Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người

Chương 17

Ba ngày sau, tại buổi đọc kịch bản.

Giang Mạt biết rằng vai diễn này không phù hợp với vị thế hiện tại của mình. Vì vậy ba ngày qua, cô không hề ra ngoài mà chỉ ở nhà chăm chỉ đọc kịch bản.

Hôm nay, để tránh bị người khác bàn tán rằng mình là “diễn viên đi cửa sau”, Giang Mạt quyết định đến sớm một tiếng.

Cô ngồi trong phòng đợi khoảng nửa tiếng, thì diễn viên đóng vai nữ phụ – Củng Ngữ Mộng – cũng đến.

Thời gian gần đây, Giang Mạt bị cuốn vào tâm bão dư luận, gần như không ai không biết đến cô, và Củng Ngữ Mộng tất nhiên cũng vậy.

Thấy Giang Mạt đã có mặt từ sớm, Củng Ngữ Mộng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chị Giang Mạt, chị đến sớm vậy sao?”

Giang Mạt đứng dậy, mỉm cười chào cô ấấy: “Em cũng đến sớm đấy thôi.”

Củng Ngữ Mộng ngồi xuống bên cạnh Giang Mạt, vui vẻ nói: “Em nghĩ mãi mới được nhận vai này nên đặc biệt đến sớm một chút. Không ngờ chị còn chăm chỉ hơn cả em.”

Giang Mạt khiêm tốn cười nhẹ: “Không đâu, chị cũng chỉ mới đến thôi, không quá sớm đâu.”

Hai người vừa không quen thân vừa chẳng xa lạ, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng trò chuyện về kịch bản để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

20 phút sau, mọi người bắt đầu lục tục kéo đến, cuối cùng cũng phá tan bầu không khí ngại ngùng.

Bùi Xuyên là người đến muộn nhất.

Giang Mạt liếc nhìn anh một cái, đúng lúc ánh mắt của Bùi Xuyên cũng rơi trên người cô.

Bốn mắt chạm nhau.

Ánh nhìn dừng lại trong chốc lát, Giang Mạt là người đầu tiên dời đi.

Bây giờ cô không thể nhìn thẳng vào Bùi Xuyên được. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung.

Đặc biệt là sau khi Lý Tuyết nói với cô một câu hôm qua: “Chị à, chị biết giai đoạn đẹp nhất của một mối tình là khi nào không? Một là khi chưa bắt đầu, hai là khi đã kết thúc. Chị và Bùi Xuyên, vừa hay lại đang ở trong giai đoạn đẹp nhất ấy.”

Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật viết về tình yêu đều lấy “người yêu cũ” làm trung tâm. Những tác phẩm đại bạo không ít, đủ để chứng minh trong lòng nhiều người, tình yêu cũ luôn là điều đáng để khao khát được hồi sinh.

Bùi Xuyên cũng giống như bao người khác, hy vọng tình cũ nối lại cũng là điều dễ hiểu thôi, nhỉ?

“Chúng ta bắt đầu nhé, từ nhân vật Hứa Dung Huyên.”

Lời nói của đạo diễn kéo Giang Mạt trở về thực tại.

Hứa Dung Huyên chính là tên nhân vật của cô trong kịch bản. Giang Mạt lập tức tập trung vào công việc, bắt đầu đọc thoại.

Buổi đọc kịch bản kéo dài suốt cả ngày, mọi người tùy tiện ăn cơm hộp vào buổi trưa. Đến chiều, chưa đến giờ ăn tối thì buổi họp cũng kết thúc, nên mọi người tự giải quyết bữa tối của mình.

Có người đề nghị cùng nhau đi ăn một bữa, nhưng hầu hết mọi người đều có việc riêng, thế nên buổi tụ tập cũng không thành.

Giang Mạt cũng cảm thấy mình vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc với kịch bản, cô đang lo nghĩ cách từ chối thì đúng lúc không cần phải bận tâm nữa.

Giang Mạt lái xe đến buổi họp nên cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Trùng hợp thay, Bùi Xuyên cũng đi về phía bãi đỗ xe.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, đến khi đứng trước xe của mình, Giang Mạt mới kinh ngạc phát hiện:

Xe của Bùi Xuyên lại đỗ ngay cạnh xe của cô.

Cô không nhịn được mà “Wow” lên một tiếng: “Đúng là trùng hợp thật đấy!”

Bùi Xuyên cũng mỉm cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, xem ra chúng ta… có duyên.”

Một câu nói thôi đã khiến Giang Mạt lại bắt đầu mơ mộng viển vông.

Thấy cô mở cửa xe nhưng không có ý định lên xe, Bùi Xuyên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Giang Mạt giật mình, ánh mắt hơi lảng đi nơi khác: “À, không có gì. Chỉ là đang nghĩ xem tối nay ăn gì thôi.”

“Thế đã nghĩ ra chưa?”

“Ừm…” Đương nhiên là chưa. Nhưng Giang Mạt tùy tiện bịa ra một câu: “Muốn ăn đồ nướng.”

Nghe vậy, Bùi Xuyên gật đầu “Trùng hợp thật, tôi cũng định tối nay ăn đồ nướng đây.”

“Định?”

“Đúng vậy.” Bùi Xuyên nói: “Hôm qua tôi đã muốn ăn rồi, nên đi siêu thị mua sẵn nguyên liệu. Nhưng đi siêu thị lâu quá, đến lúc về thì đã mười giờ đêm, không dám ăn nữa, nên định để tối nay.”

Giang Mạt gật đầu: “Thế thì đúng là… tâm linh tương thông thật.”

Bùi Xuyên “ừ” một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Vậy hay là… ăn chung nhé?”

“Hả?”

Giang Mạt ngạc nhiên đến mức thể hiện quá rõ ràng, khiến Bùi Xuyên không nhịn được mà khẽ bật cười.

Đây là lần thứ hai trong ấn tượng của Giang Mạt, anh nở nụ cười nhẹ nhàng với cô.

“Vừa hay cô cũng muốn ăn đồ nướng mà?” Bùi Xuyên nói: “Một mình tôi cũng ăn không hết, nên cùng ăn đi.”

“Ờ… được thôi.”

Lúc đồng ý, Giang Mạt chỉ nghĩ đơn giản là ăn một bữa cơm, không có gì to tát cả. Nhưng khi ngồi lên xe của Bùi Xuyên rồi, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.

Bùi Xuyên nói là anh đã mua nguyên liệu để nướng ở nhà, vậy chẳng phải… cô sắp đến nhà của Bùi Xuyên sao?!

Đúng lúc này, xe dừng lại ở ngã tư. Giang Mạt quay sang hỏi với vẻ lúng túng: “Đợi chút, ý anh là… chúng ta sẽ về nhà anh để ăn sao?”

“Đúng vậy. Sao thế, cô không thích đến nhà người khác à?”

“Không phải.” Giang Mạt cười gượng, “Tôi không ngại, chỉ sợ anh ngại thôi.”

Bùi Xuyên nghe vậy, chậm rãi trả lời: “Nếu tôi ngại thì đã không mời cô rồi.”

Đèn đỏ chuyển xanh, Bùi Xuyên hạ phanh tay, xe tiếp tục lăn bánh.

Giang Mạt còn định nói thêm điều gì đó, nhưng ánh mắt cô bỗng lướt qua một cửa hàng đồ ăn nhanh bên kia đường.

Cửa hàng này có bức tường kính lớn nhìn thẳng ra ngoài đường, nhờ vậy mà Giang Mạt có thể thấy rõ quang cảnh bên trong.

Cô nhìn thấy một cô gái ngồi bên trong ăn hamburger. Cô chưa từng gặp người đó bao giờ, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Giang Mạt thu ánh mắt lại, bất giác buột miệng: “Anh có nghĩ thế giới này rất nguy hiểm không? Liệu có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ, như là… bóng của một người bỗng nhiên sống lại, rồi nuốt chửng chủ nhân của nó?”

Bùi Xuyên nghe xong thì bật cười: “Gần đây cô định nhận một bộ phim huyền bí kỳ ảo nào đấy à?”

Ý anh là suy nghĩ của cô thật quá hoang đường.

Giang Mạt cũng cười theo: “Có lẽ vậy.”

Đến nhà Bùi Xuyên, Giang Mạt nhìn tòa biệt thự nhỏ có tường sơn màu trắng tinh, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Nơi này… cô đã từng đến rồi sao?

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Bùi Xuyên là bạn trai cũ của cô, hơn nữa họ đã yêu nhau từ thời đi học đến khi ra trường. Khoảng thời gian ấy đủ dài để cô từng đến nhà anh vài lần.

Bước vào biệt thự, cảm giác quen thuộc ấy càng lúc càng rõ rệt. Gần như ngay khi vừa vào cửa, ánh mắt của cô đã vô thức nhìn về căn phòng bên phải trên tầng hai.

Cửa phòng đóng chặt. Rõ ràng là cả bốn phòng trên lầu đều đóng cửa, nhưng không hiểu sao cô lại thấy căn phòng này có điều gì đó rất đặc biệt.

Biết nhìn chằm chằm vào phòng của người khác là không lịch sự, Giang Mạt chỉ nhìn một lúc rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Bùi Xuyên rửa tay xong liền đi thẳng vào bếp, lấy cho Giang Mạt một chai nước rồi nói: “Tôi vào bếp xử lý nguyên liệu trước, cô cứ ngồi nghỉ một lát, xem TV hay gì cũng được.”

“Vâng.”

Nhà bếp là kiểu mở, tiếng Bùi Xuyên bận rộn bên đó rất rõ ràng. Dù cô là khách, nhưng Giang Mạt vẫn cảm thấy ngồi chờ một mình thì không tiện lắm.

Vậy là cô cũng xắn tay áo, tham gia phụ giúp anh.

Chuẩn bị nguyên liệu cho món nướng không quá phức tạp. Chỉ cần thái thịt, rửa rau xà lách và vài thứ khác là xong.

Hai người làm việc khá nhanh, chưa đến nửa tiếng, họ đã ngồi ở hai đầu bàn ăn, bắt đầu nướng thịt.

Hai người cùng ăn cơm, không nói gì thì thật ngại ngùng, nhưng Giang Mạt lại không biết nên nói gì.

Đúng lúc cô còn đang lưỡng lự tìm chủ đề để mở lời, Bùi Xuyên đã chủ động bắt đầu: “Cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng ăn cơm không? Khi đó cũng giống như bây giờ, ngồi đối diện nhau ăn đồ nướng. Lúc ấy chúng ta vẫn chưa ở bên nhau. Tôi thích cô, nhưng cô lại không hề thích tôi, thậm chí còn chẳng nhận ra tình cảm của tôi. Cô chỉ xem tôi như một đàn em cùng câu lạc bộ kịch, suốt cả bữa ăn, chúng ta chỉ nói chuyện về kịch bản.”

Giang Mạt lặng lẽ nghe anh kể.

Vì đột nhiên mất trí nhớ, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về những chuyện này, cũng không biết nên phản ứng thế nào.

May mà Bùi Xuyên không hề chờ đợi câu trả lời từ cô. Anh dường như chỉ đang đắm chìm trong hồi ức của chính mình, tự mình kể lại.

“Sau đó chúng ta cùng tham gia một vở kịch. Trong buổi diễn có chút sự cố, một đạo cụ bất ngờ rơi xuống. Tôi đã chắn nó giúp cô, và cũng chính lúc đó cô mới nhận ra tình cảm của tôi.”

“Nhưng cô cũng chẳng làm gì cả. Cô còn giả vờ như không biết, rồi cố ý tránh xa tôi.”

“Có một lần, tôi không nhịn được nữa và đã tỏ tình với cô. Tận đến khoảnh khắc đó, những ảo tưởng trong lòng tôi mới hoàn toàn tan vỡ. Cô thực sự… chưa từng thích tôi, dù chỉ một chút.”

Giang Mạt chỉ coi đó là một câu chuyện và lặng lẽ lắng nghe. Đến đây, cô không kìm được tò mò hỏi: “Vậy cuối cùng thì… chúng ta đã bắt đầu yêu nhau như thế nào?”

Bùi Xuyên ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy những cảm xúc sâu đậm, mãnh liệt đến mức khiến Giang Mạt bỗng thấy nghèn nghẹn trong lòng.

Ánh mắt hai người giao nhau hồi lâu. Cuối cùng, Bùi Xuyên khẽ cười, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đôi mắt anh: “Có lẽ là vì mặt tôi dày quá. Tôi cứ quấn lấy cô không buông, cuối cùng cô không chịu nổi nên mới đồng ý thôi.”

Giang Mạt thực sự không ngờ, hóa ra chuyện tình cảm giữa cô và Bùi Xuyên lại là do anh theo đuổi cô trước.

Một người xuất sắc và có tiếng nói như Bùi Xuyên, cô cứ tưởng phải là mình theo đuổi anh lâu lắm mới được chứ.

Những kỷ niệm được gợi lại đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người. Cuộc trò chuyện sau đó trở nên tự nhiên và thoải mái hơn rất nhiều.

Thái độ của Bùi Xuyên với cô cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn. Tuy nụ cười vẫn hiếm hoi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Ăn xong cơm, có lẽ do giữa chừng đã uống chút rượu nên có thêm chút dũng khí, Giang Mạt không kìm được hỏi: “Bùi Xuyên, anh… tại sao lại tốt với tôi như vậy? Giữa hai chúng ta có rất nhiều chuyện không vui. Theo lý mà nói, anh nên ghét tôi mới đúng.”

Bùi Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm thấp:
“Anh cũng nghĩ mình nên ghét em. Anh cũng rất muốn ghét em, nhưng mà…”

Nói đến đây, Bùi Xuyên dừng lại, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô qua chiếc bàn ăn: “Anh không làm được.”

Giang Mạt không biết mình về nhà bằng cách nào. Sau khi nghe được câu trả lời đó, đầu óc cô cứ mơ hồ, đến lúc tỉnh táo lại thì đã đứng trước cửa nhà mình, còn Bùi Xuyên thì lịch sự chuẩn bị rời đi.

Giang Mạt đưa tay giữ lấy anh, Bùi Xuyên lập tức dừng bước, chờ cô nói gì đó.

Cô mỉm cười, cố gạt hết những suy nghĩ rối loạn trong đầu, rồi nhẹ nhàng dặn dò: “Về nhớ đi cẩn thận đấy. Với cả, em ngồi trong xe anh lâu vậy, có khi còn để lại mùi rượu. Anh nhớ mở cửa sổ cho thoáng, đừng để người ta nghĩ anh uống rượu lái xe nhé.”

Bùi Xuyên bật cười bất đắc dĩ: “Kiểm tra nồng độ cồn đâu phải như vậy. Yên tâm đi, anh không uống rượu, sẽ không ai oan uổng anh cả.”

“Vậy thì tốt.” Giang Mạt ngáp một cái, “Anh về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Em… thật sự không có gì muốn nói với anh à?”

Giang Mạt lắc đầu, coi như câu trả lời. Thực ra không phải cô không muốn nói gì, mà là đầu óc bây giờ không tỉnh táo, sợ mở miệng sẽ nói ra điều gì đó kỳ quặc hoặc mập mờ không nên nói.

Bùi Xuyên thoáng thất vọng, giọng anh thấp xuống: “Được rồi, vậy anh đi trước.”

Vài phút sau, tiếng đóng cửa vang lên. Bùi Xuyên đã rời đi.

Giang Mạt nằm trên sofa một lúc, cảm giác tỉnh táo hơn.

Cô chợt nhớ mình còn chưa tẩy trang. Nhân lúc còn chút sức lực, cô cố gắng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vừa đứng lên, cô vô tình liếc thấy một kiện hàng chưa mở đặt trên bàn trà.

Lạ thật? Bàn trà của cô lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa cô không nhớ có món hàng nào chưa kịp mở cả. Kiện hàng này… từ đâu mà có?

Giang Mạt ngáp thêm một cái, rồi lấy kéo từ ngăn kéo ra và mở kiện hàng.

Bên trong là một cuốn nhật ký cũ kỹ.

Cô mở ra xem, và nội dung bên trong khiến cơn chếnh choáng từ rượu của Giang Mạt biến mất hoàn toàn.

“Đừng tin những người xung quanh, bọn họ đều cùng một phe.
Đừng tin vào thiên tai hay tai nạn, chẳng có nguy hiểm nào cả.
Đừng tùy tiện bước vào bệnh viện, nhất định phải chuẩn bị kỹ trước khi đi.
Đừng nói mình có bệnh trong bệnh viện, bệnh viện không phải nơi để chữa bệnh.

Tôi và Bùi Xuyên không phải người yêu.
Tôi và Bùi Xuyên không phải thanh mai trúc mã.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn học.
Tôi và Bùi Xuyên không phải đồng nghiệp.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn bè.

Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.

Tôi tên là Giang Mạt, hãy giữ tỉnh táo.
Tôi tên là Giang Mạt, hãy giữ tỉnh táo.
Tôi tên là Giang Mạt, hãy giữ tỉnh táo.

Một luồng khí lạnh như xộc thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến Giang Mạt run lên, không nhịn được mà rùng mình một cái.

2735 words

Bình Luận (0)
Comment