Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 75

Hai người trao nhau một nụ hôn thật dài.

Khi tách ra, đôi mắt Chương Uẩn Nghi đã đỏ lựng.
Chu Đình Tắc nâng gương mặt cô lên, khẽ bật cười: “Nếu để bạn bè thấy cảnh này, họ lại tưởng anh bắt nạt em mất.”

Chương Uẩn Nghi chớp mắt, mỉm cười:
“Cũng may chẳng có ai.”

Chu Đình Tắc ôm lấy cô, chậm rãi nói:
“Anh cũng từng nghĩ có nên gọi bác sĩ Chung với mọi người tới không.”

“Vậy sao anh không gọi?” Chương Uẩn Nghi nghiêng đầu, hiếu kỳ.

Anh cười giải thích:
“Lần đầu đưa em đến đây, anh muốn để em quen thuộc trước đã. Căn nhà này là để dành cho em, anh muốn em là người đầu tiên biết và đặt dấu ấn ở đây, rồi sau đó mới mời bạn bè đến.”

Hơn nữa, anh hiểu Chương Uẩn Nghi vốn không thích quá ồn ào.
Sinh nhật còn được, chứ nếu cầu hôn mà có nhiều người, cô nhất định sẽ ngại, thậm chí khó xử.

Nghe xong, Chương Uẩn Nghi gật gù, khẽ nói:
“Đợi hết kỳ nghỉ, mình có thể mời họ một bữa cơm.”

Chu Đình Tắc khẽ lắc đầu:
“Có lẽ chẳng cần đợi lâu thế đâu.”

Cô chớp mắt:
“Ý anh là sao?”

“… Mạnh Tuy biết kế hoạch hôm nay của anh.”

“Ồ,” khóe môi Chương Uẩn Nghi khẽ cong, “chắc lát nữa anh ấy sẽ hỏi thăm nhỉ?”

“Có lẽ thế.”

Quả nhiên, ngay lúc hai người trò chuyện, điện thoại Chu Đình Tắc rung lên – là tin nhắn của Mạnh Tuy: “Thế nào thế nào? Thành công chưa?”
“Chắc không có vấn đề gì chứ? Thành công rồi thì nhớ báo ngay cho tôi, đừng để tôi chờ sốt ruột!”

Đọc xong, Chương Uẩn Nghi không nhịn được bật cười:
“Anh Mạnh còn hồi hộp hơn cả anh.”

Chu Đình Tắc nhướng mày:
“Vậy để anh gọi thử cho cậu ta nhé?”

“Được đấy.” Cô gật đầu, vẫn cười.

Chu Đình Tắc liền bấm gọi. Khi chờ kết nối, anh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhếch môi:
“Đừng vội lên tiếng.”

Chương Uẩn Nghi vừa hiểu ý thì bên kia đã bắt máy.

“Alô! Thành công chưa?” giọng Mạnh Tuy gấp gáp, còn cố hạ thấp âm lượng.

Chu Đình Tắc cố tình ậm ừ:
“Cái này… nói sao nhỉ…”

“?”

Mạnh Tuy sững người, cau mày:
“Nói sao là sao? Đừng nói là Eva thấy đột ngột quá? Hay cô ấy chưa sẵn sàng? Hoặc là… cô ấy vốn không muốn kết hôn?”

Thực ra, lúc Chu Đình Tắc chia sẻ ý định cầu hôn, Mạnh Tuy cũng từng nhắc nhở: “Có nhanh quá không? Hai người mới yêu chưa đầy một năm đã muốn kết hôn rồi á?”

Chu Đình Tắc khi ấy chỉ đáp: “Bọn tôi đã quen nhau gần ba năm rồi. Yêu một người có thể gắn bó cả đời, đâu cần tính bằng số năm hẹn hò.”

Lúc này, chưa để anh kịp nói thêm, Mạnh Tuy đã vội vàng an ủi:
“Không sao, lần này chưa thành thì còn lần sau. Chỉ cần Eva không thẳng thừng từ chối, là vẫn còn cơ hội. Dù cô ấy không muốn kết hôn, thì ở bên nhau cả đời cũng đâu tệ—”

Chữ “tệ” chưa kịp dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười trầm thấp của Chu Đình Tắc.

“Sếp Mạnh, cậu thấy đó, tôi còn chưa nói gì.”

“…”

Mạnh Tuy lập tức phản ứng lại – hóa ra “nói sao nhỉ” không phải vì thất bại, mà là vì thành công quá rồi, không biết nên chia sẻ thế nào.

Nghĩ tới việc bản thân vừa rồi còn thao thao khuyên nhủ, anh nghẹn một nhịp, rồi nghiến răng:
“Chu Đình Tắc!”

“Cậu cầu hôn thành công còn bày đặt giả vờ trầm mặc, có phải quá đáng không?”

Chu Đình Tắc bật cười, bất đắc dĩ:
“Cậu nói xem, lúc nào tôi tỏ ra thất bại chứ?”

“Rõ ràng có!”

“…”

Anh đành lắc đầu, “Sếp Mạnh, cậu nói cho công bằng chút đi.”

“Thôi, cúp máy đi!”

“Uẩn Nghi đồng ý rồi,” Chu Đình Tắc nghiêm túc thông báo, “chúc mừng chúng tôi đi chứ.”

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi Mạnh Tuy hừ nhẹ:
“Đưa máy cho Eva, tôi muốn nói với cô ấy vài lời.”

Chu Đình Tắc mỉm cười, nhìn sang Chương Uẩn Nghi:
“Cậu ấy muốn nói với em.”

Cô nhận lấy điện thoại, dịu dàng nói:
“Tổng giám đốc Mạnh ạ.”

“… Chúc mừng năm mới.” Giọng anh ấy chậm rãi, rồi tiếp:
“Chúc mừng hai người. Mong hai người luôn hạnh phúc.”

Khóe môi Chương Uẩn Nghi khẽ cong, liếc nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng đáp:
“Cảm ơn anh nhiều.”

“Không có gì. Những lời khách sáo tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ cần cô nhớ: Chu Đình Tắc là người đáng để cô dành cả đời. Ở bên cậu ấy, mỗi ngày của cô sẽ thêm ý nghĩa.”

Nghe vậy, lòng cô dâng lên niềm cảm động khó nói.

Cô nhìn Chu Đình Tắc, khẽ nói:
“Anh yên tâm, tôi sẽ làm được.”

Nói đôi câu, cô trả lại điện thoại. Chu Đình Tắc nói thêm vài lời, sau đó cúp máy.

Anh nhìn cô, nhắc:
“Mạnh Tuy rủ chúng ta trưa nay ăn cơm, em có muốn đi không?”

“Nhưng chẳng phải trưa nay mình về nhà ăn sao?”

“Vậy chiều ra ngoài dạo nhé?”

“Được.”

Nói xong, Chu Đình Tắc gợi ý:
“Muốn lên lầu xem thử không?”

Chương Uẩn Nghi lập tức gật đầu:
“Có chứ!”

Ngôi nhà có bốn tầng, trong đó một tầng hầm thiết kế làm khu giải trí, phòng tập, kho chứa và cả tủ rượu.

Tầng hai mang đậm phong cách Pháp, cổ điển mà thanh nhã, đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Đứng ở ban công tầng hai, nhìn xuống khu vườn nhỏ, Chương Uẩn Nghi mỉm cười bảo:
“Chỗ này mà uống rượu thì tuyệt.”

Chu Đình Tắc nhếch môi:
“Đang muốn uống à?”

“Có một chút.” Khi cô vui, thường sẽ thèm nhấp môi vài ngụm rượu.

Anh khẽ cười:
“Được, tối nay anh sẽ uống cùng em.”

Chương Uẩn Nghi khẽ đáp: “Được.”

Hai người cùng nhau dạo hết lầu hai rồi lầu ba. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Chương Uẩn Nghi vang lên – là cuộc gọi từ giáo sư Đoạn, hỏi bao giờ hai người về nhà, trưa có ăn ở nhà không.

Cô trả lời: “Bọn con về ngay, nửa tiếng nữa sẽ tới.”

Trên đường quay về, Chương Uẩn Nghi mới chợt nhớ ra, nghiêng đầu hỏi Chu Đình Tắc:
“Anh đưa em đến đây, giáo sư Đoạn có biết không?”

Anh đáp:
“Họ biết căn nhà này, nhưng không biết là hôm nay.”

Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Ngay cả bố mẹ mà anh cũng không nói sao?”

Chu Đình Tắc liếc nhìn cô, cố tình trêu:
“Ừm. Anh sợ nếu cầu hôn thất bại, mà họ lại biết, thì giờ này em chẳng còn mặt mũi nào theo anh về nhà nữa.”

Anh không muốn cô chịu bất kỳ áp lực nào. Dù khả năng đó gần như không có, anh vẫn không muốn mạo hiểm, càng không muốn khiến cô bối rối.

Nghe thế, Chương Uẩn Nghi bật cười khúc khích:
“Vậy lát nữa về, coi như tặng họ một bất ngờ nhé?”

Chu Đình Tắc gật đầu.

Sau đó, anh nhập một địa chỉ trên bản đồ.

Chương Uẩn Nghi thoáng nhìn, ngạc nhiên:
“…Không về nhà ngay sao?”

“Phải ghé lấy hoa đã.” Anh cười, “Đáng lẽ sáng nay anh đưa em đi cùng, nhưng lại sợ em đoán ra, thế thì còn gì gọi là bất ngờ nữa.”

Cầu hôn, phải có quà là căn nhà, có nhẫn kim cương, có chân tình, và dĩ nhiên… cũng không thể thiếu hoa.

“Ồ…” Chương Uẩn Nghi hơi ngạc nhiên, “Em không nghĩ Tết mà vẫn có tiệm hoa mở cửa đó.”

Anh khẽ mỉm cười:
“Anh hỏi trước rồi, đã đặt từ sớm.”

Khi hai người đến nơi, Chu Đình Tắc ôm ra hai bó hoa.
Một bó rất lớn, là loài hồng coup de coeur mà Chương Uẩn Nghi yêu thích; bó còn lại là hoa phối hợp nhiều loại, nhìn ấm áp và rực rỡ.

“Bó này tặng giáo sư Đoạn à?” Chương Uẩn Nghi hỏi.

Anh gật đầu:
“Không thể quên bà ấy được.”

Cô mỉm cười:
“Em hoàn toàn đồng ý.”

Khi họ về đến nhà, giáo sư Đoạn vừa bước ra cửa:
“Về rồi—”

Câu nói còn chưa kịp hết, bà đã thấy trên tay Chương Uẩn Nghi ôm hoa, rồi lại nhìn bó hoa trong tay Chu Đình Tắc.

Đoạn Yến Hà chớp mắt, ánh mắt bất giác rơi xuống bàn tay của Chương Uẩn Nghi. Khi thấy chiếc nhẫn, đôi mắt bà bừng sáng, giọng tràn ngập vui mừng:
“Có phải… đúng như mẹ nghĩ không?”

Chương Uẩn Nghi lúc ấy mới chợt thấy xấu hổ, khẽ mím môi:
“…Có lẽ là vậy ạ?”

Đoạn Yến Hà vội nhìn sang Chu Đình Tắc.

Anh đưa hoa cho bà, nói thật rõ ràng:
“Mẹ, con đã cầu hôn Uẩn Nghi thành công rồi.”

Bà sững lại vài giây, rồi lập tức nhét hoa trả lại vào tay anh, nhanh nhẹn kéo tay Chương Uẩn Nghi, vừa dắt vào trong vừa nói:
“Vào nhà mau, ngoài này lạnh lắm.”

Bà vừa đi vừa liên tục hỏi:
“Nó cầu hôn con thế nào? Thằng nhóc này giấu giếm giỏi quá, chẳng hé lấy một lời, thành ra bọn ta chẳng chuẩn bị được quà gì cả…”

Trong lúc tuôn ra bao nhiêu câu hỏi, cuối cùng bà vẫn không kìm được mà hỏi điều quan trọng nhất:
“Uẩn Nghi, con đồng ý rồi chứ?”

“…”

Chu Đình Tắc vừa buồn cười vừa bất lực. Anh thật sự muốn nhắc bà giáo sư có chút lơ đãng này: bà đang nắm tay Uẩn Nghi, chẳng lẽ không nhận ra chiếc nhẫn trên tay cô sao? Nếu Uẩn Nghi không đồng ý, làm gì có chiếc nhẫn kia.

Chương Uẩn Nghi nghe vậy cũng phì cười, trong lòng lại thấy ấm áp. Cô hiểu rõ sự căng thẳng của giáo sư, cũng thông cảm cho niềm vui vỡ òa ấy.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười đáp:
“Con đồng ý rồi ạ.”

Cô làm sao có thể nỡ từ chối Chu Đình Tắc được chứ.

Giáo sư Đoạn mừng rỡ, vỗ nhẹ tay cô:
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy thì yên tâm rồi.”

Ngẩng đầu lên, bà thấy Chu Lý Đàn nghe tiếng động mà bước xuống lầu. Lập tức, bà không tiếc lời khen ngợi:
“Anh xem, con trai anh giỏi chưa, hôm nay cầu hôn Uẩn Nghi, lại còn thành công nữa.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu tổng: Vốn dĩ con vẫn luôn rất có bản lĩnh.
Giáo sư Đoạn: Nhưng chuyện này là bản lĩnh nhất.
Viện trưởng Chu: Chuẩn, chuẩn.

Ban ngày bận chút việc nên đăng muộn!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, hẹn gặp lại ngày mai, chúc ngủ ngon~ [thơm thơm]

Bình Luận (0)
Comment