà vệ sinh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ. Cô không nhìn màn hình hiển thị, nhấc máy luôn: “Alo, xin chào, ai đấy ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai: “Bạn trai em đây.”

“…”

Chương Uẩn Nghi hơi sững người, liếc sang màn hình, rồi bật cười: “Ồ, vậy xin hỏi bạn trai tìm em có việc gì thế?”

Chu Đình Tắc hỏi khẽ: “Bận lắm à?”

“Cũng hơi bận,” cô đáp, “Có phương án phải sửa, hôm nay chắc phải làm thêm giờ.”

“Khoảng tới mấy giờ?”

“Không chắc,” Chương Uẩn Nghi nói, rồi liếc đồng hồ, “Không ngờ đã sáu rưỡi rồi.”

“Ừ. Tối em định ăn gì?”

“Lát nữa xem đã. Nếu trợ lý chưa về thì em nhờ cô ấy mua hộ phần cơm mang lên.”

Chu Đình Tắc im lặng, nhưng cũng hiểu mức độ bận rộn của cô.

Anh nghĩ một lát rồi nói: “Được, xong việc thì báo anh một tiếng.”

Khóe môi cô khẽ cong: “Dạ.”

Cúp máy, cô lại quay vào làm việc.

Mải mê đến mức quên luôn chuyện nhờ mua cơm. Đến khi cảm giác đói ập tới, đã hơn tám giờ tối.

Cô đứng dậy, bước ra cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài.

Vẫn còn vài đồng nghiệp đang làm thêm giờ.

Thấy cô, Lư Tĩnh Mạn lên tiếng: “Xong việc rồi à?”

Cô lắc đầu: “Chưa đâu.”

Thật sự là hết ý tưởng rồi.

Cô cầm điện thoại, hỏi mấy người đang làm việc: “Mọi người ăn tối chưa?”

“Mọi người ăn rồi,” mấy đồng nghiệp trả lời, “Chị Eva chưa ăn à?”

Chương Uẩn Nghi “ừ” một tiếng, mỉm cười: “Lúc đầu chưa thấy đói.”

Lư Tĩnh Mạn liếc cô đầy bất mãn: “Không đói cũng phải ăn lót dạ chứ. Cô quên lần trước mình đau dạ dày thế nào rồi à?”

Chương Uẩn Nghi bật cười: “Không quên.”

Cô giơ điện thoại lên: “Giờ tôi đi ăn đây, có cần mua gì không?”

“Không ạ.” Mọi người đồng thanh.

Chương Uẩn Nghi mỉm cười: “Được rồi, mọi người làm xong thì về sớm nhé. Ngày mai vẫn phải đi làm, việc gì không gấp lắm thì để mai xử lý.”

Cô vốn không phải kiểu lãnh đạo thích nhân viên làm thêm giờ, trái lại, cô hy vọng mọi người không cần tăng ca thì càng tốt. Nhưng do tính chất công việc, việc tránh tăng ca là rất khó.

Mọi người hiểu phong cách làm việc của cô, biết cô thật sự không muốn bắt ai thường xuyên ở lại.

Lư Tĩnh Mạn gật đầu: “Biết rồi, tôi sẽ trông chừng họ. Bọn tôi cũng tính làm xong bản đề xuất này rồi về.”

Chương Uẩn Nghi: “Ừ.”

Căn dặn xong, ý tưởng cho phương án quảng bá đang bế tắc, cô xuống lầu, định ghé quán cà phê gần công ty mua một ly rồi kiếm chút gì ăn.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng phải thức trắng đêm hôm nay.

Hơn tám giờ tối, khu văn phòng vẫn còn khá đông người trong quán cà phê.

Cô bước vào, gọi một ly cà phê mang đi.

Do dự một lúc, cô quyết định vẫn ăn cơm nắm.

Vì dạo gần đây Chu Đình Tắc ngày nào cũng mang bữa sáng đến, cô đã mấy hôm không ăn cơm nắm rồi.

Chương Uẩn Nghi rẽ sang cửa hàng tiện lợi 24h gần công ty.

Giống lần trước, giờ này cơm nắm vị cô thích gần như hết sạch, chỉ còn lại vài loại có vẻ không ngon lắm.

Cô tiện tay lấy một cái, mang ra quầy.

“Có muốn hâm nóng không?” nhân viên hỏi.

Cô gật đầu: “Có, cảm ơn.”

Nhận cơm nắm đã nóng, cô cảm ơn lần nữa rồi rời cửa hàng.

Ngoài cửa có hai chiếc bàn ăn, cô chọn bàn xa cửa hơn, ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, lấy điện thoại ra định vừa ăn vừa lướt mạng tìm cảm hứng.

Cơm nắm đã bớt nóng, cô vừa định bóc thì màn hình điện thoại sáng lên là cuộc gọi từ Chu Đình Tắc.

Không hiểu sao cô lại thấy hơi chột dạ, liếc cơm nắm trong tay mấy giây mới nghe máy: “Dạ?”

Giọng anh vang lên: “Xong việc chưa?”

“… Chưa. Anh cũng chưa tan làm à?”

“Tan rồi,” anh đáp, “gọi hỏi em thôi.”

Cô “ồ” một tiếng: “Vậy anh—”

Chưa kịp nói hết câu, anh đột ngột hỏi: “Tối ăn gì?”

Câu hỏi khiến cô càng chột dạ.

Cô cúi mắt nhìn cơm nắm ba giây, đưa tay gãi mũi, ậm ừ: “Ăn linh tinh chút thôi.”

“Hửm?”

Cô giả vờ lảng sang: “Anh thì sao?”

“Chưa ăn.”

“?”

Cô ngạc nhiên: “Sao lại chưa ăn? Chẳng phải tan làm rồi à?”

“Giờ anh chuẩn bị ăn.”

Cô gật gù: “Vậy anh ăn đi, em phải làm tiếp đây.”

Nói xong, đầu dây bên kia im lặng.

Cô ngạc nhiên nhìn màn hình: “Không cúp máy à?”

Giọng trầm trầm vang lên: “Đồ nói dối.”

“…”

Cô ngây ra: “Gì cơ?”

Ngay sau đó, tiếng anh càng gần hơn.

Gió tối thổi tới, mùi hương quen thuộc ùa vào, giọng anh vang lên rõ ràng hơn: “Hơn nữa còn là đồ nói dối đáng thương.”

Cô giật mình ngẩng đầu, nhìn người bất ngờ xuất hiện trước mặt, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Chu Đình Tắc ngồi xuống đối diện, cúp máy, lấy chiếc điện thoại từ tai cô đặt lên bàn.

“Sao? Mới nửa ngày không gặp, bạn gái không nhận ra bạn trai rồi à?”

“…”

Cô bừng tỉnh, nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại đến đây?”

Anh liếc cô, không trả lời.

Cô khẽ cụp mắt, lí nhí: “Ý em là… em tan làm muộn lắm.”

Cô không muốn anh phải đợi, sợ làm mất thời gian của anh.

Anh khẽ gật: “Anh biết.”

Đảo mắt nhìn quanh, anh đặt túi đồ mang theo lên bàn, hỏi: “Ăn ở đây hay mang về công ty?”

Cô sững lại, rồi mới nhận ra: “Anh còn về nhà nấu cơm à?”

“Ừ.”

Cô chết lặng, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Cô chưa từng nghĩ, sau một ngày bận rộn, anh vẫn về nhà nấu một bữa rồi mang sang cho cô.

“Hửm? Ăn ở đây?” Anh khẽ gõ trán cô, hỏi nhỏ.

Cô hoàn hồn, mím môi: “Em… đợi chút.”

Nếu chỉ mình cô ăn thì không sao, nhưng có anh ở đây, cô lại thấy không nỡ.

Điều này khiến cô thấy anh thật thiệt thòi.

Nghĩ vậy, cô cúi đầu nhắn tin cho Lư Tĩnh Mạn:
Chương Uẩn Nghi: “Mọi người về hết chưa?”

Lư Tĩnh Mạn: “Rồi, vừa ra khỏi thang máy, sao thế, còn việc gì cần tôi làm à?”

Chương Uẩn Nghi: “Không, các cô cứ về đi, nhớ chú ý an toàn.”

Lư Tĩnh Mạn: “Biết rồi, cô cũng đừng làm việc đến quá muộn nhé.”

Cất điện thoại, cô nhìn sang Chu Đình Tắc, đôi mắt sáng lấp lánh đề nghị:
“Hay là lên văn phòng em ăn nhé?”

Các đồng nghiệp trong bộ phận đều đã về hết, giờ này mà dẫn Chu Đình Tắc lên văn phòng chắc cũng không vấn đề gì.

Những đồng nghiệp làm thêm giờ không nhiều; vào cuối hoặc đầu tháng sẽ có người ở bộ phận tài chính, còn lại hầu như là bộ phận của Chương Uẩn Nghi và bộ phận thị trường.

Tuy nhiên, hai bộ phận này giờ giấc làm việc khá linh hoạt, đến muộn thì về muộn, đến sớm thì về sớm.

Dĩ nhiên, nếu công việc chưa xong thì vẫn phải ở lại.

Hai người đi thẳng tới văn phòng của Chương Uẩn Nghi, không gặp ai dọc đường.

Khi dẫn Chu Đình Tắc vào phòng mình, Chương Uẩn Nghi khẽ thở phào, đóng cửa lại rồi quay sang người đàn ông cao lớn kia, khẽ nói:
“Anh cứ ngồi thoải mái nhé.”

Đây là lần đầu tiên Chu Đình Tắc tới văn phòng cô.

Anh là khách hàng lớn của công ty, có chuyện gì thì bên Chương Uẩn Nghi sẽ đến công ty anh để báo cáo, chứ anh không qua đây.

Phòng của Chương Uẩn Nghi không lớn, nhưng được bài trí rất ấm áp và dễ chịu.

Có một chiếc sofa đôi, một bàn trà chữ nhật, chắc thỉnh thoảng cô sẽ ăn uống hoặc bàn công việc ở đây.

Bên kia là bàn làm việc, ghế văn phòng, một tủ tài liệu và một tủ nhỏ đựng đồ lặt vặt.

Chu Đình Tắc chưa vội ngồi xuống mà hỏi:
“Ăn ở đâu?”

Cô nghĩ một lúc:
“Chắc ở bàn làm việc, bàn trà không tiện lắm.”

Bởi cô thì có thể ngồi xếp bằng trên thảm trước bàn trà, nhưng Chu Đình Tắc thì khó tại chân anh dài quá.

Hai người đi tới bàn làm việc, Chương Uẩn Nghi dọn bớt đồ sang một bên.

Xong xuôi, cô nói:
“Ngồi thôi.”

Anh nhìn chiếc ghế cô vừa kéo ra, cười:
“Anh ngồi ghế này à?”

Cô gật đầu.

Đó là ghế văn phòng của cô, loại rất êm và thoải mái.

Anh cũng không khách sáo, ngồi xuống ngay.

Chương Uẩn Nghi ngồi ở chiếc ghế khác, chờ anh mở hộp cơm.

Vừa mở nắp, mùi thơm đậm đà lan ra, khiến bụng cô sôi lên.

Cảm giác như mình có thể ăn hết… nửa con bò.

Thấy dáng vẻ nuốt nước bọt của cô, Chu Đình Tắc vừa thương vừa buồn cười.

Anh đưa đũa cho cô, giọng trầm:
“Ăn trước đi.”

Cô không khách sáo, gật đầu “Ừm” rồi cúi xuống ăn ngay.

Ăn được mấy miếng, cô ngẩng đầu nhìn anh:
“Bạn trai này.”

Nghe cách gọi ấy, anh hơi nhướn mày:
“Hửm?”

“Tay nghề anh lại tiến bộ rồi.” Cô nghiêm túc nói.

Khóe môi anh cong nhẹ:
“Vậy thì ăn nhiều vào.”

Cô mỉm cười:
“Tất nhiên.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Chương Uẩn Nghi nhân tiện xin lỗi, nói mình không cố ý giấu anh — cô không định lừa, chỉ là hơi chột dạ.

Tối nay cô quên bảo trợ lý mua cơm nắm, lúc đó cũng chưa thấy đói.

Vì cô chịu giải thích, anh cũng không so đo nữa.

Cơm nắm kia cuối cùng được Chu Đình Tắc ăn hết để khỏi lãng phí.

Ăn xong, anh dọn dẹp, cô phụ giúp.

Xong xuôi, anh hỏi còn bao nhiêu việc chưa làm.

Cô thở dài:
“Kẹt rồi, chưa nghĩ ra được.”

“Liên quan đến mảng nào?”

Cô nhìn anh, mắt long lanh:
“Anh muốn giúp em nghĩ à?”

Anh liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt:
“Em muốn không?”

“Muốn chứ.” Cô cười tươi, “Em cầu còn chẳng được nữa là.”

Anh đưa tay nhéo nhẹ vành tai cô, giọng chậm rãi:
“Đưa anh xem em viết gì rồi.”

Về mảng quảng bá, anh không chuyên bằng cô, nhưng có thể góp ý từ góc nhìn của người ngoài.

Cô lập tức mở đề án đã gửi cho công ty anh, rồi cả bản chỉnh sửa buổi chiều cho anh xem.

Anh suy nghĩ một lúc, góp hai ý kiến.

Cô ghi lại, ngẫm nghĩ rồi ngẩng lên:
“Em có ý tưởng rồi.”

Anh nhường ghế:
“Ừ.”

Cô ngồi xuống, chuẩn bị tập trung, bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn anh:
“Có lẽ em phải làm đến nửa đêm, anh…”

Anh nhướng mày, giọng trầm thấp:
“Anh sao?”

Cách anh nhìn khiến cô biết, nếu bảo anh về thì anh sẽ thật sự… “nói chuyện” với cô cho ra lẽ.

Ánh mắt họ giao nhau.

Nhịp tim cô hơi nhanh, môi mím lại, khẽ nói:
“Anh có muốn qua sofa nghỉ một lúc không, em xong rồi về cùng?”

Nghe vậy, anh xoa đầu cô, chậm rãi đáp:
“Anh nghe theo sắp xếp của giám đốc Chương.”

Bình Luận (0)
Comment