Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 19

[Nói thật, tác giả thiên vị nam phụ thật đấy. Đến tận đại kết cục rồi mà nam chính vẫn chưa thống nhất thiên hạ, còn nam phụ thì đánh nhau với hắn rầm rộ, ngang tài ngang sức.]

[Phì phì! Rõ ràng tác giả chỉ muốn làm nổi bật nữ chính thôi, mỗi lần nam chính rơi vào thế yếu, lại để nữ chính đi cầu xin nam phụ.]

Tiếng cười vừa dứt, theo sau là tiếng chén đĩa vỡ tan.

Ta giật mình, vội vàng đi vòng qua bình phong.

Dưới đất một đống hỗn độn.

"Phụ hoàng!"

Ta cẩn thận tránh những mảnh sứ vỡ và vết nước, quỳ xuống bên chân Hoàng đế:

"Phụ hoàng, giận quá hại thân, hài nhi cầu xin người bảo trọng sức khỏe."

Hoàng đế cười thảm một tiếng: "Đúng vậy, trẫm già rồi."

Ta nghe xong vội vàng lắc đầu: "Phụ hoàng, người không già, người còn phải ở bên hài nhi thật lâu, thật lâu nữa!"

Hoàng đế thở dài, âu yếm xoa đầu ta: "Không chịu già cũng không được đâu!"

"Nguyệt nhi, phụ hoàng sẽ chọn một thái tử nhân hậu, đợi sau khi phụ hoàng trăm tuổi, sẽ do hắn chăm sóc con."

Ta cắn môi: "Nhưng phụ hoàng, người thật sự có thể đảm bảo thái tử người chọn sẽ đối xử tốt với con không?"

"Phụ hoàng, người cam tâm giao giang sơn cho con của người khác sao?"

Ta ngừng lại một chút, ánh mắt kiên định: "Phụ hoàng, con muốn làm thái tử."

[Nữ phụ gan dạ quá, nhắc lại lần nữa, Tư Khinh Nguyệt nàng là thần của ta đó!]

[Hoàng đế chắc sẽ động lòng thôi, cốt nhục của mình, hành sự quyết đoán, sát phạt quả quyết, giống hệt mình lúc trẻ.]

[Này này này các người không phải chứ, lời nói dối nói mãi thành thật rồi sao? Nữ phụ là giả mạo mà!]

Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lay động của Hoàng đế:

"Con sẽ học hành chăm chỉ, sau này, con sẽ không lấy chồng, con sẽ sinh một đứa con, đứa con của con chỉ mang họ Lý."

"Phụ hoàng, người giúp con được không?"

Ông ấy dùng ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, vẫn chưa thể quyết định:

"Con để trẫm nghĩ đã, để trẫm nghĩ đã…"

***

Ta biết, Hoàng đế sẽ đồng ý.

Quả nhiên, chỉ sau một đêm, ông đã đưa ra quyết định.

Tuy nhiên, từ xưa đến nay, các triều đại đã thay đổi hàng ngàn năm, chưa từng có một nữ đế nào xuất hiện.

Tất cả nam nhân trên đời, hay nói đúng hơn là tất cả nam nhân từ xưa đến nay, đều đồng lòng loại trừ phụ nữ ra khỏi quyền lực.

Ngai vàng của đế quốc Đại Chu này đã bị tông thất thèm muốn mười sáu năm, họ sẽ không cho phép một người phụ nữ ngồi lên vị trí đó, dù ta có huyết thống thuần khiết nhất.

Vì vậy, khó khăn lớn nhất của việc này không phải là Hoàng đế, mà là thế tục, là thiên hạ.

Để đạt được mục đích này, điều đầu tiên ta phải làm là khuấy động cục diện này, hay nói cách khác là để nhiều người hơn lao vào tranh giành lợi ích này.

Ngày mùng tám tháng năm, Hoàng đế hạ chiếu triệu tập tất cả quan viên từ tam phẩm trở lên, con cháu quý tộc, những người có tuổi phù hợp vào Thái học trong cung để thực hiện sáu tháng học tập và khảo thí, ông muốn chọn phò mã cho công chúa duy nhất của mình.

Hành động rầm rộ như vậy khiến các triều thần hoài nghi.

Dù Hoàng đế có yêu con gái như mạng, việc chọn rể cho con gái cũng không cần đến mức này.

Đây không giống như chọn rể, mà giống như chọn trạng nguyên hơn.

Chẳng mấy chốc, một tin tức rò rỉ từ trong cung như dung nham nóng chảy đổ vào biển, khiến triều đình trên dưới đều sôi sục.

Hoàng đế tuyển tế hóa ra là để truyền ngôi cho con của công chúa.

Nói cách khác, một khi con cháu nhà mình được chọn làm phò mã, thì ngôi vị Hoàng đế Đại Chu này rất có thể sẽ rơi vào tay nhà mình.

Dù đứa trẻ sinh ra mang họ Lý, nhưng đợi đứa trẻ lớn lên, chẳng lẽ lại không thân cận với cha ruột của mình sao?

Huống chi người xưa có câu 'tam đại hoàn tông', sau này tình thế xoay chuyển thế nào còn chưa biết được!

Còn về việc tông thất không đồng ý?

Sợ cái rắm gì!Việc nhà của Hoàng đế, đến lượt đám chi thứ xa xôi các ngươi đứng ra lắm miệng chắc!

Ngay cả đám công thần quý tộc trước đó còn đồng lòng muốn đẩy Thế tử Khang vương lên ngai vàng, giờ cũng quay sang tát vào mặt tông thất.

Nhà thế gia công huân truyền đời lâu như vậy, nhà nào chẳng có mấy vị thiếu niên tuấn kiệt, chẳng phải đều hơn đám con cháu tông thất bị nuôi như heo đó sao!

Một vài nhà tuy có tư cách nhưng lại chẳng có con trai ra hồn thì cũng chẳng lấy làm buồn. Nhà mình không có, chẳng lẽ nhà họ hàng cũng không có chắc?

Chỉ một chiêu này thôi, thế lực trong triều đã lập tức bị chia nhỏ thành hơn chục phe phái.

Trong cùng một phe, những nhà có con trai đến tuổi lại đều mang tâm tư riêng, ngầm đề phòng lẫn nhau.

Con trai nhà mình không ưu tú bằng người ta cũng chẳng sao, lỡ đâu, lỡ đâu công chúa mắt kém lại vừa ý đứa ngốc nhà mình thì sao!

Trong khoảnh khắc, triều đình chẳng còn vị đại thần nào dám cãi lời Hoàng đế nữa.

Nắm giữ Đại Chu mấy chục năm, đây là lần đầu tiên Hoàng đế được nếm trải cảm giác thánh chỉ ban ra mà không gặp trở ngại, thông suốt từ trên xuống dưới, trong lòng cũng dâng lên một trận khoan khoái dễ chịu.

Ông thầm tiếc nuối, tiếc rằng sự sảng khoái này là đánh đổi bằng ngai vàng dưới thân.

Bình Luận (0)
Comment