Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 141 - Chương 1792. Trùng Hợp Vậy Sao?

Chương 1792. Trùng hợp vậy sao?

Thạch Thuần nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, trong lòng bắt đầu cảm khái, từ nhỏ nàng đã bị tỷ tỷ độc hại, bây giờ lại bị Triệu Thanh Thanh độc hại, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên, thực sự là không dễ dàng chút nào!

"Ừm, ta nhất định phải tiếp tục làm mỹ thiếu nữ ngây thơ, không thể bị anh rể gieo họa." Thạch Thuần tự nói với mình, Thanh Thanh tỷ tỷ chính là vết xe đổ, sau khi bị anh rể tai họa thì đã bị quấn lấy không biết ngày đêm.

Thạch Thuần cảm thấy bị quấn lấy không phải vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là nếu vậy còn có tự do sao? Nàng còn có thể muốn đi chơi lúc nào thì đi sao?

Đặc biệt là dáng người của nàng tốt như vậy, nhất định anh rể sẽ mê mẩn nàng, không để cho nàng chạy khắp nơi.

"Mới nghĩ một chút đã cảm thấy thật là đáng sợ! Ừm, ta phải cách xa anh rể một chút mới được." Thạch Thuần lầm bầm lầu bầu rời khỏi biệt thự của Vân Thanh.

Trong biệt thự, Triệu Thanh Thanh đang cầm bữa sáng nhanh chóng lên lầu.

"Sư phụ, ăn chút đồ ăn đi..." Triệu Thanh Thanh còn chưa dứt lời thì phát hiện trên người thiếu một thứ, là khăn tắm rơi mất.

Cứ như vậy, Triệu Thanh Thanh bị trở thành bữa sáng.

Nhưng Triệu Thanh Thanh cũng không nhàn rỗi, vừa vận động vừa ăn sạch bữa sáng mà Thạch Thuần mang về.

Bữa sáng này ăn tới giữa trưa, Triệu Thanh Thanh phát hiện rốt cuộc mình không thể chịu được nữa.

"Sư phụ, ta thật sự rất đói." Triệu Thanh Thanh cũng biết làm nũng, "Chúng ta ra ngoài ăn cơm được không? Hoặc chúng ta gọi ship đồ cũng được nha."

Triệu Thanh Thanh cũng không ngại dính một chỗ với sư phụ sắc lang, thật ra nàng còn rất thích như vậy, thậm chí nàng cảm thấy đây là bù đắp cho bản thân. Như vậy nàng có thể đền bù những việc không làm với Hạ Thiên suốt mười mấy năm qua.

Ừm, thừa dịp Băng Băng tỷ tỷ các nàng cũng không ở đây thì nhanh chóng bù lại, bằng không đợi các nàng trở về, chắc chắn sư phụ sắc lang sẽ không quấn lấy nàng mỗi ngày như thế nữa.

Mặc dù nàng nhất định sẽ chủ động quấn lấy hắn, nhưng nàng không chắc mình có thể cạnh tranh lại Đại yêu tinh và Tiểu yêu tinh đâu.

"Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi" Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bây giờ đồ đệ quá ngoan, hắn nên dẫn nàng đi ăn ngon một chút, mặc dù hắn chưa ăn thứ gọi là chuyển phát nhanh, nhưng nghe nói không tốt lắm.

"Ừ, sư phụ, vậy ta đi thay quần áo đây." Triệu Thanh Thanh vui vẻ nói.

Mặc dù rất đói bụng, nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn tốn gần nửa tiếng để thay quần áo, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp và gợi cảm, đồng thời còn trang điểm nhẹ.

Mặc dù chỉ là ra ngoài ăn cơm trưa, cũng không phải là thời gian đặc biệt gì, nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn cảm thấy mình phải ăn mặc xinh đẹp nhất mới có thể đi ra cửa, như vậy mới sẽ không làm cho sư phụ mất mặt.

Dù sao thì lúc bình thường, nữ nhân nhưng đi ra ngoài ăn cơm với sư phụ đều là siêu cấp đại mỹ nữ.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi!" Triệu Thanh Thanh ôm cánh tay của Hạ Thiên, đi ra ngoài.

Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.

"Lại là nhà của ngươi gọi tới, ngươi có muốn nghe không?" Hạ Thiên nhìn dãy số rồi đưa điện thoại cho Triệu Thanh Thanh. Thật ra số này đã gọi rất nhiều lần rồi, trước đó Triệu Thanh Thanh nói không nghe, bởi vì nàng biết đây là do cha mẹ nàng gọi tới.

"Nghe một chút vậy, hơn tám phần là bọn hắn muốn ta trở về." Triệu Thanh Thanh bĩu môi, vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi, "Alo... Ba, là ta, không phải sư phụ... Hả? Ngươi muốn để sư phụ nghe điện thoại? Sư phụ không muốn nghe, ngươi nói với ta là được... Được rồi được rồi, không phải sư phụ không thả ta trở về, mà là ta thích đi theo sư phụ... Cái gì, bây giờ sư phụ rất thích ta..."

Triệu Thanh Thanh đột nhiên mất hứng: "Ba à, ngươi nói vậy là sao chứ? Cái gì gọi là sư phụ chỉ là chơi đùa với ta mà thôi, cho dù như vậy thì ta cũng không để ý, ta thích bị sư phụ chơi đấy! Được rồi, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, ta đã là nữ nhân của sư phụ rồi, bây giờ ta muốn ở bên sư phụ, không muốn làm gì khác, cũng không muốn gặp bất cứ ai!"

Triệu Thanh Thanh cúp điện thoại, hừ nhẹ một tiếng: "Mặc kệ cha ta, cả ngày đều muốn ta nhanh chóng lấy chồng, ta mới không gả đâu! Hắn còn không thích sư phụ, hừ, ta không cần hắn thích, ta thích là được rồi"

"Đúng vậy." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ta cũng không thích cha ngươi."

"Ta biết ngươi không thích hắn rồi!" Triệu Thanh Thanh bĩu môi, nàng biết nguyên nhân tại sao Hạ Thiên không thích cha của nàng, không phải là bởi vì nàng, mà là bởi vì Lãnh Băng Băng.

Nhưng mà đó đều là chuyện quá khứ, hơn nữa, thật ra Hạ Thiên chỉ thích những cô vợ và nha hoàn xinh đẹp của hắn, còn những người khác trên cơ bản đều không thể nói là thích.

Hai người đi ra biệt thự lại gặp phải một vấn đề, bọn hắn không biết nên đi đâu để ăn cơm.

"Sư phụ, hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi Thuần Thuần đi, nàng tương đối quen thuộc nơi này." Triệu Thanh Thanh đề nghị, nhưng ngay lập tức lại bác bỏ, "Thôi, không cần tìm nàng, sư phụ đưa điện thoại cho ta đi, ta tìm ở trên mạng được rồi."

Triệu Thanh Thanh cầm điện thoại của Hạ Thiên, bắt đầu tìm kiếm nhà hàng ở thị xã Mộc Dương, nhưng nàng còn chưa tìm ra kết quả thì đã có một chiếc xe lái tới rồi dừng lại bên cạnh nàng.

"Thanh Thanh tiểu thư, trùng hợp như vậy sao?" Một người từ trong xe nhô đầu ra.
Chương 1793. Có thể đổi kịch bản khác được không?

"Ngươi là... A, ngươi là Hứa Minh Huy, đúng không?" Triệu Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ tới, người này đã từng đến nhà nàng, hơn nữa nhìn ý tứ của cha mẹ nàng, hình như là muốn tác hợp cho nàng với hắn.

"Đúng vậy, Thanh Thanh tiểu thư." Hứa Minh gật đầu, sau đó ánh mắt rơi xuống người của Hạ Thiên, "Vị này chắc hẳn là bạn trai của tiểu thư?"

"Ừm, đây là sư phụ của ta." Triệu Thanh Thanh thuận miệng nói một câu, hiển nhiên không có hứng thú giải thích thêm cho Hứa Minh Huy về việc ngoại trừ quan hệ thầy trò thì nàng và Hạ Thiên vẫn còn có chỗ đặc biệt khác. Triệu Thanh Thanh cúi đầu tiếp tục tìm kiếm nhà hàng trên điện thoại di động.

"Thanh Thanh tiểu thư, ngươi đang chờ xe sao? Ta đang muốn đi nội thành, có thể đưa các ngươi tới đó." Hứa Minh Huy lại nói.

"Không cần đâu, nơi này cách nội thành cũng không xa, ta và sư phụ đi từ từ là được." Triệu Thanh Thanh không hề ngẩng đầu lên, tiếp đó quay sang nhìn Hạ Thiên, "Sư phụ, ngươi thấy quán ăn này như thế nào? Bản giới thiệu nói là có đủ sơn hào hải vị, cái gì mà thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang, ngay cả cá hoang cũng có."

"Ngươi thích ăn những thứ này sao?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

"Ta ăn cái gì cũng được, cũng không phải thích lắm, chính là thấy nhà hàng này được cho điểm rất cao." Triệu Thanh Thanh thuận miệng nói: "Ở trên mạng bình luận mỹ thực, nhà hàng này được cho chín điểm, cũng là nhà hàng được cho điểm cao nhất ở đây."

"Ừm, vậy thì đi thôi." Hạ Thiên sao cũng được, hắn thật sự là không kén cá chọn canh, ngon dở gì đều có thể nuốt xuống bụng, hai ngày trước đi theo Thạch Thuần còn kém chút nữa ăn thịt sống.

Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên thân mật dựa vào nhau, hoàn toàn không coi ai ra gì, căn bản không thèm để ý tới Hứa Minh Huy. Thật ra, chuyện này vốn dĩ cũng rất bình thường, Triệu Thanh Thanh căn bản không hứng thú với Hứa Minh Huy, mà Hạ Thiên lại không hề quen biết hắn, làm sao có thể để ý đối phương chứ?

Nhưng bởi vì thế mới khiến Hứa Minh Huy có chút xấu hổ, trong mắt của hắn nhanh chóng lướt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành bình thường.

"Thanh Thanh tiểu thư, vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa." Hứa Minh Huy nói một câu, tiếp đó giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, Triệu Thanh Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía xe của Hứa Minh Huy, lẩm bẩm: "Tại sao lại trùng hợp gặp người này ở đây? Không lẽ là cha ta nói cho hắn biết?"

Suy nghĩ một chút, Triệu Thanh Thanh lại lẩm bẩm: "Thôi, mặc kệ hắn."

Mặc dù Triệu Thanh Thanh vẫn còn có chút hoài nghi việc Hứa Minh Huy xuất hiện ở đây, nhưng nàng cũng lười quản, bởi vì đối với nàng thì người này không quan trọng. Mặc kệ Hứa Minh Huy tới đây có mục đích gì thì cũng không liên quan gì tới nàng, nàng không cần để bụng tới.

Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên rất nhanh đã tới nhà hàng được cho chín điểm kia, nhà hàng này chuyên bán đặc sản thịt rừng, nhưng trên thực tế, bây giờ rất nhiều động vật hoang dã đã được bảo vệ, cho nên ở đây không có nhiều chủng loại, chủ yếu là những con thú nhỏ như thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang, còn có cá trích hoang dại và các loại cá con. Mà món ăn được hoan nghênh nhất nơi này chính là món thịt thỏ rừng kho tàu và cá con chiên.

Theo lời bình trên mạng, mọi người đều ra sức đề cử hai món này, mà Triệu Thanh Thanh cũng dựa theo trên mạng để gọi món ăn, tất cả món ăn được người khác đề cử nàng đều gọi một phần.

Nhà hàng này làm ăn rất khấm khá, bây giờ đúng là thời gian dùng cơm, trên cơ bản đã chật kín bàn, may mắn có một bàn vừa ăn xong nên Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh không cần phải chờ đợi lâu.

"Sư phụ, nơi này hơi ồn, chúng ta có nên đổi chỗ khác không?" Sau khi gọi món ăn, Triệu Thanh Thanh mới bắt đầu cảm thấy nơi này quá ồn, hơn nữa vị trí của bọn hắn rất nổi bật, hình như rất nhiều người đều đang nhìn nàng chằm chằm.

Suy nghĩ một chút, Triệu Thanh Thanh lại nói: "Hoặc chúng ta đợi món ăn lên rồi đóng gói về nhà?"

"Ngươi sợ ồn sao?" Hạ Thiên có chút khó hiểu, hắn nhớ kỹ đồ đệ mỹ nữ này rất thích xem náo nhiệt.

"Không phải, nhưng không phải bây giờ sư phụ cần phải điệu thấp sao? Ngươi ở cùng ta, còn bị nhiều người nhìn chằm chằm, như vậy sẽ không thể điệu thấp được." Triệu Thanh Thanh thật đúng là không sợ ồn ào.

"Ta không cần điệu thấp." Hạ Thiên lắc đầu, "Ta vẫn luôn như vậy."

Mặc dù mấy năm nay tất cả tung tích của Hạ Thiên đã bị xóa bỏ, nhưng chuyện này hiển nhiên không phải là do bản thân Hạ Thiên yêu cầu, mà là quyết định từ các cô vợ xinh đẹp trên đảo Thần Tiên.

Về phần bản thân Hạ Thiên thì không thèm để ý những chuyện này.

"Tốt thôi, nếu sư phụ không cần điệu thấp, vậy ta càng không cần rồi." Thật ra, Triệu Thanh Thanh rất hưởng thụ việc được người khác chú ý, đặc biệt là lúc này khi đang ở bên cạnh Sắc lang sư phụ, nàng càng muốn được nhiều người chú ý hơn.

Mà bây giờ đúng là có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm Triệu Thanh Thanh.

Lúc này, Triệu Thanh Thanh đúng là khiến người khác rất chú ý, chỉ là bộ lễ phục dạ hội trên người nàng có vẻ không hợp với nơi này cho lắm, nhưng đó cũng là thứ khiến mọi người lập tức chú ý tới nàng. Sau đó mọi người mới phát hiện, người này lại còn là một đại mỹ nữ xinh đẹp.

Quấn lấy Hạ Thiên hai ngày, Triệu Thanh Thanh dường như càng lộ vẻ thành thục gợi cảm, phong tình bốn phía, hết sức chọc người, mà bản thân Triệu Thanh Thanh cũng không ý thức được, bây giờ nàng quả thật chính là hormone di động.

"Xin chào tiểu thư, mạo muội quấy rầy một chút, ta cảm thấy cô nhìn rất quen mắt..." Kịch bản vô cùng cũ lại xuất hiện, một người tiến tới với ý đồ bắt chuyện.

Bên cạnh truyền đến những tiếng dè bỉu.

"Ai, vị huynh đệ này, ngươi có thể đổi kịch bản khác không?"

"Đúng thế, đó là nữ hiệp Thanh Thanh, ngươi còn nói cái gì mà nhìn rất quen mắt, nhìn cho kỹ vào rồi nói."

"Nữ hiệp Thanh Thanh mà cũng không nhận ra, thế mà còn muốn tán gái..."

"Tỉnh lại đi, nữ hiệp Thanh Thanh người ta đã có bạn trai rồi..."

...
Chương 1794. Đây là thỏ nhà

Hóa ra đại đa số người đã nhận ra Triệu Thanh Thanh, mà chuyện này cũng rất bình thường.

Nếu như là bình thường thì mọi người còn không dễ dàng nhận ra Triệu Thanh Thanh như vậy, nhưng vấn đề là, bây giờ Triệu Thanh Thanh đang rất hot trên mạng.

Hai ngày này, bởi vì Kiếm Nữ tự sát cùng với cái gọi là chuyện bắt cóc làm cho Triệu Thanh Thanh xuất hiện tai tiếng. Sau đó, âm thanh bàn tán về Triệu Thanh Thanh ngày càng nhiều, mà trên mạng đã sớm có lời đồn, bây giờ Triệu Thanh Thanh đang ở thị xã Mộc Dương, kết quả là những người ở chỗ này vừa nhìn thấy Triệu Thanh Thanh thì đã lập tức nhận ra nàng là ai.

Mà người lúc nãy còn không nhớ tới lai lịch của Triệu Thanh Thanh bị người chế giễu cũng không gì kì lạ.

"Sư phụ, tại sao bây giờ có lại nhiều người nhận biết ta thế này?" Triệu Thanh Thanh lại có chút sửng sốt, nguyên nhân rất đơn giản, thật ra nàng còn không biết mình hot đến cỡ nào ở trên mạng.

"Nữ hiệp Thanh Thanh, có thể cho ta xin chữ ký không?"

"Nữ hiệp Thanh Thanh, trước đó ngài thật sự suýt nữa bị bắt cóc à?"

"Nữ hiệp Thanh Thanh, Kiếm Nữ tự sát có khiến ngươi cảm thấy bối rối không?"

...

Lập tức xuất hiện mấy người, đa số là fan hâm mộ, còn có mấy người trông như là phóng viên, cũng có thể là tới từ truyền thông. Kết quả là, không bao lâu cái bàn Triệu Thanh Thanh ngồi đã bị bao vây kín mít không một kẽ hở.

"Kiếm Nữ tự sát?" Triệu Thanh Thanh sững sờ, tiếp đó cầm điện thoại của Hạ Thiên bắt đầu lên mạng tìm tòi, mà không cần chờ đến một hồi, Triệu Thanh Thanh rốt cuộc hiểu rõ, bây giờ nàng đang rất hot.

"Nữ hiệp Thanh Thanh, đây là bạn trai của cô sao?"

"Nữ hiệp Thanh Thanh, xin hỏi bạn trai cô tên là gì?"

"Nữ hiệp Thanh Thanh, bạn trai cô có võ công không?"

...

Đủ loại vấn đề dồn dập lao về phía Triệu Thanh Thanh, mà ngoài, giọng nói của nhân viên phục vụ cũng truyền tới.

"Làm phiền mọi người nhường chỗ một chút, nhường chỗ một chút, ta cần dọn thức ăn lên cho nữ hiệp Thanh Thanh." Nhân viên phục vụ có chút sầu khổ, chen lấn một hồi mà vẫn không thể chui vào.

"Nè, tránh hết ra đi, đừng quấy rầy chúng ta ăn cơm!" Một giọng nói bất mãn vang lên, mà người lên tiếng lần này đương nhiên là Hạ Thiên.

Hạ Thiên không để ý tới việc bị người khác vây xem, nhưng bây giờ đồ đệ mỹ nữ ngoan ngoãn của hắn đang đói bụng, đám người này lại vây quanh không cho nhân viên phục vụ mang thức ăn vào, cái này không phải là muốn cho đồ đệ mỹ nữ đói khóc sao?

Chuyện này tuyệt đối không được.

"Làm phiền mọi người tránh chỗ một chút, để ta ăn cơm trước được không?" Lúc này, Triệu Thanh Thanh cũng lên tiếng, dù sao nàng cũng thường xuyên giao lưu với fan hâm mộ, trải qua trường hợp như vậy không ít.

Nhưng vấn đề là, bây giờ nàng nói chuyện hình như cũng không hiệu quả.

"Nữ hiệp Thanh Thanh, có thể chụp ảnh chung với ta được không?"

"Nữ hiệp Thanh Thanh, ký tên cho ta đi, ta thật sự rất thích ngươi..."

"Nữ hiệp Thanh Thanh, có thể ký ở trên tay của ta không... A!"

Người này còn chưa dứt lời thì đã la to một tiếng, cả người lại đột nhiên bay ra khỏi nhà hàng.

"A..."

"Cứu mạng..."

"A, tại sao ta bay lên rồi... Hả!"

...

Đám người nguyên bản vây xung quanh đều bay ra khỏi nhà hàng, tiếp đó ngã lăn trên mặt đất, mà khi bọn hắn vội vàng bò dậy thì lại phát hiện còn có rất nhiều người cũng bay ra ngoài giống mình. Sau đó bọn hắn đều thấy rõ ràng, đúng là người bạn trai bên cạnh nữ hiệp Thanh Thanh ném từng người ra ngoài.

"Đậu xanh, bạn trai của nữ hiệp Thanh Thanh quá bạo lực!"

"Lợi hại, chỉ dùng một tay, còn ném xa như vậy..."

"Không hổ là bạn trai của nữ hiệp Thanh Thanh, quả nhiên là có luyện võ công..."

"Song kích 666..."

"Lợi hại, lợi hại, bạn trai của nữ hiệp Thanh Thanh quá lợi hại!"

...

Đám người vây xem ở xa không khỏi khen ngợi, trong nhà hàng vẫn có ít người không qua tới quấy rối Triệu Thanh Thanh, đến nỗi những người bị ném ra đều có chút bất mãn.

"Thật quá mức, ta chỉ xin ký tên thôi mà."

"Đúng vậy, làm minh tinh ghê gớm quá ha?"

"Minh tinh có thể tùy tiện đánh người sao?"

"Ta muốn cho mọi người biết việc này, đăng lên mạng đi... Hả!"

Tên này đang nói muốn cho mọi người biết, trong lại có người bay ra ngoài rồi nện lên người hắn khiến tên này ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó lại có vài người bay ra đập bất tỉnh mấy người kia, cứ như vậy, đám người tức giận bất bình bởi vì ném lập tức không thể nào mở miệng mắng chửi được nữa, mà những người khác vốn dĩ còn muốn nói gì đó, lúc này nhanh chóng im lặng không hé răng nửa lời.

"Nữ hiệp Thanh Thanh, ta mang thức ăn lên cho cô." Lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng có thể lại gần bàn ăn, Hạ Thiên đương nhiên sẽ không ném nhân viên phục vụ ra ngoài.

"Nè, mấy người kia đứng lại đó! Các ngươi còn chưa có tính tiền đâu!" Lúc này, ông chủ lại nóng nảy, bởi vì hắn phát hiện có vài người đứng lên lập tức rời khỏi, cái này không phải là ăn cơm chùa sao?

Ông chủ dẫn vài người đuổi theo, mà bên này, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn.

"Sư phụ, món thịt thỏ rừng kho tàu này ngon thật đấy!” Triệu Thanh Thanh ăn rất hài lòng.

"Ừm, hương vị đúng là không tệ." Hạ Thiên tỏ vẻ tán thành, "Nhưng đây không phải là thỏ rừng mà là thỏ nhà."
Chương 1795: Về Thanh Phong Sơn

“Thật sao?” Triệu Thanh Thanh có chút ngạc nhiên: “Sư phụ, ngươi có thể ăn được cái này sao?”

“Tất nhiên rồi, không gì là ta không thể ăn.” Hạ Thiên không khiêm tốn chút nào.

“Nhưng, sư phụ, ta thực sự không hiểu, rốt cuộc thì con thỏ hoang này và con thỏ do mình nuôi khác nhau ở chỗ nào? Chẳng lẽ là do một con vận động nhiều hơn, còn con kia không vận động nhiều sao?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò về điều đấy: “Hay vì bọn chúng ăn những thứ khác nhau?”

“Ừm, chủ yếu vẫn là thỏ hoang thường xuyên chạy. Tóm lại là khác nhau rất lớn.” Hạ Thiên thuận miệng nói.

Hạ Thiên suy nghĩ, lại nói thêm: “Ừm, khác nhau giống như việc ngươi tập luyện yoga và không tập luyện yoga vậy đó.”

Triệu Thanh Thanh lập tức hiểu rõ, xem ra đúng là không phải sự khác nhau bình thường. Thậm chí có thể nói là sự khác biệt về bản chất, nàng luôn cảm thấy rằng chủ yếu là do chính mình tập luyện yoga nên mới có thể câu dẫn được vị sư phụ này tới tay.

Nếu không, tại sao lần nào sư phụ cũng để nàng sử dụng đủ loại tư thế yoga để phối hợp với hắn?”

“Sư phụ, nói như vậy, động vật hoang dã đều sẽ ngon hơn sao?” Triệu Thanh Thanh lại hỏi.

“Giống như thịt thỏ hoang ăn ngon hơn, nhưng lợn rừng thì không ngon, gà lôi cũng thế.” Hạ Thiên nghĩ nghĩ: “Ừm, còn tuỳ vào cách chế biến, nếu ngươi muốn ăn, tối nay chúng ta có thể làm.”

“Thật không? Sư phụ, ngươi sẽ làm thứ này sao?" Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn.

“Ừ, trên núi Thanh Phong có rất nhiều, chúng ta có thể đến nơi đó chơi.” Hạ Thiên gật đầu nói.

“Oa, được, được, sư phụ, vậy đợi lát nữa chúng ta đi núi Thanh Phong nha!” Triệu Thanh Thanh rất vui vẻ, phải biết rằng, thật ra nàng còn chưa từng tới núi Thanh Phong.

À, tất nhiên, nơi nói đến là núi Thanh Phong chân chính.

Mặc dù Triệu Thanh Thanh đã nhiều lần nghe người ta nói về tình trạng bên trong ngọn núi kia. Nhưng năm đó nàng cũng không có cơ hội đi vào núi Thanh Phong, ngược lại thì đảo Thần Tiên đã từng được đi. Nhưng núi Thanh Phong giống như một cấm địa, ngoại trừ Hạ Thiên, những người vợ của hắn và nha hoàn, người khác dường như không có cách nào đi vào được.

“Được, chúng ta sẽ đến đó sau khi ăn xong.” Hạ Thiên đồng ý.

Mặc dù thỏ ở đây không phải là thỏ hoang thực sự, nhưng cả Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đều không có ý định truy cứu, bởi vì hương vị đồ ăn ở đây thực sự không tệ.

Về phần những người trước đó bị Hạ Thiên ném ra ngoài, hình như cũng không có người nào đuổi theo, không biết là do cố kỵ Triệu Thanh Thanh hay vì lý do khác, tóm lại là gần một tiếng sau, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đã ăn cơm trưa xong, sau đó tính tiền rời khỏi.

Thậm chí ông chủ còn giảm giá cho Triệu Thanh Thanh, nhân tiện còn đưa cho nàng một tấm thẻ hội viên VIP.

“Này, ông chủ, đầu bếp chỗ các ngươi nấu ăn không tệ. Đợi lần sau ta kiếm mấy con thỏ rừng tới, các ngươi giúp ta làm nhé.” Triệu Thanh Thanh cười tủm tỉm nói một câu, sau đó lôi kéo Hạ Thiên rời đi.

Ông chủ kia giật mình, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi.

Hiển nhiên là Triệu Thanh Thanh không ngờ lời nói của mình sẽ mang đến kết quả ngoài mong đợi, bây giờ nàng đang rất nóng lòng muốn đến núi Thanh Phong.

“Sư phụ, chúng ta cứ như vậy đi sao? Có muốn thay quần áo không? Có phải chuẩn bị đồ gì không? Này…” Triệu Thanh Thanh còn chưa kịp dứt lời thì đã biết câu trả lời.

Hạ Thiên lập tức trực tiếp bế nàng lên, sau đó biến mất tại chỗ.

Mặc dù Nguyệt Thanh Nhã đã chuyển đến đảo Thần Tiên, nhưng núi Thanh Phong vẫn luôn là nhà của Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã. Ừm, đối với hiện tại mà nói, nơi đó giống như quê hương của bọn hắn. Bọn hắn ít khi về ở, nhưng ở đó cũng không hề hoang phế.

Vì vậy, trên thực tế, ở trên núi vẫn có đủ mọi thứ, mà bây giờ, thậm chí trên núi cũng có mạng.

Có lần Tiểu yêu tinh quyết định lên núi nghỉ mát, sau đó đã kéo cáp quang lên đây, tóm lại hiện tại ở núi Thanh Phong vẫn có thể truy cập mạng.

Tuy nhiên vẫn không thể gọi điện thoại, nhưng vì có kết nối internet nên việc liên lạc cũng không khó, dù sao thì bây giờ điện thoại đều có internet, trực tiếp dùng WeChat gọi điện là được.

Nói tóm lại, bất cứ lúc nào Hạ Thiên cũng có thể tới núi Thanh Phong mà không cần chuẩn bị thứ gì.

“Oa, đây chính là núi Thanh Phong thật à.” Cuối cùng khi Triệu Thanh Thanh ngắm nhìn toàn cảnh ở đây, nàng không khỏi xúc động nói một câu. Nàng không chỉ cảm khái sự hùng vĩ của ngọn núi này, mà còn đang cảm khái cuối cùng nàng đã hoàn toàn bước vào bên trong thế giới của Hạ Thiên.

Từ nay về sau, nàng và hắn sẽ thực sự sẽ là người một nhà.

Trong những ngày qua, thực ra nàng cảm giác mình như đang nằm mơ, nàng luôn cảm thấy mọi thứ đều rất không chân thực, làm thế nào mà nàng lại thực sự thực hiện được nguyện vọng của mình nhanh như vậy?

Rất nhiều lần nàng sợ mình chỉ đang nằm mơ, nhưng cho dù là nằm mơ giữa ban ngày thì nàng cũng mong rằng giấc mơ đó sẽ kéo dài lâu hơn một chút. Nên mỗi một lần, nàng đều dốc hết sức lực phối hợp với Hạ Thiên.

Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng đã nhận ra rằng đây thật không phải là nằm mơ giữa ban ngày, tất cả những điều đấy đều là sự thật.

“Không sai, nơi đây chính là núi Thanh Phong.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn đặt Triệu Thanh Thanh xuống. “Nhưng, nơi đây thực sự khác với lúc trước, ừm, không giống hồi ta còn nhỏ.”

“Sư phụ, tại sao lại không giống như lúc ngươi còn nhỏ? "Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực: “Chẳng lẽ sau khi trở thành danh lam thắng cảnh đã có thay đổi rồi sao? Nhưng không đúng, những khách du lịch kia hoàn toàn không thể vào được nơi này đúng không?”
Chương 1796. Có người?

“Ừ, không liên quan gì đến chuyện đó, sau khi công lực của Thần tiên tỷ tỷ khôi phục, nàng đã tạo ra mấy trận pháp mới ở đây, sau đó làm cho chỗ này thú vị hơn lúc trước.” Hạ Thiên cười hì hì: “Bây giờ ở núi Thanh Phong có bốn mùa cùng tồn tại. Chà, có một nơi ngày nào cũng có tuyết rơi.”

“Ngày nào cũng có tuyết rơi sao?” Triệu Thanh Thanh lập tức hứng thú: “Sư phụ, ý ngươi nói là bây giờ ở đó cũng có tuyết rơi ư?”

Cũng khó trách Triệu Thanh Thanh sẽ hứng thú như vậy, bây giờ là mùa hè. Cho dù là ở thành phố Giang Hải hay Mộc Dương, hiện tại thực sự rất nóng. Vào giữa mùa hè lại có nơi có tuyết rơi, hơn nữa còn là ở trên núi Thanh Phong, nàng tự nhiên sẽ muốn đi xem một chút.

“Đúng rồi, ngươi có muốn đi xem không? Chỗ kia, trước đó vợ Đại yêu tinh cũng đã từng đến, à, đúng rồi, bài hát tên là Tuyết Cơ kia của vợ Đại yêu tinh chính là viết về nơi đây.” Hạ Thiên vội nói..

“Thật sao?” Triệu Thanh Thanh càng thêm hứng thú: “Sư phụ, vậy ngươi mau đưa ta qua đó đi.”

Triệu Thanh Thanh vừa mới dứt lời thì chợt cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bổng lên, Hạ Thiên đưa nàng đi, chưa đến một phút sau Triệu Thanh Thanh đột nhiên rùng mình một cái.

Trong nháy mắt, từ cái nóng bức của mùa hè đã chuyển sang mùa đông lạnh giá.

“Oa, đẹp quá!” Một giây sau nàng bắt đầu kinh ngạc.

Đây là một thế giới băng tuyết tuyệt đẹp, xung quanh bốn phía đều bị tuyết trắng bao phủ, mà giờ khắc này, tuyết lớn đang bay tứ tung, toàn bộ thế giới ở đây mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức thinh khiết và mỹ lệ.

Triệu Thanh Thanh được Hạ Thiên đặt xuống, mặc dù nàng mặc một chiếc váy dạ hội mỏng nhưng bây giờ Triệu Thanh Thanh thật sự cũng không cảm thấy lạnh, khi mới bước vào, trong thời gian ngắn chưa kịp thích ứng, nhưng bản thân là một người tu tiên nên nàng hoàn toàn có thể chống cự đối với loại rét lạnh đó.

Giày cao gót giẫm trong tuyết rơi sâu gần mười phân, tuyết thật ra cũng không dày lắm.

“Sư phụ, không phải người nói là mỗi ngày đều có tuyết rơi sao? Sao tuyết lại chỉ dày như vậy?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò hỏi.

Thực ra mười centimet cũng coi như khá dày rồi. Vấn đề là nếu như mỗi ngày tuyết đều rơi, theo lý thuyết thì tuyết phải dày hơn. Đặc biệt là bây giờ, nhìn một vùng tuyết rơi như lông ngỗng rơi xuống, cảm giác không đến một ngày, chỉ cần một giờ đã có thể rơi được 10 cm rồi.

“Ồ, Thần tiên tỷ tỷ cố ý làm như vậy đó. Ngày nào cũng có tuyết rơi, nhưng thật ra tuyết vẫn luôn tan ra, nếu không tuyết sẽ quá dày.” Hạ Thiên giải thích một chút: “Cụ thể làm như thế nào ta cũng không rõ lắm. Ta vẫn chưa quen thuộc trận pháp này.”

Nói đến đây, Hạ Thiên đột nhiên thốt lên một tiếng: “Không đúng, ở đây sao lại có người?”

“Có người? "Triệu Thanh Thanh sửng sốt: “Sư phụ, ngươi nói là ngoài chúng ta ra còn có những người khác nữa sao?”

“Chúng ta đi xem một chút.” Hạ Thiên kéo Triệu Thanh Thanh đi trên mặt tuyết, không bao lâu sau, hai người đến một cái hồ nước.

Chính xác mà nói thì đây là suối nước nóng, thật ra thì mấy năm nay Hạ Thiên cũng thường xuyên đến đây ở, đặc biệt là đến cùng với Triệu Vũ Cơ khá nhiều lần.

Triệu Vũ Cơ rất thích ở đây, đặc biệt là sau khi mỗi ngày đều có tuyết rơi, nàng ấy lại càng thích nơi này hơn, lý do cũng rất đơn giản, đối với nàng mà nói, ở đây có ý nghĩa rất lớn.

Phải biết, trước kia, Hạ Thiên cũng ở đây, điều đó thực sự khiến nàng ấy cảm động, mà từ đó về sau, nàng ấy mới trở thành Tuyết Cơ của Hạ Thiên.

Tuyết lớn đầy trời, trong đầm nước hơi nóng mờ mịt đang bao bọc lấy một cơ thể có chút mê người.

“Đại yêu tinh tỷ chưa rời đi sao?” Triệu Thanh Thanh nhịn không được tự lẩm bẩm.

“Không phải là vợ Đại yêu tinh.” Hạ Thiên lập tức mở miệng nói, hắn rất quen thuộc với dáng người của vợ Đại yêu tinh. Mặc dù dáng người của nữ nhân trong đầm nước kia cũng không tệ, nhưng hắn chỉ cần nhìn bóng lưng là biết không phải là vợ Đại yêu tinh của hắn.

Tiếng nước bắn tung tóe, thân thể kia quay đầu lại, sau đó hét lên một tiếng sợ hãi: “A…”

Người đó thật sự không phải Triệu Vũ Cơ, nhưng cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp. Ít nhất bàn về tướng mạo, nữ nhân này thực sự không kém so với Triệu Thanh Thanh. Khuôn mặt kia lộ ra vẻ thanh thuần thoát tục, cho dù bây giờ trên mặt có chút hoảng sợ nhưng vẫn hết sức xinh đẹp.

Còn về thân hình...

Triệu Thanh Thanh vô thức dời tầm mắt xuống phía dưới, tuy rằng nhìn có chút mơ hồ vì có hơi nước bao phủ, nhưng thật ra, trên đại khái cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, dù sao thì bây giờ thị lực của nàng đã tốt hơn trước.

Thân hình rất đẹp, cũng không kém nàng.

Điều đấy khiến cho Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực, xem ra nàng thật sự có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, mặc dù nàng không nhận ra người này là ai, nhưng người đó có thể đi vào núi Thanh Phong, hơn phân nửa là có quan hệ không tầm thường với sư phụ biến thái.

“Ngươi, ngươi là Hạ Thiên…” Nữ nhân thanh thuần có vẻ hơi lo sợ, nàng cố gắng để cơ thể mình hoàn chìm vào trong nước, nhưng nàng gần như cũng biết chuyện đó không có tác dụng gì.

“Ừ, là ta.” Hạ Thiên cũng nhận ra đối phương, trong giọng nói có chút thất vọng, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là cô vợ nào đã trốn tới đây chơi.

Đáng tiếc là, mặc dù nữ nhân kia cũng rất xinh đẹp nhưng lại không phải là vợ hắn, cũng không phải là nha hoàn của hắn, nhưng nếu muốn nói thì vẫn có thể coi nàng là nha hoàn của hắn.

Bởi vì bây giờ nữ nhân kia có thể xem là nha hoàn của Thần tiên tỷ tỷ.

“Sư phụ, nàng ấy là ai vậy?” Triệu Thanh Thanh không nhịn được hỏi.
Chương 1797. Dương San

Triệu Thanh Thanh nhìn nữ nhân trong hồ nước, trong lòng nàng ít nhiều có chút buồn bực, nàng vốn muốn cùng sư phụ đến đây sống thế giới của hai người, nhưng kết quả lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp ở đây, mà sư phụ và đại mỹ nữ kia còn quen biết nhau.

Cho dù mỹ nữ này không phải là cô vợ nào đó của sư phụ, nhưng hơn phân nửa là nàng cũng có chút quan hệ với sư phụ.

Thậm chí Triệu Thanh Thanh còn nghĩ đến Thạch Thuần, trước đây ở thành phố Mộc Dương có một bóng đèn là Thạch Thuần cũng không xuất hiện chuyện gì, bây giờ ở trong núi Thanh Phong gần như biệt lập này, thế mà nàng còn có thể gặp được một bóng đèn tương tự.

“Ồ, nàng ấy tên là Dương San.” Hạ Thiên trả lời: “Nàng là nha hoàn kiêm chức của Thần tiên tỷ tỷ. Đôi khi nàng ấy sẽ đến đây để hầu hạ Thần tiên tỷ tỷ, bình thường nàng ấy hình như là một hướng dẫn viên du lịch.”

“Hướng dẫn viên du lịch.” Triệu Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cẩn thận nhìn chằm chằm Dương San, một lúc sau, nàng đột nhiên nhận ra: “A, nói tới hình như ta nhớ đã từng gặp qua ngươi. Ngươi chính là nữ hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp nhất núi Thanh Phong, hay đại sứ hình ảnh của núi Thanh Phong Sơn gì đó và còn là cô gái đẹp nhất thôn. Tóm lại là ta đã từng nhìn thấy hình ảnh tuyên truyền của ngươi rồi.”

“Đúng vậy, đó chính là ta, ngươi, ngươi là Thanh Thanh nữ hiệp sao?” Dương San cũng nhận ra Triệu Thanh Thanh.

“Đúng, ta là Triệu Thanh Thanh.” Triệu Thanh Thanh trả lời: “Ai, lúc đầu ta còn cho là những bức ảnh của ngươi ở trên mạng đều do chỉnh sửa. Không ngờ người thật sự cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều ngươi đang không mặc quần áo nên ta chưa thể nhận ra ngay được.”

“A…” Khuôn mặt xinh đẹp của Dương San lập tức đỏ bừng: “Ngươi, trước tiên các ngươi có thể quay người lại trước được không, để cho ta mặc quần áo trước đã…”

“Xoay người thì có cái gì tốt đâu? Dù sao thì cũng đã nhìn thấy hết rồi.” Triệu Thanh Thanh bĩu môi: “A, ta nhớ ra rồi, hình như trước kia ngươi từng có chút quan hệ gì đó với sư phụ, đúng rồi, lúc trước ngươi đã từng bán một ít táo gai, sau đó còn bị sư phụ phi lễ phải không?”

“Ta, chuyện kia...” Dương San lộ ra vẻ lúng túng, nàng vẫn ở trong hồ nước không có đi ra, mặc dù nước rất trong, nàng cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, bất kể như thế nào thì nàng cũng phải che giấu.

“Thôi được rồi, ta cũng lười hỏi những chuyện trước đây, sao ngươi lại ở chỗ này vậy? Ở đây, ngoại trừ ngươi ra còn có ai khác không?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò hỏi.

“Ta, ta thường xuyên đến đây một mình, đôi khi mệt mỏi, ta sẽ chạy tới đây tắm rửa.” Dương San có chút lo lắng: “Bây giờ chắc là không có người khác, Nguyệt tiên tử nói cho ta cách đi vào, người khác không thể vào được đâu.”

“Được rồi, vậy ta cũng lười quản ngươi nữa, sư phụ, chúng ta chuyển sang nơi khác chơi đi.” Triệu Thanh Thanh lôi kéo Hạ Thiên muốn đi.

“Được, ta dẫn ngươi đi bắt thỏ rừng.” Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Dương San, rõ ràng, mặc dù Dương San rất xinh đẹp, thân hình coi như không tệ. Thật sự mà nói nàng đủ để so sánh cao thấp với Triệu Thanh Thanh, nhưng bây giờ rõ ràng là hắn không có nhiều hứng thú lắm với Dương San.

So ra mà nói, hiện tại hắn càng thích đi chơi với mỹ nữ đồ đệ Triệu Thanh Thanh hơn.

Ừm, dù sao thì chơi với đồ đệ vẫn vui hơn.

Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh rất nhanh đã biến mất khỏi bên hồ nước, cuối cùng Dương San thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng vội vàng đứng dậy, đi ra từ trong hồ nước, lau khô cơ thể, mặc quần áo vào, sau đó trái tim lại ngăn không được đập loạn xạ, vừa mới lúc ấy, nàng thực sự lo lắng không biết Hạ Thiên sẽ làm gì với mình.

Năm đó, Hạ Thiên bất ngờ cướp đi nụ hôn đầu của nàng chỉ vì chứng minh hắn không phải người tốt, chuyện đó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng nàng. Mặc dù bây giờ nàng không còn ngây thơ như trước, nhưng nàng vẫn không có cách nào quên đi được chuyện kia.

Tuyết rơi đầy trời nhưng hồ nước lại giống như gương sáng, Dương San cúi đầu nhìn xuống, trong hồ nước có một nữ nhân xinh đẹp thoát tục, váy trắng như tuyết, nhìn giống như thần tiên.

Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã, trong tiềm thức nàng bắt đầu hướng về phía vị tiên nữ chân chính kia, nàng rất thích vẻ đẹp của vị tiên nữ kia, yêu thích sự thanh nhã bất phàm của vị tiên nữ đó, nàng yêu thích tất cả mọi thứ về vị tiên nữ đấy. Cho nên nàng bắt đầu để mọi thứ của chính mình tới gần hơn vị tiên nữa kia.

Bao gồm cả việc ăn mặc.

Mỗi khi nàng đến đây một mình, lúc nào nàng cũng sẽ mặc một chiếc váy trắng.

Dương San nhẹ nhàng thở phào một cái, may mà Hạ Thiên không nhìn thấy được bộ váy này, đối với nàng mà nói, đây giống như là một bí mật, một bí mật không muốn người khác biết đến.

Thật ra nàng cũng muốn trở thành tiên nữ.

Một tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, bỏ lại tất cả ở phía sau, không lệ thuộc vào bất cứ điều gì.

Dương San nhẹ nhàng thở dài rồi quay người rời đi.

Dương San ngây thơ không rành sự đời của trước kia đã thực sự không còn nữa, bây giờ nàng đã biết đa sầu đa cảm, thỉnh thoảng vẫn sẽ hoang mang về chuyện gì đó.

Hạ Thiên, nam nhân đã từng cướp đi nụ hôn đầu của nàng đã thay đổi vận mệnh của nàng, hắn cũng khiến cho nàng không chắc chắn về số phận tương lai của mình.

Không hề nghi ngờ, Hạ Thiên hoàn toàn không biết bây giờ trong lòng của Dương San đang có nhiều suy nghĩ như vậy, lúc trước hắn cưỡng hôn Dương San cũng chỉ bất mãn vì bị coi là người tốt mà thôi, không phải vì hắn thích Dương San.
Chương 1798. Có thể thay đổi được thực tế sao?

Hiện tại, Hạ Thiên đang đưa Triệu Thanh Thanh vào trong núi Thanh Phong càn quét. Phải biết rằng, thật ra có thể nói nơi đây là một trong những nơi có nhiều động vật hoang dã nhất, hơn nữa các loài cũng khá nhiều, các loài như thỏ rừng thật ra cũng chỉ là động vật rất bình thường, ngay cả gấu đen nơi này cũng có.

Thêm nữa bây giờ ở núi Thanh Phong chia làm bốn mùa, ngoài những động vật đó ra còn có các loại hoa quả dại, nơi này thật sự giống như thiên đường đối với Triệu Thanh Thanh vậy.

Bắt động vật, hái quả dại, ăn cơm dã ngoại, bơi lội, luyện tập yoga…

Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh bắt đầu rong chơi không biết ngày đêm ở trên núi Thanh Phong, thậm chí ngay cả thời gian cũng đều quên hết.

Không khoa trương chút nào mà nói, lúc trước khi những người vợ của Hạ Thiên còn chưa đi, đều có rất ít người quậy như thế này với Hạ Thiên. Liễu Mộng cũng thích chơi đùa như này, chỉ có điều nàng lại đi tìm người khác để chơi. Chẳng hạn như tìm người chơi đánh nhau, phải biết, thực ra chuyện mà Liễu Mộng thích nhất chính là đánh nhau.

Về cơ bản, những người khác sẽ không ở cạnh Hạ Thiên mà không biết ngày biết đêm như thế. Dạ Ngọc Mị thường bị Hạ Thiên quấn lấy nên không chịu được mà dứt khoát luôn mặc quần áo, để cho Hạ Thiên không cách nào làm gì được.

Nói tóm lại, bây giờ Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh thực sự chơi rất điên cuồng.

Triệu Thanh Thanh chơi đến mức quên luôn cả cha mẹ của mình, mà Hạ Thiên, hắn cũng tạm thời quên đi việc phải luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.

Ở bên này, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh coi núi Thanh Phong như vườn địa đàng, trải qua cuộc sống vui vẻ ngăn cách với thế giới mà không chút kiêng kỵ về thời gian, nhưng thế giới bên ngoài đã bắt đầu thay đổi.

Một thay đổi lớn nhất chính là trường học đã bắt đầu khai giảng.

Thời gian đã đến tháng chín, mùa tựu trường đã đến gần, học sinh tiểu học và trung học đã bắt đầu lên lớp, mà các trường đại học, ngoại trừ sinh viên mới, về cơ bản cũng bắt đầu đi học.

Còn về sinh viên mới, một số trường đại học vẫn chưa bắt đầu báo danh, một số trường đại học lại đang báo danh.

Đại học Giang Hải, trường đại học nổi tiếng nhất ở thành phố Giang Hải cũng lại sắp chào đón một nhóm sinh viên mới. Mặc dù ngày mai mới là ngày bắt đầu báo danh, nhưng vẫn có một số sinh viên đã đến thành phố Giang Hải trước và thậm chí có một số người đã bắt đầu tham quan khuôn viên trường đại học.

Vân Tiểu Đông cũng đến thành phố Giang Hải, vì nàng cũng là sinh viên mới của trường đại học Giang Hải, nhưng nàng không tới một mình, chưa kể đến chuyện đi theo bên cạnh nàng có hai nam và hai nữ vệ sĩ, còn có một đại mỹ nhân siêu cấp tiễn nàng đi.

Thế nhưng, bây giờ đại mỹ nữ siêu cấp này đang có chút không vui: “Ai, ta nói này tiểu bí đao, tại sao ta nhất định phải tiễn ngươi chứ? Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn có vệ sĩ đi theo nữa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

“Chuyện đó không liên quan tới ta nha, là ông nội Thạch bảo ngươi đến, bây giờ ngươi có thể đi ngay.” Vân Tiểu Đông tức giận nói.

“Đây chính là ngươi nói đó, vậy ta đi đây, tiểu bí đao hẹn gặp lại!” Đại mỹ nữ siêu cấp đó tất nhiên là Thạch Thuần, nàng nói đi là thực sự rời đi, nói xong lời đó đã xoay người chạy đi mất.

Về phần Vân Tiểu Đông, vào lúc này, thật ra nàng không ở đại học Giang Hải mà là ở trong nhà nàng.

Không sai, chính là nhà của nàng, nhà chân chính của nàng.

Trước kia, sau khi ba mẹ mất đã để lại cho nàng một ngôi nhà, hiện tại ngôi nhà này vẫn được giữ nguyên như cũ, hiện nay ngôi nhà do bà đứng tên.

Mười mấy năm trước, nơi đây cũng là một tiểu khu cao cấp, mà bây giờ, tuy tiểu khu này không tính là xa hoa, nhưng giá nhà vẫn cao, vì hiện tại, nhà ở đây là một trong những khu nhà ở tốt nhất ở thành phố Giang Hải.

Rõ ràng là nhưng năm qua, căn nhà đó vẫn luôn được sắp xếp. Thật ra sau này, còn được bố trí lại lần nữa, ví dụ như phòng ngủ chính hiện tại chính là phòng ngủ của Vân Tiểu Đông.

Bây giờ, Vân Tiểu Đông đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, chuyện xảy ra trong căn nhà này thật sự là một cơn ác mộng đối với nàng, năm đó nàng mới năm tuổi, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, nhưng khi nàng tới nơi đây, nàng vẫn có thể nhớ một số đoạn ký ức hồi bé.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vân Tiểu Đông cầm lấy điện thoại nhìn, lại là một dãy số xa lạ, mà điều đấy khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an.

“A lô, ai vậy?” Vân Tiểu Đông vẫn nhận điện thoại.

“Ngươi còn nhớ rõ ba mẹ ruột của ngươi đã chết trong căn nhà này đúng không?” Giọng nói quái dị quen thuộc truyền đến: “Vân Thanh có nói cho ngươi biết không, thật ra hồi đó mẹ ngươi là tình nhân của người khác không?”

“Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Vân Tiểu Đông có chút tức giận, nhưng nàng lại không đủ niềm tin, bởi vì những năm gần đây, nàng thật sự đã từng nghe qua về chuyện ba mẹ ruột của mình, mặc dù Vân Thanh không kỹ cho nàng biết, nhưng nàng cũng mơ hồ biết được một chút.

“Thật ra ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện đấy cũng không có gì. Không phải Vân Thanh cũng là tình nhân của Hạ Thiên sao?” Giọng nói quái dị đó tiếp tục nói: Chỉ là Vân Thanh có vẻ hơi coi thường mẹ ngươi, nếu không thì vì sao nàng ấy lại không nói ra sự thật cho ngươi biết?”

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?” Vân Tiểu Đông có chút bực bội: “Ngươi gọi cho ta nhiều cuộc điện thoại như vậy, cứ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa ta và mẹ, ngươi có mục đích gì cứ nói thẳng ra đi. Nếu không, ta sẽ kể hết những chuyện này cho Hạ Thiên biết!”

“Ngươi nói cho Hạ Thiên thì có thể thế nào chứ?” Giọng nói quái dị hình như không lo lắng: “Có thể thay đổi thực tế sao? Hạ Thiên sẽ không vì vậy mà đối xử khác đi với ngươi, hắn sẽ không để ngươi trở thành người tu tiên, mà ngươi cũng mãi mãi không sánh được với Thạch Thuần.”

“Chẳng lẽ ta không nói cho Hạ Thiên thì có thể thay đổi được thực tế sao?” Vân Tiểu Đông tức giận nói.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, tin tưởng ta, ngươi sẽ thật sự trở thành một người tu tiên.” Cuối cùng thì giọng nói quái dị đó đã nói ra vấn đề mấu chốt: “Trong tương lai, ngươi có thể vượt qua Thạch Thuần, vượt qua Hạ Thiên, thậm chí là vượt qua cả người mẹ trên danh nghĩa của ngươi, Vân Thanh.”
Chương 1799. Để ta đi giúp ngươi

“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Nếu ngươi thật sự có năng lực đó cũng không cần phải gọi điện thoại cho ta.” Vân Tiểu Đông hừ lạnh một tiếng: “Nói cái gì mà vượt qua Thạch Thuần, vậy càng không có khả năng, cho dù ta có trở thành người tu tiên vẫn sẽ không thể trở nên xinh đẹp hơn nàng ấy.”

“Thực ra ngươi nói cũng không sai, đúng vậy, ngươi sẽ không trở nên đẹp hơn Thạch Thuần, nhưng chính xác mà nói, ngươi sẽ không thể đẹp hơn so với Thạch Thuần bây giờ, vì về cơ bản thì tướng mạo của một người là do trời sinh. Dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng khó đạt được hiệu quả hoàn mỹ.” Giọng nói quái dị kia nói không chút hoang mang: “Nhưng có bao giờ ngươi nghĩ rằng ngươi không có cách nào trở nên xinh đẹp, nhưng Thạch Thuần thì có thể xấu đi.”

“Cái gì?” Vân Tiểu Đông sững sờ: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

“Không phải chúng ta muốn làm gì, mà là ngươi muốn làm gì?” Giọng nói quái dị đáp lại: “Ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì cả, tất cả mọi việc sẽ do ngươi tự mình làm. Ngươi có muốn trở thành người tu tiên hay không, muốn để Thạch Thuần trở nên xấu xí hay không, đó đều là sự lựa chọn của chính ngươi. Ta sẽ không ép buộc ngươi. Từ đầu đến cuối, ta chỉ cung cấp cho ngươi với một lựa chọn mà thôi.”

Dừng lại một chút, giọng nói quái dị đấy lại tiếp tục nói: “Ngươi có thể tiếp tục lựa chọn giống như trước kia, tầm thường vô vị, hoặc ngươi cũng có thể lựa chọn từ giờ trở đi bước lên một con đường khác.”

“Ta cảm thấy ta bây giờ rất tốt, cũng không phải tầm thường vô vị!” Vân Tiểu Đông nhanh chóng nói một câu, sau đó cúp điện thoại.

Mà chuông điện thoại lại không vang lên nữa.

Vân Tiểu Đông tiếp tục ngồi trên giường, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Lúc này, Thạch Thuần đang đi dạo trên phố, nàng không muốn trở về thành phố Mộc Dương, vì nàng cảm thấy ở thành phố Mộc Dương chơi không vui lắm, nàng cũng không có ý định ngay lập tức đến Vọng Cảng, nguyên nhân rất đơn giản, thực sự không có gì thú vị ở phía bên Vọng Cảng cả.

Thật ra đối với Thạch Thuần mà nói, vấn đề lớn nhất không phải là đi đâu chơi mà là không tìm được một người bạn thích hợp để chơi cùng, trước đây ở Vọng Cảng, mặc dù Tôn Vân là bạn thân nhưng trên thực tế, Thạch Thuần biết mình và Tôn Vân vẫn có chút không hợp nhau, cuối cùng vì nàng là người tu tiên, nàng hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới với Tôn Vân.

“Thật ra nếu anh rể không háo sắc như vậy thì ở bên hắn chơi cũng rất vui.” Thạch Thuần bĩu môi, mà điều khiến cho nàng buồn bực chính là không tìm được tên anh rể biến thái đó.

Thạch Thuần lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hạ Thiên một lần nữa, lại phát hiện điện thoại của Hạ Thiên vẫn không liên lạc được, lại là không ở ngoài vùng phủ sóng. Điều này khiến Thạch Thuần phiền muộn và lo lắng, chẳng lẽ anh rể chạy đi tìm chị gái rồi sao?

Trước đây nàng đã từng gọi điện cho chị gái mình, cuối cùng luôn trả lời lại là không nằm ngoài vùng phủ sóng.

“Nhưng cũng không đúng. Chắc là anh rể và Thanh Thanh tỷ tỷ đã đi tới nơi nào đó hưởng thụ thế giới của hai người rồi.” Cuối cùng, Thạch Thuần vẫn cảm thấy Hạ Thiên sẽ không đi tìm Vân Thanh.

Ừm, lần này Thạch Thuần đã đoán đúng, nhưng đáng tiếc không có ai thưởng tiền cho nàng cả.

“Ai nha, ta ngốc quá đi, ta có thể đi tìm Nhụy Nhụy tỷ tỷ chơi mà!” Thạch Thuần đột nhiên nghĩ ra, sau đó nàng lập tức gọi điện cho Ninh Nhụy Nhụy, nàng còn đang lo lắng sẽ không gọi được cho Nhụy Nhụy tỷ tỷ chân dài kia.

Nhưng lần này điện thoại lại rất nhanh đã được kết nối.

“Này, Nhụy Nhụy tỷ tỷ, là ta đây... Ngươi hỏi anh ta làm gì? À, ngươi tìm anh rể ta có việc sao? Ta cũng không biết anh rể đang ở đâu nữa, nhưng hắn không có việc gì đâu. Hãy nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, ta đi giúp ngươi... Ai, Nhụy Nhụy tỷ tỷ không cần khách sáo, ta sẽ đến ngay, cúp máy nha, đợi lát nữa gặp!” Thạch Thuần có chút hưng phấn, chân dài tỷ tỷ xinh đẹp kia hình như đang gặp chút phiền phức, bây giờ nàng đi là đúng lúc thích hợp.

Thạch Thuần chạy như bay về phía Vọng Cảng, vì hiện tại Ninh Nhụy Nhụy lại đến Vọng Cảng, còn Hạ Thiên ở đâu thì nàng không quan tâm nữa.

Thế nhưng, ở thành phố Giang Hải này thực sự vẫn còn có người quan tâm Hạ Thiên đang ở đâu, ít nhất là bây giờ, Lam Y Nhân thật sự rất muốn biết rốt cuộc Hạ Thiên đi đến chỗ nào.

Lam Y Nhân đã tiếp quản tập đoàn Thần Y được mười ngày, về cơ bản nàng đã thực sự ngồi vững vàng ở vị trí tân tổng giám đốc. Không sai, nàng hiện là tân tổng giám đốc. Tô Bối Bối đã trở lại vài ngày trước, sau đó trực tiếp tuyên bố giao vị trí tổng giám đốc cho Lam Y Nhân. Còn Tô đại tiểu thư vẫn chưa chơi chán nên nàng lại tiếp tục ra ngoài chơi.

Về lý do tại sao hai ngày trước Tô Bối Bối trở về, nàng nói mình lo lắng về chuyện công ty, nhưng khi nhìn thấy Lam Y Nhân quản lý công ty rất khá, nàng đã cực kỳ yên tâm, cho nên sau đó đã hoàn toàn giao quyền hạn cho Lam Y Nhân.

Các vấn đề thương mại thực sự khá dễ đối với Lam Y Nhân, trong khi công ty giành chiến thắng với các sản phẩm của tập đoàn Thần Y, so ra mà nói, thật ra việc quản lý dễ dàng hơn, bởi vì chất lượng sản phẩm của tập đoàn Thần Y thực sự tốt. Về mặt quảng cáo cũng không cần bỏ nhiều công sức.

Thật ra, hai ngày nay, Lam Y Nhân rất nhớ Hạ Thiên, trước kia nàng có chút sợ khi bị Hạ Thiên quấn lấy, nhưng bây giờ, sau khi công ty không có nhiều việc như vậy, nàng bắt đầu có chút nhớ nam nhân kia.

Thực ra đây cũng là chuyện bình thường, cơ thể của Lam Y Nhân sớm đã trưởng thành, mà Hạ Thiên lại là nam nhất duy nhất của nàng, mặc dù nàng không quá mưu cầu danh lợi chuyện ấy giống như Hạ Thiên, nhưng dù sao nàng cũng không phải là một mỹ nữ lạnh lùng.

Tuy nhiên, lúc này đối với Lam Y Nhân mà nói, sở dĩ nàng rất muốn biết Hạ Thiên đang ở đâu là vì có hai người phụ nữ xuất hiện trong văn phòng của nàng.
Chương 1800. Không muốn đi ra ngoài nữa

Một trong hai nữ nhân này ba mươi tuổi, về mặt ngoại hình thì thực ra cũng không có gì đặc biệt xuất sắc, có thể được coi là xinh đẹp, nhưng tự nhiên không cùng đẳng cấp với Lam Y Nhân, chỉ có điều bộ ngực kia có vẻ quá lớn.

Người còn lại, trái lại dáng dấp nhìn đẹp hơn nhiều, khuôn mặt đơn thuần, về cơ bản có thể so với Lan Y Nhân, thế nhưng ngực lại hoàn toàn không có gì.

Hai người này, thực ra Lam Y Nhân đã biết tên và lai lịch. Người có bộ ngực lớn là Liễu Vân Anh, người có thân hình kém nhưng lại đẹp hơn là Liễu Hàm, cả hai đều là em họ của Liễu Vân Mạn, mà Liễu Vân Mạn cũng giống như nàng, cũng là nữ nhân của Hạ Thiên.

“Như thế nào mà ngươi lại làm vợ của anh rể ta? Tại sao ngươi cũng không biết anh rể ta ở đâu? Không biết thì coi như thôi đi, sao ngươi cũng không gọi được cho anh rể?” Liễu Hàm đang mắng Lam Y Nhân, nàng và Liễu Vân Anh tới đây để tìm Hạ Thiên.

“Trước đó, chồng ta ở thành phố Mộc Dương, nhưng bây giờ ta thực sự không thể liên lạc được.” Lam Y Nhân cũng có chút bất đắc dĩ.

Trong khi nàng đang nói chuyện, điện thoại di động lại vang lên.

“Ta là Lam Y Nhân.” Lam Y Nhân nhanh chóng trả lời điện thoại, nhưng trong lòng nàng lại đang nói thầm, dãy số có vẻ hơi quen thuộc.

“Ta là Y Tiểu Âm đây.” Bên kia truyền tới một giọng nói không hề xa lạ với Lam Y Nhân: “Hạ Thiên có ở chỗ ngươi không?”

“Không có.” Lam Y Nhân có chút buồn bực, vậy mà Y Tiểu Âm kia cũng tới tìm chồng, hơn nữa còn tìm được nàng ở đây.

“Vậy ngươi có biết hắn đang ở đâu không?” Y Tiểu Âm tiếp tục hỏi.

“Ta không biết.” Lam Y Nhân trả lời rất thẳng thắn.

“Lam Y Nhân, tốt nhất là ngươi nên sớm tìm được hắn…” Y Tiểu Âm còn chưa kịp dứt lời, Lam Y Nhân đã bùng nổ.

“Này, Y Tiểu m, ngươi nói cái gì mà tốt nhất ta nên lập tức tìm chồng? Người đó cũng là nam nhân của ngươi, ngươi không thể tự mình đi tìm sao?” Lam Y Nhân có chút bực bội, từng người một chạy tới chỗ nàng đòi người. Nàng còn không hiểu rõ người chồng biến thái kia bằng những người này sao?

“Tóm lại là ngươi nói cho hắn biết, ta đang tìm hắn.” Rõ ràng là Y Tiểu Âm không có ý định cãi nhau với Lam Y Nhân, nàng nói xong câu đó thì trực tiếp cúp điện thoại.

“Chảnh cái gì chứ? Không phải là chồng ta chỉ thích ngươi hơn ta một chút sao?" Lam Y Nhân tức giận nói một câu, Y Tiểu Âm này thực sự là rất quá đáng, lại còn dám ra lệnh cho nàng.

“Ai, Y Nhân tỷ, ngươi phải cố gắng lên. Trước đây anh rể không thích nhất chính là Y Tiểu m, rõ ràng ngươi còn không được anh rể ta thích bằng Y Tiểu m, như vậy là không được nha.” Liễu Hàm chớp chớp mắt.

“Được rồi, Hàm Hàm, ngươi đừng nói nhảm nữa, nào có loại chuyện đó chứ?” Liễu Vân Anh cho Liễu Hàm một cái liếc mắt, sau đó nhìn Lam Y Nhân nói: “Lam tiểu thư, nếu ngươi biết cách tìm anh rể, tốt nhất là nên lập tức liên lạc với hắn. Mấy ngay nay có chuyện bất thường xảy ra với ta. Ta nghi ngờ rằng có ai đó đang kiếm chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?” Lam Y Nhân không nhịn được hỏi.

“Tốt nhất là sau khi tìm được anh rể, ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Liễu Vân Anh nhìn Lam Y Nhân: “Nhưng chuyện này thật sự rất gấp, có thể liên quan đến sự an toàn của tất cả chúng ta.”

“Nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào để tìm được chồng...” Lam Y Nhân khẽ cau mày, nghe Liễu Vân Anh nói như này, nàng cũng bắt đầu chú ý.

Còn chưa kịp dứt lời, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý: “A, đúng rồi, ta có một cách, để ta thử xem.”

Lam Y Nhân đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó ngẩng đầu nhìn lên camera trên lối đi, mở miệng nói: “Cái kia, Bé ngoan, nếu như ngươi thấy ta nói chuyện thì nhớ tìm cách liên lạc với chồng ta một chút, để hắn nhanh chóng tới tìm ta.”

“Hả? Y Nhân tỷ, đây là hành động gì vậy?” Liễu Hàm hơi ngạc nhiên: “Như vậy thì có thể tìm được anh rể ta sao?”

“Ta cũng không biết, nhưng ta chỉ có thể thử một chút.” Lam Y Nhân cũng không chắc lắm, nhưng nàng nhớ rằng Hạ Thiên đã liên lạc với Bé ngoan như thế, cho nên nàng cảm thấy làm như vậy cũng có thể.

Cùng lúc đó, trên núi Thanh Phong.

“Sư phụ, nơi này tốt quá, ta không muốn đi ra ngoài nữa rồi.” Triệu Thanh Thanh nằm trên mặt tuyết cảm khái.

“Chúng ta có thể chơi nhiều hơn một chút rồi mới đi ra.” Bây giờ Hạ Thiên cũng không muốn đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động kêu lên.

“A, sư phụ, không phải là ở đây điện thoại không có tín hiệu sao?” Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực.

“Là Bé ngoan gửi tin nhắn cho ta, ừm, gửi wechat, nơi này có internet.” Hạ Thiên cầm điện thoại, sau đó thì phát hiện Bé ngoan đã gửi cho hắn một đoạn video, mà nội dung của video chính là cảnh vừa rồi Lam Y Nhân hướng về phía camera nói chuyện.

“Chà, vợ Tiểu Y Y nhớ ta rồi.” Hạ Thiên lẩm bẩm.

“Sư phụ, chúng ta sắp đi ra ngoài sao?” Triệu Thanh Thanh hỏi.

“Ừ, chúng ta trở về thành phố Giang Hải thôi.” Hạ Thiên gật đầu một cái, vợ đang tìm hắn, hắn vẫn cần phải đi.

“Vâng, sư phụ, sau này chúng ta còn có thể tới đây chơi không?” Triệu Thanh Thanh thật sự rất thích ở đây.

“Lần sau chúng ta lại đến.” Hạ Thiên tất nhiên là không ngại chơi đùa với mỹ nữ đồ đệ.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một mỹ nữ đồ đệ nghe lời như vậy.

Thậm chí Hạ Thiên còn bắt đầu cảm thấy, hắn có nên thu nhận mỹ nữ đồ đệ này làm vợ mình sớm một chút hay không?

Nhưng nghĩ lại vẫn là không nên, năm đó Triệu Thanh Thanh cũng không có thân hình đẹp như bây giờ, không phải là hắn luôn tuân thủ nguyên tắc, mấy năm nay nàng cũng sẽ không cố gắng làm cho mình trở nên xinh đẹp như vậy.

Đặc biệt là nàng đã cố gắng tập luyện dáng người như vậy.

Vài phút sau, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đã rời khỏi núi Thanh Phong, giây tiếp theo, điện thoại của Hạ Thiên liên tục không ngừng vang lên.
Chương 1801. Báo tin

Hàng trăm tin nhắn nhắc nhở hắn có cuộc gọi nhỡ, nhưng nhìn vào số điện thoại, người gọi đến chủ yếu là Ninh Nhụy Nhuỵ, à, còn có gia đình của Triệu Thanh Thanh gọi tới nữa.

Ngoài ra, Thạch Thuần cũng gọi rất nhiều.

Tất nhiên, Lam Y Nhân cũng gọi đến.

“Vợ Y Y cũng nhớ ta sao?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, sau đó rất vui. Quả nhiên các nàng đều rất nhớ hắn, ngay cả Tiểu muội chân dài cũng nhớ hắn.

Ừm, vậy để cho các nàng nhớ lâu hơn một chút nha.

Hạ Thiên không lập tức gọi điện thoại cho Y Tiểu m, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng vậy, hắn quyết định đi tìm Lam Y Nhân trước.

Một giờ sau.

Tập đoàn Thần Y, trong văn phòng Tổng giám đốc.

“Y Nhân tỷ, ngươi có chắc là hành động kỳ lạ kia có thể không?” Liễu Hàm nhịn không được hỏi: “Bây giờ hình như anh rể vẫn chưa gọi điện cho ngươi đúng không?”

Liễu Vân Anh và Liễu Hàm vẫn đang đợi ở trong văn phòng của Lam Y Nhân.

“Hành động thần kỳ gì vậy?” Một giọng nói có chút buồn bực truyền đến: “Vợ Tiểu Y Y, nàng vừa làm chuyện thần kỳ gì sao?”

Nghe thấy giọng nói kia, Liễu Hàm nhìn người vừa mới xuất hiện trong phòng làm việc, Hạ Thiên, nàng sững sờ, điều đó thật sự là dùng được sao?

“Oa, anh rể, rốt cuộc là ngươi đi ra từ nơi nào vậy?” Liễu Hàm có chút hưng phấn, “Về sau nếu ta muốn tìm ngươi thì chỉ cần nói một chút trước camera giám sát là được sao?”

“Tất nhiên là không được rồi.” Hạ Thiên nhìn Liễu Hàm, thản nhiên nói.

“Tại sao lại không được?” Liễu Hàm có chút buồn bực.

“Bởi vì ngươi không phải là vợ của ta.” Hạ Thiên coi như đó là điều đương nhiên: “Chỉ có vợ của ta mới tìm được theo cách này, những người khác đều không thể.”

“Cái gì?” Liễu Hàm bĩu môi: “Anh rể, ngươi như vậy là không đúng rồi. Ta là em vợ của ngươi, trong gia đình, anh rể phải đối xử rất tốt với em vợ chứ.”

“Vợ Tiểu Y Y, nàng rất nhớ ta sao?” Hạ Thiên không thèm để ý tới Liễu Hàm, theo hắn thấy Hàm Hàm chính là một người dối trá.

“Không phải...” Lam Y Nhân nói.

“Ồ, vợ Tiểu Y Y, nàng không nhớ ta sao? Vậy thì ta đi đây.” Hạ Thiên quay người chuẩn bị rời đi. Tất nhiên là vì vợ Tiểu Y Y không nhớ hắn, vậy hắn vẫn nên đi tìm vợ Y Y hoặc Tiểu muội chân dài.

“Ai, anh chờ một chút đã!” Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười, một tay nàng giữ chặt lấy Hạ Thiên: “Chồng à, anh nghe ta nói hết đã. Không phải là ta không nhớ anh, nhưng bây giờ các nàng còn đang tìm anh có việc...”

“Các nàng?” Hạ Thiên nhìn Liễu Hàm: “Vợ Tiểu Y Y, Hàm Hàm là một kẻ dối trá. Bất kể nàng nói gì cũng không được tin. Còn về chuyện này… Hả? Đây không phải là cây trúc gầy sao? Sao ngươi lại làm cho bộ ngực lớn như vậy?”

“Anh rể, bây giờ nam nhân đều ưa thích nữ nhân lớn ở đây, nên ta dùng vài sản phẩm kia của ngươi đấy!” Liễu Vân Anh có chút buồn bực, vậy mà người anh rể này vẫn còn nhớ rõ hồi đó ngực nàng nhỏ.

“Ừm, nhưng lớn quá nhìn không đẹp.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng dù sao ngươi cũng không xinh đẹp nên như bây giờ ngược lại là có nét riêng, tìm bạn trai chắc sẽ dễ dàng hơn… Đúng rồi, ngươi đã có bạn trai chưa?”

“Anh rể, ta nói cho ngươi biết, chị hai có rất nhiều bạn trai, bạn trai của nàng còn nhiều hơn bạn gái của ngươi, ai, không đúng, hình như ngươi không có bạn gái, ta nên nói là bạn trai mà chị hai tìm còn nhiều hơn vợ của anh rể nữa đấy!" Hàm Hàm lập tức bán đứng Liễu Vân Anh đang đứng ở bên cạnh: “Thời điểm nhanh nhất là một tuần chị hai đổi một bạn trai, nhưng bây giờ thì chậm hơn một chút, khoảng một tháng đổi bạn trai một lần.”

“Này, Hàm Hàm đáng chết, ngươi dám nói bậy về ta ở đây. Ta nào có đổi bạn trai nhanh như vậy?” Liễu Vân Anh có chút không vui: “Trước đây ta từng có bạn trai nhưng đã là chuyện ba năm trước rồi!”

“Đúng, kể từ khi ngươi bị bạn trai lừa dối, ngươi đã bắt đầu cứ một tuần đổi một bạn trai.” Hàm Hàm cười hì hì nói: “Nhưng ta đã rồi chị hai, ánh mắt của ngươi thật sự không tốt lắm, mấy bạn trai mà ngươi tìm đều là nam nhân cặn bã cả.”

“Hàm Hàm, ngươi là một cẩu độc thân, ngươi có biết nam nhân cặn bã là gì không?” Liễu Vân Anh liếc nhìn Hàm Hàm một cái: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Ta muốn nói chuyện chính sự với anh rể.”

“Ồ, đúng rồi, chính sự.” Hàm Hàm nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, chị hai ta và ta đã gặp phải một chuyện rất kỳ lạ. Có một người lạ gọi điện thoại cho chúng ta, châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng ta và ngươi.”

“Chúng ta lại không quen, tại sao người đó lại đi châm ngòi mối quan hệ của chúng ta chứ?” Hạ Thiên có chút buồn bực.

Lúc này, Hàm Hàm có chút không nói nên lời, người anh rể này quá đả kích người khác, lại còn nói không quen các nàng!

“Chồng à, anh vẫn nên nghe các nàng nói chuyện cụ thể một chút đi.” Lam Y Nhân ở bên cạnh nói.

“Được rồi.” Chuyện kia đối với Hạ Thiên không thành vấn đề. Hiện tại tâm trạng của hắn rất tốt. Đầu tiên là mỹ nữ đồ đệ kia đã chơi với hắn lâu như vậy. Bây giờ hắn lại biết hai cô người vợ Y Y, Tiểu Y Y và Tiểu muội chân dài đều nhớ hắn, nên tự nhiên tâm trạng của hắn lại càng tốt hơn.

“Cái kia, anh rể, ta sẽ không nói chi tiết với ngươi. Dù sao thì chính là đối phương biết được các ngươi là người tu tiên, rồi nói cho ta biết những lợi ích khác nhau của người tu tiên, còn nói rõ ràng là ngươi cũng có thể khiến cho ta trẻ mãi không già nhưng lại vẫn cứ không làm như vậy, cuối cùng xúi giục ta tìm cách trở thành người tu tiên gì đó. Ta cố tình giả vờ rằng mình không hiểu gì cả, sau đó đề nghị người kia gặp mặt. Đáng tiếc là người kia không đồng ý.” Liễu Vân Anh vội nói: “Ta đã hỏi người kia rốt cuộc muốn ta làm cái gì, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa nói, hắn chỉ nói là để cho ta suy nghĩ thêm.”

“Đúng vậy, lúc đầu chị hai còn nghĩ đợi sau này sẽ nói với anh rể để tìm cách nói chuyện lại với người kia, nhưng hôm nay ta cũng nhận được điện thoại rồi!” Hàm Hàm bĩu mỗi.” Người kia còn nói với ta là cha bị anh rể hại chết đó, nói anh rể nhìn trúng vẻ đẹp của mẹ, ta nhổ vào. Lúc đó ta đã mắng hắn, ta xinh đẹp đáng yêu như vậy mà anh rể còn không cần ta, tại sao còn muốn mẹ ta chứ… Ai nha, không được, chị hai, ngươi ngàn lần đừng bao giờ nói lời đó cho mẹ biết...”
Chương 1802. Triệu Thanh Thanh về nhà

“Hàm Hàm, có phải đầu óc ngươi lại bị hư rồi không, ngươi đang nói bậy gì đấy?” Liễu Vân Anh liếc nhìn Hàm Hàm một cái. Nha đầu này cả ngày cứ như nha đầu điên vậy. Chẳng trách từ nhỏ nàng đã thích chơi với người cô dị thường của mình.

Liễu Vân Anh nhìn về phía Hạ Thiên rồi tiếp tục nói: “Anh rể, tóm lại là chúng ta nghi ngờ có người đang định gây bất lợi cho ngươi, hơn nữa những người kia chắc chắn biết rõ về ngươi, vì vậy chúng ta nghĩ ngươi nên đề phòng một chút.”

“Đúng vậy, anh rể, nếu bọn hắn đều gọi điện thoại cho ta và chị hai, vậy hơn phân nửa là bọn hắn cũng đã gọi cho những người khác nữa. Nếu không cẩn thận thực sự sẽ có người bị bọn hắn thuyết phục đó.” Hàm Hàm ở bên cạnh nói.

“Ồ, không sao cả, mặc kệ người kia gọi điện thoại nói các ngươi làm cái gì, ngươi cứ việc đồng ý, sau đó thì nói cho ta biết là được.” Hạ Thiên cũng không quan tâm chuyện đấy lắm. Hắn cảm thấy hơn phân nửa là do cái tổ chức Diệt Thần kia đang quấy rối.

“Anh rể, ngươi yên tâm, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết đầu tiên.” Hàm Hàm trả lời ngay rồi lại chớp chớp mắt nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi thấy ta ngoan như vậy, hay thuận tiện ngươi cũng biến ta thành người tu tiên được không?”

“Hàm Hàm, ngươi đừng lộn xộn.” Liễu Vân Anh trừng mắt nhìn Hàm Hàm.

“Ta không có lộn xộn, ta chỉ muốn lấy chút lợi ích từ anh rể mà thôi.” Hàm Hàm cười hì hì: “Nói không chừng tâm trạng của anh rể tốt sẽ lập tức cho ta trở thành người tu tiên nha.”

Nói đến đây, Hàm Hàm lại hướng về phía Hạ Thiên nở một nụ cười xinh đẹp: “Anh rể, ngươi nói ta có nói đúng không?”

“Không đúng.” Hạ Thiên không chừa cho Hàm Hàm chút mặt mũi: “Ta sẽ không biến ngươi thành người tu tiên đâu.”

“Anh rể, ngươi đối xử với ta không tốt chút nào!” Hàm Hàm bĩu môi: “Chờ lúc chị hai và cô ta trở về, ta sẽ đi cáo trạng với các nàng!”

“Thôi, anh rể, chúng ta đi trước đây, nếu có tin tức gì chúng ta sẽ liên lạc với ngươi.” Liễu Vân Anh trực tiếp kéo Hàm Hàm đi.

“Anh rể, lần sau ta lại đến tìm ngươi nha.” Hàm Hàm có chút không muốn rời đi, nhưng có vẻ như nàng không khoẻ bằng Liễu Vân Anh, cuối cùng vẫn bị kéo đi.

Mà khi hai người vừa biến mất ở cửa ra vào, cuối cùng Lam Y Nhân cũng không nhịn được hỏi: “Chồng à, sao lại có nhiều người biết đến sự tồn tại của người tu tiên như vậy?”

“Nên là không có bao nhiêu người biết mới đúng.” Hạ Thiên lắc đầu: “Thần tiên tỷ tỷ và những người khác vẫn luôn kiểm soát những tin tức đó, trên cơ bản là không để cho người ngoài biết được. Cây trúc gầy và Hàm Hàm có biết một chút, nhưng chắc cũng không biết cụ thể. Chỉ có điều, bây giờ nhìn lại xem ra cũng có vài người đã biết đến chuyện này.”

Hạ Thiên dừng một chút, lại nói: "Nhưng không sao, biết thì biết thôi. Mị Nhi và Băng Băng đều nói không thể để người bình thường biết những chuyện kia, nhưng nếu có cực ít người biết thì sẽ không không sao hết, vì sẽ không ai tin là thật, vợ Tiểu Y Y, nàng không cần lo lắng về điều đó. Thực ra, cho dù tất cả mọi người đều biết, đó cũng không phải là vấn đề lớn.”

Hạ Thiên thuận tay ôm lấy Lam Y Nhân rồi nói: “Vợ Tiểu Y Y, hình như nàng gầy đi một chút rồi. Những ngày này nàng quá nhớ ta sao?”

“Ta không gầy.” Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười. Cho dù nàng thực sự đã gầy đi thì đó cũng là vì mệt, hoàn toàn không phải vì nhớ tới hắn.

Cảm thấy chồng mình lại muốn làm loạn, Lam Y Nhân lập tức nói: “Chồng à, anh đừng làm vậy, Y Tiểu Âm đang tìm anh đấy, có vẻ như rất gấp, anh nên gọi điện thoại cho nàng ấy trước đi. Vì tìm anh, nàng cũng tìm đến nơi này, chắc là có việc gấp lắm.”

“Thật sao?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên: “Bây giờ vợ Y Y nhớ ta như vậy sao?”

Hạ Thiên nghĩ, lại nói: “Ừm, vì nàng nhớ ta như vật, hãy để nàng nhớ thêm một lúc nữa đi, như thế thì sẽ càng nhớ ta hơn.”

Lam Y Nhân có chút không nói nên lời, nàng xem như đã hiểu, người chồng này muốn Y Tiểu Âm lại gọi điện thoại cho hắn.

“Đúng rồi, chồng à, lần này ngươi đã đi đâu vậy? Sao điện thoại không liên lạc được?” Lam Y Nhân có chút hiếu kỳ hỏi.

“Ta và Thanh Thanh đi núi Thanh Phong chơi.” Hạ Thiên cũng không giấu diếm: “Ở đó không có tín hiệu, nhưng có internet. Lần sau nếu như vợ của Tiểu Y Y không tìm thấy ta thì có thể nhắn tin trên mạng cho ta.”

“Thanh Thanh?” Lam Y Nhân lại càng chú ý tới cái tên đấy hơn: “Có phải là Triệu Thanh Thanh không?”

“Đúng vậy, nàng ấy cũng vừa trở về với ta, nhưng nàng ấy đã đi về nhà trước rồi.” Hạ Thiên mới nói đến đây thì chuông điện thoại vang lên, mà nhìn tên người gọi tới lại chính là Triệu Thanh Thanh gọi.

“Sư phụ, ta đã về đến nhà rồi, ba mẹ đang chuẩn bị công khai xử lý tội ta đây, ta không đi tìm ngươi được rồi.” Rõ ràng là trong giọng nói của Triệu Thanh Thanh có chút hương vị làm nũng: “Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta đâu, dù sao thì bọn hắn cũng không có cách nào bắt ta lại.”

“Ừ, ta không lo lắng, cùng lắm thì ta sẽ đánh cha ngươi một trận.” Hạ Thiên thuận miệng nói.

“Đừng nha, ta đã nói với ngươi một tiếng rồi, ta cúp điện thoại trước đây.” Triệu Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy, nàng thật sự lo lắng sư phụ nàng sẽ chạy tới nhà đánh ba của mình.

Triệu Thanh Thanh vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy ba đang đi về phía nàng, mà bên cạnh ba nàng còn có một nữ nhân đi theo, đó là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Chương 1803. Tần Tiểu Lạc

“Thanh Thanh.” Nữ nhân trẻ tuổi mỉm cười với Triệu Thanh Thanh.

“Tiểu Lạc?” Triệu Thanh Thanh hơi kinh ngạc, “Ngươi tới đây bao giờ vậy?”

Triệu Thanh Thanh biết nữ nhân đó, bởi vì nàng với nữ nhân này, kỳ thực cũng xem là người một nhà.

Nữ nhân kia gọi là Tần Tiểu Lạc, mà nam nhân của nàng, cũng họ Triệu, tên là Triệu Hiểu Trác, Triệu công tử tiếng tăm lừng lẫy của Kinh Thành nhà họ Triệu.

Triệu Thanh Thanh và Triệu Hiểu Trác và Tần Tiểu Lạc thật ra cũng không tính rất quen, có điều đã từng giao tiếp qua lại không ít, nhưng nơi gặp mặt, kỳ thực về cơ bản đều là ở Kinh Thành, mà trong ấn tượng của Triệu Thanh Thanh, cho dù là Triệu Hiểu Trác hay Tần Tiểu Lạc, kỳ thực cũng không có từng đến thành phố Giang Hải.

“Kỳ thực ta cũng vừa tới không bao lâu, nói đến cũng khéo, đúng lúc gặp phải ngươi về nhà.” Tần Tiểu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thanh Thanh, ngươi đúng là càng ngày càng đẹp.”

Lời đấy của Tần Tiểu Lạc nghe vào rất giống nịnh nọt, nhưng sự thật đúng là, bây giờ Triệu Thanh Thanh, thực sự xinh đẹp hơn so với trước kia, còn có phong tình hơn, càng có vị nữ nhân hơn.

Đương nhiên, Tần Tiểu Lạc kỳ thực cũng rất xinh đẹp, mặc dù bây giờ kém một chút so với Triệu Thanh Thanh, nhưng chỗ thua kém thật ra cũng không phải vô cùng lớn.

“Thanh Thanh, Tiểu Lạc muốn ở Giang Hải ở vài ngày, ngươi tiếp đón nàng ấy cẩn thận, dẫn nàng ấy ra ngoài đi một chút, nàng ấy vẫn chưa đi sông Giang Hải nữa.” Lúc này, Triệu Bỉnh Lương mở miệng ra nói.

“Biết rồi, ba.” Triệu Thanh Thanh đối với chuyện này cầu còn không được, nàng đang lo lắng cha nàng sẽ nói ra những lời không hay về sư phụ của nàng.

“Tiểu Lạc, vậy ta sẽ không tự mình chiêu đãi ngươi được rồi, con gái các ngươi cùng một chỗ sẽ thuận tiện hơn, có chuyện gì, ngươi nói với Thanh Thanh là được rồi.” Triệu Bỉnh Lương lại nói một câu, tiếp đó rất tự giác rời đi.

“Này, Tiểu Lạc, ngươi đến thật sự quá tốt, ngươi muốn đi chơi nơi nào? A, đúng, nếu không thì trước tiên ta dẫn ngươi đi ăn cơm, sau đó chúng ta lại đi chơi?” Triệu Thanh Thanh rất cao hứng.

“Được, nghe nói ở đây không thiếu món ăn ngon, trước đó ta vẫn còn muốn tới đây chơi, đáng tiếc Hiểu Trác đều không chịu tới đây.” Tần Tiểu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười.

“A, Tiểu Lạc ngươi đợi ta một chút, ta thay một bộ quần áo mới.” Triệu Thanh Thanh vừa trở về, còn chưa kịp thay quần áo, bây giờ nàng vẫn đang mặc bộ lễ phục dạ hội kia, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng kỳ thật không hợp để ra ngoài đi dạo cho lắm.

Trước kia lúc cùng ở chung với Hạ Thiên, Triệu Thanh Thanh làm cho bản thân xinh đẹp nhất, bây giờ là theo Tần Tiểu Lạc ra ngoài chơi, nàng quyết định ăn mặc đơn giản một chút.

Rất nhanh, Triệu Thanh Thanh đã đổi sang bộ quần áo thể thao rộng rãi quen thuộc trước đó nàng mặc, có điều, nàng rất nhanh phát hiện, vóc người của bản thân dường như thật sự đã thay đổi tốt hơn không ít, bây giờ cho dù mặc quần áo thể thao vào, cũng không giống với trước kia.

“A, ta quả nhiên là càng ngày càng dễ nhìn.” Triệu Thanh Thanh rất hài lòng.

Mấy phút sau, Triệu Thanh Thanh và Tần Tiểu Lạc cùng đi ra khỏi đại trạch nhà họ Triệu, mấy vị nam nữ mặc âu phục lập tức đón tiếp, bọn họ rõ ràng đều là bảo vệ của Tần Tiểu Lạc.

Ở trong đại trạch của nhà họ Triệu, bọn họ sẽ không đi theo Tần Tiểu Lạc, bây giờ Tần Tiểu Lạc chuẩn bị ra ngoài, bọn họ đương nhiên phải đi theo.

“Này, Tiểu Lạc, không cần mang các nàng theo, có ta bảo vệ ngươi rồi.” Triệu Thanh Thanh mở miệng ra nói.

“A, các ngươi ở lại nơi này đi.” Tần Tiểu Lạc dặn dò một câu.

Trên xe, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Này, Tiểu Lạc, ta vẫn rất hiếu kì, vì sao Triệu Hiểu Trác lại không bao giờ tới Giang Hải vậy? Lần này, hắn lại để một mình ngươi tới, điều đó không khoa học nha, ta thế nhưng nghe nói hai người các ngươi bình thường chính là đều ở chung với nhau.” Triệu Thanh Thanh có chút hiếu kỳ hỏi.

“Hắn à, thật ra là không dám tới đó.” Tần Tiểu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, “Hắn có bóng ma trong lòng đối với một người ở đó.”

Dừng lại một chút, Tần Tiểu Lạc tiếp tục nói: “Kỳ thực cũng không cần lừa gạt ngươi đâu, Hiểu Trác chính là sợ Hạ Thiên, vì Hạ Thiên ở Giang Hải, hắn vẫn luôn không muốn tới đây, chính là sợ không cẩn thận gặp phải Hạ Thiên.”

“Như thế à?” Triệu Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, “Sư phụ đáng sợ như thế sao? Theo lý thuyết sư phụ đều sẽ không đánh hắn mà?”

“Ngược lại cũng không phải sợ đánh, chính là, ở trước mặt Hạ Thiên, hắn một chút mặt mũi đều không có.” Tần Tiểu Lạc lắc đầu, “Nam nhân mà, lúc nào cũng muốn có thể diện, đặc biệt là bản thân Hiểu Trác vốn là người rất hiếu thắng, nhưng, hắn biết mình không cách nào so được với Hạ Thiên, nên không đành lòng gặp mặt Hạ Thiên, cho nên, tới bây giờ hắn vẫn chưa đặt chân tới Giang Hải.”

“Như vậy à, ha ha, cũng đúng, sư phụ lợi hại lắm, hơn nữa nha, cũng chưa bao giờ cho người khác mặt mũi, không dễ tiếp xúc.” Triệu Thanh Thanh cười rất vui vẻ, bởi vì nàng không tự giác nhớ lại thời gian những ngày vui vẻ ở chung vừa qua với Hạ Thiên, làm cho nàng không kiềm được hạnh phúc.

“Thanh Thanh, nói về sư phụ của ngươi, ta cũng nói thật với ngươi, người trong nhà không cần thiết che che lấp lấp, nguyên nhân ta tới Giang Hải, thật ra chính là đến vì chuyện của sư phụ ngươi.” Tần Tiểu Lạc quay đầu nhìn Triệu Thanh Thanh, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

“A?” Triệu Thanh Thanh rõ ràng có chút ngoài ý muốn, “Tiểu Lạc, ngươi là tới tìm sư phụ ta sao?”
Chương 1804. Để nàng ấy nhớ ta thêm chút nữa đi

“Không phải, ta là tới tìm ngươi, nhưng chuyện tình, cùng sư phụ ngươi, cũng chính là có liên quan đến Hạ Thiên.” Tần Tiểu Lạc chậm rãi nói: “Thanh Thanh, những ngày này, liên quan tới chuyện ngươi, trên mạng có rất nhiều, thật ra chúng ta đều đang nhìn chằm chằm, đối tượng scandal của ngươi, người khác không hiểu rõ, nhưng chúng ta có thể đoán được, mà ngươi trong khoảng thời gian này lại đột nhiên biến mất, cũng khiến chúng ta lo lắng một chút, ngoài ra, Hiểu Trác còn gọi điện thoại cho cha ngươi, có một số việc, chúng ta về cơ bản đã có thể xác định.”

Dừng một chút, Tần Tiểu Lạc tiếp tục nói: “Nhưng, ta vẫn muốn tự mình tìm chứng cứ ở nơi ngươi một chút, Thanh Thanh, ngươi bây giờ thật sự ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, đúng không?”

“Đúng vậy, ta đã nói chuyện đó với cha ta.” Triệu Thanh Thanh gật đầu, nàng hào phóng thừa nhận, “Tiểu Lạc, làm sao các ngươi lại quan tâm chuyện đó vậy?”

“Thanh Thanh, việc này, chúng ta không quan tâm không được nha.” Tần Tiểu Lạc thở dài, “Vũ Cơ và Yêu Yêu đột nhiên không thấy, Hạ Thiên vẫn còn ở đây, mặc dù Hạ Thiên nói các nàng đi du lịch nơi nào đó, nhưng chúng ta đều biết rất rõ, chuyện kia không bình thường lắm, mà đối với toàn bộ nhà họ Triệu chúng ta, đây cũng là một chuyện rất lớn.”

Tần Tiểu Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Thanh Thanh, mặc dù ngươi bình thường không thể nào quản lí chuyện trong gia tộc, nhưng kỳ thật ngươi cũng rất thông minh, ngươi chắc hiểu rõ, vì sao quan hệ giữa gia tộc bọn ta mật thiết với Hạ Thiên, đó đều là vì có Vũ Cơ và Yêu Yêu, một khi hai người bọn họ xảy ra vấn đề, chuyện kia......”

“Tiểu Lạc, các ngươi có phải suy nghĩ nhiều rồi hay không? Vũ Cơ tỷ và Yêu Yêu sẽ không xảy ra vấn đề, nếu các nàng thật xảy ra vấn đề, sư phụ đã sớm nôn nóng muốn chết.” Triệu Thanh Thanh nhịn không được nói.

“Thanh Thanh, ngươi nói như vậy, chúng ta cũng hiểu rõ, nhưng đứng ở góc độ trong gia tộc, chúng ta lúc nào cũng phải chuẩn bị tình huống xấu nhất.” Tần Tiểu Lạc nói rất chân thành: “Tóm lại, chúng ta biết cha mẹ ngươi không quá ủng hộ ngươi và Hạ Thiên cùng một chỗ, nhưng bên phía gia tộc lại rất ủng hộ ngươi.”

“Tiểu Lạc, ta hiểu rõ ý nghĩ của ngươi.” Triệu Thanh Thanh không ngốc, nàng biết bên phía nhà họ Triệu đang lo lắng cái gì, rõ ràng, trong quan hệ giữa nhà họ Triệu và Hạ Thiên, muốn nói chặt chẽ cũng rất chặt chẽ, nhưng trên thực tế, loại chặt chẽ này, là xây dựng ở trên người hai vị công chúa xinh đẹp nhà họ Triệu, bây giờ, hai người bọn họ đột nhiên biến mất không còn tăm tích, nhà họ Triệu đương nhiên lo lắng.

Đối với nhà họ Triệu, bây giờ Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên ở cùng một chỗ, quả thực là chuyện cực tốt, nói trắng ra là, nếu ngộ nhỡ Triệu Vũ Cơ và Yêu Yêu xảy ra chuyện gì, ít nhất còn có Triệu Thanh Thanh nàng.

“Thanh Thanh, ngươi cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng, làm chuyện ngươi thích là tốt rồi.” Tần Tiểu Lạc mỉm cười, “Tìm một cơ hội hỏi Hạ Thiên một chút, Vũ Cơ và Yêu các nàng đến cùng đi nơi nào, ta tin tưởng, bây giờ Hạ Thiên sẽ nói thật với ngươi.”

Khe khẽ thở dài, Tần Tiểu Lạc lại nói: “Thanh Thanh, bậc cha chú trong nhà rất lo lắng an toàn của hai người bọn họ, bên phía anh hai cũng rất lo lắng.”

“Thật ra ta đã hỏi qua rồi.” Triệu Thanh Thanh mở miệng nói ra: “Tiểu Lạc, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết tình hình cụ thể, chỉ là, nói ra ngươi cũng không cách nào hiểu, nhưng ngươi có thể nói cho Hiểu Trác còn có những người khác, tất cả mọi người đều rất an toàn, các nàng chỉ là đi tới một chỗ khá đặc biệt, a, một người bình thường không cách nào đến chỗ đó, còn các nàng lúc nào trở về, đây là sự thật không cách nào xác định được.”

“A, tốt lắm, ta sẽ nói lại nguyên văn cho Hiểu Trác.” Tần Tiểu Lạc thở ra một hơi thật dài, “Ta trước tiên gọi điện thoại cho Hiểu Trác, để cho hắn yên tâm, sau đó, chúng ta có thể yên tâm đi chơi.”

Tần Tiểu Lạc bắt đầu gọi điện thoại, mà giờ khắc này, trong cao ốc Thần Y, Hạ Thiên đã ôm Lam Y Nhân tiến vào bên trong phòng ngủ.

Hắn vẫn cảm thấy vợ Tiểu Y Y đã gầy đi, nhưng Lam Y Nhân không thừa nhận, thế là hắn quyết định nghiêm túc kiểm tra một chút.

Sau mấy giờ kiểm tra tỉ mỉ, Hạ Thiên rút ra kết luận, xác thực gầy một chút, có điều ở chỗ gầy nên gầy, eo có hơi nhỏ.

Còn Lam Y Nhân nói mình không ốm, kỳ thực cũng không có sai, vì trên cân nặng là không ốm, nguyên nhân rất đơn giản, chỗ nên mập, nàng mập hơn một chút.

Nói tóm lại, chính là dáng người tốt hơn, cho nên Hạ Thiên quyết định khen thưởng một chút cho vợ Tiểu Y Y này, đáng tiếc là, đúng lúc đó, điện thoại của Lam Y Nhân lại vang lên.

“Chồng trước tiên ta nhận điện thoại đã......” Lam Y Nhân cầm điện thoại qua, xem xét lại phát hiện dãy số rất quen thuộc, “Này, lại là Y Tiểu Âm gọi tới, nếu không thì anh nghe đi?”

“Vợ Tiểu Y Y, nếu vợ Y Y gọi điện thoại cho nàng, vậy nàng vẫn nên nhận đi.” Hạ Thiên lại không có nghe điện thoại.

Lam Y Nhân có chút im lặng, nhưng vẫn nhận điện thoại.

“Vẫn không có liên lạc được với hắn sao?” Điện thoại vừa kết nối, Y Tiểu Âm đã mở miệng hỏi.

“Ngươi không biết trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy sao?” Lam Y Nhân tức giận nói, Y Tiểu Âm có thể nói chuyện cẩn thận chút hay không? Nàng cũng không phải là thuộc hạ của nàng ta.

“Không sai, vợ Y Y, nàng nên trực tiếp gọi điện thoại cho ta. “Hạ Thiên ở bên cạnh bổ sung một câu.

“Nghe điện thoại!” Y Tiểu Âm có chút nổi nóng, tên khốn này rõ ràng ngay ở bên cạnh, lại còn để cho nàng ta gọi điện thoại.

“Vợ Y Y, bây giờ ta có chút bận, vợ Tiểu Y Y, cúp điện thoại đi.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu, tiếp theo trực tiếp tắt điện thoại của Lam Y Nhân.

Một giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Chương 1805. Đi tìm A Cửu đi!

Không có gì bất ngờ, cuộc gọi này là Y Tiểu Âm gọi tới, hơn nữa là gọi cho Hạ Thiên.

“Vợ Y Y, hóa ra nàng thật sự nhớ ta à.” Lần này Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, mà hắn vừa nói xong, Lam Y Nhân không nhịn được cắn Hạ Thiên một cái.

Ừm, thật ra Lam Y Nhân thỉnh thoảng sẽ ghen tị, người chồng biến thái của nàng thật sự muốn ăn đòn, thường xuyên ôm nàng như vậy rồi tán tỉnh người khác, chẳng kiêng nể chút nào.

“Ngươi có bệnh à? Ta tìm ngươi có việc gấp, không có tâm trạng đùa với ngươi đâu!” Y Tiểu Âm rất tức giận, tên khốn kia lúc không có việc gì thì thích quấy rầy nàng, đợi nàng thật sự có việc tìm hắn, ngược lại hắn lại không xuất hiện.

“Vợ Y Y, ta không ốm, thân thể của ta bây giờ rất tốt, không tin nàng tới thử xem.” Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lam Y Nhân ở trong lòng tỏ vẻ tán thành, thân thể của chồng quả thật rất tốt, nàng vừa mới thử qua.

“Ta không muốn nói nhảm với ngươi, A Cửu đã mất tích nhiều ngày như vậy, mãi chẳng có tin tức, ngươi mau đi tìm nàng ấy đi!” Y Tiểu Âm tức giận nói.

“Vợ Y Y, việc gấp mà nàng nói chính là tìm Cửu nha đầu sao?” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Cửu nha đầu tự đi chơi, chờ đến khi nào nàng ấy không muốn chơi nữa, tự nhiên sẽ trở về thôi, nàng không cần đi tìm nàng ấy đâu.”

“Từ trước tới nay A Cửu vẫn chưa bao giờ mất tích lâu như vậy mà không có tin tức, lỡ như nàng ấy xảy ra chuyện gì thì sao?” Y Tiểu Âm có chút buồn bực: “Tóm lại ngươi lập tức nghĩ cách tìm nàng ấy về cho ta, ta nhất định phải xác nhận A Cửu hiện giờ vẫn ổn!”

Y Tiểu Âm ngừng một chút, lại nói thêm: “Còn nữa, đoạn trailer trong bộ phim lúc trước, câu nói đó, cuối mùa khai giảng, thần chiến bắt đầu, nếu là thật vậy thì bây giờ tổ chức Diệt Thần chắc đã hành động rồi, có lẽ bọn hắn cũng sẽ tìm A Cửu gây phiền phức!”

“Vợ Y Y, hóa ra nàng thật sự rất quan tâm đến ta.” Hạ Thiên lập tức vui vẻ: “Đừng lo, tổ chức Diệt Thần gì đó đã sớm hành động rồi, ta không sợ bọn hắn đâu.”

“Tóm lại ngươi mau tìm A Cửu đi!” Y Tiểu Âm nói xong rồi cúp máy, tâm trạng của nàng có vẻ không tốt lắm.

“A, vậy thì tìm đi.” Hạ Thiên đối với chuyện kia cũng không quan tâm, cách mà hắn tìm A Cửu cũng rất đơn giản, chính là nhắn tin bảo Bé ngoan tìm người.

Lúc trước việc đó đều do Tiểu yêu tinh làm, còn bây giờ cứ để Bé ngoan làm là được rồi, nếu bảo hắn tự mình đi tìm người thì thật ra hắn cũng hoàn toàn không biết làm sao tìm được.

Dù sao thế giới lớn như vậy, hiện giờ hắn cũng không phải là cao thủ Độ Kiếp kỳ, không thể quét nhìn toàn bộ thế giới.

Gửi tin xong, Hạ Thiên lại tiếp tục chứng minh tố chất thân thể tuyệt vời của mình trên người Lam Y Nhân.

Thật ra, Hạ Thiên nói không sai, A Cửu quả thật đi giải sầu một mình, ít nhất là bây giờ, nàng không có chuyện gì.

Từ sau khi tách ra khỏi Hạ Thiên ở núi tuyết, A Cửu bắt đầu chuyến du lịch một mình, mấy ngày đầu, nàng rời xa trần thế, luôn đi đến những vùng núi hẻo lánh, ngay cả đồ ăn cũng dùng chim bay cá nhảy để giải quyết, nhưng không lâu sau, A Cửu đã trở về với đám đông.

A Cửu phát hiện ra bản thân tuy muốn yên tĩnh, nhưng thật ra chỉ muốn tránh xa người quen, mà chủ yếu là tránh xa Hạ Thiên, đồng thời, cũng rời xa khỏi vị tiểu thư được người ta tôn xưng là Y Tiên một chút.

Vì thế, A Cửu đã thay toàn bộ quần áo, một thân váy trắng xinh đẹp lúc trước đã bị nàng trực tiếp vứt bỏ, bây giờ A Cửu ăn mặc rất giản dị, áo phông, quần bò, thêm đôi giày thể thao, chưa kể đến, ăn mặc thế này thật ra có hơi giống Hạ Thiên.

Mang ba lô nhỏ trên lưng, đầu búi tóc, A Cửu cứ như vậy bắt đầu chuyến du lịch thật sự, thoạt nhìn, nàng có hơi giống kiểu du khách chuyên đi du lịch khắp nơi, hơn nữa còn không mang theo tiền, chuyên ăn nhờ uống nhờ ngủ nhờ.

Đương nhiên, A Cửu sẽ không đi tìm người ăn nhờ uống nhờ, càng không đi ngủ nhờ, nàng cũng không phải thật sự không có tiền, nàng có nhiều tiền, nhưng nàng không đi xe mà chỉ luôn đi bộ, điều đó khiến người khác hiểu lầm rằng nàng không có tiền.

Không, luôn có những chiếc xe chủ động dừng lại bên cạnh A Cửu, muốn chở nàng đi một đoạn đường, đương nhiên, khó mà nói được đó hoàn toàn là lòng tốt muốn đưa nàng đi hay vì có mục đích nào khác.

Mấy năm gần đây, một số tài xế chuyên cho những nữ hài tử xinh đẹp đi nhờ xe lúc đi du lịch, nhưng thường thường cũng không phải cho người ta đi nhờ không như vậy, có vài người sẽ nhân cơ hội làm vài chuyện hơi quá đáng, nhắc đến những tình trạng quá đáng kia, ừm, có lời đồn rằng không ít nữ hài tử vẫn sẽ đồng ý.

Lời đồn lúc đi du lịch rất nhiều, nhưng những lời đồn đấy, hiển nhiên đều không hợp với A Cửu, A Cửu không cần ngồi xe, nàng có thể đi rất nhanh, mà thoạt nhìn nàng cũng đi như những người bình thường, chỉ vì nàng không có điểm đến rõ ràng, vì thế thật ra là nàng đi khắp nơi không có mục đích, đi đến bất cứ nơi nào muốn đi.

Đôi khi buổi tối sẽ ở khách sạn, đôi khi sẽ ở bên ngoài, còn chuyện ăn cơm, bây giờ nàng đã không ăn vài ngày, nhưng hiện tại, A Cửu đang ăn cơm.

Chỗ này là một thị trấn nhỏ, không nổi tiếng gì cả, ở đây cũng không phải là thành phố du lịch gì, nhưng trong lúc vô tình A Cửu đã đi đến đây, phát hiện nơi đây thật ra không tồi, non xanh nước biếc, không khí trong lành, đương nhiên, có lẽ vì nơi này không nổi tiếng, mới có không khí tốt như vậy.
Chương 1806. Vị khách đến từ dị giới

Trong thị trấn bây giờ rất náo nhiệt, không tính là đặc biệt tấp nập, nhưng cũng là người xe qua lại, có rất nhiều chỗ ăn uống, A Cửu tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ, sau đó tùy ý gọi vài món ăn, rồi vừa uống trà vừa đợi đồ ăn dọn lên.

Trà ở đây miễn phí, A Cửu cảm thấy mùi vị không tệ, ừm, có lẽ vì trước đây chưa từng uống qua loại này, dù sao cũng phải biết rằng, trong mấy năm qua, tuy A Cửu là một nha hoàn trên danh nghĩa, nhưng mức sống thường ngày của nàng, vẫn không kém những thiên kim hào môn thật sự chút nào.

A Cửu phát hiện bản thân rất thích cuộc sống như bây giờ, có lẽ cho đến bây giờ, nàng mới được là nàng, một A Cửu với tính cách độc lập, còn trước kia, nàng chẳng qua chỉ là nha hoàn của Y Tiểu m.

Cho dù Y Tiểu Âm không coi nàng là nha hoàn, nhưng trong tiềm thức của bản thân nàng, luôn luôn không thể thoát khỏi thân phận nha hoàn kia, giống như một dấu vết đã khắc sâu vào linh hồn nàng.

Mà dường như cho tới bây giờ, nàng mới thật sự tỉnh ngộ, thật ra từ trước tới nay, nàng vẫn luôn muốn có cuộc sống của chính mình, thật ra nàng không muốn chỉ là một thuộc hạ.

Tóm lại, A Cửu thích trạng thái như bây giờ, ở một mình, nhẹ nhàng thoải mái, tự do tự tại, không cần phải nghĩ xem Y Tiên tiểu thư có tốt không, cũng không cần quan tâm nam nhân Hạ Thiên kia đang phóng đãng với ai, tất cả mọi thứ, dường như đều đã không liên quan gì tới nàng nữa.

Thế giới rộng lớn như vậy, nàng chỉ muốn đi khắp nơi xem xem, nói một cách khá thịnh hành, nàng đang tìm kiếm con người thật của mình.

Về phần khi nào trở về, A Cửu vẫn chưa từng nghĩ tới, thậm chí, nàng có trở về hay không, nàng cũng không biết.

Tâm trạng hiện giờ của A Cửu có thể nói là không tệ, khoảng thời gian qua, có thể nói là khoảng thời gian yên bình nhất trong ba mươi năm của nàng, mà nàng rất hưởng thụ sự yên bình này.

Nói một cách thích hợp hơn là sự yên tĩnh.

Sự yên tĩnh của tâm hồn.

Nhưng một giây tiếp theo, sự yên tĩnh đó đã bị phá vỡ.

Một người lặng lẽ không một tiếng động ngồi xuống phía đối diện với A Cửu, đúng vậy, lặng lẽ không một tiếng động, ngay cả A Cửu cũng không nhận ra.

Phải biết rằng, hiện giờ A Cửu đã là người tu tiên có cấp bậc Kim Đan Kỳ, người bình thường đừng nói tới việc tiếp cận gần, cho dù có cách nàng rất xa, nàng vẫn có thể nhận ra, cho dù lúc này nàng không có nhiều tính cảnh giác, nhưng vẫn không đến mức để một người bình thường ngồi xuống đối diện mới nhận ra được.

Điều kia chỉ có thể chứng minh một chuyện, đây không phải là người bình thường.

Nhưng người này thật ra trông rất bình thường.

Mặt mũi cân đối, nhưng cũng chỉ cân đối mà thôi, không xấu, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là xinh đẹp.

Đó là một nữ nhân, một nữ nhân ăn mặc rất bình thường, ăn mặc giản dị không khác A Cửu lắm, nhưng xét dung mạo thì kém A Cửu rất xa, nhưng nếu chỉ nhìn dáng người thì nữ nhân này không tệ, ít nhất thân hình rất cân đối, cơ bản cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ thể.

Nhưng dáng người cũng không được như A Cửu.

Nhưng cả người A Cửu lại không tự chủ được căng thẳng, bây giờ, nàng cảm nhận được sự nguy hiểm không thể giải thích được, mà nàng phát hiện bản thân hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của đối phương.

Cho dù trước mặt Hạ Thiên, nàng dường như cũng không có loại cảm giác đó, trong nháy mắt, nàng thậm chí còn cảm thấy nữ nhân vừa xuất hiện này còn mạnh hơn Hạ Thiên.

“A Cửu tiểu thư, đừng căng thẳng, ta không có ác ý.” Nữ nhân mở miệng, giọng nói rất ôn hòa, nhưng khẩu âm có chút kỳ lạ, nghe có vẻ hơi quái dị: “Lời đầu tiên ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Nam Cung Tú, thật ra ta đã đi theo ngươi được một khoảng thời gian rồi.”

Nữ nhân tự xưng là Nam Cung Tú nói đến đây thì mỉm cười, sau đó tiếp tục nói: “Thật ra lúc ngươi và Hạ Thiên xuất hiện ở Tuyết Sơn, ta đã ở đó rồi, sau khi ngươi rời khỏi Tuyết Sơn, ta vẫn luôn theo sau ngươi, trong khoảng thời gian qua, ta đã thích nghi với thế giới này của các ngươi, ta nghĩ bây giờ ngươi chắc đã biết rồi, ta không phải là người của thế giới này, nhưng ta cũng không phải là kẻ thù của ngươi.”

“Ngươi, ngươi đến từ đâu?” Sắc mặt của A Cửu hơi thay đổi.

Không phải là người của thế giới này?

Thật ra A Cửu mơ hồ biết rằng, trong số những nữ nhân của Hạ Thiên, có vài người hình như cũng đến từ thế giới khác, mà bây giờ, những nữ nhân đó của hắn, hình như đã đi đến một thế giới khác, chẳng lẽ, nữ nhân tên là Nam Cung Tú này, cũng đến từ thế giới đó sao?

“Thật ra ngoài thế giới này của các ngươi, còn có rất nhiều rất nhiều thế giới khác, mà ta chỉ là đến từ một trong những thế giới đó mà thôi, ngươi có lẽ chưa từng nghe nói đến tên của thế giới kia, nhưng ở một thế giới khác, ngươi có lẽ đã nghe nói qua, thế giới đó được gọi là Tiên Vân đại lục, mà trước khi ta tới thế giới này của các ngươi, cũng đã từng đến đại lục Tiên Vân.” Nam Cung Tú cười nhạt: “A Cửu tiểu thư, ta cũng không giấu giếm gì ngươi, sở dĩ ta đi theo ngươi, là muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với ngươi, cụ thể là nói về chuyện của Hạ Thiên.”

“Chuyện gì?” Tâm trạng A Cửu hơi chấn động, Nam Cung Tú đó lại biết Hạ Thiên sao?

Mà Tiên Vân lục địa trong miệng Nam Cung Tú, chắc là thế giới mà những nữ nhân của Hạ Thiên đã đi đến?

“A Cửu tiểu thư, ngươi có thể vẫn chưa nhận ra được rằng, ngươi, còn có Hạ Thiên, đang ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.” Nam Cung Tú nhìn A Cửu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Còn ta, thật ra tới đây để giúp các ngươi.”
Chương 1807. Hắn không phải là một người lý trí

“Nam Cung tiểu thư, trước tiên, ta vẫn chưa biết ngươi là ai, thứ hai, ta cũng không biết bây giờ ta có nguy hiểm gì, cuối cùng, nếu ngươi đến tìm Hạ Thiên, thì ta đề nghị ngươi trực tiếp đi tìm hắn, không cần tới tìm ta.” A Cửu đã bình tĩnh lại, nàng mơ hồ nhận ra, người mà Nam Cung Tú thật sự muốn tìm, thật ra là Hạ Thiên.

Mà người này rốt cuộc có ác ý hay không thì A Cửu vẫn không xác định được, trên thực tế, nàng không tin nàng ta tới để giúp đỡ.

Thời buổi này, chưa từng có ai vô duyên vô cớ đến giúp đỡ, tất cả đều vì mục đích khác.

Rốt cuộc thì thiên hạ này không có bữa trưa nào miễn phí cả.

“A Cửu tiểu thư, thật ra giữa chúng ta có thể thẳng thắn một chút, không sai, ta quả thật tới tìm Hạ Thiên, trên thực tế, ta đã đến thế giới này của các ngươi được một khoảng thời gian rồi, mà ta đã đi theo bên cạnh Hạ Thiên cũng được một khoảng thời gian.” Nam Cung Tú từ tốn nói: “Trước khi ngươi rời khỏi núi tuyết, thật ra ta vẫn luôn đi theo Hạ Thiên, nhưng sau đó, ta lựa chọn âm thầm quan sát ngươi, và hôm nay ta mới quyết định nói chuyện thẳng thắn với ngươi.”

Lúc này, phục vụ dọn đồ ăn lên, còn chủ động đưa thêm bát đũa cho Nam Cung Tú, đợi sau khi người phục vụ rời đi, Nam Cung Tú mới tiếp tục nói: “A Cửu tiểu thư, sở dĩ ta lựa chọn nói chuyện với ngươi trước, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì sau khi ta quan sát Hạ Thiên một khoảng thời gian, phát hiện người kia rất khó đoán, nói đơn giản hơn một chút, hắn không phải là một người lý trí.”

“Ngươi cảm thấy ta dễ nói chuyện hơn sao?” Giọng của A Cửu rất bình tĩnh, nàng lại lần nữa nhận ra rằng, Nam Cung Tú quả thật không phải là người bình thường, người này không chỉ đi theo nàng, trước đó còn đi theo Hạ Thiên, mà bất luận là nàng hay Hạ Thiên, hiển nhiên hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Nam Cung Tú.

Điều đó cũng có nghĩa là, phán đoán của nàng không sai, Nam Cung Tú không chỉ mạnh hơn nàng, mà còn mạnh hơn Hạ Thiên.

“A Cửu tiểu thư, thật ra, ta muốn cho ngươi một cơ hôi, một cơ hội có thể thật sự quyết định cuộc đời của ngươi.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Vừa rồi ta nói rằng ta đến đây để giúp các ngươi, nhưng thật ra nói chính xác hơn là ta đến để giúp ngươi.”

Nam Cung Tú ngừng một chút, bổ sung thêm: “Còn muốn giúp Hạ Thiên hay không, quyền quyết định nằm trong tay ngươi.”

“Nam Cung tiểu thư, ta vẫn không hiểu rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” A Cửu cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm: “Nếu ngươi không thể nói thẳng hơn chút, ta hy vọng ngươi đừng làm phiền ta dùng bữa.”

“Không sao, A Cửu tiểu thư, ngươi cứ ăn đi, ta từ từ nói rõ cho ngươi biết.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Ta tin rằng sau khi ngươi ăn xong bữa trưa này, có thể chính thức đưa ra quyết định.”

A Cửu không nói gì, dáng vẻ chuyên tâm ăn cơm.

“Ở thế giới này của các ngươi, có không ít lời đồn về những Dị Giới hay các không gian song song khác, mà khoa học ở thế giới này của các ngươi cũng tin rằng trong bầu trời đầy sao kia, trên những tinh cầu mà các ngươi có thể hoặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có những loài người hoặc sinh vật khác sinh sống.” Nam Cung Tú bắt đầu chậm rãi nói: “Mà ta có thể nói cho ngươi biết, thật ra, trên lý thuyết, những điều đó đều đúng, có tồn tại những Dị Giới khác, cũng tồn tại cả những không gian song song, mà trong vũ trụ này của các ngươi, quả thật có tồn tại những tinh cầu khác có loài người sinh sống.”

A Cửu đối với những điều kia rõ ràng không cảm thấy có gì đặc biệt, vẫn đang ăn cơm.

“Thật ra đối với các ngươi mà nói, bất kể là không gian khác cũng được, hay những tinh cầu khác, về cơ bản đều là Dị Giới, bởi vì dựa vào năng lực của loài người trên tinh cầu các ngươi không thể đến được những nơi đấy.” Nam Cung Tú tiếp tục bắt đầu thuật lại: “Nhưng thật ra có vài người, có thể đi đến bất cứ nơi đâu.”

“Ngươi đang nói đến người tu tiên sao?” Cuối cùng A Cửu cũng nói một câu.

“Đúng vậy, thật ra đối với những người được gọi là người tu tiên cũng có rất nhiều loại, có một số nơi gọi là người tu chân, một số nơi gọi là thần, còn một số nơi lại gọi là người tu tiên, hoặc những tên gọi khác.” Nam Cung Tú khẽ gật đầu: “Thế giới của các ngươi, là một thế giới tôn sùng khoa học kỹ thuật, mà ta cũng biết trong vũ trụ này, có rất nhiều tinh cầu khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhưng trên thực tế, đối với người tu tiên mà nói, dù thế giới có khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nào cũng đều là một thế giới cấp thấp.”

“Người tu tiên các ngươi luôn cảm thấy bản thân rất cao cấp sao?” A Cửu hừ lạnh một tiếng.

“A Cửu tiểu thư, thật ra ngươi phải nói là người tu tiên chúng ta, dù sao thì ngươi cũng là người tu tiên.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Ngoài ra, có một câu ngươi đã nói sai rồi, không phải chúng ta cảm thấy bản thân cao cấp hơn, mà trên thực tế người tu tiên quả thật cao cấp hơn.”

Nam Cung Tú khẽ cười, tiếp tục nói: “A Cửu tiểu thư, ta biết ngươi có chút oán hận đối với Hạ Thiên, ngươi cảm thấy hắn dùng năng lực của người tu tiên muốn làm gì thì làm, đặc biệt là đối với ngươi, còn làm rất nhiều chuyện đối với vị tiểu thư mà ngươi rất tôn trọng, nhưng có một số sự thật ngươi nhất định phải hiểu rõ, chính là người tu tiên quả thật cao cấp hơn.”

“Nam Cung tiểu thư, ngược lại ta rất muốn biết, vì sao người tu tiên lại cao cấp hơn? Chẳng lẽ năng lực càng mạnh thì càng cao cấp hơn sao?” A Cửu lạnh lùng nói.
Chương 1808. Liên minh tu tiên

“A Cửu tiểu thư, chúng ta hãy nói đến thế giới của các ngươi đi, các ngươi phát triển y thuật vì để loài người có tuổi thọ dài hơn, các ngươi phát triển giao thông vì muốn để các ngươi có thể đi đến nơi xa nhanh hơn, các ngươi nghiên cứu các loại vũ khí vì muốn có thể nhanh chóng tiêu diệt kẻ thù, nhưng tuổi thọ của loài người các ngươi hiện giờ cao nhất cũng chỉ hơn một trăm tuổi mà thôi, mà các ngươi ngồi máy bay đến một nơi khác cũng cần thời gian rất dài, còn về vũ khí, vũ khí mạnh nhất ở đây, muốn hủy diệt toàn bộ thế giới cũng cần rất nhiều rất nhiều, hơn nữa trên thực tế không thể thật sự hủy diệt được toàn bộ thế giới.” Nam Cung Tú bắt đầu đưa ra ví dụ: “Nhưng đối với người tu tiên, những chuyện đấy thật sự không đáng nhắc đến.”

Khẽ lắc đầu, Nam Cung Tú tiếp tục nói: “Một người tu tiên cấp thấp nhất đã có thể sống hơn trăm tuổi, mà tốc độ phi hành của người tu tiên còn nhanh hơn máy bay rất nhiều, còn muốn hủy diệt thế giới, ngươi có biết rất nhiều người tu tiên có thể hoàn toàn làm cho một tinh cầu biến mất, không còn lại chút gì không?”

“Điều đó vẫn chỉ để chứng minh năng lực của người tu tiên mạnh hơn mà thôi, cũng không có nghĩa các ngươi cao cấp hơn.” A Cửu lạnh lùng nói.

“A Cửu tiểu thư, ta biết trong lòng ngươi vẫn coi mình là một người bình thường, điều này thật ra rất tốt, bởi vì như vậy chúng ta càng có cơ sở hợp tác hơn.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Ta cũng không muốn tranh luận với ngươi xem rốt cuộc ai cao cấp hơn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có một tổ chức rất mạnh, một tổ chức tập hợp toàn bộ người tu tiên, được gọi là Liên minh Tu tiên, bọn hắn quản lý tất cả những thế giới này, và bọn hắn sẽ xếp hạng tất cả các thế giới, thế giới có văn minh tu tiên càng cao thì cấp bậc sẽ càng cao.”

“Vậy ngươi muốn nói với ta rằng, thế giới này của chúng ta, cấp bậc rất thấp sao?” Giọng của A Cửu có chút chế giễu.

“A Cửu tiểu thư, thật ra, thế giới của các ngươi, vốn dĩ chỉ có một số hiệu, hơn nữa còn bị bọn hắn xếp vào loại vùng đất bỏ hoang.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Bởi vì rất nhiều năm trước, thế giới này, đã bị nhận định rằng không tồn tại văn minh tu tiên.”

“Nếu đã như vậy, vậy vì sao ngươi còn đến đây?” A Cửu hỏi ngược lại.

“Nguyên nhân rất đơn giản, cách đây không lâu, Liên minh Tu tiên đã phát hiện dao động sức mạnh bất thường xuất hiện ở Tiên Vân đại lục, sau đó phát hiện một thế giới tu tiên vốn dĩ có cấp bậc không cao lại xuất hiện rất nhiều tu tiên giả cao cấp, sau đó đã phái người tiến hành điều tra, cuối cùng đã chú ý đến thế giới của các ngươi.” Nam Cung Tú chậm rãi nói: “Đương nhiên, những người quản lý cấp cao của Liên minh Tu tiên, thật ra vẫn không để ý lắm đến chỗ các ngươi như vậy, cũng vì như vậy nên chỉ phái một nhân vật nhỏ như ta, thật ra đây là may mắn của các ngươi.”

“Hóa ra Nam Cung tiểu thư cũng chỉ là một nhân vật nhỏ thôi sao?” Giọng của A Cửu lại có vài phần mỉa mai.

“Ta đương nhiên chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.” Nam Cung Tú đối với lời này lại rất bình tĩnh: “Đối với người tu tiên mà nói, ở thế giới khô kiệt linh khí của các ngươi, dù chỉ ở lại một phút thôi, thật ra cũng không phải trải nghiệm dễ chịu gì đâu, một người tu tiên có thân phận có địa vị sẽ không đến chỗ các ngươi đâu, mà nếu thật sự có một người như vậy không may đến đây, vậy thì các ngươi sẽ càng xui xẻo thêm mà thôi.”

Vẻ mặt của Nam Cung Tú đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bởi vì những người tu tiên đó, sẽ vì tâm trạng không tốt hơn nữa còn muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới này, sẽ không tiến hành bất cứ điều tra thực tế nào cả, thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt thế giới của các ngươi, đối với những người như bọn hắn mà nói, nơi đây của các ngươi có tồn tại hay không căn bản không hề quan trọng.”

Sắc mặt của A Cửu hơi thay đổi: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

“Không, A Cửu tiểu thư, ta chỉ muốn để ngươi biết rõ thực tế, cũng muốn để ngươi biết tầm quan trọng của việc hợp tác với ta.” Nam Cung Tú chậm rãi nói: “Ít nhất, ta vẫn đang quan tâm đến sự sống chết của những người bình thường ở nơi đây, dù sao ở Liên minh Tu tiên, ta cũng chỉ là người tu tiên cấp thấp nhất.”

“Nam Cung tiểu thư, trên thực tế, cho đến bây giờ, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc ngươi đến đây để làm gì?” A Cửu đặt đôi đũa xuống, nàng không còn thèm ăn nữa rồi.

“Ta được lệnh đến điều tra vì sao thế giới này lại xuất hiện nhiều người tu tiên cường đại như vậy, mà trên thực tế, ta đã biết được nguyên nhân rồi.” Nam Cung Tú chậm rãi nói: “Nếu ta báo cáo nguyên nhân thật sự lên cấp trên, vậy thì đối với thế giới này của các ngươi mà nói, sẽ chìm trong tai họa thôi, nếu ngươi vẫn không tin kết quả ta điều tra được thì bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, ta biết là do Hạ Thiên, mà Hạ Thiên là người duy nhất có thể thi triển Nghịch Thiên Bát Châm.”

“Nếu ngươi đã biết Hạ Thiên và Nghịch Thiên Bát Châm, ngươi nhất định cũng đã có cách đối với chuyện đó đúng không?” A Cửu chậm rãi nói: “Suy cho cùng, ngươi vẫn muốn hợp tác với Hạ Thiên, đúng không?”

“Không, A Cửu tiểu thư, ta đã nói rồi, ta muốn hợp tác với ngươi, còn việc ngươi muốn thuyết phục Hạ Thiên hợp tác với chúng ta, hay chúng ta cướp lấy Nghịch Thiên Bát Châm từ trong tay Hạ Thiên, điều này thật ra do ngươi quyết định.” Nam Cung Tú thản nhiên nói: “Thi triển Nghịch Thiên Bát Châm cần thể chất đặc biệt, nhưng thật ra cũng không phải là không có cách giải quyết, chỉ là hơi phiền phức chút thôi, nếu ngươi có thể thuyết phục được Hạ Thiên, hoặc khống chế Hạ Thiên, như vậy thì chúng ta có thể đơn giản hơn một chút.”

Nói tới đây, Nam Cung Tú nhìn chằm chằm A Cửu, chậm rãi nói: “Bây giờ vấn đề duy nhất chính là, A Cửu tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ ngươi có muốn nắm quyền chủ đạo tất cả không?”
Chương 1809. Dụ dỗ

Khống chế Hạ Thiên?

Nàng chủ đạo tất cả?

Trong lòng A Cửu hơi chấn động, cuối cùng nàng nhận ra một chuyện, chính là bất luận Nam Cung Tú rốt cuộc tới đây làm gì đi nữa nhưng chắc chắn nàng ta không có ý tốt với Hạ Thiên, mà đây mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất để Nam Cung Tú đến tìm nàng hợp tác.

“Nói như vậy, thật ra, ngươi đến để đối phó với Hạ Thiên, mà ngươi cảm thấy rằng ta sẽ giúp ngươi, vì ta vẫn luôn rất căm hận Hạ Thiên, đúng không?” A Cửu nhìn Nam Cung Tú, chậm rãi hỏi.

“Không, thật ra ta không cảm thấy hiện giờ ngươi đang rất căm hận Hạ Thiên.” Nam Cung Tú lắc đầu: “Có lẽ ngươi từng rất hận hắn, nhưng hiện giờ ngươi đối với hắn giống như trong trạng thái yêu hận xen lẫn nhau, thật ra như vậy rất tốt, nếu ngươi chỉ đơn thuần hận hắn, ngược lại mọi chuyện không dễ làm như vậy, ngươi hiện giờ mới là ngươi trong điều kiện tốt nhất, cũng là đối tượng ta muốn hợp tác nhất.”

“Nam Cung tiểu thư, ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đối với Hạ Thiên không có tình yêu gì cả!” A Cửu có chút tức giận: “Về phần hận, đó cũng là quá khứ rồi, hiện giờ ta không muốn liên quan đến hắn, ngươi muốn khống chế Hạ Thiên cũng được, thuyết phục Hạ Thiên cũng được, đều có thể tự làm đi, đừng tới tìm ta nữa.”

“A Cửu tiểu thư, thật ra ngươi rất rõ, mấy ngày nay thoạt nhìn ngươi rất tự do, nhưng ngươi cảm thấy, ngươi sẽ thật sự tự do sao?” Nam Cung Tú cười nhạt: “Nói đơn giản, ngươi thật sự cảm thấy Hạ Thiên sẽ cho ngươi tự do sao? Lùi lại một bước mà nói, cho dù ngươi không muốn dính dáng đến Hạ Thiên, không muốn quan tâm những chuyện kia, nhưng ngươi thật sự không quan tâm đến vị tiểu thư kia của ngươi sao?”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến tiểu thư?” Sắc mặt của A Cửu hơi thay đổi.

“Nếu ta lựa chọn cách tệ nhất để giải quyết chuyện Nghịch Thiên Bát Châm, thì ta có thể nói cho ngươi biết rằng, trong trường hợp tốt nhất, tinh cầu này sẽ không bị hủy diệt, nhưng tất cả những người có liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm, đều sẽ không có kết quả tốt.” Nam Cung Tú chậm rãi nói: “Có lẽ ta có thể cầu xin cho ngươi, nhưng đó đã là giới hạn của ta, vị tiểu thư kia của ngươi chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu, cho dù mục tiêu của chúng ta là Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”

A Cửu lạnh lùng nhìn Nam Cung Tú, trong đôi mắt hiện rõ sự phẫn nộ, nữ nhân tên Nam Cung Tú này rõ ràng đang uy hiếp.

“A Cửu tiểu thư, ta thật sự không phải đang uy hiếp ngươi, ta chỉ để ngươi biết được tình huống tệ nhất thôi.” Nam Cung Tú dường như biết A Cửu đang nghĩ gì: “Nói đơn giản, thật ra ta cũng không muốn hợp tác với Hạ Thiên, nhưng ta đến thế giới này một chuyến, không muốn trở về như vậy, Nghịch Thiên Bát Châm là một loại tiên thuật rất thần kỳ, mà tiên thuật như vậy thật ra không xứng để một nam nhân như Hạ Thiên sở hữu nó.”

A Cửu không nói gì, nếu một tháng trước, thậm chí nửa tháng trước thôi, nàng có thể sẽ hoàn toàn không do dự chút nào đồng ý với điều kiện của Nam Cung Tú, nhưng hiện giờ, nàng lại bắt đầu do dự.

Nàng không biết cuối cùng vì lý do gì, rõ ràng nàng căm hận Hạ Thiên mười mấy năm, rõ ràng nàng từng nghĩ cách để Hạ Thiên chết đi, nhưng hiện giờ, dường như thật sự có một cơ hội như vậy, nhưng ngược lại nàng lại bắt đầu do dự.

“A Cửu tiểu thư, thật ra hiện giờ, chúng ta có ba lựa chọn, lựa chọn đầu tiên là ngươi đi thuyết phục Hạ Thiên hợp tác với ta, dùng thế tấn công dịu dàng của ngươi, hắn rất có thể sẽ đồng ý, lỡ như một mình ngươi không được, có thể để tiểu thư nhà ngươi giúp đỡ xem, lựa chọn đó khá đơn giản, nhưng kết quả ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, cuối cùng ngươi và vị tiểu thư kia của ngươi đều sẽ trở thành đồ chơi của Hạ Thiên.” Nam Cung Tú bắt đầu phân tích.

A Cửu không nói gì, nhưng từ tận đáy lòng, thật ra cơ bản đồng ý với lời giải thích của Nam Cung Tú.

“Loại tình huống thứ hai là ngươi đến khống chế Hạ Thiên, Hạ Thiên sẽ trở thành con rối của ngươi, ngươi nói gì nghe nấy, ngươi muốn bảo hắn làm gì, hắn đều sẽ làm.” Nam Cung Tú tiếp tục nói: “Theo ý kiến cá nhân của ta, đây là lựa chọn không tồi với ngươi, ngươi và tiểu thư nhà ngươi đều sẽ có được tự do, mà nếu ngươi thích Hạ Thiên, vẫn có thể bảo hắn ở bên cạnh ngươi, chẳng qua hắn trở thành đồ chơi của ngươi, ngươi sẽ nắm quyền chủ động.”

A Cửu vẫn không nói gì, nhưng trong lòng lại vẫn có chút đồng ý, như vậy hình như thật sự không tồi.

“Còn về loại tình huống thứ ba, sẽ khá phức tạp, chúng ta phải hoàn toàn cướp lấy Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên, bao gồm cả băng hỏa linh thể của hắn.” Trong mắt Nam Cung Tú hiện lên một tia lãnh khốc: “Loại tình huống này, ngươi chắc có thể tưởng tượng ra, Hạ Thiên sẽ chết, ngoài ra, xác suất thành công tương đối nhỏ, nhưng dù sao muốn cướp được thể chất đặc biệt của một người không phải là chuyện dễ dàng làm được.”

“Các ngươi có thể cướp được thể chất đặc biệt của một người sao?” Cuối cùng A Cửu không nhịn được mở miệng.

“Đương nhiên, đối với người tu tiên mà nói, thật ra không có gì không thể.” Giọng của Nam Cung khá chắc chắn: “Chỉ cần tìm được cách thích hợp, chuyện gì cũng có thể thực hiện.”
Chương 1810. Người này rất mạnh

“Nam Cung tiểu thư, ta giả sử những lời ngươi nói đều là thật, vậy thì ta có một câu hỏi.” A Cửu nhìn Nam Cung Tú: “Vì sao ngươi không dứt khoát tự mình khống chế Hạ Thiên, để hắn trở thành con rối của ngươi đi?”

“Muốn biến người khác thành con rối, thực ra cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù công lực của ta mạnh hơn Hạ Thiên, nhưng chúng ta cần Hạ Thiên cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện, bởi vậy, chuyện đó không thể hoàn toàn dựa vào vũ lực để ép buộc được.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Đương nhiên, chúng ta có một vài phương pháp khá đặc biệt, có thể biến một người thành con rối, mà cách kia cần có A Cửu tiểu thư ngươi giúp đỡ, hoặc một nữ nhân khác hỗ trợ, là một nữ nhân mà Hạ Thiên thích, mà nếu nữ nhân này biết một ít y thuật lại càng tốt.”

“Nếu ta không hợp tác với ngươi, ngươi sẽ đi tìm tiểu thư nhà ta, đúng không?” A Cửu chậm rãi hỏi.

“Không, A Cửu tiểu thư, nếu ngươi không hợp tác, có lẽ ta sẽ trực tiếp dùng cách thứ ba.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Nhưng có vẻ tạm thời ngươi chưa thể đưa ra quyết định nhỉ, ta sẽ cho ngươi thời gian để suy nghĩ.”

Nói tới đây, Nam Cung Tú đứng lên: “A Cửu tiểu thư cứ suy nghĩ kỹ một chút, đợi đến lúc ngươi ăn tối, ta nghĩ ta sẽ lại xuất hiện.”

Lời còn chưa dứt, Nam Cung Tú đột nhiên biến mất.

Lần này, mặc dù A Cửu đã có chuẩn bị, nhưng nàng vẫn không thấy được Nam Cung Tú đã rời đi thế nào.

Điều đấy cũng làm A Cửu lại hiểu ra một chuyện, cho dù những gì Nam Cung Tú nói là giả thì vẫn có chuyện là thật, đó là thực lực của Nam Cung Tú rất mạnh, còn mạnh hơn nhiều so với nàng và Hạ Thiên.

Nói cách khác, nếu Nam Cung Tú muốn giết nàng hay giết Hạ Thiên, có lẽ sẽ rất dễ dàng.

A Cửu đồng thời hiểu ra một chuyện khác, đó là những ngày tháng tự do tự tại của nàng đã đến lúc kết thúc rồi.

Vài phút sau, A Cửu thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi quán ăn, tiếp tục đi trên con đường của thị trấn nhỏ, mà tâm trạng của nàng lại bắt đầu trở nên tồi tệ.

Mà lúc này, Hạ Thiên còn đang ở Giang Hải, tâm trạng vẫn rất tốt, nguyên nhân rất đơn giản, vợ Tiểu Y Y của hắn rất nghe lời, hơn nữa dáng người còn siêu đẹp, còn đẹp hơn dáng người của đồ đệ mỹ nữ mà hắn rất thích chơi đùa kia.

Ừm, có lẽ là vì đã lâu không gặp, Lam Y Nhân cũng rất nhiệt tình, còn nhiệt tình hơn so với lúc trước, bất kể nàng có bằng lòng thừa nhận rằng bản thân nhớ Hạ Thiên hay không, ít nhất thân thể của nàng vẫn rất thành thật.

Lúc này, điện thoại lại vang lên, tuy Hạ Thiên khá bận rộn, nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại, nguyên nhân rất đơn giản, cuộc gọi do Triệu Thanh Thanh gọi tới.

“Sư phụ, là ta đây, ta đang ở bên ngoài chơi với Tiểu Lạc, ngươi có biết Tiểu Lạc không? Chính là bạn gái của Triệu Hiểu Trác... Ngươi nhớ ra chưa? Ờ, ta tìm ngươi không có việc gì, ta chỉ muốn gọi điện thoại cho ngươi, thuận tiện báo cho ngươi biết, tối nay có lẽ ta sẽ không về với ngươi đâu... Ừm, ta cúp máy trước đây.” Triệu Thanh Thanh cúp máy sau vài phút nói điện thoại với Hạ Thiên.

Còn Tần Tiểu Lạc kia, Hạ Thiên vẫn có chút ấn tượng, chủ yếu là hắn còn nhớ đến Triệu Hiểu Trác, nên sẽ nhớ đến Tần Tiểu Lạc.

Cúp điện thoại, Hạ Thiên còn muốn tiếp tục bày tỏ nỗi nhớ nhung với vợ Tiểu Y Y một chút, nhưng di động của hắn lại vang lên, lần này là Bé ngoan gửi tin nhắn đến cho hắn.

Tin nhắn rất đơn giản, chính là một bức ảnh, còn có một địa chỉ.

Người trong ảnh là A Cửu, hơn nữa, A Cửu đang ăn cơm, đương nhiên, là ăn cơm trưa.

“Bé ngoan tìm người vẫn rất nhanh.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Chà, có muốn nói cho vợ Y Y biết không?”

“Chồng à, A Cửu nhà anh hình như có người mới rồi.” Lúc này, Lam Y Nhân lại ghé vào bên tai Hạ Thiên, nhẹ giọng yếu ớt nói: “Anh xem trên bức ảnh đi tuy chỉ có một người, nhưng trên bàn có đến hai bộ chén đũa, nói cách khác, thật ra nàng ăn cơm với người khác.”

“Vợ Tiểu Y Y, cho dù Cửu nha đầu ăn cơm với người khác cũng không có gì lạ.” Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn vẫn không cảm thấy ăn một bữa cơm với người khác là có tình cảm được.

Nhưng Hạ Thiên thật sự có chút tò mò.

“Ừ, nhưng Cửu nha đầu đi xa như vậy thì ăn cơm với ai chứ? Nàng vốn không quen ai.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Bỏ đi, ta hỏi Bé ngoan một chút.”

Hạ Thiên nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bé ngoan, mà lần này Bé ngoan trả lời tin nhắn rất nhanh.

“Không biết.” Đáp án không khiến Hạ Thiên hài lòng lắm.

“Vì sao không biết hả?” Hạ Thiên có chút khó hiểu.

Lúc này, Bé ngoan nhanh chóng gửi đáp án: “Camera bị che lại.”

“Chồng à, xem ra thật sự có vấn đề rồi.” Dáng vẻ Lam Y Nhân như thể chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, chuyện đó thật ra cũng rất bình thường, dù sao quan hệ giữa A Cửu và Y Tiểu Âm cũng không tốt.

“Xem ra thật sự không ổn rồi.” Bây giờ, Hạ Thiên lại có chút nghi ngờ: “Cửu nha đầu ăn cơm với người khác cũng không sao, nhưng vì sao lại bị che camera lại chứ?”

“Chồng à, nha đầu nhà anh không nghe lời lắm nha.” Lam Y Nhân cười hì hì: “Cái này có lẽ là cố ý trốn anh và Y Tiểu Âm rồi, sau đó chạy đi gặp người yêu đây mà.”

“Không đâu, tính khí của A Cửu xấu như vậy, trừ ta ra sẽ không có người nào muốn nàng.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Hơn nữa ánh mắt nàng còn rất cao, trừ ta ra, nàng cũng sẽ không vừa mắt người khác.”

Lam Y Nhân nhất thời còn có chút không nói nên lời, người chồng này đúng là rất tự tin.

“Nhưng hiện giờ Cửu nha đầu có thể thật sự có chút vấn đề, ta phải đi xem.” Hạ Thiên bắt đầu mặc quần áo: “Nếu không nàng ấy thật sự xảy ra chuyện, vợ Y Y có thể sẽ trách ta.”
Chương 1811. Hợp tác hay không hợp tác?

“Chồng, chồng đi nhanh như vậy sao?” Giọng của Lam Y Nhân hơi nũng nịu, có vẻ hơi không nỡ.

Hạ Thiên quay đầu nhìn một cái, cảm thấy vợ Tiểu Y Y rất quyến rũ động lòng người, thế là hắn lập tức đổi ý.

“Chà, Cửu nha đầu chắc sẽ không xảy ra chuyện nhanh như vậy, ta vẫn nên một lát lại đi.” Sau khi Hạ Thiên nói xong, hắn đã quay đầu lại, bổ nhào vào Lam Y Nhân.

Chiều nay, A Cửu không có rời khỏi thị trấn nhỏ đó, vừa đi trên phố một lát đã nhìn thấy một quán cà phê, ngồi ở quán cà phê cả một buổi chiều.

Thực ra đối với một người tu tiên như A Cửu, rõ ràng nàng không cần cà phê để sảng khoái tinh thần, nhưng chiều nay, A Cửu đã uống năm tách cà phê, dường như nàng cần cà phê giúp nàng suy nghĩ, đối với nàng, quyết định tiếp theo chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng trong suốt quãng đời còn lại.

A Cửu đã dành một buổi chiều trong quán cà phê, mà khi A Cửu định yêu cầu người phục vụ đưa cốc cà phê thứ sáu, một người lặng lẽ xuất hiện đối diện nàng.

Đó là Nam Cung Tú.

“A Cửu tiểu thư, chắc giờ ngươi đã có quyết định được rồi phải không?” Nam Cung Tú hỏi thẳng.

“Nam Cung tiểu thư, chuyện lớn như vậy, ngươi thực sự cảm thấy ta có thể quyết định nhanh như vậy sao?” Giọng A Cửu bình tĩnh: “Đúng rồi, vẫn chưa đến giờ ăn tối của ta.”

“A Cửu tiểu thư, thực ra ta cảm thấy ngươi đã quyết định được rồi.” Nam Cung Tú lắc đầu: “Nếu không muốn hợp tác với ta, ngươi cũng không cần suy nghĩ lâu như vậy, thật ra ngay từ đầu ngươi đã muốn hợp tác với ta, đối với ngươi, chỉ là ngươi chưa quyết định được nên hợp tác theo hướng nào.”

“Nam Cung tiểu thư, ta chỉ chưa nghĩ thông vài chuyện thôi, bây giờ chúng ta hãy giả sử, giả sử ta đồng ý hợp tác với ngươi, giả sử ta chọn cách thứ hai, vậy ta cần phải làm gì tiếp theo?” A Cửu nhìn Nam Cung Tú, chậm rãi hỏi.

“A Cửu tiểu thư, ngươi có thể hỏi ta câu này vào buổi trưa mà.” Nam Cung Tú cười nhạt một tiếng: “Thực ra thì việc ngươi phải làm không có gì phức tạp, có nhiều cách để biến người khác thành con rối nhưng về bản chất thì đều nhằm mục đích điều khiển tâm trí người khác, nói chung, khi đối phương tương đối yếu sẽ dễ thành công hơn.”

Dừng một chút, Nam Cung Tú lại nói: “A Cửu tiểu thư, ta nghĩ ngươi chắc là hiểu ta nói là lúc nào.”

“Ý ngươi là, khi ta ngủ với hắn?” A Cửu bình tĩnh hỏi.

“Nói chính xác hơn thì là sau đó.” Nam Cung Tú gật đầu: “Đây là phương pháp hoàn hảo, tất nhiên, nếu A Cửu tiểu thư ngươi không muốn cách này, vẫn có thể, nhưng như vậy, chúng ta phải bắt được hắn trước, làm không cẩn thận sẽ làm tổn thương hắn, mà chúng ta thực sự cần một Hạ Thiên nguyên vẹn.”

“Ngươi cần ta quyến rũ hắn, đây là lý do cơ bản ngươi tìm ta hợp tác.” Trong giọng của A Cửu có chút mỉa mai: “Ta có một câu hỏi cuối cùng, nếu ta từ chối hợp tác với ngươi, ngươi sẽ xử lý ta thế nào?”

“A Cửu tiểu thư, ta chắc chắn ngươi sẽ không từ chối hợp tác với ta.” Nam Cung Tú nhẹ nhàng lắc đầu, trông có vẻ rất tự tin, nhưng nàng ta không thực sự trả lời câu hỏi của A Cửu.

“Nói như vậy, ta vẫn còn một câu hỏi.” A Cửu nhìn Nam Cung Tú, chậm rãi hỏi: “Nếu ngay bây giờ chúng ta bắt đầu kế hoạch này, ngươi sẽ cho ta bao nhiêu thời gian?”

“A Cửu tiểu thư, thật ra thì tốt nhất là nên làm việc kia càng sớm càng tốt, dựa theo quan sát của ta về Hạ Thiên trong khoảng thời gian này, chỉ cần ngươi chịu gật đầu, hắn ngay lập tức sẽ đưa ngươi lên giường.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Nói cách khác, thực ra chúng ta không cần thời gian chuẩn bị, tất cả những gì ngươi cần làm chỉ là chủ động liên hệ với hắn…”

Nói đến đây, Nam Cung Tú đột nhiên dừng lại, sau đó nụ cười của nàng trở nên rạng rỡ hơn: “Xem ra ngươi không cần liên hệ với hắn, hắn đã chủ động đến tìm ngươi rồi.”

“Vậy thì, Nam Cung tiểu thư, ngươi có định đi không?” A Cửu thờ ơ hỏi ngược lại.

“Không, tại sao ta phải rời đi chứ?” Nam Cung Tú lắc đầu: “Gặp hắn chính thức cũng là một chuyện tốt.”

Dừng một chút, Nam Cung Tú tiếp tục nói: “Ta nghĩ Hạ Thiên cũng sẽ sẵn lòng gặp gỡ người bạn mới của ngươi phải không?”

A Cửu không nói gì, vì lúc này, nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Cửu nha đầu, tại sao ngươi cũng thích cà phê vậy?” Nói còn chưa dứt lời, Hạ Thiên đã ngồi cạnh A Cửu, ôm nàng: “Chà, ngươi có vẻ gầy đi rồi, thậm chí vòng eo cũng nhỏ đi một chút, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi ăn uống không được tốt lắm, chúng ta tìm một nơi ăn cơm đi.”

Không đợi A Cửu đáp ứng, Hạ Thiên trực tiếp ôm A Cửu, xoay người bước ra ngoài, mà đối với Nam Cung Tú đang ngồi đối diện A Cửu, Hạ Thiên hoàn toàn không nhìn thấy.

“Này, đợi đã!” Cuối cùng A Cửu cũng không nhịn được nữa, tên khốn kiếp này đã lâu không gặp, vẫn cứ như vậy ôm nàng tùy ý, còn ôm nàng rời đi.

“Cửu nha đầu, ngươi còn chờ gì nữa?” Hạ Thiên hơi khó hiểu.

“Ngươi không thấy ta đang uống cà phê với bạn sao?” A Cửu tức giận nói.
Chương 1812. Không đẹp nhưng uống rất được đấy

“Ồ, đó là bạn của ngươi đó sao?” Cuối cùng thì Hạ Thiên đã chú ý tới Nam Cung Tú: “Cửu nha đầu, tại sao ngươi lại tìm một người bạn xấu xí như vậy chứ? Ngươi chưa nghe nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao? Muốn tìm bạn thì cũng phải tìm được một người ưa nhìn một chút, ít ra cũng phải xinh đẹp như ngươi mới được.”

A Cửu đột nhiên cảm thấy tên lưu manh này có thể sẽ bị Nam Cung Tú trực tiếp đánh chết.

Tuy nhiên, Nam Cung Tú không giết Hạ Thiên mà thực tế, giờ phút này, Nam Cung Tú vẫn nở một nụ cười trên môi.

“A Cửu tiểu thư, đây là bạn trai ngươi nhỉ?” Nam Cung Tú đứng dậy, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên: “Thực ra ngươi nói đúng, ta thực sự thua kém A Cửu tiểu thư quá xa, nhưng có lẽ vì vậy mà A Cửu tiểu thư khó tìm được bạn, nên ta cũng mới may mắn được làm bạn với nàng.”

“Ôi, Cửu nha đầu, chắc là ngươi quá nhàm chán nên mới tạm thời tìm bạn, nhưng không sao đâu, bây giờ có ta ở đây chơi với ngươi, ngươ không còn chán nữa, không cần người bạn đó nữa.” Hạ Thiên vẫn phớt lờ Nam Cung Tú, chỉ nói chuyện với A Cửu, nói xong ôm A Cửu tiếp tục bước ra ngoài.

“Này, ngươi thả ta ra!” A Cửu tức điên lên, là ai, ai có quan hệ với hắn chứ?

Nếu Nam Cung Tú thực sự chỉ là một người bạn bình thường, A Cửu có thể sẽ không cần Hạ Thiên làm quen với người ta, nhưng vấn đề là nếu nàng thực sự muốn để Hạ Thiên đưa nàng đi, để Nam Cung Tú ở đây một mình, có lẽ, một giây tới, sẽ là một trận chiến lớn.

A Cửu không rõ là nàng có thực sự muốn hợp tác với Nam Cung Tú hay không, nhưng ít nhất bây giờ nàng chưa chuẩn bị tâm lý cho Nam Cung Tú đấu với Hạ Thiên, đặc biệt, xét thấy Nam Cung Tú có công lực cao hơn, Hạ Thiên có thể trực tiếp bị đánh chết.

Nếu là trước đây, nàng cho rằng Hạ Thiên bị giết là chuyện tốt, nhưng hiện tại, nàng không chắc lắm.

“Buổi tối ta muốn ăn cơm với bạn ta, nếu ngươi muốn đưa ta đi ăn cơm, ngươi phải đưa nàng ấy đi cùng.” A Cửu lập tức lại nói, vì nàng rất chắc chắn, Nam Cung Tú muốn đi theo hai người họ, về việc Nam Cung Tú muốn làm gì, nàng thực sự vẫn không chắc lắm.

Cuối cùng, A Cửu không thực sự tin vào Nam Cung Tú.

Theo quan điểm của A Cửu, đối với Hạ Thiên, dù tốt hay xấu, thì mọi chuyện đều cần phải rõ ràng, dù tốt hay xấu thì hắn cũng sẽ không che giấu, nhưng Nam Cung Tú kia là một người tu tiên cường đại lại đột nhiên xuất hiện, không hề đơn giản như vậy.

Tóm lại, A Cửu cũng hy vọng có thể quan sát thêm một lúc, mà hiện tại, nàng không muốn hai bên ngay lập tức xảy ra xung đột gay gắt.

“Được thôi, vậy thì dẫn theo đi.” Hạ Thiên có chút không vui: “Cửu nha đầu, ngươi thật sự cần cải thiện khẩu vị của mình, lần sau ngươi tìm một người bạn ưa nhìn một chút, để nàng ấy làm vợ ta.”

A Cửu không thèm để ý đến Hạ Thiên mà chỉ nhìn Nam Cung Tú: “Nam Cung tiểu thư, chúng ta đổi sang nơi khác ăn cơm đi.”

“Được.” Qủa nhiên Nam Cung Tú không từ chối, ngay lập tức đứng dậy, đi về phía hai người họ.

“Ngươi thả ta ra, ta sẽ tự mình đi.” A Cửu lại cáu kỉnh nói với Hạ Thiên.

“Cửu nha đầu, ngươi dạo chơi bên ngoài lâu như vậy, sao vẫn còn keo kiệt như vậy chứ?” Hạ Thiên hơi khó hiểu: “Đồ đệ mỹ nữ của ta hào phóng hơn ngươi rất nhiều.”

Nói tới nói lui Hạ Thiên vẫn buông A Cửu ra, còn A Cửu thì lười trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, đương nhiên không có hứng hỏi đồ đệ mỹ nữ của hắn là ai.

“Cửu nha đầu, ở phía trước có một nhà hàng lẩu, chúng ta đi ăn lẩu đi.” Lúc này Hạ Thiên lại nói.

“Tuỳ ngươi.” Thật ra A Cửu cũng không có tâm trạng ăn gì, chỉ là bị Hạ Thiên kéo đi, bây giờ còn có Nam Cung Tú đang quan sát xung quanh, nàng ta không còn cách nào khác.

Không hề nghi ngờ, Hạ Thiên không hỏi ý kiến của Nam Cung Tú, cho nên vài phút sau, cả ba người họ bước vào một nhà hàng lẩu.

Thật ra là đang mùa hè, nên có rất nhiều người ăn lẩu, ít nhất nhà hàng lẩu đó hiện tại kinh doanh khá tốt, nhà hàng lẩu đều có phòng riêng, tuy nhiên có một yêu cầu tối thiểu dành cho người muốn phòng riêng, điều đó hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Hạ Thiên.

Họ gọi một nồi lẩu uyên ương, sau đó theo kiểu gọi món thông thường của Hạ Thiên, món nào trong thực đơn cũng phải mang lên một phần, kể cả món đặt trước.

“Cửu nha đầu, nào, ăn thịt, ăn nhiều chút…”

“Cửu nha đầu, ăn thử món này đi…”

“Cửu nha đầu, ngươi ăn thử món này…”

Khoảng hơn một tiếng sau, Hạ Thiên cứ thuyết phục A Cửu ăn, tất nhiên bản thân hắn cũng không ăn ít, về phần Nam Cung Tú, nàng vẫn bị Hạ Thiên phớt lờ.

Ngược lại, A Cửu thỉnh thoảng mời Nam Cung Tú ăn gì đó, Nam Cung Tú có vẻ khá thích thú với đồ ăn ở đây, nàng ăn cũng không tính là ít, ừm, nàng còn uống rất nhiều rượu.

“Này, phải nói, Cửu nha đầu, bạn của ngươi trông không đẹp, nhưng uống rất được đấy.” Hạ Thiên mỉm cười với A Cửu, sau đó quay lại nhìn Nam Cung Tú với ánh mắt kỳ quái: “Đúng rồi, ta có nói với ngươi ta có một cô vợ thích nhậu chưa nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment