Mẹ chồng tôi không quyết định được, hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nói thật, ở độ tuổi của bà mà làm thụ tinh ống nghiệm, không chỉ tỷ lệ thành công cực thấp, mà còn dễ gây ra ung thư, khuyên bà đừng mạo hiểm tính mạng của mình.
Mẹ chồng tôi nghe theo lời khuyên của tôi.
Từ đó, bà và bạch nguyệt quang chỉ yêu nhau, không kết hôn.
Sau này, bạch nguyệt quang ngoại tình với một cô gái trẻ, dứt khoát chia tay mẹ chồng tôi, nhanh chóng kết hôn với cô gái trẻ.
Lý do là, cô gái đã mang thai, lại còn là song thai.
Mẹ chồng tôi vô cùng thất vọng: "Chắc chắn là cô ta không mang thai tự nhiên, chắc chắn là cô ta đã làm thụ tinh ống nghiệm!"
Trong thâm tâm bà ấy cho rằng đều là do tôi cản trở, mới khiến bà ấy bỏ lỡ cơ hội có được vinh hoa phú quý trong nửa đời còn lại.
Bà ấy đã bỏ một lượng lớn thuốc ngủ vào sữa khuya của tôi, tôi không hề hay biết, không hề phòng bị.
Nửa đêm, tôi vật lộn sùi bọt mép.
Chồng tôi Lương Tử Dật muốn cứu tôi, nhưng mẹ chồng tôi ngăn cản: "Đều tại cái loại đàn bà mà anh cưới, khiến tôi mất đi cơ hội duy nhất để có được cuộc sống tốt đẹp!"
"Anh mà dám cứu nó, có tôi không có nó, có nó không có tôi!"
Trúc mã của tôi ra tay cứu người, xuống tay quá mạnh, phạm tội ngộ sát bị phán mười năm.
Trước khi vào tù, hắn nhờ tôi chăm sóc bố mẹ hắn.
Tôi cứ tưởng hắn coi tôi là vợ tương lai, mới giao trọng trách này cho tôi, nghẹn ngào đồng ý.
Mười năm qua, tôi tận tụy, chịu thương chịu khó phụng dưỡng song thân hắn.
Thậm chí vì chữa bệnh cho mẹ hắn, tôi đi bán máu, bán thận... chỉ để thực hiện lời hứa năm xưa với hắn.
Ai ngờ, năm xưa hắn không phải ngộ sát, mà là gánh tội thay người khác.
Sau khi ra tù, hắn không chỉ mang về mười vạn tệ, mà còn có một người phụ nữ và một đứa trẻ mười tuổi.
"Hề Hề, cảm ơn em mười năm qua đã chăm sóc người nhà anh, một ngàn tệ này là chút lòng thành cảm tạ và bồi thường của anh. Sau này, em vẫn là em gái ruột của anh!"
Lúc này tôi mới biết, năm xưa tôi đã hiểu lầm ý hắn.
Hắn chỉ nhờ tôi chăm sóc bố mẹ hắn, chứ không hề có ý muốn cưới tôi.
Nhưng những năm qua, tôi vì nhà hắn mà dốc hết tâm huyết, thân thể tàn phế, một ngàn tệ ít ỏi sao có thể bù đắp?
Vốn đã bệnh tật triền miên, sức cùng lực kiệt, tôi tức giận đến mức thổ huyết mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ngày trúc mã nhờ tôi chăm sóc bố mẹ hắn.
Chồng tôi có một "bạch nguyệt quang" mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Để chữa bệnh cho cô ta, chồng tôi đã lén lút chuyển hết tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cho cô ta.
Khi tôi phát hiện ra, anh ta còn hùng hồn nói: "Tôi chuyển tiền cho cô ấy thì có gì sai? Chẳng lẽ cô muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?"
Nhưng anh ta không biết rằng, anh ta cũng đã mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Số tiền đó là tiền cứu mạng cuối cùng của anh ta.
Chị gái tôi cả ngày làm bừa làm loạn, tôi khuyên chị ấy nên giữ mình trong sạch.
Nhưng chị ta lại tự hào nói: “Ai bảo tôi quá là có mị lực, đàn ông ai cũng thích tôi.”
Không ngờ rằng sức hấp dẫn của chị ấy lại áp dụng cả với chồng tôi.
Tôi bắt quả tang họ trong phòng ngủ, nhưng lại bị họ dùng gối b*p ch*t.
Khi mở mắt ra, tôi quay trở lại ngày hôm trước khi bị giết.
“Bác sĩ Kiều, bên cấp cứu vừa đưa đến một bệnh nhân nữ có dị vật ở hậu môn, cần phẫu thuật gấp!”
Nghe vậy, tôi nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy điều tôi đã dự liệu: chị gái ruột của tôi, Kiều Nghệ San, đang nằm trên giường bệnh kêu la như lừa.
Lần này, tôi dứt khoát rút điện thoại gọi cho anh rể tôi.
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách để chếc, nhưng cuối cùng vẫn chọn uống thuốc ngủ.
Nằm trên giường, tôi lặng lẽ hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, chỉ hai chữ đã có thể khái quát: nực cười.
Rõ ràng tôi là con gái ruột bị thất lạc rồi được đón về, vậy mà lại sống chẳng khác gì kẻ thừa thãi, yếu đuối, nhục nhã trong chính gia đình của mình.
Nhưng rốt cuộc là ai, tôi đã từ bỏ cuộc đời rồi, sao lại còn đặt bốn, năm đơn đồ ăn mang đến nhà tôi làm ầm ĩ?
Cô út kết hôn, bố mẹ chồng muốn cho cô ấy một căn nhà làm của hồi môn.
Tôi phản đối.
Mẹ chồng nói nhà này là của họ, họ muốn cho ai thì cho. Bố chồng nói tôi chỉ là người ngoài, không có quyền can thiệp.
Nhưng căn nhà này là chúng tôi chắt cóp bao nhiêu năm gửi về cho họ xây sửa, đến nỗi kết hôn hơn 10 năm, chúng tôi vẫn không có tiền mua nhà. Căn nhà chúng tôi đang ở cũng là của bố mẹ tôi dồn tiền dưỡng già mua cho.
Tôi bật cười: "Hai người chỉ có mỗi một căn nhà này, cho con gái rồi thì hai người ở đâu? Ở với con gái à?"
Mẹ chồng nói: "Tôi có con trai, sao lại ở với con gái được? Đương nhiên là ở với con trai con dâu rồi."
Tôi dứt khoát từ chối: "Nhà con không có chỗ."
Mẹ chồng hùng hồn: "Thế thì bảo bố mẹ chị dọn đi, có lý nào bố mẹ vợ lại ở cùng con gái con rể?"
Mắt của cô con gái 6 tuổi của tôi bỗng dưng có rận mu.
Sau khi phát hiện ra, tôi đã rất sợ, còn tưởng chồng ra ngoài tòm tem mang về.
Nhưng hoá ra, bố chồng tôi nửa đêm lén dùng khăn mặt của nó lau chỗ kia!
Ông ta dùng q**n l*t tôi bỏ đi để lau chân, bị lao nhưng vẫn nhất quyết dùng chung đồ với tôi, tôi nhịn.
Nhưng lần này, ông ta cố ý làm hại con gái tôi, còn giả vờ ngây thơ, ra ngoài tung tin tôi sống không đoan chính, đem bệnh về nhà lây cho con gái.
Đụng đến con gái tôi, ông ta xong đời rồi!