Vào đến đại sảnh, sau khi cho người hầu lui xuống, mẫu thân ôm chặt lấy ta, nước mắt giàn giụa: "Nguyệt nhi của ta."
Bà nhìn ta từ trên xuống dưới: "Gầy đi rồi, cũng tiều tụy hơn."
Đại ca nhíu mày, vội vàng chữa lời giúp bà:
"Mẫu thân nói đùa rồi, quả nhiên hoàng cung dưỡng người, công chúa sắc mặt còn tốt hơn trước nhiều."
Mẫu thân lau nước mắt: "Đúng thế, ta vui quá nên hồ đồ rồi."
"À phải rồi, ta đã cho người đi mời phụ thân con về rồi, Đại Lang, con ra phía trước canh chừng, phụ thân con về thì bảo ông ấy qua đây."
"Vâng, mẫu thân."
Đại ca quay người ra khỏi cửa.
Mẫu thân kéo tay ta: "Nguyệt nhi, con trở về rầm rộ như vậy là có chuyện gì?"
Ta mỉm cười nhưng không trả lời:
"Đa tạ mẫu thân hôm nay đã phối hợp với con."
Bà thở dài không hỏi nữa, chuyển sang nói chuyện khác:
"Mấy hôm trước, phụ thân con đã xin ân điển, để nhị ca và tam ca đều được điều ra ngoài làm quan."
Ta đứng dậy hành lễ, áy náy nói: "Là con đã liên lụy đến mọi người."
Bà đỡ ta dậy, trách yêu: "Người một nhà, nói gì mà liên lụy hay không liên lụy."
Sau khi thì thầm trao đổi thông tin với mẫu thân, ta ra khỏi cửa.
Vừa đi đến góc quẹo, một bàn tay nắm chặt cánh tay ta kéo ta vào góc tường.
Nhận ra người đó, ta thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca, huynh làm gì thế?"
Đại ca nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn ta.
"Nguyệt nhi, rốt cuộc muội và phụ mẫu có chuyện gì vậy?"
Ta không đổi sắc mặt: "Huynh muốn hỏi gì?"
Hắn hít một hơi thật sâu: "Nhị đệ tam đệ không biết thì thôi, lẽ nào ta lại không biết, lúc muội sinh ra, ta cũng ở đó."
"Muội có biết Hoàng đế suýt nữa đã triệu tất cả chúng ta vào hoàng cung không!"
Nhận ra giọng mình quá lớn, hắn nhìn quanh, nói nhỏ:
"Rốt cuộc hai người có biết đây là tội tru di tam tộc không!"
Ta nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười: "Đại ca, chúng ta không thể quay đầu lại được nữa, hoặc là thắng, hoặc là chết."
***
Đêm về, ta ngồi trên mái hiên ngắm trăng.
Bỗng nhiên ngói phát ra tiếng kẽo kẹt.
Ta không quay đầu lại: "Nếu ngươi còn không đến nữa, ta sẽ về đây."
Giọng nói trầm thấp, đè nén của Giang Hữu vang lên: "Nàng biết ta sẽ đến?"
"Không biết!"
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đong đầy dịu dàng:
"Nhưng không sao, hôm nay không đợi được ngươi, ta sẽ đợi ngày mai, ngày mai không đợi được, ta sẽ đợi ngày kia."
Giang Hữu nuốt khan, đột nhiên quay mặt đi:
"Tư Khinh Nguyệt, ta còn gì đáng để nàng lợi dụng nữa?"
Ta mỉm cười: "Nhưng ngươi vẫn đến mà."
Vẻ mặt Giang Hữu lạnh băng:
"Nàng rầm rộ trở về phủ Thái uý, làm cả thành đều biết, cũng không sợ tông thất ra tay với nàng."
Ta rạng rỡ cười, kéo kéo tay áo hắn, cẩn thận ghé sát:
"Giang Hữu, lo lắng cho ta như vậy, ngươi làm cha của con ta có được không?"
Giang Hữu sững sờ, sau đó lúng túng dời ánh mắt đi.
Đôi mắt hắn nhuộm màu đỏ: "Tư Khinh Nguyệt, nàng muốn ta làm gì thì nói thẳng, đừng dùng chiêu này."
Dù nói vậy, nhưng trên trán hắn dần lấm tấm mồ hôi, chảy dọc theo gò má góc cạnh, thấm vào cổ áo.
Cái thân hình to lớn ấy, đôi chân dài co lại trên mái hiên, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích, trông thật đáng thương, còn có chút..."ngon miệng"!
Im lặng vài giây, ta khẽ nói:
"Lần trước ngươi nói ánh trăng sáng trên trời chiếu xuống hòn đá ven đường, hòn đá chỉ đổ một bóng đen."
"Nhưng Giang Hữu, nếu ánh trăng chỉ muốn chiếu sáng hòn đá thì sao?"
Lông mi Giang Hữu khẽ run, hắn nhìn ta, trong mắt đầy vẻ khó tin.
"Ta đã nói rồi, đừng trêu chọc ta, ta không ăn cái bánh này đâu."
Ta nhếch môi: "Ngươi đưa tay ra."
Lý trí hắn gào thét "đừng nghe", nhưng cơ thể đã phản xạ theo điều kiện mà hành động.
Ta đưa tay vươn về phía ánh trăng trên trời, nắm hờ, sau đó, đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Xem này, ta đã hái mặt trăng xuống, tặng cho ngươi rồi."
Hắn ngây người nhìn vào lòng bàn tay, đột nhiên nắm chặt.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng như sao trời:
"Tư Khinh Nguyệt, ta sẽ không buông tay đâu, nàng đã vào tay ta, ta sẽ không buông tay."
Tựa như lời hứa, tựa như lời cảnh báo.
[Ôi ôi, CP Giang Nguyệt của ta đã viên mãn rồi!]
[Nữ phụ giỏi thật, nam phụ chắc đã động lòng chết rồi, tiếp theo, xin hãy vì nữ phụ tỷ tỷ của chúng ta mà xông pha lửa đạn đi!]
[Ha ha! Đã xông pha lửa đạn rồi đó bạn, lần trước nam phụ vì nữ phụ mà đã "gắt" cả nữ chính rồi, thế giới này thật điên rồ.]
Ta khẽ cười, như một phần thường, lao vào vòng tay hắn.
Ngoan thật đấy, Giang Hữu.
Trong Hạo Nguyệt cung, nến tắt hết, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ vỏ sò chiếu vào.
Trong bóng tối lờ mờ, có thể thấy trên chiếc giường phượng thêu gấm, hai bóng người quấn quýt.
Trong bóng đêm, ánh mắt Giang Hữu sáng rực, hơi thở nặng nề dính nhớp ẩm ướt.
Ngực hắn phập phồng gấp gáp, giọng nói khàn khàn: "Nguyệt nhi, không được."
Ta ngồi lên eo hắn, cúi xuống hôn lên yết hầu trượt lên trượt xuống của hắn.
"Sao lại không được, chàng không được à!"
Mắt Giang Hữu lập tức nhuốm màu đỏ, hắn giằng co, nhưng cơ thể lại cố chấp đón nhận.
Thế như chẻ tre...
Ánh trăng dần lặn, một tia nắng ban mai ló dạng.
Hắn cuối cùng cũng dừng lại.
Ta đã rã rời toàn thân, vô lực tựa vào lòng hắn.
[Hì hì hì "xiếc", ta thấy "xiếc" rồi!]