Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 30

Phía bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn, chỉ đọc dòng tin nhắn thôi là cũng biết người nọ đang rất tức giận rồi.

[Đm, thằng đó bị điên à? Tôi không hề nói với nó câu đó nhé! (cạn lời)]

[Cô đợi tôi tí, tôi phải đi hỏi rõ thằng đó mới được. Tôi muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân mình.]

Nếu như những gì mà người kỹ sư này nói đều là sự thật, vậy thì anh ta cũng chỉ là một người bị hại giống Thi Uẩn. Vậy thông qua chuyện lần này, anh ta cũng có thể biết rõ được bộ mặt thật của đồng nghiệp, tính ra cũng là một chuyện tốt với anh ta.

Nhưng dù thế cũng không giải tỏa nổi cơn tức trong lòng Thi Uẩn, cô muốn người kia phải nhận được sự hình phạt thích đáng.

Trong danh sách bạn bè của cô có số điện thoại của giám đốc kinh doanh công ty con bên nhà máy sản xuất. Mặc dù Chu Hối Kỳ là người của công ty mẹ, không thuộc quyền quản lý của bên công ty con nhưng Thi Uẩn vẫn nhất quyết gửi ảnh chụp màn hình qua đời công bằng, hạ quyết tâm làm lớn chuyện này tới cùng.

Dựa theo nguyên tắc “Anh không động tôi, tôi sẽ không làm gì anh, nhưng một khi anh dám động vào tôi, vậy tôi phải cho anh nếm mùi đau khổ”, hôm nay Thi Uẩn muốn khiến tên đàn ông không thể xem là con người này phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Chu Trạch Chung dùng bàn tay lau những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của cô, anh cười khẽ rồi khen ngợi: “Em đúng là anh hùng chuyên trừ gian diệt ác, đánh bại những kẻ xấu xa tồi tệ.”

Thi Uẩn cầm bàn tay khô ráo anh chà chà lên má mình, cất giọng nghèn nghẹn, thút thít hỏi: “Giờ em không biết phải giải thích với sếp sao nữa, lỡ chẳng may bên kia quyết định cá chết lưới rách, không cử người tới sửa thiết bị thì phải làm sao?”

“Anh sẽ bỏ tiền đổi hết toàn bộ máy móc của đài truyền hình luôn.” Chu Trạch Chung khí phách nói: “Hơn nữa em là bên B, em có quyền chèn ép thoải mái bên A mà.”

Nói thì nói vậy nhưng Thi Uẩn vốn là người có ý thức trách nhiệm cao nên vẫn thấy hơi sợ. Thế là cô vội vã quay lại tìm người sếp còn đang tăng ca để báo cáo tình hình.

Sếp của cô là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, họ Trần, là một người rất giỏi và vô cùng quyết đoán, ngoài mặt trông khá nghiêm túc, ít khi nói cười, là kiểu người có vẻ rất khó bắt chuyện.

Thi Uẩn bất chấp tất cả, báo cáo lại toàn bộ những gì vừa xảy ra, tim cô đập mạnh liên hồi, không biết phải làm gì tiếp, bởi sau khi sếp nghe cô báo cáo xong lại vẫn bình tĩnh như không, chẳng để lộ chút biểu cảm nào.

“Những gì cháu làm chỉ là tự vệ chính đáng và đưa ra những yêu cầu hợp lý mà thôi, bọn họ có nghĩa vụ phải đưa ra phản hồi thỏa đáng cho cháu. Chuyện lần này cháu hành xử rất đúng.” Ông ấy cầm điện thoại lên gọi một cú: “Mình là bên B mà, phải mạnh mẽ lên chứ.”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ở đầu dây bên kia hình như là quản lý cấp cao của nhà máy, từ lời nói đến cách làm việc đều rất khéo léo. Người nọ hứa sẽ phê bình Chu Hối Kỳ công khai trước toàn bộ tập đoàn, đồng thời yêu cầu anh ta xin lỗi Thi Uẩn bằng lời nói lẫn văn bản.

Điện thoại còn chưa kết thúc, Thi Uẩn đã nhận được tin nhắn xin lỗi của Chu Hối Kỳ, chỉ có đúng một dòng [Xin lỗi, tôi không có ý đó đâu], trông chẳng thành tâm chút nào.

Thi Uẩn không muốn dây dưa nhiều với loại người thối tha này nên đã dứt khoát hủy kết bạn và chặn luôn số điện thoại của anh ta, đồng thời báo cáo lại với tổng đài.

Người kỹ sư bị hãm hại kia lại đích thân gọi điện tới giải thích với cô. Anh ta nói Chu Hối Kỳ đã thừa nhận việc mình tự ý lấy danh nghĩa đồng nghiệp ra ngoài khoác lác, đã bị anh ta chửi cho một trận.

Mặc dù Thi Uẩn không trách anh ta nhưng anh ta vẫn trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa, hơn nữa cũng hứa hẹn hôm sau sẽ cử kỹ sư chuyên nghiệp hơn tới xử lý.

Cô nhân viên tổng đài chăm sóc khách hàng cũng gọi điện xin lỗi.

Bởi vì hành vi bại hoại của Chu Hối Kỳ mà một đống người không liên quan lại bị kéo xuống nước chung, trong khi bản thân anh ta chỉ bị phê bình cảnh cáo, điều này làm Thi Uẩn cảm thấy rất khó chịu, nhưng chẳng thể nhúng tay vào vấn đề nội bộ của nhà người khác được, chỉ còn nước làm tới đâu hay tới đấy mà thôi.

Chuyện này tới đây có thể xem như kết thúc, Thi Uẩn tạm biệt sếp rồi rời khỏi phòng làm việc.

Trên đường đi thang máy xuống thì cô đụng phải biên đạo vừa mới tan làm.

Người nọ tên là Khám Văn Man, là thầy hướng dẫn thực tập của Thi Uẩn.

Bầu không khí trong thang máy đóng kín vô cùng ngượng ngùng, đông đúc thì chen lấn nhau đến là xấu hổ, nhưng lúc chỉ có hai người bốn mắt nhìn nhau lại càng xấu hổ hơn.

Sau một hồi nói chuyện hỏi thăm lẫn nhau, cuối cùng cái thang máy còn đau khổ hơn cả địa ngục cũng đã tới nơi, cơ hội được giải thoát đã ở ngay trước mặt, Thi Uẩn vội vàng chào tạm biệt rồi chạy như bay về phía cửa đài truyền hình.

Chỗ đậu xe của đài truyền hình khá nhỏ, chỉ cung cấp cho nhân viên chính thức sử dụng, thế nên Chu Trạch Chung đành phải gửi xe trong bãi đậu xe tính phí ở phía đối diện.

Hơn nữa bên trong đài truyền hình cũng không cho phép người ngoài đi vào, thế nên Chu Trạch Chung chỉ còn nước đứng ngoài cửa làm “hòn vọng thê”.

Thi Uẩn nhìn chàng thị vệ cao ngất ngưởng đang đứng gác ngoài cửa, hấp tấp nhào vào trong lòng anh, nũng nịu nói nhớ anh.

Chu Trạch Chung nhéo nhẹ má cô, mỉm cười: “Chúng ta vừa mới gặp cách đây mười phút mà.”

“Chẳng lẽ anh chưa nghe nói một ngày dài bằng một năm hay sao? Theo cách tính này thì mười phút không gặp nhau tương đương với hai ngày rưỡi lận đó, sao có thể không nhớ anh cho được.” Thi Uẩn ôm lấy một cánh tay anh, lắc qua lắc lại.

Chu Trạch Chung biết hôm nay cô chịu ấm ức, bèn kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái, nhỏ giọng dỗ dành: “Thế để anh bù đắp hai ngày rưỡi nhớ nhung cho em nhé.”

Bây giờ là tối ngày thứ sáu, cũng là thời khắc ánh bình minh rạng ngời từ hai ngày nghỉ cuối tuần của thành viên câu lạc bộ nô lệ tư bản ló dạng.

Dạo này, người bạn Ngụy Tập Hào đang bận rộn chuyện xây dựng khu homestay trên sườn núi tại một thành phố lân cận, trùng hợp thay nơi đó vừa mới khai trương đầu tuần này, khách đến không nhiều lắm nên khá là nhàn nhã, vì vậy anh ta đã mời đám bạn thân cuối tuần này qua đó trải nghiệm.

Từ trung tâm thành phố tới khu homestay tốn tầm ba tiếng lái xe, tính ra cũng không xa, thế là mọi người quyết định tự chia đội lái xe tới đó vào tối thứ sáu sau giờ làm việc.

Chu Trạch Chung là người tan ca sớm nhất, nên được đề cử là nhóm trưởng nhóm số một, chịu trách nhiệm đi đón các thành viên trong nhóm

Các thành viên trong nhóm ngoại trừ hai anh em nhà họ Thi ra thì còn Tiền Dư vừa mới bay từ Cáp Nhĩ Tân về, anh ta còn chưa kịp về nhà đã phải xách hành lý đi thẳng với họ luôn.

Lúc bốn người tới nơi thì đã hơn mười giờ tối, là nhóm đến trễ nhất trong ba nhóm.

Chu Trạch Chung lái xe theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đậu ở một khoảng đất trống.

Vừa mới đặt một chân xuống đất, bảy tám người đang nấp gần đó lập tức vọt ra, bắn liền tù tì mấy phát pháo hoa không tiếng nổ vào nhóm bốn người vừa xuống xe.

Bên trong ống pháo chứa đủ các loại cánh hoa tươi, chúng bay lả tả trên không trung rồi rơi xuống đất, đây toàn là vật liệu có thể phân hủy được, không gây ô nhiễm môi trường.

Vì không có tiếng pháo nổ nên đương nhiên không có ai giật mình, nhưng Thi Dật bị bắn thẳng vào mặt nên rất tức giận.

Ban nãy, lúc mới xuống xe, anh ấy còn đang cười toe toét, tính tuôn một tràng câu chào kiểu Mỹ đầy thân thiện như “Hey man! What’s up?” với mấy người bạn, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị mấy tên kia lôi từ sau lưng ra một cây pháo in hình hồ lô sặc sỡ để tấn công anh ấy, còn luôn miệng hú hét ầm ĩ.

Thi Dật phun đống cánh hoa có thể ăn được ra khỏi miệng, chờ tới khi cái mồm đã phát ngứa trở nên thông thoáng thì lập tức giận dữ cất lên tiếng hét chấn động núi rừng.

Chim chóc trong rừng bị dọa sợ, hốt hoảng buông chân khỏi nhánh cây, vỗ cánh phần phật bay đi.

Cái tính gặp chuyện thì mạnh ai nấy bay vốn không chỉ xuất hiện ở chim mà còn ở những người thân bên cạnh mình.

Bằng chứng cho câu nói trên chính là Chu Trạch Chung lặng lẽ kéo lấy Thi Uẩn đang cạn lời không biết phải nói gì với ông anh mình ra một góc cách xa Thi Dật.

Tiền Dư cũng rụt cổ lại, lặng lẽ lùi vào trong xe, tỏ vẻ tôi đây không biết cái tên khùng điên ở ngoài kia là ai hết á.

Rõ ràng cả Vũ Sư bị Thi Dật cưỡng chế mang tới cũng chê anh ấy quá mất mặt, vội chạy biến ra chỗ khác.

Con mèo béo như hóa thân thành người rừng, chân không thèm chạm đất, thay vào đó là túm lấy dải khăn lụa được Thi Dật cột bên hông, lấy đà nhảy phắt qua lòng Chu Trạch Chung, lại trèo từ lồng ngực rắn rỏi của anh ra cái mũ áo khoác phía sau, ung dung tự tại nằm nghỉ.

Giọng nói vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Thi Dật nay lại bị đánh nát, anh ấy đau khổ ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, bắt đầu rơi vào “trầm cảm”.

Đây là màn trình diễn thường gặp của mấy người thích pha trò, nhưng vì huyệt cười của mọi người đã không còn nhạy như xưa nên mọi người chẳng lấy làm ngạc nhiên, còn vô cùng bình tĩnh mở ứng dụng gõ mõ trên điện thoại ra gõ vài cái, xem như tích đức cho xã hội.

Không biết Ngụy Tập Hào móc ở đâu ra một bình nước chanh lớn, vừa cười ha ha vừa đổ nước chanh vào bốn cái ly chân dài đưa cho đám người Thi Uẩn: “Đã nói trước rồi đấy, nhóm nào tới trễ nhất thì phải chịu phạt, không được phép trốn đâu.”

Mấy hôm trước, lúc bàn bạc về buổi đi chơi hôm nay, Tiền Dư là người đầu tiên đưa ra đề nghị so tài với nhau, chẳng biết có phải do dạo này đi làm KOL nhiều quá nên mắc bệnh nghề nghiệp không nữa.

Anh ta nói phải có hình phạt cho nhóm nào đi trễ nhất, kết quả cuối cùng được mọi người bình chọn là uống hai loại nước ép địa ngục là cốt chanh và cốt khổ qua. Nhưng sau khi xem xét, mọi người thấy nước ép khổ qua cần phải có nước mới ép ra được nhiều nước, vậy sẽ làm giảm độ khó, chẳng thú vị chút nào nên cuối cùng đã đồng loạt hướng mắt về phía quý ngài chanh luôn sẵn sàng xả thân vì người khác.

Bình nước chanh trong tay Ngụy Tập Hào tầm năm trăm mi-li-lít, bên trong là nước cốt từ hơn hai mươi quả chanh lớn, người bán chanh còn vỗ ngực đảm bảo chanh mà không chua không lấy tiền, thế nên anh ta mới yên tâm mua.

Không ngờ cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông, Tiền Dư khóc không ra nước mắt, nhưng là một người giỏi cậy mạnh, anh ta có thể vừa nôn vừa nốc cạn ly.

Thi Dật còn trong trạng thái “trầm cảm” có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh ấy lắc nhẹ cái ly chân dài, mang tới cảm giác như một anh chàng mong manh dễ vỡ đang chuếnh choáng trong men say, chẳng hề hay biết thứ trong tay là một ly nước cốt chanh đậm đặc.

Chu Trạch Chung có lẽ là người bình thường nhất trong đám người bị phạt, anh cụng nhẹ ly với Thi Uẩn, cười khẽ nói: “Anh thích nhất là dáng vẻ dám làm dám chịu của em.”

Tiếng thành ly thủy tinh chạm vào nhau nghe lảnh lót đến lạ, chẳng giống với khuôn mặt nhăn nhúm méo mó của Thi Uẩn chút nào. Cô hạ tông giọng xuống, lầm bầm: “Hôm nay anh không cần phải yêu em nhiều như mọi hôm đâu, lâu lâu yêu ít lại tí thì em cũng thông cảm mà.”

Bây giờ trong đầu Thi Uẩn không bận tâm tới chuyện ly nước chanh này chua cỡ nào, mà là cô thật sự không hề muốn uống hai trăm mi-li-lít chất lỏng có liên quan tới nước đó.

Cô chột dạ nhìn sang một bên, cố gắng kéo Vũ Sư vào cuộc: “Vũ Sư cũng là một thành viên trong nhóm bị trễ, nó cũng phải chịu phạt.”

Con mèo béo nằm cuộn tròn trong mũ áo ngồi dậy, đưa mũi hít hít ngửi ngửi cái ly mà Thi Uẩn giơ tới trước mặt nó. Khoảnh khắc mùi chua nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, nó lập tức làm hành động nôn mửa, đồng thời giận dữ quẳng cho Thi Uẩn một cái tát ngay tay.

Không biết là vô tình hay cố ý mà ly nước chanh trong tay Thi Uẩn bị cú đánh này hất đổ ra ngoài hơn một nửa ly.

Chu Trạch Chung chia một ít nước chanh từ ly của mình sang ly của Thi Uẩn, sau đó nhắm mắt uống một ngụm hết ly nước chanh của mình.

Ngoại trừ cặp lông mi đang không ngừng co giật thì khuôn mặt của anh chẳng có chút thay đổi nào, Thi Uẩn ngày càng cảm thấy anh giống như một con rô-bốt đã được thiết lập sẵn cảm xúc.

“Hầu hết mèo đều rất chán ghét mùi cam chanh quýt, anh khuyên em không nên ép nó làm điều mà nó không thích.” Chu Trạch Chung nhận lấy ly nước chanh từ trên tay Thi Uẩn, kề sát miệng ly lên môi cô, khóe môi hơi cong lộ ra một nụ cười đầy sâu xa: “Em uống đi, lát nữa vào trong uống thêm hai ly nước khoáng là được mà.”

Ly nước chanh vừa mới kề tới khóe môi thì mùi chua của chanh đã xông thẳng vào mũi, tiến lên não, làm Thi Uẩn xây xẩm.

Thi Uẩn ngước mắt lên, đôi mắt tròn xoe ngập nước làm cho người ta vừa nhìn đã thấy yêu không thôi: “Em không muốn uống thêm nước khoáng, em muốn nhận thưởng thêm được không?”

“Em muốn thưởng gì?” Vẻ mặt Chu Trạch Chung không hề thay đổi.

“Nếu như em uống ly nước này thì hai đêm tới anh phải ngủ cùng phòng với em, cái loại cùng giường cùng chăn cùng gối ấy?”

Bình Luận (0)
Comment