Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 12

Khi xách hai cái balo không đựng một quyển sách nào ra cửa nhà, Thi Uẩn do dự một lúc, cuối cùng vẫn đóng chặt cửa lại.

Cửa mới không có dấu vân tay của cô, khi cô rời đi thì sẽ không thể tự do ra vào căn phòng tình yêu này nữa. Nhưng để cửa khép hờ không phải chuyện đùa, dù sao thế giới này cũng có không ít kẻ xấu, không thể quá chủ quan được.

Cô cũng không bực tức về sự xa cách của Chu Trạch Chung, dù sao trước khi cánh cửa này được thay mới, cô cũng thường xuyên không tìm thấy chìa khóa cửa chính cũ, bị chặn ở khu vực công cộng bên ngoài cửa là chuyện thường xảy ra hai ba ngày một lần, cũng chẳng khác gì tình cảnh hiện tại của cô.

Huống chi cô vẫn có thể áp dụng ngón nghề truyền thống “ôm cây đợi thỏ” để cưỡng chế đột nhập vào nhà cơ mà.

Thi Uẩn ngân nga những giai điệu vui vẻ, nhân lúc đợi thang máy còn tiện tay lấy một cây bút kẻ mày từ trong túi ra, như thường lệ vẽ nguệch ngoạc lên thùng các-tông Chu Trạch Chung để trước cửa.

Khi tiếng “ding dong” báo hiệu thang máy đến vang lên, tác phẩm vĩ đại của Thi Uẩn vẫn đang ở giai đoạn kết thúc rất quan trọng. Tuy nhiên cô không gấp gáp, dù sao chó chê mèo lắm lông, cô bổ sung những nét bút dở dang vào tác phẩm công phu của mình thì có gì sai?

Thi Uẩn vội vàng phác họa ngón giữa đứng thẳng trên thùng các-tông bằng hai ba nét bút, không kịp dừng lại chiêm ngưỡng đã quay người chạy về phía thang máy đối diện cửa nhà.

Song, một bà cụ nhỏ thắt lưng còng đã chắn đường đi của cô.

Thi Uẩn nhận ra bà cụ, đây chính là tên cướp thùng các-tông khét tiếng trong khu chung cư chứ đâu.

Tuy cô vẽ bậy lên thùng các-tông là cố ý trút giận nhưng bị người ta bắt quả tang tại chỗ như này lại là chuyện khác.

Thi Uẩn hơi rợn tóc gáy, cô cúi đầu nghĩ cách làm sao để biến ngón giữa to đùng trên thùng các-tông thành hư không thì nghe bà cụ chủ động lên tiếng.

“Bà thích nhất là thu thập thùng các-tông nhà cháu đấy, đã chủ động để trước cửa, mỗi lần còn vẽ một lớp màu dày cộm giúp tăng trọng lượng, không biết lại có thể bán thêm được mấy xu nữa đây.”

“Có điều thời gian trước cháu đi du lịch hả? Lâu lắm rồi bà không thấy thùng các-tông nhà cháu sặc sỡ như thế này.”

Đến lần thứ ba phát hiện thùng các-tông vẫn nhạt nhẽo như thường, bà cụ đã vội vàng gõ cửa nhà Chu Trạch Chung, chất vấn anh tại sao không để đứa trẻ trong nhà thoải mái thể hiện cá tính.

Lúc đó Chu Trạch Chung vốn đã mất kiên nhẫn vì cô đơn, nên lạnh lùng hỏi: “Sao lại không cho? Người ta đã thoải mái bay nhảy đến thiên đường rồi.”

Trước đây bà cụ từng nghe nói nơi gần thiên đường nhất trên thế giới là Shangri-La, chưa kịp suy nghĩ đã khẳng định rằng đứa trẻ nhà này cũng hùa theo trào lưu đi Tây Tạng, hành trình này đúng là phải lâu một chút.

Thi Uẩn không muốn trò chuyện với bà cụ, chỉ miễn cưỡng cười gượng rồi chui vào thang máy.

Một giây trước khi cửa đóng lại, bà cụ hét với theo cô: “Lần sau đừng keo kiệt như vậy nhé, đã vẽ thì vẽ cả năm ngón cho trót!”

Thi Uẩn: “...”

Phép thuật không thể đánh bại phép thuật, nhưng tuyệt chiêu giả ngu lại có thể.

Đêm qua Thi Uẩn vội vàng theo đuổi tình yêu nên chẳng mang theo một cuốn sách cần dùng để lên lớp hôm nay.

Hôm qua trước khi cô đi ngủ đã thông báo khẩn cấp cho Thi Dật cho người mang đến sáng nay rồi, không ngờ người đến lại là Tiền Dư.

Tiền Dư đưa sách cùng với cái túi nhựa rách đựng nó cho Thi Uẩn, tò mò hỏi: “Tối qua cậu đi đâu vậy? Tớ vốn định tìm cậu đi hát karaoke, không ngờ lại vồ hụt, muốn gặp cậu một lần khó quá trời đất.”

Sau khi học xong bằng thạc sĩ “được bơm nước” ở Anh một năm, Tiền Dư về nước và vẫn đang trong tình trạng thất nghiệp, mỗi ngày không phải đang chơi thì cũng đang trên đường đi chơi.

Cái túi nhựa trong tay anh ta rõ ràng là món đồ quý giá của dì Vương ở nhà, mỗi ngày dì ấy đi chợ mua rau đều tiện tay mang về một ít bổ sung vào “bộ sưu tập”.

Thi Uẩn ghét bỏ ném cái túi nhựa đỏ còn ám mùi rau thơm vào thùng rác, nhăn mày nói: “Chẳng phải giờ gặp rồi đấy à, lần sau muốn gặp mặt thì nộp đơn xin trước đi, tớ bảo đảm cậu sẽ gặp được tớ.”

“Dạ!” Tiền Dư phối hợp quỳ gối trước mặt cô: “Nhưng ngài vẫn chưa trả lời tiểu nhân, đêm qua ngài đi đâu vui vẻ vậy?”

Thi Uẩn nhướn mày: “Tối qua cậu đến nhà tớ mà nhỉ? Thi Dật to mồm kia không nói cho cậu biết à?”

Ai cũng biết, Thi Dật là một cái túi tự khóa điển hình, bề ngoài trông có vẻ kín như bưng đấy, nhưng chỉ cần bên ngoài giật một cái là cái miệng đó chẳng giữ được gì nữa.

Tiền Dư dán lại gần cô, cười ẩn ý: “Anh ấy bảo cậu là chim công đang xòe đuôi.”

“Đồ cá muối, cậu có thể đừng cười nữa không?” Thi Uẩn chán ghét lùi lại hai bước: “Răng thưa quá, cười lên trông chẳng dễ thương chút nào.”

“Hơn nữa!” Cô nâng giọng, nhấn từng chữ: “Tớ là con gái! Sao mà xòe đuôi được?”

Tiền Dư nghĩ ngợi một lúc rồi cười hềnh hệch: “Không được à? Lúc tớ làm con gái cũng từng xòe đuôi mà.”

Hồi nhỏ Thi Uẩn toàn chạy theo Thi Dật chơi, là cô bé duy nhất trong nhóm bạn, cứ theo đám con trai leo trèo đào đất, trèo cây bắt chim, còn lái cả máy xúc.

Thi Kỳ Văn lo lắng con gái mình quá hoang dã, sợ tương lai cô sẽ trở thành thiếu nữ rừng rú đạt chuẩn nên quyết định xoay chuyển cục diện.

Từ khi Thi Uẩn sáu tuổi, cũng là lúc Thi Dật mười một tuổi, Thi Kỳ Văn bỗng nhiên bắt đám con trai này mặc váy đẹp chơi trò gia đình với Thi Uẩn vào mỗi buổi chiều chủ nhật.

Trước khi ý thức xấu hổ của tuổi dậy thì thức tỉnh, bọn con trai vì thấy vui nên đều rất hợp tác. Trong đám con trai, có người đóng vai chị gái, có người đóng vai mẹ, có người đóng vai em gái, nhưng chỉ có mỗi Thi Uẩn thắt cà vạt làm bố…

Tiền Dư cũng gia nhập nhóm bạn vào thời điểm đó.

Năm ấy bố mẹ anh ta vừa mới ly hôn, anh ta theo mẹ về nhà ngoại ở Thượng Hải, trở thành hàng xóm của nhà họ Thi.

Để nhanh chóng kết bạn, lần đầu xuất hiện Tiền Dư đã mặc váy chim công, biểu diễn một màn xòe đuôi khiến mọi người kinh ngạc.

Chỉ là hồi tưởng thôi mà vẫn thấy cay mắt, Thi Uẩn từ từ nhắm mắt lại.

“Lát nữa tớ còn có tiết, cuối tuần mời cậu đi sở thú xem công sau, hôm nay tạm dừng ở đây nhé.” Cô đuổi khéo người ta chỉ bằng vài câu.

Hôm nay Thi Uẩn chỉ có mỗi một tiết, cô rảnh rang cả buổi chiều nên tiện thể hẹn bạn đi xem bộ phim mới ra mắt.

Khi phim kết thúc mới hơn năm giờ một chút, mọi người rủ rê đi ăn hải sản ở nhà hàng lớn nhưng Thi Uẩn không định tham gia nữa: “Bạn trai đang đợi, tớ phải về nhà rồi.”

“Ối trời, đồ sợ chồng! Cậu đã hạ thấp địa vị phụ nữ của chúng ta rồi đấy!”

“Đừng nói thế, nếu người yêu tớ được một phần mười bạn trai Thi Uẩn, tớ sẽ buộc người ta vào thắt lưng của mình, sợ làm mất đó.”

Mấy người cười đùa trêu chọc, Thi Uẩn cong mắt cười: “Có lý, tớ sẽ đặt mua ngay một sợi dây.”

Khi Thi Uẩn chạy đến cửa nhà mới năm giờ rưỡi, còn cách giờ về nhà cố định của Chu Trạch Chung mười lăm phút.

Cô không có mật mã, không vào được cửa, nhưng vừa hay lại trúng ý định “ôm cây đợi thỏ” của cô.

Lướt hai video liên tiếp, thời gian vừa hay nhảy đến bốn mươi bốn phút, thang máy đối diện cũng đang ổn định đi lên từ tầng trệt.

Thấy vậy, Thi Uẩn lập tức cởi balo xuống ôm vào lòng, rồi dựa lưng vào tường, tạo dáng như một người lang thang.

Khi cửa thang máy mở ra, ánh mắt La Toàn chạm ngay với đôi mắt đỏ au của Thi Uẩn.

Anh ta suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng lên tiếng: “Cô Thi, cô bị đau mắt đỏ à?”

Đúng thời gian nhưng sai người, uổng công cô nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt kích thích đôi mắt yếu ớt rồi.

Thi Uẩn chán nản, đứng thẳng dậy hỏi La Toàn: “Chu Trạch Chung đâu? Sao anh ấy không tan làm?”

“Sếp Chu tan làm từ trưa rồi.” La Toàn dè dặt liếc nhìn cô: “Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là sếp đã hạ cánh ở Tokyo.”

Thi Uẩn tức giận dậm chân, đế giày chừng bốn hoặc năm xen-ti-mét đập xuống mặt đất nghe đùng đùng: “Anh ấy đi công tác mà không nói với tôi!”

“Đừng giận đừng giận, tôi cũng vừa mới biết thôi.” La Toàn cẩn thận dỗ dành bà cô tổ trước mặt, anh ta mở cửa an ninh mời: “Hay là cô vào ngồi một lát, tiện thể ăn bữa tối rồi hãy đi nhé?”

Sau khi nhận nhiệm vụ, La Toàn vẫn luôn suy nghĩ xem người lang thang trong lời Chu Trạch Chung là ai.

Trên đường đến, anh ta suýt nữa đã mang bà cụ nhặt mót dưới tầng về ăn tối, may mà lý trí đã kéo anh ta lại.

Đến khi nhìn thấy Thi Uẩn, IQ và EQ của anh ta đã hét toáng lên trong đầu: Chính là cô ấy! Chính là cô ấy! Chính là cô ấy! Người lang thang hoàn hảo không thể thay thế trong lòng Chu Trạch Chung!!!

Vì vậy, La Toàn đã xác định mục tiêu từ thiện hôm nay của mình.

La Toàn có mật mã cửa mà cô không có, Thi Uẩn càng tức hơn, cô bắt đầu châm chọc: “Anh nói đúng, tôi đúng là bị đau mắt đỏ rồi.”

Đã lún sâu vào đầm lầy thì dù bước đi thế nào cũng là sai, La Toàn biết sự thật khóc không ra nước mắt.

Nhưng may thay, Thi Uẩn tuy giận nhưng cuối cùng vẫn đi theo vào nhà.

Đôi giày dưới chân Thi Uẩn lại bị hất bay, radar của bảo mẫu thứ hai bị kích hoạt, La Toàn vội vàng xếp giày ngay ngắn.

Ngay sau đó anh ta bưng một cốc nước ấm tới đặt trước mặt Thi Uẩn, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, mời cô uống nước.”

Thi Uẩn nâng cốc nước hướng về phía camera giám sát, ngẩng đầu tu ực ực, vẻ mặt kiên nghị, rất có khí thế phóng khoáng của các anh hùng hào kiệt khi uống rượu.

Thấy mở đầu tiến triển thuận lợi, La Toàn không nhịn được bắt đầu vỗ tay tâng bốc vô tội vạ: “Phóng khoáng! Phóng khoáng! Đúng là hào kiệt của chúng ta!”

Thi Uẩn không đáp lại, thực ra do vừa nãy cô ăn nhiều bỏng ngô ở rạp chiếu phim quá nên khát khô cổ mà thôi.

Tuy giận nhưng nếu nhân cơ hội này làm nũng với Chu Trạch Chung, kiếm chút ưu ái lại chẳng có hại gì với cô, sao cô bỏ qua cơ hội này được?

Sau khi dỗ dành người ta ổn thỏa bằng lời lẽ ngon ngọt, La Toàn vội vàng vào bếp chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ tiếp theo: Hoàn thành công việc rửa bát đĩa trong bồn rửa.

Trong bồn rửa chỉ có một cái đĩa kèm một cái cốc, thậm chí còn là loại không dính dầu mỡ, La Toàn chỉ mất vài giây đã dọn dẹp sạch sẽ.

Theo đúng tin nhắn thoại dài mười phút mà Chu Trạch Chung gửi, La Toàn tuân thủ quy tắc như một học sinh cứng nhắc, thực hiện công thức nấu ăn trong tin nhắn thoại không sai một chữ.

Trên bàn bày ba món, một đĩa tôm luộc, một đĩa trứng xào cà chua và một đĩa rau cải xanh xào. Khẩu phần không lớn, đều là lượng cho một người ăn, rõ ràng là thành phẩm được làm riêng cho Thi Uẩn.

Chắc chắn La Toàn đã được cao nhân Chu Trạch Chung đứng sau chỉ điểm nên mới cho ra được sự kết hợp này.

Quả nhiên anh chồng cũ vẫn không buông bỏ được mình, tâm trạng Thi Uẩn rất tốt, dưới ánh mắt chăm chú của đầu bếp đối diện, cô rất hợp tác gắp một đũa lớn rau xanh cho vào miệng.

Hình như… Hơi mặn?

Thi Uẩn muốn nói lại thôi nhìn La Toàn: “Trước hôm nay, tôi luôn nghĩ anh là kiểu đàn ông nhẹ nhàng thanh nhã, không ngờ anh lại có gu mặn mà đến vậy đấy.”

La Toàn cố gắng giải thích: “Tôi làm theo đúng công thức sếp Chu đưa mà, trong lòng tôi lời sếp nặng ngàn cân nên lúc rắc muối khó tránh khỏi hơi quá tay.”

Camera ở góc phòng đột nhiên truyền ra giọng lạnh lùng của cấp trên: “Câu nói “Lượng muối vừa đủ” cũng nặng ngàn cân à?”

Bình Luận (0)
Comment