[Ủa, vừa đọc truyện xong sang xem phim, nam chính cứ thế này là đi đời à? Cốt truyện này có thật không vậy?]
[Lầu trên quen đi là được, đây chỉ là thao tác cơ bản của bảo bối Khinh Nguyệt nhà chúng ta thôi, nàng ấy lúc nào ra tay cũng nhanh, đã chuẩn lại còn hiểm, nam chính có thể sống thêm hai ngày sau khi nàng ấy thành công chúa, đã là do hào quang nam chính phát huy tác dụng rồi.]
Ngày hành hình, ta vào Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế nhìn cuốn sách trên tay, hờ hững nói: "Con quá vội vàng rồi."
"Kẻ ở vị trí cao nhất, tối kỵ là 'vội' và 'quá'."
"Trẫm chẳng phải đã nói, chỉ cần đừng làm chết là được, việc gì phải đến mức này."
Ánh mắt ta kiên định: "Nhưng con không cam lòng, cũng không thể chờ đợi được nữa."
Ông ấy ngẩng đầu lên, tay cầm sách chỉ vào ta: "Con đó con, cái tính nóng nảy này."
Ta rụt rè tiến lên, ôm lấy cánh tay ông ấy: "Phụ hoàng, cảm ơn người."
Ông ấy 'ừm' một tiếng: "Không có lần sau."
Lòng ta khẽ rùng mình, rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Phụ hoàng là tốt nhất."
***
Ung Hầu phủ bị tru di tam tộc đương nhiên không phải không có ảnh hưởng gì.
Phản ứng của đám công thần quý tộc đến nhanh như chớp, lại dữ dội như lửa cháy lan đồng.
Cung nữ Xuân Liễu hốt hoảng chạy vào:
"Công chúa, Trương công công sai người truyền lời, nói rằng Hoàng thượng đang nổi giận đùng đùng trong ngự thư phòng, đến bữa trưa cũng chưa dùng, thỉnh công chúa mau qua đó khuyên giải."
Ta nghe xong, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Xuân Liễu đi theo sau ta, khẽ nói về tình hình:
"Nghe nói sáng nay trong triều, các công thần liên kết lại dâng tấu xin lập Khang Vương Thế tử làm Thái tử."
Ánh mắt ta lập tức trở nên sắc bén.
Khang Vương Thế tử, ta cũng có nghe nói đến, tài danh vang xa, đặc biệt giỏi thơ ca phú, quan trọng nhất là tính cách ôn hòa nhân hậu, thậm chí có thể nói là yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Từ trước đến nay, trong triều, phe thanh lưu luôn là bên sốt ruột nhất về việc xác lập người kế vị của hoàng đế. Bởi họ là những bề tôi thuần thần, khi Hoàng đế ngày một già yếu, họ mong người sớm định đoạt ngôi vị thái tử, để bảo đảm ngai vàng có thể truyền nối ổn định, không gây xáo động triều cục.
Còn các công thần thì khác, họ phần lớn là dựa vào công lao của tổ tiên, tước vị thế tập, đối với họ, việc Hoàng đế có lập thái tử hay không cũng không ảnh hưởng đến tước vị của họ, ngược lại, nếu không suy nghĩ kỹ mà cuốn vào cuộc tranh giành ngôi vị, đó mới là một nước cờ sai lầm.
Ta đương nhiên hiểu mục đích của việc họ dâng tấu xin lập thái tử lúc này.
Sự sụp đổ của Ung Hầu phủ, giống như đổ một chậu nước lạnh vào đầu các công thần.
Họ nhận ra rằng vị Hoàng đế bình thường chỉ thích ẩn mình trong tẩm cung tu tiên vấn đạo này, khi giương cao đao đồ tể sẽ đáng sợ đến mức nào.
Thế là, họ vội vàng chọn cho mình một chủ nhân, muốn nói với Hoàng đế, nếu người muốn ra tay với chúng thần, chúng thần sẽ tự chọn một chủ nhân có tính cách ôn hòa.
Pháp không trị được số đông, mà lòng người thì đang sục sôi như lửa.
Hoàng đế dù có tức giận đến đâu, chẳng phải cũng chỉ có thể trốn trong Ngự Thư Phòng mà trút giận sao.
Vừa đến cửa, Trương Toàn đã đón ta:
"Công chúa, cuối cùng người cũng đến rồi, người mau vào khuyên can đi, Hoàng thượng đã một ngày không dùng bữa rồi."
"Còn đuổi hết chúng thần ra ngoài, một mình ở bên trong."
Ta an ủi: "Đừng vội, ta vào xem sao."
Ngự Thư Phòng rất yên tĩnh, ta đẩy cửa vào, bên trong truyền ra giọng nói bực dọc của Hoàng đế:
"Cút ra ngoài hết đi, Trẫm chẳng phải đã bảo các ngươi đừng vào sao!"
Cách tấm bình phong Cẩm Tú Sơn Hà, ta lên tiếng: "Phụ hoàng, là con."
Bên trong im lặng một chút, qua một lúc lâu, giọng nói của ông ấy đầy mệt mỏi:
"Trước đây, Trẫm không có con, bọn họ đều khuyên Trẫm nhận một hoàng tử làm con nuôi."
"Họ nói đế quốc này cần người kế vị, cần một thái tử."
Tốc độ nói của ông ấy ngày càng nhanh, giọng nói ngày càng lớn:
"Nhưng họ có nghĩ đến không, Trẫm đã ở trên ngôi vị này suốt ba mươi sáu năm, cơ thể Trẫm rất tốt!"
"Trẫm còn chưa già!"
"Xưa nay, vị Hoàng đế nào khi còn trẻ khỏe lại bị đại thần thúc giục lập thái tử chứ?"
"Mười sáu năm, họ đã thúc giục mười sáu năm."
"Khi Trẫm không có con thì thúc giục, bây giờ Trẫm đã tìm lại được con mình, họ vẫn thúc giục!"
Ông ấy cười lớn: "Ha ha ha ha! Thật là một đám thần tử lo nước lo dân."
[Ta hiểu, thật sự, ta chỉ có mấy đồng quèn thôi mà cũng muốn sinh một đứa con để kế thừa, đỡ phải cuối cùng lại thành tiện nghi cho người khác, huống hồ là Hoàng đế, trong nhà có ngai vàng cần truyền lại.]
[Xem ra chỗ nào cũng vậy, không có con trai, dù là Hoàng đế cũng bị người ta coi thường.]
[Đúng vậy đó, trong nguyên tác, giang sơn suýt nữa bị Hoàng đế phá tan tành rồi. Ta đoán trong lòng ông ta nghĩ, dù gì cũng chẳng có con nối dõi, vậy ta còn cực khổ trị quốc làm chi, chơi cho vui là được.]
[Phải đó, nếu không phải sau này gặp lại nữ chính, nhận nàng làm con, rồi về sau nỗ lực gượng dậy, cộng thêm nam chính xoay chuyển càn khôn, thì e rằng sớm đã bị nam phụ đánh cho tơi bời rồi.]