Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 23

Ta không biết tại sao ta lại phải học những thứ này, nhưng phụ thân bảo ta học, ta học.

Sau này, phụ thân định cho ta một mối hôn sự, tân nương là kỹ nữ đầu bảng Tất Huỳnh của Ỷ Thúy Lâu, lý do lại chỉ là một câu nói của thầy bói, nàng vượng ta.

Ta biết phụ thân không phải người mê tín, sẽ không vì lý do hoang đường này mà đưa ra quyết định đó.

Khả năng duy nhất là vì bí mật đó, bí mật mà gia đình ta luôn che giấu.

Ta không thể hiểu nổi, nhưng dưới sự kiên quyết của phụ thân, ta thỏa hiệp.

Trước khi thành thân, ta lẻn vào Ỷ Thúy Lâu, gặp người sắp trở thành thê tử của ta.

Yếu đuối, xinh đẹp, không khác gì những nữ tử khác trên đời.

Ta tưởng cuộc đời ta cứ thế mà trôi qua, nhưng đêm đó, ta đẩy cửa phòng tân hôn, nhìn thấy lại là một gương mặt xa lạ.

Rạng rỡ, tươi đẹp, như vầng trăng sáng trên trời.

Dĩ nhiên, tính nết nàng cũng như dung mạo; ầm ĩ, dữ dội, sinh động vô cùng.

Ta thật may mắn, đã đồng ý lời phụ thân xin gả, nếu không, người sẽ lấy Tất Huỳnh kia hẳn là kẻ khác.

Và nàng sẽ xuất hiện trong phòng của người khác.

Nàng không biết mình quyến rũ đến nhường nào, giống như một con vật nhỏ đang khiêu khích kẻ săn mồi, tự cho rằng đã dọa sợ nó, nhưng không biết rằng, kẻ săn mồi chỉ cần nhẹ nhàng há miệng là có thể ngậm nàng vào miệng.

May mắn thay là ta, may mắn thay ta đủ lý trí.

Ta đưa nàng về phủ Thái uý, nàng cố ý trước mặt ta gọi thái y đến, phát hiện nàng bị hạ mê dược.

Nhìn nàng nước mắt không ngừng rơi, dù biết nàng có ý đồ cố ý, ta vẫn thấy đau lòng.

Đau lòng đến mức muốn xông đến Ung Hầu phủ g**t ch*t người đàn ông đó.

Lúc đó ta không muốn thừa nhận suy nghĩ ti tiện trong lòng.

Nhìn xem, vị hôn phu của nàng đã hạ mê dược cho nàng, nàng đừng gả cho hắn nữa.

"Ta cần làm gì?"

Khi ta hỏi câu này, trong lòng đã quyết định, chỉ cần nàng gật đầu, chỉ cần nàng nói cần, ta sẽ xông pha vì nàng, dọn dẹp chướng ngại vật cho nàng.

Nhưng nàng không cần.

Cũng phải, nàng là thiên kim của Thái uý, nàng có rất nhiều người, và thủ đoạn để giải quyết vấn đề.

***

Ta về Giang phủ, trực tiếp tìm phụ mẫu để nói rõ.

Vẻ mặt phụ thân vừa kinh ngạc vừa tức giận, ông nắm lấy tay ta, bắt ta phải đưa Tất Huỳnh về.

Lần đầu tiên ta thấy ông thất thố như vậy.

Ta biết, nàng liên quan đến bí mật kia.

Nhưng không hiểu sao, ta lại từ chối.

Ta đột nhiên không muốn biết bí mật này nữa, dù nó có quan trọng đến đâu.

Đêm đó, phụ thân đã kể cho ta toàn bộ bí mật.

Thì ra, ta là hậu duệ của thủ lĩnh nghĩa quân, sau lưng ta còn có một nhóm người, họ đang chờ ta trưởng thành, chờ ta vươn tay chạm đến ngai vàng thiên hạ.

Còn Tất Huỳnh, vốn chỉ là do phụ thân nhất thời mềm lòng mà tha cho mạng sống. Nhưng rồi, khi lão hoàng đế ngày càng già yếu, mà chẳng có lấy một hoàng tử hay công chúa ra đời, nàng dần dần trở nên quan trọng.

Phụ thân coi nàng như một con đường tắt, hay nói đúng hơn, một bậc thang dẫn đến quyền lực.

Nhưng cả hai chúng ta đều không ngờ, chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã lao đi theo một hướng không thể tin nổi.

Ta cũng không ngờ, cô gái nhỏ lại gan dạ đến vậy, trực tiếp dẫn binh mã xông vào Hầu phủ, không chỉ hủy dung Tất Huỳnh, mà còn suýt làm trọng thương Thế tử Hầu phủ.

Sau đó, Hoàng đế giáng tội, cả hai bên đều chịu tổn thất.

Khi ta lẻn vào Hầu phủ, tình cờ gặp Hoàng đế ban chiếu chỉ ban chết Tất Huỳnh.

Suy nghĩ một lát, ta vẫn âm thầm phối hợp với người của Thế tử Hầu phủ để hoàn thành việc tráo đổi, đưa Tất Huỳnh về Giang phủ.

Khi ấy ta chỉ nghĩ, nếu hoàng đế thực sự muốn xử tội cả nhà cô gái nhỏ kia, ta sẽ dùng Tất Huỳnh để đổi lấy nàng.

Thật bất ngờ, ngay tối đó nàng đã sai người đến tìm ta.

Ôm lấy niềm vui ẩn giấu trong lòng, ta không chút do dự mà đi.

Cũng chính ngày hôm đó, ta mới hiểu sự khác biệt giữa người với người lớn đến mức nào, lớn đến mức nghiền nát cả những cảm xúc yếu ớt nhất trong lòng ta.

Từ phủ Thái uý ra, ta nghĩ chúng ta sẽ không còn bất kỳ giao thiệp nào nữa.

Nhưng số phận luôn khiến người ta trở tay không kịp.

Lần này đến lần khác, ta không thể buông bỏ, không thể dứt đoạn, ta biết nàng chỉ đang lợi dụng ta.

Ta tỉnh táo đau khổ, dùng hết sức lực để cắt đứt.

Cho đến đêm đó, cô gái nhỏ mỉm cười nhìn ta: "Giang Hựu, ngươi đưa tay ra."

Cơ thể không thể từ chối mà xòe tay ra trước mặt nàng.

Nàng đưa tay về phía mặt trăng trên trời, nắm hờ, sau đó, đặt vào lòng bàn tay ta.

"Xem này, ta hái mặt trăng xuống, tặng cho ngươi rồi đó."

Ta ngây người.

Bây giờ, mặt trăng là của ta.

Khoảnh khắc đó, hoa thơm ngát, gió ngọt ngào, ngay cả đêm tối cũng trở nên đặc biệt ngọt ngào.

Cô gái cười cong mắt như vầng trăng khuyết.

Ta nhìn nàng, trái tim bỗng nhảy lên một khúc hoan ca rộn rã.

Không trốn nữa.

Ta nghĩ, đã không thể thoát, vậy thì hãy để ta dốc cả đời này mà theo đuổi nàng đi.

Bình Luận (0)
Comment