Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 31

Tuy việc trêu ghẹo nhau thế này là kịch bản thường thấy trong những bộ phim tình cảm mà hai vị diễn viên hay đóng, “người xem” xung quanh cũng toàn là những gương mặt quen thuộc, nhưng vành tai của Chu Trạch Chung vẫn không nhịn được hơi ửng đỏ.

Anh quay qua một bên ho nhẹ một tiếng, sau đó lại nâng đáy ly đang cầm trong tay lên cao thêm mấy độ. Chất lỏng chua loét men theo khe hở giữa hai cánh môi hồng hào ướt mềm của cô gái trượt vào trong miệng, hành động này chứng tỏ anh đã ngầm đồng ý với yêu cầu của cô.

“Anh nghĩ em nên hỏi ý kiến người chị em tốt của em trước.” Anh chợt hướng sự chú ý về phía Hồ Cảnh Ngọc đang đứng một bên hóng hớt say sưa.

Ngày cả đám chốt xong xuôi việc tổ chức chuyến du lịch này, Thi Uẩn đã mở voice “gáy” cực to với bạn tốt trong game, nói là hai người bọn họ phải làm bạn ngủ chung giường suốt đời suốt kiếp.

Mà hôm nay, cơ hội thực tiễn cho lời gáy đã tới rồi.

Diện tích của căn homestay ở lưng chừng núi này cũng không lớn, phòng ở thiên về chất lượng hơn số lượng, bởi vậy một phòng không thể chứa quá nhiều người, tóm lại khách đến ở phải chia thành từng cặp hai người cho mỗi căn phòng.

Hồ Cảnh Ngọc cong môi, nhưng trên mặt không có ý cười, cô ấy giơ tay làm ký hiệu ok: “Chị sao cũng được hết, hai người không cần lo cho chị đâu.”

“Có câu thà hủy một ngôi miếu còn hơn là hủy mối duyên lành mà, chị chỉ hy vọng hai người cứ dính chặt vào nhau như thế này thôi.” Cô ấy vớt bé mèo vẫn chưa hết hoảng hốt từ trong mũ trùm sau lưng của Chu Trạch Chung ra, vô cùng thoải mái ngỏ ý muốn nhượng bộ: “Hai người cứ chơi tới bến đi, hôm nay chị ngủ cùng công công Vũ Sư là được.”

Nghe cô ấy nói như thế, Thi Dật đang “trầm cảm” ngồi xổm ở một bên nãy giờ cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, anh ấy dùng kinh nghiệm xương máu của người từng trải khuyên nhủ: “Tôi khuyên cậu đừng nên làm thế, cái thứ ăn cây táo rào cây sung, trong đầu chỉ biết nịnh hót này sẽ tặng cho cậu mấy chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng giữa đêm hôm khuya khoắt đó.”

“Sao cậu nỡ lòng nào nói bé mèo của chúng ta như vậy chứ?” Hồ Cảnh Ngọc hoàn toàn không rõ vì sao anh ấy lại nói nặng như thế.

Thi Dật thở dài thườn thượt, biểu cảm vô cùng nặng nề: “Chu Trạch Chung là thần tượng của nó, nó sẽ trả thù bất kỳ một ai dám cả gan chia rẽ nó và cậu ta.” Nói đến đây, anh ấy lập tức hướng ánh mắt u oán về phía em gái nhà mình: “Cho dù là Thi Uẩn cũng không phải ngoại lệ.”

Thi Uẩn bình tĩnh gật đầu: “Đúng thế.” Đọc Full Tại truyenggg.com

Cô đã dần tiếp nhận sự thật này, dù sao mọi sinh vật sống trong nhà cô, không có ai là không thích Chu Trạch Chung cả.

Hồ Cảnh Ngọc hoang mang há hốc mồm: “...”

Bé mèo vô cùng tự tin, nó nghe thế thì hống hách kêu to: “Meo meo meo!”

Tui vậy á, rồi sao?

Có sự đồng ý từ phía chị em tốt, Thi Uẩn lập tức cười tít mắt vì vui mừng, cô nắm lấy bàn tay to hơi nổi gân xanh của người đàn ông, sau đó nâng cao ly uống một hơi cạn sạch hơn một trăm mi-li-lít nước chanh bên trong.

Vị chua không ngừng len lỏi giữa môi răng, cảm giác như bị kiến cắn ấy khiến đầu óc cô tê dại, mặt mũi cũng nhăn như khỉ ăn ớt.

Chu Trạch Chung thấy Thi Uẩn nhăn mặt thì yên lặng lấy chai nước khoáng đã được mở sẵn ra.

Vị chua quá nồng nên rất cần được súc miệng, Thi Uẩn không chút do dự nhận lấy chai “nước suối sinh mệnh” này, sau đó “ừng ực ừng ực” nốc hết nửa chai, hoàn toàn phớt lờ thân phận cao nhân ghét nước của mình.

“Lượng nước tiêu thụ hôm nay miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.” Chu Trạch Chung nhận lấy nửa chai nước còn lại, cười khẽ một tiếng rất dễ nghe: “Xứng đáng được thưởng một phần thưởng.”

Nhìn cặp người yêu tuy chưa thành nhưng lại cứ ve vãn tán tỉnh nhau không màng đến người xung quanh, Ngụy Tập Hào tấm tắc lắc đầu: “Trời trời, Thi Tiểu Uẩn à, sao sức chiến đấu của cậu yếu thế, theo đuổi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa rước được người nào đó về dinh à?”

Hai năm trước, chiến tích dùng ba bữa cơm cưa đổ đóa hoa lạnh lùng của Thi Uẩn nổi như cồn, ai mà ngờ bây giờ lại sa sút đến mức này cơ chứ.

Thi Uẩn nắm lấy cánh tay của Chu Trạch Chung, kiêu căng mở miệng khiêu khích anh ta: “Đó là do tớ không cảm thấy gấp gáp chứ không phải là tớ không thể, ok?”

Phải biết rằng không chỉ có đàn ông không thể nói ra hai chữ “không thể” mà phụ nữ cũng thế đấy.

Chu Trạch Chung đang yên lặng đứng một bên bỗng dưng mở miệng: “Thật ra gấp gáp một chút cũng được.”

Tuy rằng cửa ải của bố mẹ vẫn còn chưa thông suốt nhưng ít ra những chông gai lớn nhất cũng đã vượt qua hết rồi, Chu Trạch Chung bắt đầu không kìm chế được nỗi lòng của mình.

Câu này không khác gì một câu tỏ tình công khai, người xem chung quanh đa phần vẫn là người độc thân, bởi vậy ai nấy đều xoa xoa cánh tay, ý bảo da gà của mình đã rơi đầy đất rồi đây.

Mười giờ đêm vẫn chưa phải là quá muộn, là thời điểm tuyệt hảo cho một bữa ăn khuya.

Trước khi tan tầm, đầu bếp đã ướp sẵn nguyên liệu nấu ăn cũng như mang lò nướng và những thứ cần thiết khác đến khu vực sân đã được phòng cháy đầy đủ.

Cuối tuần, sao trời, gió núi, nướng BBQ, bia lạnh, bạn bè, đây là một tổ hợp vô cùng hoàn hảo.

Sau khi con người trưởng thành, nhất là những người đã trở thành nô lệ tư bản, khoảng thời gian thuộc về bản thân của họ sẽ càng thêm quý giá, cho nên dù là bạn bè với nhau nhưng cả năm trời cũng chưa chắc tụ tập ăn chơi được quá hai lần.

Tối nay được hôm cả đám tụ tập đầy đủ, mọi người ăn ăn uống uống, cuối cùng còn không nhịn được rơm rớm nước mắt hát khản cổ.

Nhờ có tài làm bếp thần sầu, Chu Trạch Chung đã vinh dự trở thành “vị thần” cai quản vỉ nướng thức ăn, mấy cây xiên nướng phải được anh xoay tròn mấy vòng trên lửa thì cuộc đời xiên nướng của nó mới trở nên viên mãn.

Thi Uẩn ôm eo anh, ánh mắt nóng rực nhìn về xiên thịt nướng đang bị ngọn lửa li3m láp. Đọc Full Tại truyenggg.com

Theo lời của Ngụy Tập Hào, đây là thịt dê tươi mới được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nội Mông Cổ tới đây vào buổi chiều, đảm bảo không tanh. Trong chuyện này, người mới đi du lịch trở về từ Nội Mông Cổ như Thi Uẩn rất có quyền lên tiếng.

Trước kia cô gần như không ăn thịt dê, thật ra cũng không phải do dị ứng hay gì, chủ yếu là cô cảm thấy thịt dê được buôn bán rộng rãi trên thị trường cứ có một mùi tanh là lạ.

Nhưng ngày thứ hai sau khi tới thảo nguyên Hulunbuir, bởi vì không chịu nổi sự mời gọi nhiệt tình của người bạn địa phương, Thi Uẩn đã quyết định nếm thử món thịt dê ở đây, kết quả thịt ở đây chẳng những không tanh mà còn khiến người ăn có cảm giác sảng khoái rất khó miêu tả thành lời.

Ngay sau khi Chu Trạch Chung rắc một ít thì là lên xiên thịt nướng, ánh đèn xung quanh chợt lập lòe vài cái sau đó tắt ngúm.

Đèn bên trong homestay cũng tắt hết, toàn bộ ngọn núi chỉ còn lại hai nguồn sáng duy nhất là ánh trăng trên đỉnh đầu và ánh đỏ nhập nhèm của than củi trong lò nướng.

Thi Uẩn bị hoảng sợ trước sự cố bất thình lình này, cô theo bản năng rúc sâu vào ngực của người đàn ông.

Chu Trạch Chung dùng bàn tay sạch sẽ còn lại vỗ nhẹ lên cái đầu tròn vo của cô, động tác nhẹ nhàng và có quy luật, mang theo ý trấn an.

“Không sao đâu, Ngụy Tập Hào đã dẫn theo nhân viên công tác đi kiểm tra rồi, hẳn là sẽ gọi lại báo cho mình nhanh thôi.”

“Không gọi cũng không sao.” Thi Uẩn ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt sáng lấp lánh kia nhìn chằm chằm người đàn ông bình tĩnh ở trước mặt, cô hơi rướn người hôn lên khóe môi của Chu Trạch Chung, cười tủm tỉm nói: “Vừa hay nhờ thế mà em có thể ngang nhiên hôn anh.”

Cô gái trong lòng ngực cười khúc khích nói như thế, Chu Trạch Chung đột nhiên cảm thấy dường như vẫn còn một nguồn sáng thứ ba đang tỏa sáng trong đêm đen, đó chính là cặp mắt trong sáng như vầng trăng non của cô.

Anh cũng cúi người dán môi mình lên môi của cô, nụ hôn này không mang theo sắc thái tình dục nào, thậm chí cũng không cố tình tiến thêm bước nữa, chỉ vừa tới điểm là dừng.

Sau khi nụ hôn này kết thúc, Chu Trạch Chung chạm trán mình lên vầng trán đang hơi nóng lên của Thi Uẩn, sau đó cười khẽ nỉ non: “Như thế này mới gọi là hôn.”

Chờ đến khi ánh đèn tượng trưng cho khoa học kỹ thuật thời hiện đại sáng lên trở lại, hai con người vừa lén lút chim chuột kia đã tách ra, nhưng mà…

“Ôi trời ơi, đầu bếp Chu, sao thức ăn bị nướng khét hết rồi?” Tiền Dư trông mòn con mắt nãy giờ, thấy cảnh tượng trước mắt thì đau lòng không thôi.

Bởi vì là người thân ruột thịt nên Thi Dật chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết ngay vì sao em gái mình lại bày ra biểu cảm thỏa mãn như thế. Anh ấy véo phần dái tai mum múp của Tiền Dư, bất đắc dĩ nói: “Ông tướng tham ăn, người ta ăn cơm chó tới no căng rồi, còn có mình ông nhảy tưng tưng than đói thôi đó.”

Tiền Dư không phục, anh ta lập tức cúi xuống đứng bằng hai tay hai chân, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn mùng mười sáu trên trời rồi cất cao giọng hát bài “Sói yêu cừu” nổi tiếng người người đều biết của ca sĩ Thang Triều.

“Sói yêu cừu, yêu đến mức điên cuồng. Ai bảo tình yêu của chúng nó là tình yêu đích thực làm chi. Sói yêu cừu, chuyện này không hề viển vông. Chúng nó nói chỉ cần có tình yêu thì tự khắc sẽ biết phải đi về đâu…”

Nghe thế, Thi Uẩn yên lặng chia bớt vài xiên thịt dê nướng mà Chu Trạch Chung cố ý chọn riêng cho cô qua cho anh chàng diễn viên nhạc kịch này để tỏ vẻ ủng hộ. Đọc Full Tại truyenggg.com

Dường như Chu Trạch Chung cũng bị xúc động trước tình cảm chân thành của Tiền Dư, biểu cảm lạnh lùng trên mặt lập tức trở nên ấm áp. Anh lấy một mớ thịt dê tươi mới cắt từ trong túi ni-lông ra rồi cảnh cáo anh ta: “Bạn học thân mến, xin cậu hãy ngậm mồm lại đi, tình yêu giấu ở trong lòng là tốt rồi.”

Bữa ăn khuya này kéo dài đến một giờ sáng mới kết thúc, hầu hết mọi người vẫn còn ngồi lại uống rượu và tiếp tục nói chuyện phiếm, Thi Uẩn thì đã mơ màng sắp ngủ.

Tuy rằng cô là một con cú đêm chính hiệu nhưng có cú cách mấy thì cũng không chịu nổi di chứng mệt mỏi khi phải dậy sớm đi làm suốt cả tuần.

Sau khi ngáp liên tục mấy cái xong, Thi Uẩn cuối cùng cũng phải cúi đầu chào thua cơn buồn ngủ, cô lẽo đẽo đi theo Chu Trạch Chung đến phòng của anh.

Trong lúc đang buồn ngủ cực kỳ, đèn trong phòng đột nhiên được bật sáng, trong phòng ngủ, hai tấm nệm tatami đơn được đặt cách nhau ba mét chợt đập vào trong mắt hai người họ…

Bình Luận (0)
Comment