“Củ sen* gì cơ?” Chu Trạch Chung hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì, anh nói giỡn bằng gương mặt lạnh như tiền: “Tìm nhầm rau rồi, tôi là bắp cải trắng.”
*Trong tiếng trung là từ ngẫu, ý Thi Dật là phối ngẫu tức bạn đời, còn Chu Trạch Chung hiểu thành ngẫu của củ sen.
“Vậy thì tốt quá, con heo nhỏ nhà tôi thích ủi bắp cải trắng nhất đấy.” Thi Dật cười tí tởn: “Em gái tôi đang ở thời kỳ quan trọng để phát triển cơ thể, đã thèm thì không thể không cho người ta ăn được, vì tương lai của đất nước, thế hệ chúng ta có nghĩa vụ phải hy sinh mà!”
Thi Dật có âm giọng khá lớn, dù không bật loa ngoài, Thi Uẩn ngồi cách đó chưa đầy một mét cũng nghe rõ mồn một.
Bàn về tầm quan trọng của việc có một ông anh biết điều, Thi Uẩn bị trói nằm trên ghế sô pha cười không khép được miệng.
Chu Trạch Chung cúp điện thoại, xoay người lại vừa hay thấy dáng vẻ hớn hở của cô.
Anh hơi nhíu mày, thở dài: “Em đến đây bằng cách nào?”
Lúc nãy khi bị cô nhào tới, ngoài mùi nước hoa của thiếu nữ, anh còn ngửi thấy mùi rượu.
Thi Uẩn chu môi, bình tĩnh nói: “Gọi một anh tài xế lái hộ.” Đọc Full Tại truyenggg.com
Gương mặt Chu Trạch Chung lạnh như tiền, giọng nói cũng lạnh như băng: “Bảo anh ta quay đầu xe lại đón em đi.”
Thi Uẩn tinh nghịch nháy mắt: “Chỉ có nước mới quay đầu (xoa dịu anh)*, còn em là một ngọn lửa đầy nhiệt huyết, thật sự không thể làm được điều đó.”
*Gốc là từ gē tóu - điệu hát, lấy từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Thi Uẩn chơi chữ, lái sang gē tou - anh, để đối đáp lại từ diào tóu - quay đầu của Chu Trạch Chung.
“Thế đã hạ nhiệt rồi thì còn có thể nồng nhiệt được nữa không?” Người đàn ông đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn thẳng vào mắt cô.
Đối với trẻ con mới học được ít chữ, đọc nửa chữ chắc chắn không sai, nên hồi nhỏ Thi Uẩn thường bị bạn học đổi tên thành Thi Ôn, gọi mãi rồi thành biệt danh.
Lời này của Chu Trạch Chung có hàm ý sâu xa, Thi Uẩn học chuyên ngành Văn học Trung Quốc đấy, dù là thói quen hay năng khiếu, cô đều có thể dễ dàng phân tích các bài văn rất tài tình.
Anh đang oán trách, lên án cô là “gái hư quay đầu là bờ”, cô hiểu ẩn ý của anh.
Nếu người đứng trước mặt là một cô gái dễ xấu hổ, chắc hẳn giờ phút này đã cúi đầu ngại ngùng.
Nhưng tuyệt vời thay, da mặt Thi Uẩn còn dày hơn cả tường thành.
“Cách trực tiếp và hiệu quả nhất để cấp cứu người bị hạ thân nhiệt là truyền hơi ấm qua cơ thể, giống như chúng ta vừa chồng lên nhau trên sàn ấy.” Đôi mắt cười của cô cong thành vầng trăng khuyết.
“Chỉ có điều…” Ánh mắt cô đảo lên đảo xuống đánh giá người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, cố ý dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Cởi hết quần áo, da kề da, mới mang lại hiệu quả tốt nhất.”
Chu Trạch Chung đứng bật dậy đi ra sau ghế sô pha, che miệng ho khẽ: “Hai lựa chọn, một là anh đưa em về nhà, hai là em sang phòng ngủ phụ.”
Giọng anh có hơi mất tự nhiên, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn vành tai trắng như ngọc của anh đã ửng đỏ.
Thi Uẩn không nhịn được phì cười: “Em chọn anh đưa em đến phòng ngủ phụ.”
Mặc dù cô vô lý chọn cả hai nhưng Chu Trạch Chung vẫn khoan dung.
Anh đanh mặt lại ngồi xổm trước mặt cô, đôi bàn tay to hiện rõ các khớp xương bắt đầu cẩn thận tháo chiếc cà vạt sẫm màu đang trói cổ tay cô.
Lớp chai mỏng trên đầu ngón tay ấm áp cọ vào làn da mang lại cảm giác ngứa ngứa, hệt như kiến bò dọc theo đường vân da vào thẳng trái tim.
Ngay trước khi tháo nút thắt chết trên cổ tay, Chu Trạch Chung giữ chặt cô đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Không được động đậy.”
Thi Uẩn sững người, có vẻ tình hình hiện tại hơi kích thích thì phải? Đọc Full Tại truyenggg.com
Nếu cô nhớ không nhầm, đêm giao thừa năm nay, khi cô buộc chiếc cà vạt màu đỏ là quà năm mới quanh mắt anh, rồi cúi người gặm cắn xương quai xanh của anh trong bóng tối, anh cũng đã nói câu tương tự.
Có lẽ Chu Trạch Chung cũng nhớ ra chuyện này, anh không cho Thi Uẩn cơ hội trêu chọc, gần như nửa kéo nửa lôi cô về phòng ngủ phụ.
Phòng ngủ phụ ở nhà có sự tồn tại rất thấp, chỉ khi hai người làm cho giường ngủ chính rối tung lên thì vai trò của nó mới được thể hiện rõ.
Thường thì lúc này, bảo mẫu Chu Trạch Chung sẽ tạm thời ném Thi Uẩn vào phòng phụ nghỉ ngơi, còn mình thì bắt đầu cần mẫn thu gom giường đệm đến phòng giặt.
Vì vậy căn phòng riêng này chỉ có duy nhất một chủ nhân là cái giường và mấy bộ chăn ga gối đệm để thay, ngoài ra không có vật dụng của con người.
Tất nhiên nếu ai kia khăng khăng muốn lấy vỏ chăn làm quần áo thì cái giường cũng không có ý kiến gì.
Nhưng may mắn thay, Thi Uẩn là người được voi đòi tiên, hiện tại vẫn chưa đạt nhu cầu của cô.
Chưa đứng trong phòng được nửa phút, Thi Uẩn đã chạy ra ngoài như mắc chứng tăng động.
Cô đứng trước cửa phòng chính, cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa theo quy luật.
Nghe thấy “chú thỏ con ngoan ngoãn” phiên bản giàu cảm xúc ngoài cửa, Chu Trạch Chung bất đắc dĩ lắc đầu, cầm bộ quần áo đã chọn đi ra sau cửa, hơi hé ra.
“Có chuyện gì?” Giọng anh rất bình tĩnh.
Thi Uẩn chớp mắt, hàng mi vừa dày vừa dài vẫy vẫy trông rất vô tội: “Em ở một mình sợ lắm.”
Chu Trạch Chung hờ hững: “Xin lỗi, anh sợ ở chung với em hơn đấy.”
“...” Thấy làm nũng thật sự không ăn thua, Thi Uẩn quyết định đêm nay tạm dừng đến đây, dù sao có chuyện gì cũng không nên vội vàng quá.
“Vậy để em vào lấy bộ đồ để thay nhé.” Cô duỗi ngón trỏ màu trắng xanh chỉ vào bên trong phòng.
Phòng chính có một tủ quần áo rất lớn, hết ba phần tư số đó là quần áo của Thi Uẩn.
Ngày chia tay, cô chỉ mang đi ba vali quần áo, những thứ còn lại vẫn bị bỏ lại ở đây.
Chu Trạch Chung đã đoán trước được nên tìm sẵn váy ngủ lụa rồi, nhưng anh lại quên mất nội y.
Thi Uẩn ngẩng đầu nhìn anh: “Phải chăng chỉ đàn ông mới cần phải mặc quần lót?”
Khu chung cư này chủ yếu là sinh viên và giáo viên thuê ở, diện tích căn hộ thường khá nhỏ, căn Chu Trạch Chung mua cũng vậy.
Trong nhà chỉ có một phòng tắm, cách phòng ngủ chính một bức tường.
Thực ra cách âm của ngôi nhà rất tốt nhưng khi Chu Trạch Chung nằm trên giường, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng nước rơi loáng thoáng làm nhịp tim anh cứ đập thình thịch.
Tiếng máy sấy tóc trầm đục vang lên khoảng sáu bảy phút mới dừng lại, hẳn lúc này tóc của Thi Uẩn đã khô được tám phần, nếu nắm một lọn trong lòng bàn tay thì vẫn còn hơi ẩm, Chu Trạch Chung nghĩ ngợi lung tung.
Cho đến khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng chó sủa đứt quãng xa xa, cuối cùng anh cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Khi Thi Uẩn tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, còn khoảng bốn mươi phút nữa là đến tiết đầu, lúc này Chu Trạch Chung đã ra ngoài đi làm từ lâu.
Từ đây đến lớp học chỉ mất khoảng năm phút đi bộ, thời gian hoàn toàn dư dả nên sau khi rửa mặt xong, Thi Uẩn vẫn ung dung vào bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn sáng.
Không ngoài dự đoán, chim mẹ đã dậy sớm đi kiếm ăn vẫn không quên để lại một phần ăn sáng cho chim con đang chờ mớm mồi ở nhà.
Trên bàn có một chiếc bánh mì tròn bagel kẹp bơ và một ly cà phê Americano đã tan đá.
Không cần hâm nóng, cầm lên là ăn được ngay, một bữa sáng phù hợp nhất cho mấy cô nàng vụng về trong sinh hoạt.
Thi Uẩn vừa ăn vừa cười, ý cười bên khóe môi xém lan đến tận đuôi mắt, cô lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn yêu mình.”
Ăn xong, cô mang đĩa và cốc đến bồn rửa chén, phân vân không biết nên bắt đầu bước tiếp theo như thế nào.
Rõ ràng là hai thứ này không thích hợp để cho vào máy rửa chén, mà rửa tay thì lại uổng phí dịch vụ chăm sóc tay đắt tiền mà cô vừa làm ở viện thẩm mỹ hôm qua quá.
Do dự một lúc, Thi Uẩn lập tức để ý đến đôi găng tay nhà bếp treo trên tường. Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô vừa kiễng chân định với lấy thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Trạch Chung truyền ra từ camera giám sát nơi góc tường.
“Cứ để đó, đừng động vào.”
Thi Uẩn đi đến dưới camera giám sát, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, cười tít mắt gửi một nụ hôn gió: “Yêu anh~”
Chu Trạch Chung nhìn cô gái xinh đẹp hoạt bát trên điện thoại, không nhịn được bật cười khẽ.
Vừa được chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng “đầy sát khí” của anh trong cuộc họp sáng, La Toàn rùng mình, thầm nghĩ: Tiêu rồi tiêu rồi, sếp lại sắp “xử” ai rồi.
Trong lúc nghĩ ngợi, Chu Trạch Chung bỗng thu lại nụ cười, nhìn anh ta nói: “Hôm nay Bùi Lương sẽ đi Nhật với tôi, cậu không cần đi nữa.”
Quả nhiên, lưỡi dao đang treo cuối cùng cũng rơi xuống cần cổ mỏng manh của mình.
La Toàn đau đớn nói: “Sếp Chu, tôi có chỗ nào không tốt, thực ra tôi có thể sửa đổi mà, anh đừng bỏ rơi tôi!”
Chu Trạch Chung hơi cạn lời: “Chiều nay ủy ban thành phố có một hội nghị thương mại, cậu tham dự thay tôi.”
Nghe thấy trọng trách quan trọng như vậy rơi xuống vai mình, La Toàn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Trạch Chung lại nói tiếp: “Ngoài ra, năm giờ bốn mươi lăm phút chiều nay ghé nhà tôi một chuyến.”
“Có tài liệu gì cần gửi sao sếp?” La Toàn tò mò hỏi.
Dù sao thì mốc thời gian này cũng quá chính xác.
Nhưng, câu trả lời lại khá bất ngờ.
“Không phải.” Anh lắc đầu: “Cần cậu làm một việc tốt thôi.”
“Việc gì ạ?”
“Nếu gặp phải người lang thang ở cửa nhà tôi thì hãy cho đối phương một miếng ăn.”