Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 24

Nghe thấy nàng đang thầm chuẩn bị lén lên núi giữa đêm để đào nhân sâm cho ta, lòng ta mềm nhũn.

Đang chuẩn bị ban thưởng cho sự trung thành tận tuỵ của nàng, trước mặt ta hiện ra một loạt bình luận.

Họ mắng ta là nữ phụ heo ngốc mặt dày, đày đoạ nữ chính khổ mệnh của họ.

Hoá ra nàng là nữ chính trong một câu chuyện sủng ngọt, có khả năng điều khiển tiếng lòng để người khác nghe thấy, còn ta chỉ là một nữ phụ pháo hôi làm bàn đạp cho nàng tiến thân.

Trong thế giới xoay quanh nam nữ chính, ta làm nữ phụ khó mà xoay mình, nhưng nhờ những bình luận ngu ngốc này, ai thắng còn chưa chắc!

Buổi họp mặt gia đình, con gái tôi nói muốn ăn đùi vịt kho.

Thế nhưng mẹ tôi lại dùng đũa đánh mạnh vào tay con bé.

"Mày là heo chết đầu thai à? Chỉ biết ăn ăn ăn, không biết nhường nhịn gì cả!"

Không nói hai lời, mẹ tôi trực tiếp xé đùi vịt đưa cho con gái của chị tôi.

Nhìn bàn tay con gái bị đánh đỏ ửng lên, lòng tôi đau xót: "Mẹ ơi, tại sao Tịch Tịch được ăn, con gái con lại không được ăn? Tịch Tịch còn là chị mà."

Mẹ tôi bỗng nhiên nổi giận, chộp lấy đùi vịt ném vào người con gái tôi: "Đây đây đây, cho mày ăn!"

"Đồ tiện nhân con, một cái đùi vịt thôi cũng làm loạn hết cả lên, đúng là đồ bỏ đi, y như mẹ mày!"

Con gái tôi bị ném trúng mắt, đau đến phát khóc.

Tôi giận đến run người.

Chỉ vì bà ấy thiên vị chị tôi, ngay cả con gái của chị tôi cũng quý giá hơn con gái tôi sao?

Tôi nhẫn nhịn suốt 27 năm, lần này lại giơ tay lên, hất tung bàn ăn.

Thứ muội phải lòng một gã bán dầu, còn đòi bỏ hết tất cả để bỏ trốn theo hắn.

Vì danh tiếng của nàng, ta một mình đến khuyên ngăn, nhưng lại bị gã bán dầu đánh ngất, bán vào kỹ viện hạng thấp nhất.

Còn cô thứ muội thân yêu của ta, vừa khóc vừa giúp hắn đếm tiền.

Ta bị hành hạ đến chết trong kỹ viện, khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về cái ngày hai người họ bỏ trốn.

Thứ muội cầu xin ta: "Tỷ tỷ, tỷ hãy tác thành cho ta và Trần lang đi!"

Ta liền nhét vào tay nàng mười lạng bạc: "A Tỷ chúc hai các người trăm năm hảo hợp."

Mẹ chồng đặt ra quy tắc cho tôi, bắt tôi phải hiếu thuận với trưởng bối.

Tôi hiếu thuận với bố chồng, bà lại nói với chồng tôi là tôi và bố chồng liếc mắt đưa tình.

Chồng tôi nghe xong cũng không biết phân biệt phải trái, chỉ đạo tôi phải thế này thế nọ.

Đến bữa cơm, mẹ chồng lại càm ràm tôi không có cha mẹ dạy, không biết phép tắc, không biết đàn bà không xứng đáng ăn thịt, phải nhường cho đàn ông trong nhà. Tôi nghe không nổi nữa, úp bát thẳng cơm vào mặt mẹ chồng, lật cả bàn ăn.

Tưởng tôi lấy chồng xa là dễ bắt nạt sao? Ở quê, tôi nổi tiếng là một con điên đó!

Mẹ chồng tương lai có thai, còn nói chị dâu như mẹ, đứa bé này phải để tôi bỏ tiền ra nuôi.

Tôi tức giận, quậy một trận ầm ĩ rồi chia tay luôn!

Kết quả nhà anh ta bỏ đứa bé, sau đó lại dùng đạo đức để trói buộc tôi!

"Mẹ tôi vì cô mà phải bỏ con! Cô đưa lương cho nhà tôi thì có sao đâu?"

"Mẹ tôi vì cô mà phải bỏ con! Nói cô vài câu thì sao chứ?!"

Thậm chí họ còn đi khắp nơi tuyên truyền tôi là người độc ác, làm hỏng thanh danh của tôi, hủy hoại sự nghiệp của tôi!

Sống lại một lần nữa, tôi sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.

"Sinh, sinh, nhất định phải sinh."

Ai muốn làm gì thì làm, cái hố lửa này, tôi phải trèo ra trước đã.

Mẹ chồng tôi bị bệnh tâm thần.

Tôi nói tôi có thai, không thể chăm sóc bà ấy được, nên bảo chồng đưa bà đến viện dưỡng lão trước đi.

Chồng tôi nhất quyết không chịu, còn mắng tôi bất hiếu, nói mẹ chồng nuôi anh ta lớn như vậy không dễ dàng gì, tôi không thể thông cảm cho anh sao.

Chị chồng cũng chạy đến chỉ trích tôi, nói tôi ích kỷ.

"Mẹ tôi năm nay đã hơn bảy mươi rồi, cô để bà ấy sống cùng một đám người điên mỗi ngày là muốn hại chết bà ấy à?

"Mình cũng sắp làm mẹ rồi, tích đức đi, nếu không cẩn thận sinh ra con dị tật thì xui xẻo cả đời đấy."

Dựa vào việc có bệnh tâm thần và có con cái chống lưng, mẹ chồng tôi điên cuồng làm trò, khiến tôi suýt chút nữa bị sảy thai.

Quay đầu lại nghe thấy mẹ chồng khoe khoang với chồng: "Chiêu giả bệnh tâm thần của mẹ hay không? Vừa có thể răn đe nó, vừa không tốn một xu nào mà bỏ được cái thứ con gái nuôi phí tiền trong bụng nó."

Tôi tức đến bật cười.

Được thôi, giả vờ đúng không? Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Sau khi mãn kinh, mẹ chồng tôi gặp lại Bạch Nguyệt Quang thời trẻ.

Bạch Nguyệt Quang ấy đã là ông chủ của nhiều công ty niêm yết, ông ấy thành tâm cầu hôn mẹ chồng tôi.

Điều kiện duy nhất là, ông ấy muốn có một đứa con với bà, đề nghị làm thụ tinh ống nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment