Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 20

Điều này càng khiến ông kiên quyết truyền ngôi cho ta, nếu không với bộ mặt của đám người này, sau này ngôi vị Hoàng đế mang họ Lý hay họ khác còn chưa biết chừng.

Ông ấy nắm chặt tay ta: "Nguyệt nhi, phụ hoàng sẽ tìm cho con một người đàn ông, đợi con có thai rồi sẽ giết hắn."

"Sau này cũng vậy, người thừa kế có thể sinh, nhưng cha của đứa trẻ không thể giữ lại, cũng không thể để đứa trẻ biết cha mình là ai, con hiểu không?"

Nói rồi, ông ấy lại tự phủ nhận:

"Không không không, trẫm vẫn nên chuẩn bị cho con nhiều người hơn một chút. Như vậy, đảm bảo chính con cũng không biết cha của đứa trẻ là ai, đến lúc đó cứ ban chết hết bọn họ là được."

Ta trong lòng cạn lời, nín thở đỏ mặt cúi đầu: "Phụ hoàng, chuyện này không vội, đợi xong xuôi chuyện chọn phò mã đã!"

Nhắc đến chuyện này, Hoàng đế thần sắc nghiêm túc: "Con nói con có chủ ý, trẫm cứ đợi xem thủ đoạn của con."

[À ha ha ha ha, lão Hoàng đế cấp tiến quá đi mất! Mấy người, không phải là muốn làm Khinh Nguyệt bảo bối của chúng ta mệt chết sao.]

[Nói chứ Khinh Nguyệt rốt cuộc muốn làm chuyện xấu gì vậy? Cảm giác như vậy mà dắt mũi triều thần một vòng, không sợ bị lật kèo sao!]

[Nghĩ nhiều làm gì, nữ phụ có chủ ý riêng của mình mà, chúng ta cứ ngồi chờ xem thôi.]

[Ta có một suy đoán…]

[Đừng nói úp mở nữa, có nói thì nói, không nói thì thôi!]

[Chúng ta có phải đã quên nam phụ rồi không, nam phụ chắc chắn sẽ giúp Khinh Nguyệt mà!]

[Ta nghi ngờ Khinh Nguyệt cùng lắm chỉ coi hắn là người gieo giống, à quên, cha của đứa trẻ.]

Màn hình bình luận quả nhiên không đoán sai.

Ta thật sự muốn lợi dụng hắn, Giang Hữu.

Lâu rồi không gặp, hắn ta cũng nên xuất hiện rồi chứ!

Giang Hữu điềm tĩnh hơn ta tưởng, nhưng ta cũng không vội.

Người câu cá đều biết, câu cá cần nhất là sự kiên nhẫn.

Sau khi thả mồi, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi, nếu cá không cắn câu, thì chỉ có hai trường hợp.

Một, vùng nước này không có cá.

Hai, mồi không đủ nhiều.

Ta rất rõ, cá ở ngay đây.

Chuyện Hoàng đế tuyển tế ầm ĩ khắp nơi, chỉ trong nửa tháng đã truyền khắp kinh thành.

Và những con cháu thế gia, tài năng trẻ tuổi đó cũng đều đã vào hoàng cung.

Hoàng cung bây giờ giống như một sân khấu, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Một khi trên sân khấu diễn ra vở kịch gì, xảy ra chuyện gì, không quá vài ngày sẽ truyền đi khắp nơi.

Các quán trà, thư quán trong kinh thành ngày nào cũng đông nghịt, đều kể chuyện bát quái công chúa chọn phò mã.

Nào là công chúa sáng sớm dạo vườn thượng uyển với thiếu gia nhà họ Trương, trưa cùng công tử nhà họ Triệu đàm đạo thưởng trà, tối ngắm trăng lại gặp Thế tử nhà họ Hoàng và thiếu gia nhà họ Tôn ngâm thơ đối phú.

Trong câu chuyện còn có đủ mọi chi tiết, cứ như người kể chuyện là ngồi dưới gầm bàn của ta mà nghe tận tai vậy.

"Hay!"

Người kể chuyện kể đến đoạn cao trào, khiến cả quán vỗ tay tán thưởng.

Thật là náo nhiệt vô cùng.

[Quá đáng thật đấy, sáng trưa tối thế này, bé cưng nhà ta một ngày phải bận đến mức nào chứ!]

[Ta hiểu rồi, chuyện nhà họ Trương là do nhà họ Trương tự tung ra, chuyện nhà họ Triệu là do công tử nhà họ Vương tung ra, muốn gây sự ghen ghét của người khác đối với công tử họ Triệu, còn chuyện ngắm trăng này, là do Khinh Nguyệt bảo bối tự tung ra, chắc là muốn câu nam phụ cắn câu.]

[Thật mở rộng tầm mắt, hóa ra người xưa cũng biết dùng chiến tranh dư luận.]

[Chuyện này không phải rất bình thường sao, người xưa đâu phải kẻ ngốc, những văn nhân đó sớm đã biết dùng ngòi bút để bôi nhọ người khác rồi, nghĩ đến "Hán Vũ Cố Sự" xem, Hán Vũ Đế đến giờ vẫn bị người ta gọi là Lưu Heo Rừng đó thôi.]

Trong xe ngựa, Xuân Liễu tức giận nói:

"Đám người này thật là to gan, dám bịa đặt chuyện của hoàng gia."

"Công chúa, người sao không hạ chiếu cấm bọn họ đi?"

Ta cười cười không nói gì.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển, sự náo nhiệt phía sau dần lùi xa.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã dừng lại ở đích đến: phủ Thái uý.

Người đánh xe chạy đến trước cánh cổng đóng chặt, nắm lấy vòng đồng gõ "cộp cộp" mấy tiếng.

Chẳng mấy chốc, một người gác cổng hé cửa ra nhìn.

Người đánh xe thì thầm gì đó, rồi chỉ vào xe ngựa, người gác cổng kinh ngạc mở to mắt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Hắn quay đầu gọi về phía sau hai tiếng, rồi cùng một người hầu khác hợp sức mở rộng cánh cổng.

Phủ Thái uý như được kích hoạt, người hầu vội vã chạy qua chạy lại, có người lau tượng sư tử đá ở cửa, có người trải lụa đỏ trên nền đất, lại có người quét dọn, lau chùi cánh cổng, trong sự bận rộn toát lên vẻ ngăn nắp trật tự.

Hành động long trọng như vậy khiến người đi đường cũng phải ngoái nhìn.

Chẳng mấy chốc, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

Lúc này ta mới vịn tay tỳ nữ bước xuống xe ngựa.

Mẫu thân cùng đại ca quỳ xuống, ta vội vàng tiến lên đỡ họ dậy:

"Chúng ta là người một nhà, không cần phải hành đại lễ như vậy."

Mẫu thân vẫn kiên quyết quỳ xuống hành đại lễ, sau đó mới đứng dậy cùng ta tay trong tay bước vào cổng lớn.

Phía sau, người hầu vội vàng treo hai tràng pháo, châm lửa.

Tiếng pháo nổ đì đùng vang dội, cả con phố đều biết hôm nay công chúa về phủ Thái uý thăm nhà.

Bình Luận (0)
Comment