Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 76

Mấy lời vừa rồi của giáo sư Đoạn khiến cả ba người đều bật cười.

Chu Lý Đàn còn cố tình phụ họa, nghiêng đầu hỏi:
“Thật sao?”

Đoạn Yến Hà đáp ngay:
“Tất nhiên rồi.”

Ông khẽ mỉm cười, gật gù, đưa mắt nhìn về phía Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc, ánh mắt hiền hòa mà nghiêm trang:
“Chúc mừng hai đứa.”

Hai người đồng thanh:
“Cảm ơn bác ạ.”
“Cảm ơn bố ạ.”

Vào phòng khách ngồi xuống, ánh mắt giáo sư Đoạn lại rơi trên chiếc nhẫn trên tay Chương Uẩn Nghi, tấm tắc khen:
“Lần này mắt nhìn của nó cũng không tệ.”

Chu Đình Tắc cứng người, không nhịn được mà nhỏ giọng biện bạch:
“Giáo sư Đoạn, con vẫn luôn có mắt nhìn tốt mà.”

Đoạn Yến Hà liếc anh một cái:
“Có à?”

Rõ ràng bà chẳng nhớ.

Anh nghẹn lời, đành im lặng, cũng không so đo thêm.

Bốn người chuyện trò một lát, rồi cũng đến giờ cơm trưa.

Ăn xong, giáo sư Đoạn như sực nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi:
“Tin vui này, có muốn báo cho bà nội bên kia biết một tiếng không?”

Chu Đình Tắc suy nghĩ vài giây, chưa kịp mở miệng thì Chương Uẩn Nghi đã nói:
“Hay tối nay chúng ta đến nhà bà ăn cơm luôn?”

“Ngày mai đi cùng với bố mẹ thì hơn.” giáo sư Đoạn liền đưa ra lời mời “Tối nay thôi, để ông bà còn có chút chuẩn bị.”

Chu Đình Tắc cong môi cười:
“Chuẩn bị gì cơ ạ?”

“Chuẩn bị đón Uẩn Nghi chứ còn gì.” Đoạn Yến Hà liếc mắt sang con trai, “Lần đầu tiên con bé đến, tất nhiên phải có đôi chút chuẩn bị từ trong lòng cho đến ngoài mặt.”

Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Thật ra không cần phiền phức thế đâu ạ, cứ như bình thường là được rồi ạ.”

“Không sao. Họ biết chừng mực.” Bà dịu giọng trấn an, “Hôm nay hai đứa cứ thoải mái, mai hãy sang nhà ông bà nội ăn cơm.”

Ông bà ngoại của Chu Đình Tắc thì đang đi du lịch nước ngoài, nên Tết này không có cơ hội gặp mặt.

Không đến thăm được, nhưng một cuộc gọi là cần thiết.

Sau khi sắp xếp việc mai sang nhà ông bà nội, giáo sư Đoạn lại dặn Chu Đình Tắc phải gọi điện cho ông bà ngoại, báo tin vui này.

Chương Uẩn Nghi tuy chưa chính thức gặp ông bà nội hay ông bà ngoại của anh, nhưng từ lâu đã biết đến sự tồn tại của họ.

Có lần Chu Đình Tắc gọi điện cho ông bà, còn hỏi cô rằng: “Ông bà muốn xem ảnh em, có được không?” Sau đó, cô cũng từng nói chuyện đôi câu với họ qua điện thoại.

Vì vậy, chuyện ngày mai sang gặp mặt, cô không hẳn lo lắng. Nhưng nói là chẳng hồi hộp gì, thì cũng không đúng.

Dù sao, đó cũng là chuyện của ngày mai, chẳng cần quá sớm mà băn khoăn.

Nói chuyện với giáo sư Đoạn xong, Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi chợp mắt, cô lập tức gửi tin nhắn báo tin vui cho Chung Linh.

Chung Linh đáp lại cả một hàng emoji ngón tay cái.

Chương Uẩn Nghi bật cười, gõ:
“Đợi mày nghỉ ngơi xong thì mình cùng đi ăn nhé.”

Chung Linh: “Không thành vấn đề.”

Chương Uẩn Nghi: “Lúc đó mang cả Đàm Hành theo chứ?”

Chung Linh: “…Để xem đã.”

Chương Uẩn Nghi: “Sao thế?”

Chung Linh: “Không chắc anh ấy có thời gian.”

Chương Uẩn Nghi: “Mày thử hỏi đi, chắc chắn cậu ấy sẽ thu xếp được thôi.”

Chung Linh nghĩ một chút: “Đến lúc đó hẵng hay.”

Ngủ trưa một lúc, hai người bị Mạnh Tuy thúc giục ra ngoài, hẹn gặp ở quán cà phê gần nhà.

Tết Nguyên đán, quán mở cửa chẳng được bao nhiêu, đường phố cũng vắng vẻ, trong quán lại càng thưa khách.

Khi Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc đến, Mạnh Tuy đã ngồi chờ sẵn.

Thấy hai người, anh ấy cũng không khách sáo, chỉ gật đầu với Chương Uẩn Nghi, nói thẳng:
“Chúc mừng.”

Cô mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn tổng giám đốc Mạnh.”

Anh ấy hơi nhướng cằm:
“Ngồi đi, muốn uống gì?”

Hai người gọi mỗi người một ly cà phê nóng.

“Cậu đến bao giờ rồi?” Chu Đình Tắc hỏi người đối diện.

Mạnh Tuy đáp:
“Nửa tiếng trước.”

Chu Đình Tắc nhướng mày:
“Sao, chạy thoát ra được à?”

Mạnh Tuy: “…”

Chương Uẩn Nghi nghe không hiểu lắm ẩn ý giữa hai người, liền hỏi:
“Vì sao lại phải chạy?”

Chu Đình Tắc nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong cong:
“Anh quên chưa nói với em, sếp Mạnh nhà ta cũng đâu tránh khỏi được nạn bị người lớn giục cưới.”

Chương Uẩn Nghi: “…”

Mạnh Tuy: “…”

“Vậy hôm nay tổng giám đốc Mạnh bị sắp xếp đi xem mắt à?” cô nhìn sắc mặt anh ấy, hỏi thẳng.

Mạnh Tuy nghẹn lại, cau mày:
“Eva.”

“Vâng, anh nói đi.”

“Em đừng có học cái thói xấu của Chu Đình Tắc.” Mạnh Tuy nghiêm nghị nhắc nhở.

Hai người kia nhìn nhau cười không nhịn được.
“Thế thì đúng là vậy rồi hả?”

Chu Đình Tắc gật đầu chắc nịch:
“Chính xác.”

Không đấu lại được, Mạnh Tuy thở dài bất lực:
“Có thể đừng bàn cái này không?”

“Sao lại không?” Chu Đình Tắc cố tình trêu “Hôm nay đối tượng xem mắt là ai thế?”

Mạnh Tuy làm lơ, lạnh nhạt đổi chủ đề:
“Thôi bỏ chuyện số phận hôn nhân của tôi đi. Hai người thì sao?”

Chương Uẩn Nghi ngẩn ra:
“Bọn em thế nào?”

Anh ấy hất cằm ra hiệu:
“Đã cầu hôn rồi, tính bao giờ làm đám cưới?”

Cô thoáng sững sờ. Chu Đình Tắc liếc sang, khẽ nói:
“Nghe Uẩn Nghi quyết.”

Cô hoàn hồn, suy nghĩ một lát mới đáp:
“Còn phải xem công việc thế nào đã.”

Thật ra, cô chưa hề kịp tính đến chuyện hôn lễ. Buổi cầu hôn mới diễn ra buổi sáng, vậy mà buổi chiều đã bàn chuyện cưới hỏi, đúng là hơi nhanh quá. Nhưng nghĩ kỹ, lại thấy cũng hợp tình hợp lý.

Chiều hôm đó, ba người ngồi trong quán cà phê tán chuyện suốt hai tiếng. Nếu không phải Mạnh Tuy nhận được điện thoại từ nhà thúc giục, anh ta suýt nữa còn định theo hai người về Chu gia ăn chực, tránh phải đối diện với gia đình. Nhưng bất đắc dĩ, anh chỉ có thể thở dài, tách ra trước.

Khi chia tay, ba người hẹn nhau sẽ tụ tập một bữa trước ngày bắt đầu công việc, coi như tiệc nhỏ bạn bè.

Quán cà phê cách nhà họ Chu không xa, đi đến cũng là đi bộ, nên lúc về, hai người cũng thong thả tản bộ cho tiêu cơm.

Trên đường, Chương Uẩn Nghi khoác tay anh, hơi im lặng.

Chu Đình Tắc ngó cô mấy lần, thấy cô vẫn mải suy nghĩ mà không nhận ra, đành mở lời:
“Em đang nghĩ gì thế?”

“Em nghĩ đến chuyện hôn lễ.” cô nói thẳng.

Anh không bất ngờ, khẽ cụp mắt nhìn cô, ngẫm vài giây rồi đáp:
“Đừng tạo áp lực cho mình, chuyện này không cần vội.”

Nghe vậy, cô cố tình giơ tay lắc lắc trước mặt anh, trêu chọc:
“Không vội? Vậy có phải tổng giám đốc Chu chỉ cầu hôn cho vui, chứ thật ra không định cưới em chứ gì?”

Anh nhìn cô, chẳng hề nổi giận, chỉ nghiêm túc nói:
“Không phải.”

Rồi anh thật lòng giải thích:
“Anh chỉ sợ em thấy áp lực thôi.”

Anh cảm nhận được buổi cầu hôn khiến cô bất ngờ, còn chuyện cưới xin thì cô càng chưa chuẩn bị. Anh không muốn ép cô. Với anh, Uẩn Nghi đã ở bên mình, cô muốn khi nào đăng ký, khi nào tổ chức hôn lễ, hay thậm chí không tổ chức, anh đều chấp nhận, đều tôn trọng quyết định của cô.

“Em đùa thôi mà.” Chương Uẩn Nghi ngước nhìn anh, ánh mắt dịu dàng “Em không đến nỗi căng thẳng đâu, chỉ là hơi bất ngờ.”

Anh gật nhẹ, tỏ ý hiểu:
“Vậy thì để thêm một thời gian nữa, rồi mình bàn tiếp.”

Cô khẽ cười:
“Được.”

Hôm sau, khi đến nhà ông bà nội Chu Đình Tắc, không biết có phải do anh đã báo trước hay không, mà ông bà chẳng hề hỏi gì về chuyện cưới xin, chỉ khen cô hết lời, lại vui vẻ kể cho cô nghe đủ chuyện thú vị hồi nhỏ của anh.

Hồi bé, cha mẹ anh – Đoạn Yến Hà và Chu Lý Đàn – đều là bác sĩ, công việc bận rộn triền miên, ca trực nối tiếp, phẫu thuật chẳng ngừng, nên anh phải gửi về nhà ông bà nội nuôi. Trước khi vào tiểu học, phần lớn thời gian anh sống với ông bà.

Nhà ông bà có một khu vườn nhỏ, bà nội rất mê hoa, trồng đủ loài. Một lần, cậu bé Chu Đình Tắc mải chạy theo một con chó hoang mới nhặt về, làm giẫm đổ hoa của bà.

Đó là lần đầu tiên ông nội đánh anh.

Nhắc lại chuyện này, Chu Đình Tắc vẫn ra vẻ vô tội:
“Là con chó làm hỏng hoa mà.”

Hai cụ thương con chó quá, chẳng nỡ đánh nó, thế là chỉ còn biết “xử” anh thôi.

Chương Uẩn Nghi nghe mà cười nghiêng ngả:
“Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó anh với ông nội lại trồng lại cả một vườn hoa,” Chu Đình Tắc kể, “để bà đỡ buồn, buổi tối hai ông cháu còn ở ngoài vườn chăm lại từng luống, con chó nhỏ phạm lỗi cũng ngoan ngoãn nằm bên cạnh, chẳng dám chạy lung tung nữa.”

Chương Uẩn Nghi khẽ gật đầu. Đến lúc chỉ còn hai người, cô mới dè dặt hỏi:
“Con chó mà anh từng mang về nuôi… bây giờ không còn nữa à?”

Chu Đình Tắc hiểu ngay ý cô, chỉ “ừ” khẽ một tiếng, rồi vòng tay ôm lấy eo cô:
“Nó đi rồi… lúc anh học cấp hai.”

Con chó vốn đã lang thang mấy năm ngoài đường. Khi ông bà đưa nó về, bác sĩ đã bảo sức khỏe nó không tốt, bệnh vặt triền miên, tuổi thọ chắc cũng chẳng dài.

Anh khi đó còn nhỏ, nhưng cũng biết sinh mệnh vốn ngắn dài bất định.
Bố mẹ đều là bác sĩ, anh lại thường ra vào bệnh viện, chứng kiến bao lần sinh tử. Vậy nên khi có nó ở nhà, cả gia đình đều hết mực yêu thương chăm sóc.

Chương Uẩn Nghi lặng lẽ rúc vào ngực anh, giọng thì thầm:
“Sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc đến?”

Chu Đình Tắc khẽ đáp:
“Họ không nhắc, thì anh cũng tự nhủ phải quên đi.”

“Thật không?”
Rõ ràng cô chẳng tin.

Anh hơi dừng lại, cúi xuống hôn lên môi cô:
“Anh lừa em thôi.”

Nuôi bao nhiêu năm trời, làm sao mà quên được. Chỉ là anh cố tình không nghĩ đến, để lòng bớt nhói hơn mà thôi.

Cô như hiểu ra, im lặng một lúc rồi khẽ hỏi:
“Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện nuôi thêm một con khác không?”

“Không,” anh trả lời dứt khoát.

Anh không phải kiểu người cần tìm chỗ gửi gắm tình cảm để xoa dịu nỗi buồn. Có người mất thú cưng sẽ nuôi thêm một con tương tự, coi như để bù đắp, để nhớ thương có nơi đặt xuống.
Cách ấy cũng hay, giúp lòng nhẹ đi phần nào.

Nhưng anh thì không.
Không phải anh không đau, mà vì anh vốn bướng bỉnh.
Hơn nữa, từ ngày nhận nuôi nó, anh đã hứa, cả đời này chỉ có một mình nó thôi. Lời đã nói, phải giữ cho trọn.

Chương Uẩn Nghi gật đầu, không hỏi thêm.

Cô ôm lấy anh, dịu dàng thì thầm:
“Sau này có em bên cạnh anh rồi.”

Chu Đình Tắc không đáp, chỉ siết chặt cánh tay đang ôm lấy mình thêm một chút.

Sau khi thăm ông bà, mồng ba Tết, hai người lại trở về nhà riêng.

Nhà họ Chu lúc này khách khứa quá nhiều: người đến chúc Tết viện trưởng Chu, người đến cảm ơn giáo sư Đoàn, hết lượt này tới lượt khác.

Dù bố mẹ anh nói chẳng cần khách sáo, nhưng đã đến tận cửa thì cũng không thể khước từ.

Về đến nhà riêng, hai người bàn nhau đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng ngoại ô. Họ ở lại hai ngày, vừa ngâm suối vừa nghỉ ngơi, đến mồng sáu mới trở về.

Tối hôm ấy, Mạnh Tuy lập tức kéo một group chat lớn, bàn chuyện tụ tập hôm sau.
Chu Đình Tắc chỉ bảo:
“Các cậu cứ quyết địa điểm, tôi bao hết.”

Chương Uẩn Nghi không có ý kiến, cô vốn dễ tính, đi đâu cũng được.

Nhìn điện thoại báo tin nhắn tới tấp, cô bỗng nhớ ra điều gì, quay sang nhìn anh:
“Em… quên nói với anh một chuyện.”

Anh ngẩng đầu:
“Chuyện gì?”

Cô vừa định ngồi xuống cạnh, đã bị anh kéo lại, đặt thẳng lên đùi mình.

Chương Uẩn Nghi giật mình, nửa dở khóc dở cười:
“Anh làm gì thế?”

Anh nghiêng mắt, hôn nhẹ lên má cô:
“Nói thế này.”

“…”

Cô nhìn tư thế của cả hai, vừa bất lực vừa buồn cười.

Thế này thì sao mà nói chuyện nghiêm túc được chứ.

Sau vài giây im lặng, cô tựa vào ngực anh, khẽ thì thầm:
“Hôm đó… em có chút lảng tránh chuyện kết hôn, anh còn nhớ không?”

“Không phải lảng tránh,” anh chỉnh lại lời cô, “chỉ là chưa đến lúc bàn thôi.”

Cô bật cười, khóe môi cong cong:
“Cũng gần như thế cả.”

Ngẩng lên nhìn anh, cô ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Thật ra… em không phải sợ kết hôn.”

Ánh mắt anh dịu dàng dõi theo cô:
“Em cứ nói đi.”

Nếu là chuyện anh giải quyết được, anh nhất định sẽ làm.

Cô mím môi, ngập ngừng mãi mới khẽ hỏi:
“Anh… có thích trẻ con không?”

Anh sững lại một thoáng, rồi chợt hiểu vì sao cô băn khoăn.
Khẽ cười, anh cúi xuống chạm trán cô:
“Nếu là con của chúng ta, anh chắc chắn sẽ thích.”

Vì đó là kết tinh tình yêu của anh và em.

Cô khẽ “ồ” một tiếng, đang định nói thêm thì anh đã tiếp lời:
“Nhưng mà—”

“Gì cơ?” Cô ngước mắt nhìn anh.

Anh siết vòng tay ôm lấy cô, nghiêm túc nói:
“Anh vẫn thích vợ sắp cưới của anh hơn.”

Tác giả có lời muốn nói:
Tương lai một bé họ Chu: “Ba ơi ba, người ba thương nhất là ai?”
Chu tổng: “Đừng hỏi mấy câu làm con buồn như vậy. Người ba thương nhất chỉ có mẹ con thôi.”
Bé họ Chu: “… Mẹ ơi mẹ, người mẹ thương nhất là ai?”
Uẩn Nghi: “Là con…”
Bé họ Chu: “Yeahhhh—”
Uẩn Nghi: “… và cả ba con.”

Bình Luận (0)
Comment