Chương 1896. Chẳng lẽ ngươi còn nhiều bạn gái khác sao?
“Chuyện đấy…” Y Tiểu Âm hơi cau mày: “Lữ Văn, thật ra ta chưa từng đến những nơi đó.”
“Vợ Y Y, những nơi đó không vui chút nào, chúng ta cứ trực tiếp đến khách sạn chơi sẽ vui hơn.” Hạ Thiên ở bên cạnh nói ngay.
“Tiểu tử, ngươi đưa tiểu sư muội của ngươi ra ngoài xem thế giới bên ngoài thôi cũng không được sao?” Lữ Nhân ở bên cạnh tức giận nói: “Trước đây thân thể Văn Văn không được tiện cho lắm, chúng ta có chút lo lắng cho nàng ấy, ta đã già không thể đi chơi với nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ không quen biết tên khốn trên mạng kia, ta nghĩ như vậy nè, tiểu tử nhà ngươi trong thời gian này đừng rời đi, đưa Văn Văn đi chơi nhiều hơn, xem tất cả mọi nơi để sau này nàng ấy không dễ bị lừa nữa.”
“Sư phụ, ngươi già rồi nên hồ đồ à? Ngươi không thể tùy tiện tìm một người trong Ám Tổ bảo họ bảo vệ tiểu sư muội sao?” Hắn hơi khó hiểu tại sao lại phải tự mình làm một việc nhỏ như vậy, đây không phải là lãng phí thời gian của hắn với vợ sao?
“Tiểu tử, người ta có chính sự, ta không muốn lạm dụng tài nguyên, dù sao ngươi cũng tương đối nhàn rỗi.” Lữ Nhân tức giận nói.
“Tam sư phụ, ta rất bận, ta phải ở bên vợ Y Y mỗi ngày, ta phải cùng ăn, cùng ngủ, cùng…” Hạ Thiên nghiêm túc nói, nhưng lần này hắn còn chưa nói xong đã bị Y Tiểu Âm cắt ngang.
“Ngươi im đi!” Nàng không thể nhịn được nữa: “Tí nữa ta sẽ đi ra ngoài với Lữ Văn, không muốn đi theo ngươi về Giang Hải!”
Vốn dĩ Y Tiểu Âm thực sự không có hứng thú với những chuyện như ca hát, uống rượu trong quán bar, nhưng bây giờ nàng không muốn bị Hạ Thiên quấn lấy như vậy, nhất là khi tên khốn đó càng ngày càng quá đáng, không có việc gì là sẽ ôm nàng, thậm chí động một tí là ngủ trên giường của nàng, cứ phát triển theo hướng như vậy, hắn sẽ chỉ ngày càng quá đáng mà thôi, việc có nhiều người bên cạnh chắc chắn là chuyện tốt cho nàng.
Cho nên, nàng tạm thời quyết định, tối nay, nàng nên đi chơi với Lữ Văn, về việc liệu chuyện đó có làm trì hoãn thời gian của nàng hay không, nàng không bận tâm suy nghĩ nhiều.
“A, Y Tiên tỷ, ngươi tốt bụng quá, vậy bar hay karaoke đây?” Lữ Văn vô cùng hào hứng: “Hay chúng ta đến quán bar nhé? Thực ra ta có đến karaoke một lần, ta cảm thấy mình hát không hay lắm.”
“Vậy ngươi giỏi uống rượu sao?” Hạ Thiên thuận miệng tiếp lời.
“Ta không biết, ta cũng chưa uống, nhưng có lẽ uống thử chút bia cũng không sao đâu nhỉ?” Bộ dáng của Lữ Văn giống như rất muốn thử, xem ra trước đây nàng cũng không được đi chơi nhiều lắm.
“Được, vậy tối nay chúng ta đến quán bar đi.” Y Tiểu Âm nói.
“À, để ta hỏi Bé Ngoan, đi bar nào là tốt nhất.” Hắn lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt đầu gửi tin nhắn, mà cuối cùng Y Tiểu Âm tranh thủ cơ hội đấy, rời khỏi vòng tay của hắn.
“Y Tiên tỷ, chúng ta đi ngay bây giờ sao?” Lữ Văn có chút hưng phấn.
“Ừm, đi ngay bây giờ.” Y Tiểu Âm gật đầu.
“Ta sẽ vào lấy túi.” Lữ Văn nhanh chóng chạy vào, trong vòng hai phút, nàng lại cầm một cái túi nhỏ trên người chạy ra ngoài.
“Y Tiên tỷ, chúng ta đi thôi!” Lữ Văn nắm lấy cánh tay của Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên: “Đi đâu?”
“Ồ, chỗ này.” Hạ Thiên đưa điện thoại cho Y Tiểu m, trong đó có địa chỉ.
“Sư huynh, chúng ta ra ngoài gọi xe đi.” Lữ Văn không thể lái xe, cho nên nàng đề nghị.
Hắn không có ý kiến gì về việc kia, Lữ Văn đã nhanh chóng trực tiếp gọi xe chuyên dụng đến, mấy phút sau, ba người lên xe, cùng nhau ngồi ở phía sau.
À, lần này Hạ Thiên không ôm Y Tiểu m, chỉ vòng một tay qua eo nàng, mà trên cơ bản nàng đã quen với mức độ thân mật đó.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cả ba đã đến địa điểm kia, một nơi có tên là Thiên Sứ Bar, khi cả ba người Hạ Thiên vào quán, họ nhìn chung liền hiểu được nguồn gốc của tên quán.
Những người phục vụ trong quán bar này đều là nữ nhân, tất cả đều ăn mặc như những thiên thần của Victoria's Secret, với đôi cánh trang trí trên vai, chà, họ đều ăn mặc rất mát mẻ, tương tự như các Thiên thần Victoria's Secret trên sàn catwalk.
“Chà, quán bar đều là như vậy sao?” Lữ Văn ngạc nhiên: “Thảo nào đám con trai trong lớp chúng ta thích chơi ở quán bar.”
“Văn Văn sư muội, các quán bar nói chung chắc không giống thế này.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng quán bar này được cho là tốt nhất, những người phục vụ kia có dáng người đẹp, nhưng tiếc là họ vẫn kém hơn vợ Y Y rất nhiều.”
Hắn cười hì hì với Y Tiểu m, tiếp tục nói: “Vợ Y Y, hay ta hỏi mượn họ một bộ quần áo nhé, để tối nay nàng về khách sạn mặc cho ta xem?”
“Ngươi muốn mặc thì tự mặc đi!” Y Tiểu Âm tức giận nói.
“Vợ Y Y hư thật, trước kia cô vợ Tóc Vàng đã mặc rất nhiều bikini cho ta xem đó.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm.
“Vậy ngươi tìm nàng ấy đi!” Y Tiểu Âm đột nhiên nảy lửa, nàng biết cô vợ Tóc Vàng trong miệng Hạ Thiên chính là Mộc Hàm.
“Sư huynh, ngoài, ngoài Y Tiên tỷ, chẳng lẽ ngươi còn có bạn gái khác nữa sao?” Lữ Văn không nhịn được thấp giọng hỏi.
Chương 1897. Đi bar
“Không, bây giờ ta không có bạn gái nào.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu: “Vợ Y Y không phải bạn gái ta, mà là vợ ta.”
Ngay khi Lữ Văn cảm thấy sư huynh của mình vẫn bình thường, hắn lại nói thêm một câu: “Tuy nhiên, ta vẫn còn nhiều cô vợ khác, các nàng ấy đều xinh đẹp như vợ Y Y.”
Lữ Văn đột nhiên có chút không nói nên lời.
Nhưng điều đấy vẫn chưa kết thúc, Hạ Thiên thực sự còn nói thêm: “Thật ra thì, Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài còn đẹp hơn cả vợ Y Y.”
Lữ Văn có chút rối loạn nhìn Y Tiểu m, trong lòng thầm nghĩ, Y Tiên tỷ này không đánh chết sư huynh, là để giữ lại ăn Tết sao?
Sư huynh không một lòng với Y Tiên tỷ thì thôi đi, hắn thực sự còn ở trước mặt Y Tiên tỷ nói rằng hắn có vợ đẹp hơn cả tỷ ấy, tỷ ấy còn có thể chịu được sao?
Nhưng Lữ Văn lập tức phát hiện, Y Tiểu Âm thật sự rất bao dung, vả lại nhìn vẻ mặt của nàng ấy dường như không có biến hoá gì.
“Lữ Văn, chúng ta đi qua đó đi.” Y Tiểu Âm kéo nàng rời đi, sau đó quay lại nhìn hắn một lần nữa: “Tránh xa chúng ta ra!”
Chà, cuối cùng thì Lữ Văn cũng hiểu, mặc dù Y Tiên tỷ có thể bao dung được, nhưng rõ ràng nàng ấy vẫn rất tức giận.
Y Tiểu Âm đưa Lữ Văn đi tìm một chỗ ngồi xuống, bọn họ còn cố ý tìm một nơi chỉ có thể ngồi hai người, đó là một chiếc bàn nhỏ có hai chiếc ghế đẩu cao, hiển nhiên là họ không muốn cho Hạ Thiên có cơ hội.
Đương nhiên nếu Hạ Thiên thật sự muốn đi thì chắc chắn là có thể, nhưng lần này hắn không đi đến đó, mà tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống.
Hắn chưa bao giờ có hứng thú với những nơi như quán bar, lý do rất đơn giản, trong quán bar căn bản không có mỹ nữ nào lọt vào mắt hắn, nhưng hiện tại hắn khá nhàm chán, quanh đây lại không có gì để chơi.
“Vợ Y Y không nghe lời cho lắm, à, hay tìm Thanh Thanh đến chơi với mình nhỉ?” Hạ Thiên lẩm bẩm, đến giờ hắn vẫn thích nàng đồ đệ mỹ nữ đó lắm.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Triệu Thanh Thanh.
“Sư phụ, ngươi nhớ ta rồi sao?” Triệu Thanh Thanh nhanh chóng trả lời điện thoại: “Sư phụ, ta cũng nhớ ngươi.”
“Đúng vậy, ta đang ở Kinh Thành, đến tìm ta đi.” Hạ Thiên trả lời.
“Hả, sư phụ, ngươi đến Kinh Thành rồi sao?” Triệu Thanh Thanh rất ngạc nhiên, sau đó nàng trông có chút nũng nịu: “Sư phụ, ta rất nhớ ngươi, nhưng hiện tại ta có việc rồi, hay ngươi ở Kinh Thành thêm vài ngày đi, ta chơi hai ngày rồi lại đi tìm ngươi nhé?”
“Được thôi, dù sao ta cũng phải giúp Tam sư phụ chơi với sư muội, ta chắc sẽ ở lại một thời gian nữa.” Hạ Thiên cũng không ép.
“Vâng, vậy tạm biệt sư phụ, moah moah, chụt chụt!” Triệu Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy.
Thật ra Thanh Thanh rất muốn đến tìm Hạ Thiên, nhưng nàng đã bắt đầu nhận ra hiện tại mình còn nhiều việc quan trọng hơn, phải thật sự tiếp quản công việc của Thiên Đạo Tổ càng sớm càng tốt, nếu không những vấn đề lớn có thể sẽ xảy ra.
“Thưa tiên sinh, anh muốn uống gì không?” Một người phục vụ chân dài mặc một bộ cánh đi tới bên cạnh Hạ Thiên, giọng nói rất có duyên.
“Không uống không được à?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Tất nhiên là được.” Người phục vụ cười nhẹ: “Vậy tiên sinh ngồi đây trước, nếu anh cần gì cứ ra hiệu cho chúng ta là được.”
“Cần gì cũng được sao?” Hạ Thiên lại hỏi.
“Tiên sinh, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, chúng ta đều sẽ đáp ứng.” Người phục vụ trả lời đến cả giọt nước cũng không lọt.
“Bây giờ ta tương đối nhàm chán, ngươi có thể tìm một đại mỹ nữ đến trò chuyện với ta không?” Hạ Thiên nghiêm túc hỏi.
“Thưa tiên sinh, chúng ta xin lỗi, chúng ta đều bận, chúng ta có lẽ không trò chuyện với anh được…” Người phục vụ cười nhẹ.
Tuy nhiên nàng ta còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.
“Ta không phải cần ngươi nói chuyện phiếm, ta muốn ngươi tìm đại mỹ nữ, ngươi không phải mỹ nữ.” Hạ Thiên nói nhanh.
Người phục vụ ngẩn ra, còn nghi ngờ mình nghe nhầm, nàng không phải mỹ nữ sao? Có thể làm bồi bàn ở Thiên Sứ Bar, ai không phải mỹ nữ?
Dù hơi khác một chút so với những thiên thần Victoria's Secret ngoài đời, nhưng họ cũng là những thiên thần thật sự trong quán bar này, bao nhiêu vị khách đến đây đều vì để trò chuyện với họ, thậm chí là để có cơ hội uống rượu, chụp ảnh hay gì đó, bây giờ người đó lại nói nàng không phải là mỹ nữ?
Dù cảm thấy hơi tủi thân nhưng người phục vụ vẫn mỉm cười: “Thưa tiên sinh, vậy chúng ta thực sự xin lỗi, chúng ta không thể yêu cầu khách ở đây trò chuyện với anh.”
“À, vậy bỏ đi, ngươi đi đi.” Hạ Thiên xua tay, thật ra thì hắn cũng rảnh đến nhàm chán thật, ngoài Y Tiểu Âm ra thì ở đây còn có mỹ nữ nào khác vừa mắt hắn đâu.
Người phục vụ thiên thần nhanh chóng rời đi, đến bên cạnh người phục vụ khác, cuối cùng không nhịn được mà phàn nàn: “Đó là loại người gì chứ, đến quán bar không uống rượu thì thôi đi, còn nói ta không phải mỹ nữ!”
“Ai vậy?” Đồng nghiệp của người đấy hỏi.
“Chính là người đó, nhìn đi, người ngồi đó một mình.” Người phục vụ lặng lẽ chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn trông khá bình thường, nhưng ánh mắt của hắn lại rất cao ngạo.”
“Đừng để ý tới hắn, nhiều khách có đủ kiểu dở hơi, ông chủ nói cố gắng đừng làm mất lòng khách.” Bạn đồng nghiệp khuyên nàng ta, ngay lập tức trở nên hào hứng: “Wow, nhìn kìa, đó là Kim Soái, siêu sao Kim Soái!”
Chương 1898. Hắn là thần y
“Được rồi, được rồi, đừng kích động, quán bar của chúng ta thường có người nổi tiếng, ông chủ cũng nói, nhìn thấy người nổi tiếng không nên đi lên xin ký tên hay gì đó, lý do những người nổi tiếng đó thích đến quán của chúng ta là vì họ có thể ở đây yên tĩnh uống rượu.” Đến lượt người phục vụ bắt đầu khuyên bạn đồng nghiệp của mình.
“Ta đã biết, nhưng ta thực sự thích hắn, ừm, ta sẽ đi chào hắn.” Người phục vụ vội vàng đi về phía thanh niên đầu trọc vừa bước vào.
Thanh niên đầu trọc kia chính là ca sĩ nổi tiếng Kim Soái, thực ra nếu nói về tướng mạo thì hắn không tính là đẹp trai, chỉ là hát hay, có rất nhiều người hâm mộ.
Đúng, đây là một người thuộc phái thực lực, hắn cũng đi vào một mình, chắc có quá nhiều người yêu mến hắn bên ngoài, khiến hắn rất hoảng sợ nên mới đến Thiên Sứ bar này.
“Huynh đệ, ta có thể ngồi ở đây được không?” Kim Soái liếc nhìn xung quanh, thấy chỗ Hạ Thiên còn một ghế trống, liền bước tới.
Thật ra trong quán còn rất nhiều chỗ trống, cũng không biết Kim Soái có phải là tự dưng não teo lại không, nhất định phải đến chỗ Hạ Thiên ngồi.
“Ta không thích ngồi với nam nhân.” Hạ Thiên uể oải nói.
“Ừm, chuyện đó, huynh đệ, ngươi không biết ta à?” Kim Soái giật mình, hiện tại hắn đỏ bừng cả mặt.
“Ta không phải là huynh đệ của ngươi, ta cũng không biết ngươi.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn: “Ngươi muốn ngồi đâu cũng được, đừng ngồi với ta…”
“Quao, ngươi là Kim Soái sao?” Lúc này, một giọng nói hơi khoa trương vang lên, chính là Lữ Văn chạy tới: “Sư huynh, sư huynh ơi, ngươi quen siêu sao Kim Soái sao? Ngươi lợi hại thật đó!”
Trong tích tắc, Lữ Văn lại bắt đầu sùng bái Hạ Thiên.
“Văn Văn sư muội, ta đã chữa khỏi mắt cho ngươi rồi, sao mắt ngươi còn kém như thế?” Hắn có chút không vui: “Sao ta có thể quen hắn?”
Không đợi Lữ Văn nói, Hạ Thiên lại nhìn Kim Soái lần nữa: “Tên của ngươi là Kim Soái? Trông ngươi xấu xí như vậy, sao lại lấy cái tên như vậy chứ?”
“Sư huynh à, đừng nói nhảm nữa, Kim Soái người ta mới không hề xấu, nhìn hắn ngầu biết bao nhiêu!” Lữ Văn lập tức bất mãn: “Sư huynh, để ta nói với ngươi, hắn hát rất hay, ta rất thích những bài hắn hát.”
Không để Hạ Thiên lên tiếng, Lữ Văn lại nhìn Kim Soái: “Ừm, Kim Soái ca, ngươi có thể ký tên cho ta không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta sẽ ký ngay cho ngươi.” Kim Soái gật đầu ngay, thật ra hắn không phải kiểu người tuỳ tiện tặng chữ ký cho người ta, nhưng vừa rồi bị Hạ Thiên ‘đánh’ mạnh như vậy, giờ gặp người hâm mộ thì hắn cảm thấy được chữa lành ngay lập tức, đồng ý ký ngay.
“Vị tiểu thư này, trong quán bar của chúng ta, không thể tìm người nổi tiếng xin chữ ký.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói, đó là người phục vụ thích Kim Soái: “Nếu ngươi tiếp tục quấy rối khách của chúng ta, ta e rằng chỉ có thể mời ngươi ra ngoài.”
“Gì cơ? Sư huynh, ta, ta chỉ xin chữ ký thôi cũng không được sao?” Lữ Văn có chút lo lắng.
“Nè, có phải ngươi có bệnh không?” Hạ Thiên đột nhiên không vui, tốt xấu gì thì đây cũng là sư muội hắn, không thể bị bắt nạt được: “Ngươi không thấy tên xấu xí kia đang quấy rối ta sao? Sao ngươi không đuổi hắn ra ngoài?”
“Tiên sinh, đừng gây sự vô lý, sao Kim tiên sinh lại quấy rối ngươi được?” Người phục vụ lập tức không vui, nàng vốn là người yêu thích Kim Soái, hơn nữa vừa nghe đồng nghiệp nói Hạ Thiên rất kỳ quái, hiện tại đương nhiên không có ấn tượng tốt với hắn, lời nói cũng có phần thô lỗ.
“Này, ngươi hỏi gia hoả không đẹp trai đó đi, có phải hắn đến đây làm phiền ta không?” Hạ Thiên càng không vui.
Kim Soái mở miệng định nói, nhưng người hâm mộ bồi bàn của hắn đã tức giận trước: “Ta nói ngươi không biết xấu hổ hay sao? Ngươi cũng không nhìn vào gương xem mình trông như thế nào, thân phận của Kim tiên sinh người ta là gì chứ? Hắn là đại minh tinh, còn thân phận của ngươi là gì? Hắn hà tất phải quấy rầy một nhân vật nhỏ như ngươi sao?”
Thực ra quán bar bây giờ cũng không ồn ào, mà nhân viên phục vụ quát lên lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người lập tức nhận ra Kim Soái, tuy nhiên có lẽ là do ở đây thường có người nổi tiếng nên mọi người cũng tỏ ra khá bình tĩnh.
“Đừng nói nhảm, sư huynh ta không phải là nhân vật nhỏ.” Lúc này, Lữ Văn không nhịn được phản bác giúp hắn.
“Ôi, tưởng là đại nhân vật gì à?” Nữ phục vụ cười lạnh: “Còn sư huynh sư muội nữa, ta nghĩ các ngươi còn chưa tốt nghiệp đâu đúng không? Học trường đại học nào thế?”
Chà, Hạ Thiên và Lữ Văn trông hơi giống sinh viên đại học, đặc biệt là Lữ Văn, một sinh viên đại học chân chính.
Lữ Văn quay đầu nhìn Y Tiểu m, hiển nhiên là hy vọng Y Tiên tỷ có thể tới giúp, nhưng bây giờ, nàng ấy có vẻ không muốn ra mặt, bởi vì nàng ấy đang nhìn điện thoại.
“Sư huynh ta không phải là sinh viên đại học, hắn là thần y.” Cuối cùng Lữ Văn cũng nói, nàng không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng nàng biết Hạ Thiên là thần y, vả lại nàng chắc chắn về chuyện đó.
“Thần y?” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: “Tiểu muội muội, vậy thì thật là trùng hợp, hiện giờ ta hơi khó chịu, ngươi có thể bảo thần y sư huynh của ngươi kiểm tra giúp ta được không?”
Chương 1899. Một chai rượu vang đỏ
Nam nhân đang nói khoảng hơn ba mươi tuổi, người ấy trông cũng bình thường, nhưng hiện giờ thoạt nhìn cũng khá phong cách, bởi vì hắn đang trái ôm phải ấp.
Đương nhiên, hắn cũng không phải đang ôm mấy người phục vụ thiên sứ đó, có điều hai mỹ nữ kia trông rất không tồi, dáng người rất đẹp, nhìn dáng vẻ thế kia nếu không phải là minh tinh thì cũng có thể là người mẫu.
“Đồ ngốc, ngươi bảo ta xem giúp ngươi, ta liền ngươi giúp xem à?” Hạ Thiên nhìn nam nhân ấy, vẻ mặt khó chịu, hắn bắt đầu nghi ngờ Bé Ngoan cố ý chỉnh hắn, chỗ rách nát như vậy, khắp nơi toàn là mấy tên ngốc, thế mà còn nói đây là quán bar tốt nhất kinh thành, không phải nói bậy sao?
Đáng tiếc là hắn không biết Bé Ngoan đang ở đâu, nếu không thì hiện giờ hắn rất có thể đã đánh nàng một trận rồi.
“Ta nói vị thần y này, ngươi biết nói tiếng người không thế?” Nam nhân trái ôm phải ấp kia lập tức không vui: “Đậu moá, ngươi nói ai đần hả? Ta thấy ngươi mới là tên ngốc đó, ngươi con mẹ nó có biết ta là ai không?”
“Này, tên phục vụ viên kia, mang cho ta một chai rượu.” Bây giờ, Hạ Thiên vẫy tay.
Hai người phục vụ trước đó từng bắt chuyện với hắn, hiện tại đều không có phản ứng, ngược lại có một người phục vụ khác bước nhanh tới.
“Tiên sinh, ngươi muốn bia, rượu ngoại hay rượu vang đỏ...” Trên tay người phục vụ ấy còn bưng theo một cái khay, trong khay có một chai rượu, có điều là một chai rượu vang đỏ.
“Sao cũng được, lấy chai đó đi.” Hạ Thiên đối với chuyện kia không quan trọng lắm, thuận tay lấy chai rượu vang đỏ tới.
“Tiên sinh, chai rượu vang đỏ ấy ba vạn tám...” Người phục vụ này còn chưa nói xong đã ngẩn người tại chỗ, bởi vì nàng nhìn thấy Hạ Thiên trực tiếp ném chai rượu vang đỏ ra.
Phịch!
Chai rượu vang đỏ nọ đập vào đầu nam nhân kia, hắn không thể trái ôm phải ấp được nữa, chỉ nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Mà thần kỳ chính là, chai rượu kia lại không bị vỡ.
Động tác lần này của Lữ Văn khá nhanh, nàng nhanh chóng chạy tới, nhặt chai rượu vang đỏ lên, sau đó nhanh chóng chạy trở lại: “Sư huynh, sư huynh, rượu vẫn chưa vỡ, ba vạn tám một chai, chúng ta đừng lấy nữa đi? Quá đắt rồi.”
“A, là ta cố tình làm nó không vỡ, đầu của tên kém thông minh đó không đáng giá ba vạn tám.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Ngươi, ngươi lại ở đây đánh người, ngươi...” Người phục vụ lúc trước cực kỳ hoảng sợ, sau đó hét to lên: “Bảo vệ, bảo vệ mau đến đây!”
Bảo vệ làm việc rất nhanh, đã có vài người nhanh chóng xông tới, mà nam nhân ấy bị đập ngất xỉu, lúc này vẫn còn đang hôn mê, được hai mỹ nữ bên cạnh đỡ lên.
“Cái đó, mọi người đừng quá kích động, vẫn nên từ từ thương lượng.” Hiện tại, Kim Soái lên tiếng, hắn cảm thấy chuyện này bản thân cũng có trách nhiệm, nếu thật sự đánh nhau, đối với hắn cũng không có lợi gì.
“Làm phiền nhường đường một chút, ta là bác sĩ, để ta xem hắn một chút.” Lúc ấy, một giọng nói động lòng người vang lên, người đang nói không phải ai khác, chính là Y Tiểu m.
Nàng đã rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía nam nhân bị đập đến mức hôn mê kia.
“Hôm nay đúng là nhiều bác sĩ thật đấy.” Có người nói thầm một câu.
Nhưng giây tiếp theo, có người đã nhận ra Y Tiểu m.
“Cô, cô là Y Tiên? Y Tiên Y Tiểu m?”
“Thật sự là Y Tiên, nàng ấy cũng đến quán bar sao?”
“Oa, không phải nói nàng ấy không nhiễm khói lửa nhân gian sao? Nhìn xem bây giờ nàng ấy ăn mặc rất giống tiên nữ nha!”
“Người ta cũng không phải là tiên nữ thật, đến quán bar thì làm sao?”
“Y Tiên tiểu thư...”
...
Trong nháy mắt, Y Tiểu Âm trở thành minh tinh lớn nhất quán bar này, hiện tại, Kim Soái, Ngân Soái gì đó cũng không đẹp bằng nàng, không ít người đều vô thức đi qua bên này.
“Các ngươi mau tránh đường cho Y Tiên tiểu thư, để nàng ấy cứu người!” Lúc này, bảo vệ cũng phản ứng lại, lớn tiếng hét một câu.
Một tiếng hét ấy, ngược lai có người nhường đường rồi, mà nàng cũng rất thuận lợi đi đến bên cạnh nam tử bị đập hôn mê kia.
“Các ngươi đặt hắn xuống đất.” Y Tiểu Âm mở miệng nói.
Mà hai mỹ nữ kia cũng lập tức làm theo, từ từ buông tay, để nam tử ấy nằm thẳng trên mặt đất.
Y Tiểu Âm lấy ra một cây ngân châm, trực tiếp đâm vào đầu nam tử đó.
Nam tử đột nhiên ngồi dậy, sau đó chửi ầm lên: “Tên khốn nào đánh ta...”
Phịch!
Chai rượu vang đỏ lại bay tới, đập vào đầu nam nhân đó, hắn lại kêu lên một tiếng đau đớn, một lần nữa ngã xuống.
Hiện giờ, cả quán bar đều yên lặng, mỗi người đều nhìn về phía Hạ Thiên, trong lòng chỉ có một cảm giác, tên này cũng ăn hiếp người quá đáng rồi, Y Tiên vừa giúp người ta tỉnh lại, hắn lại đập người ta hôn mê nữa rồi.
“Văn Văn sư muội, đi lấy rượu lại đây giúp ta.” Hạ Thiên lại mở miệng nói.
A, chai rượu vang đỏ vẫn chưa vỡ.
Với năng lực của hắn, muốn khống chế để chai rượu vang đỏ không vỡ, thật ra khá đơn giản.
Lữ Văn nhanh chóng chạy qua, sau đó lè lưỡi với Y Tiểu m, lại nhặt chai rượu vang đỏ lên.
“Cái đó, Y Tiên tiểu thư, ngươi muốn giúp chữa trị chút nữa không?” Có người dè dặt hỏi một câu.
Y Tiểu Âm vẫn chưa thu lại ngân châm, nàng nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó, lại đâm xuống.
Ngân châm rút ra, nam nhân đó lại từ trên mặt đất ngồi dậy.
“Con mẹ nó, kẻ nào lại vừa đánh ta nữa...” Hắn vừa mới nói đến đây, lại nhìn thấy chai rượu vang đỏ bay về phía hắn, theo hướng của chai rượu vang đỏ cũng nhìn thấy Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn không kịp tránh.
Phịch.
Á!
Nam nhân ấy lại ngã xuống.
Mọi người đều sắp điên rồi, tên kia còn đập thêm một lần nữa!
Mà mấy bảo vệ cũng rất đau đầu, bọn hắn rõ ràng đã ở bên cạnh đề phòng chuẩn bị ngăn chai rượu vang đỏ lại, tại sao vẫn không thể ngăn lại thành công chứ?
Chương 1900. Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích
“Y Tiên tiểu thư, ta thấy cô nên đợi lát nữa rồi hãy giúp cứu người, trước tiên chúng ta đuổi kẻ gây rối ra khỏi quán bar rồi nói sau.” Một bảo vệ mở miệng nói, mà thật ra hắn chính là đội trưởng đội bảo vệ của quán bar, toàn bộ vấn đề an ninh đều do hắn chịu trách nhiệm.
Mà đội trưởng đội bảo vệ nọ quả thật cũng phát hiện ra điểm mấu chốt, không đuổi Hạ Thiên đi, bất luận Y Tiểu Âm cứu người ta tỉnh lại bao nhiêu lần, đều sẽ bị đập hôn mê bấy nhiêu lần.
“Không sao, để ta tới.” Y Tiểu Âm mở miệng, nàng lại cầm ngân châm lên, trước khi đâm ngân châm, nàng nhìn về phía Hạ Thiên, giọng nói thanh lãnh: “Ngươi đập một lần nữa thì đừng nghĩ đến chuyện gặp lại ta.”
Mọi người sửng sốt, lời này có ý gì? Y Tiên hình như biết gia hỏa kia?
“Sư huynh, Y Tiên tỷ tức giận rồi.” Lữ Văn nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi lại đập người ta hôn mê nữa, Y Tiên tỷ sẽ rất mất mặt.”
“Vợ Y Y, nàng uy hiếp chồng như vậy là không đúng ồi.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Nàng chỉ cần không cứu hắn tỉnh lại, ta có thể không đập hắn.”
Vợ? Chồng?
Bốn phía ồn ào cả lên, con mẹ nó, gia hỏa ấy là chồng của Y Tiên sao? Chuyện đó có vẻ không khoa học?
“Y Tiên tiểu thư, vị kia là...” Đội trưởng đội bảo vệ nọ không nhịn được hỏi.
Y Tiểu Âm không trả lời, nàng hơi trầm ngâm một chút, nhặt chai rượu vang đỏ từ mặt đất lên, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Thiên.
“Bây giờ đã vừa lòng chưa?” Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Chỉ vì ta không ở cùng với ngươi, ngươi lại ở đây gây chuyện sao?”
“Vợ Y Y, nàng hình như hiểu lầm gì đó về ta rồi, cho dù nàng đi với ta, ta nhìn thấy tên đần đó vẫn sẽ đánh.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Y Tiểu Âm lập tức im lặng, nàng vừa rồi còn đang nghi ngờ, Hạ Thiên có phải vì nàng kéo Lữ Văn đi chỗ khác nên không vui hay không, mà nàng cũng biết gia hỏa này thích khoe vợ trước mặt mọi người, nên dứt khoát chủ động thỏa mãn suy nghĩ khoe khoang của hắn, nhưng nàng lại đột nhiên phát hiện, nàng hình như đã nghĩ nhiều rồi.
Không sai, Hạ Thiên chính là người như vậy, bất kể ở đâu, đều có thể đánh nhau với người khác.
“Chúng ta đến chơi, ngươi không thể chơi vui sao? Mỗi lần cứ phải náo loạn đánh nhau, làm sao còn chơi được nữa?” Y Tiểu Âm có chút buồn bực: “Quên đi, ngươi đi cứu người ta tỉnh lại đi, sau đó ta và Lữ Văn chơi với ngươi.”
“Vợ Y Y, nếu ta làm tên kém thông minh kia tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ lại rất muốn ăn đòn chạy tới tìm ta gây phiền phức.” Hạ Thiên cười hì hì: “Chẳng thà cứ để hắn hôn mê như vậy đi.”
Y Tiểu Âm trong lúc nhất thời không thể phản bác, ngẫm nghĩ một lát, nàng đứng dậy đi về phía đội trưởng đội bảo vệ.
“Y Tiên tiểu thư, cô có gì dặn dò sao?” Đội trưởng đội bảo vệ chủ động hỏi.
“Là như vậy, ta có thể làm hắn tỉnh lại, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, cần các ngươi đưa hắn đi, nếu các ngươi có thể làm được, vậy ta sẽ làm hắn tỉnh lại, hoặc, các ngươi cũng có thể lựa chọn trực tiếp đưa hắn đến bệnh viện.” Y Tiểu Âm nói thẳng, nàng hiểu rõ Hạ Thiên hơn, biết chỉ có thể làm như vậy, nếu không chuyện này có thể không xong được.
“Đều nói Y Tiên tiểu thư giống như tiên nữ, trị bệnh cứu người, không phân biệt giàu nghèo, không ngờ bây giờ thật sự được tận mắt nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn là một câu chuyện khác.” Hiện tại, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Cùng với giọng nói ấy, một nam tử trẻ tuổi khoảnh hơn hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mà phía sau người này còn có hai nam hai nữ đi theo, nhìn qua chắc là vệ sĩ.
“Y Tiên tiểu thư từng được ca tụng là nữ thần y đệ nhất của kinh thành chúng ta, nhưng mười mấy năm qua, nàng hình như rất ít khi đến nơi đây, không ngờ lần này, gặp được Y Tiên tiểu thư ở kinh thành, lại phát hiện hoàn toàn không giống với vị nữ thần y kia trong tưởng tượng của ta.” Nam tử trẻ tuổi lắc đầu thở dài: “Ta chỉ muốn biết, Y Tiên tiểu thư, bạn của cô đánh người ta bị thương, hiện giờ ngươi lại yêu cầu người bị thương rời khỏi quán bar, ngươi cảm thấy chuyện ấy hợp lý sao?”
“Nguyên tắc của ta là trị bệnh cứu người, ta bảo hắn rời đi, cũng vì cứu hắn, cho nên ta cảm thấy rất hợp lý.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Nếu các ngươi cảm thấy không hợp lý, ta mặc kệ chuyện đó là được.”
Tâm trạng gần đây của Y Tiểu Âm thật ra cũng không tốt lắm, cho nên tính tình cũng không tốt lắm, mà với thân phận của nàng, vốn dĩ cũng không cần phải ăn nói khép nép với bất kỳ ai, bất kể nam nhân trẻ tuổi vừa mới xuất hiện kia là ai, nàng cũng sẽ không để ý.
Trên thế giới này, người thật sự có thể gây áp lực với nàng, thật ra cũng chỉ có Hạ Thiên mà thôi.
“Rất hay, hy vọng Y Tiên tiểu thư nói được làm được, đừng nhúng tay vào chuyện này.” Nam tử trẻ tuổi đó nói xong lời kia, đã quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: “Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lam Minh Thành, người vừa bị ngươi đánh ngất là một người bạn của ta, bây giờ ta hy vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích.”
“Ừm, vậy ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.” Hạ Thiên tiện tay lại ném chai rượu vang đỏ ra.
Bang!
Nam tử trẻ tuổi tự xưng là Lam Minh Thành kia lại ngã xuống.
Quán bar lập tức lại trở nên yên tĩnh, trên cơ bản, mọi người đều sững sờ.
Chương 1901. Gây sự
Lữ Văn há to mồm, thật sự nàng không nghĩ tới sư huynh lại còn một chiêu như vậy, nàng cảm thấy như thế nào thì cũng phải nói mấy câu trước đã, nhưng hắn lại trực tiếp đánh người ta bất tỉnh, cũng hơi quá mức đi?
Ngược lại Y Tiểu Âm thì không ngạc nhiên với chuyện đấy, đây chính là phong cách của Hạ Thiên, khi tâm trạng của hắn tốt thì có thể nói vài câu với người ta, khi tâm trạng không tốt sẽ trực tiếp động tay.
Mà bây giờ tâm trạng của hắn nhìn qua không được tốt lắm.
Những người khác trong quán bar đều ngẩn người, chỉ có Lam Minh và bốn bảo vệ lập tức phản ứng lại, hai nữ bảo vệ vội vàng đi đỡ Lam Minh, mà hai bảo vệ nam thì lao đến Hạ Thiên.
Rượu đỏ còn ở bên cạnh, Hạ Thiên còn chưa đi nhặt, Lữ Văn cũng không đi, mà hai bảo vệ đó đã vọt tới trước mặt hắn.
Thế là, Hạ Thiên trực tiếp đá hai cái, hai bảo vệ kia lập tức bay ngược ra.
Như vậy thì cũng thôi đi, lúc bọn hắn rơi xuống, vừa vặn nện trên người hai nữ bảo vệ kia.
Ừ, bốn bảo vệ đều ngất đi.
“Sư huynh, muốn ta nhặt rượu về sao?” Lúc này, Lữ Văn yếu ớt hỏi.
“Bỏ đi, bị mấy đứa đần làm dơ, không thể đưa thứ bẩn như thế cho vợ Y Y nhà ta uống.” Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó lại nhìn về người phục vụ đưa bình rượu đỏ cho hắn lúc trước: “Đưa thêm bình rượu đỏ cho ta.”
“A, thật xin lỗi tiên sinh, bình rượu đó chỉ còn có một bình, nhưng còn có bình rẻ hơn một chút, một bình hai vạn tám mươi mốt, hoặc bình quý hơn, sáu vạn tám.” Thật ra dáng dấp người bán hàng này rất xinh đẹp, chỉ là bây giờ nhìn đi lên có chút lờ mờ, mà sau khi nàng nói câu kia đã có chút hối hận, lỡ như người này là tới uống rượu Bá Vương, vậy không chừng nàng sẽ gặp phiền phức lớn.
“Vợ Y Y nhà ta đương nhiên phải uống rượu ngon một chút, có cái gì quý hơn bình 6 vạn 8 không?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Có, ngược lại có, nhưng mà không phải rượu đỏ, chúng ta có một bình Whisky, tổng giá trị là 88 vạn.” Người phục vụ kia chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
Mặc dù nàng cảm thấy có thể người đó tới uống rượu Bá Vương, nhưng trên lý lẽ mà nói, nàng là phục vụ, chỉ phụ trách bán rượu, không chịu trách nhiệm lấy tiền, nếu như không thu được tiền, cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Huống chi, nam nhân này và Y Tiên Y Tiểu Âm ở một chỗ, nhìn qua dường như là nam nhân của nàng ấy, dù hắn không trả tiền, thì nàng ấy sẽ không đến mức không trả tiền chứ?
“Thứ đắt tiền nhất cũng chỉ có bao nhiêu đó tiền thôi sao?” Hạ Thiên có chút không vui, mà hắn vừa nói xong, cuối cùng ở bốn phía có người nhịn không được bắt đầu thảo luận.
“Con mẹ nó, 88 vạn mà còn gọi chút tiền? Đây cũng quá trâu bò?”
“Đúng vậy, ta xem hắn sẽ không mua, cũng chỉ là nói một chút....”
“Chỉ là chút mánh khóe, đợi lát nữa chắc chắn hắn sẽ có bộ dáng ghét bỏ rượu không ngon, sau đó lấy cái lý do đấy mà không mua, sau đó nữa thì sao, có thể hắn sẽ mua một chai bia...”
“Ta cũng cảm thấy như vậy...”
......
Đang lúc những người đấy thảo luận, Hạ Thiên đã mở miệng: “Được rồi, tạm chấp nhận, đưa bình 88 vạn kia tới đây.”
“Chuyện đó, tiên sinh, anh thật sự muốn mua?” Nữ phục vụ một bên hỏi một bên nhìn về phía Y Tiểu m, nàng cảm thấy Y Tiên tương đối đáng tin cậy, nếu như nàng ấy gật đầu thì sẽ không có vấn đề.
“Ngươi không thích uống rượu, lại mua rượu mắc như vậy làm gì?” Y Tiểu Âm nhìn hắn, tức giận hỏi.
“Vợ Y Y, đương nhiên là mua cho nàng uống.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ừ, ta muốn cho nàng quá chén.”
“Nhàm chán!” Y Tiểu Âm trừng mắt với hắn, sau đó nhìn về phía phục vụ: “Không có việc gì, đi lấy đi. “
Nàng còn dừng một chút, nói bổ sung: “Chúng ta sẽ trả tiền.”
“Được, cảm ơn Y Tiên tiểu thư.” Cuối cùng người phục vụ đã yên tâm, trong giọng nói lại hưng phấn, dù sao có thể bán ra một bình rượu mắc như vậy, nàng có thể cầm không ít tiền hoa hồng.
“Trả lại cho ta một thùng bia, loại kia.” Hạ Thiên lại nói một câu.
“Được, tiên sinh, anh chờ một chút.” Lần này, phục vụ không nghi ngờ, nói xong lập tức xoay người rời đi.
“Y Tiên tiểu thư, xin hỏi, vị này là...” Giọng nói truyền tới từ bên cạnh, lại là đội trưởng đội an ninh quán bar đi tới, nhìn mấy người hôn mê trên mặt đất, lại nhìn Y Tiểu m, bây giờ đội trưởng an ninh cảm thấy rất đau đầu, bởi vì chuyện này thật sự không dễ giải quyết.
Nếu như Y Tiên không ở nơi đây, có lẽ hắn sẽ trực tiếp ra tay, nhưng bây giờ, rõ ràng gia hỏa gây chuyện kia có quan hệ với nàng ấy, hắn không thể không cố kỵ.
“Ta đề nghị ngươi nên đưa bọn hắn đi bệnh viện thì tốt hơn.” Y Tiểu Âm không trả lời vấn đề của đội trưởng anh ninh, mà nàng đưa ra đề nghị tốt nhất.
“Chuyện đó, được thôi, cảm ơn Y Tiên tiểu thư.” Đội trưởng anh ninh suy nghĩ, cuối cùng quay người rời đi, một bên cho người ta đưa mấy người đó đi bệnh viện, còn mặt khác hắn bắt đầu gọi điện thoại báo cáo cho ông chủ.
“Con mẹ nó, chẳng lẽ xử lý như vậy?”
“Không có cách nào, hình như tên kia rất biết đánh nhau......”
“Hơn nữa người kia còn quen biết với Y Tiên.”
“Đúng vậy, mẹ nó, dáng dấp Y Tiên thật dễ nhìn, tên đó có diễm phúc lớn…”
“Y Tiên cái gì, ta nhìn giống như những minh tinh kia, không phải có tiền là có thể chịch...”
“Ngươi đừng nói bậy, Y Tiên người ta có tiền hơn mình, nhưng thật giống tiên nữ, muốn ngủ... A!”
“Thế nào... Á!”
Chương 1902. Bình rượu biết bay
“Đụng mẹ, ai mù ném bình rượu... A...”
......
Tiếng rên thảm thỉnh thoảng vang lên, dẫn tới đám người nhao nhao quay đầu nhìn lại, sau đó, đám người đó đã nhìn thấy bình rượu đang bay trên không trung.
À, nghiêm túc mà nói, thật ra thì không chỉ có bình rượu, còn có từng chai bia, mà lần này bia nện vào trên đầu những người đó, trực tiếp bể tan tành.
Từng người ngã xuống, mà đám người lập tức tìm được kẻ cầm đầu, không ai khác, chính là Hạ Thiên mới đập những người kia bất tỉnh.
“Một đám ngu ngốc, cho là vụng trộm nói xấu vợ của ta, ta sẽ không nghe thấy sao?” Giọng nói lười biếng vang lên: “Nói xấu ta thì có thể, không cho phép nói xấu vợ của ta.”
“Đậu xanh, đây là một tên điên... Á!” Có người thấp giọng chửi mắng, sau đó một chai bia đập vào trên đầu của hắn.
Người đấy có chút phẫn nộ: “Không phải ngươi nói có thể nói xấu ngươi sao?”
“Là có thể nói.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không nói không đánh ngươi.”
Trong khi nói chuyện, lại một chai bia bị ném ra ngoài, lần nữa nện vào trên đầu người đó.
Á!
Người đấy ngã xuống.
“Chuyện đó, tiên sinh, đây là, đây là bình Whisky đó...” Người phục vụ vừa mới đem rượu ra sắp điên rồi, một rương bia đều bị ném, cũng may còn Whisky.
Nếu như Whisky cũng bị ném ra đập vào người ta, đoán chừng nàng sẽ trực tiếp điên lên.
“Ồ, tốt.” Hạ Thiên cười hì hì, cầm chai Whisky tới, thuận tay mở ra, sau đó rót một ly đưa cho Y Tiểu m: “Tới, vợ Y Y, nàng uống nhiều một chút.”
“Sư huynh, sư huynh, rượu mắc như vậy ta còn chưa từng uống qua, cho ta uống một chút có được hay không?” Lữ Văn ở bên cạnh kích động.
“Được.” Hạ Thiên đổ cho Lữ Văn một chút, ừ, đúng là một chút.
“Chuyện đó, xin hỏi...” Bên cạnh truyền tới một giọng nói.
“A, sao ngươi còn ở đây?” Hạ Thiên ngạc nhiên: “Bộ dạng khó coi như thế, ngươi không phải tự mình chủ động nhanh chóng biến mất sao?”
Người vừa nói chuyện không ai khác, chính là Kim Soái chủ động chạy tới gần Hạ Thiên muốn ngồi chung, mà giờ khắc này, vị đại minh tinh Kim Soái cảm thấy bực bội, đầu tiên là phát hiện danh tiếng của mình còn không bằng một bác sĩ như Y Tiểu m, sau đó lại phát hiện, bây giờ đám người hoàn toàn không thấy hắn tồn tại.
Càng làm cho hắn cảm thấy bực bội là, thế mà có người nói hắn xấu.
Công bằng một chút, không phải hắn không có tóc sao? Không có tóc không có nghĩa là xấu!
“Không phải, cái đó, trước đó tiểu muội muội này nói muốn ký tên sao? Ta, ta muốn hỏi một chút, còn cần ta ký tên không?” Cuối cùng Kim Soái tìm được lý do cho mình.
“Muốn, tất nhiên muốn.” Lữ Văn lập tức hưng phấn: “Ngươi chờ một chút nha, ta đi tìm bút.”
“Không cần, chỗ ta có bút.” Kim Soái vội vàng nói, hắn mang theo trong người, sau đó, hắn lấy ra một tấm danh thiếp, nhanh chóng ký tên, đưa cho Lữ Văn: “Cảm ơn ngươi ủng hộ.”
“Oa, quá tuyệt vời, được ký tên còn có số điện thoại.” Lữ Văn rất vui vẻ, “Cảm ơn Kim Soái, ngươi thật sự rất đẹp trai!”
Nghe nói như thế, Kim Soái lại cảm thấy mình được chữa khỏi một chút, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều: “Cái đó, về sau ngươi có chuyện gì, ví dụ muốn vé vào cửa buổi hòa nhạc thì có thể gọi điện thoại cho ta.”
“Vợ Y Y, nàng nói có phải người này có ý đồ với Văn Văn sư muội hay không?” Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m, vẻ mặt thành thật: “Mặc dù dáng dấp hắn rất xấu, nhưng Văn Văn sư muội cũng không đẹp mắt như vậy, hơn nữa còn cảm thấy hắn đẹp trai, điều đó giống như rất dễ xảy ra vấn đề.”
“Ngươi không nói hươu nói vượn sẽ chết sao?” Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, tức giận nói.
Sau đó, Y Tiểu Âm quay đầu nhìn Kim Soái: “Kim tiên sinh, cám ơn ngươi ký tên giúp Lữ Văn, hắn ăn nói như vậy, xin đừng quá để ý.”
“Không quan trọng, kỳ thực có thể nhìn thấy Y Tiên tiểu thư, đã là vinh hạnh của ta.” Kim Soái vội vàng nói.
Dừng một chút, Kim Soái lại nói: “Vậy thì, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ta còn có chút việc phải về nhà trước.”
Ban đầu Kim Soái tới nơi đây để thư giãn một tí, nhưng bị Hạ Thiên làm ồn thì có chút buồn bực, hơn nữa còn rất lúng túng, bây giờ, hắn cảm thấy vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Thật ra Kim Soái còn muốn làm quen Y Tiểu Âm một chút, tuy nhiên hắn không có ý đồ gì với nàng ấy, mà cảm thấy quen biết một thần y như vậy thì cũng rất có lợi, nhưng hắn đã hiểu rõ, bây giờ chuyện đó rất nguy hiểm, làm không cẩn thận sẽ bị đánh, hay là bỏ đi, dù sao bây giờ hắn không có bệnh, vì quen biết bác sĩ mà làm cho bản thân thành có bệnh, vậy thì không có chỗ tốt nào.
“Đứng hết lại, ai cũng đừng đi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến ngay lúc này: “Nghe nói có người đả thương em trai của ta?”
Theo sau câu nói đó, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đi đến, phía sau hắn, có hai người đi theo, một nam một nữ.
“Vợ Y Y, hai người kia, giống như có chút ý tứ.” Hạ Thiên cười hì hì với Y Tiểu m.
Chương 1903. Lam Thiên Thành
Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, nàng biết hai người mà Hạ Thiên nói tới chính là đôi nam nữ kia, thật ra nàng đã nhìn ra hai người kia có chút không giống người thường.
“Ta là Lam Thiên Thành, Lam Minh Thành là em trai ta, tên nào vừa mới làm em trai ta bị thương, khôn hồn thì mau bước ra đây!" Lúc này, nam tử chừng ba mươi tuổi lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự uy hiếp, “Nếu không nếu bị ta tìm ra thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
“Vợ Y Y, tới, mau uống rượu nào." Hạ Thiên đã thu tầm mắt lại, bưng ly Whisky đưa đến bên miệng Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm liếc xéo hắn một cái, nhưng vẫn há miệng uống một ngụm.
Mặc dù nàng không hứng thú gì với việc uống rượu, nhưng là một người tu tiên, nàng sẽ không dễ uống say đâu, huống chi nàng còn là thần y, có rất nhiều biện pháp giải rượu.
“Y Tiên tỷ, rượu đó uống ngon không?” Lữ Văn có chút tò mò hỏi.
“Với ta mà nói thì không có rượu nào uống ngon cả." Y Tiểu Âm cười nhạt.
“Cũng đúng ha, người thích uống rượu thì mới cảm thấy rượu ngon." Lữ Văn cười hì hì, “Ta vẫn nên thử một chút đi."
Lữ Văn bưng ly lên rồi uống cạn chút rượu Whisky bên trong, tiếp đó ho khan mãnh liệt: “Khụ khụ...... Quá nồng...... Khụ khụ......"
Hạ Thiên thuận tay cầm ngân châm đâm vào người Lữ Văn một cái, đối phương lập tức hết ho khan.
“Y Tiên tỷ, rượu này chẳng ngon chút nào." Vẻ mặt của Lữ Văn đau khổ, rõ ràng nàng không còn hứng thú tiếp tục uống thứ kia, “Ta vẫn nên uống chút bia thì tốt hơn, đã tới đây rồi, nếu không uống cái gì đó thì sẽ luôn cảm thấy giống như chưa tới."
Lữ Văn bắt đầu tìm nhân viên phục vụ gọi vài ly bia, tiếp đó nàng phát hiện tình huống không đúng lắm, hình như toàn bộ quán bar chỉ còn bọn hắn là uống rượu?
Mà những người khác nhìn qua hình như có vẻ rất khẩn trương, đội trưởng đội bảo vệ cũng đã đi đến bên cạnh Lam Thiên Thành nhỏ giọng nói gì đó.
Sau đó, Lam Thiên Thành nhìn về phía mấy người Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, nàng uống thêm một ly nữa đi." Hạ Thiên lại đổ một ly rượu đưa tới bên miệng Y Tiểu m.
Lần này, nàng giơ tay cầm lấy, nói: “Ngươi nhất định bắt ta uống hết bình đó có phải không?"
“Đúng rồi nha vợ Y Y, nàng không uống hết thì làm sao say được chứ?” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Ta uống xong cũng sẽ không say." Y Tiểu Âm tức giận nói, sau đó nàng lại một hơi nốc cạn rượu trong ly.
Hiện tại, Y Tiểu Âm không cần Hạ Thiên rót rượu, nàng tự đổ một ly cho mình, tiếp đó uống một hơi cạn sạch, rồi lại tiếp tục đổ, cứ như vậy, một ly rồi lại một ly, không đến một phút thì Y Tiểu Âm đã uống hết bình Whisky.
“Oa, Y Tiên tỷ, tửu lượng của ngươi thật là lợi hại." Lữ Văn lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Mà Kim Soái, người đứng một bên vẫn còn chưa đi, rõ ràng cũng nhìn ngây người, tửu lượng đó thật sự là tốt đến mức hơi thái quá.
Nhân viên phục vụ lấy rượu cho bọn hắn cũng có chút ngẩn người, đây là chai rượu trị giá tám mươi tám vạn đấy, thế mà lại bị tùy ý uống cạn như vậy? Người ta thích uống rượu thì sẽ chậm rãi nhấm nháp, nhưng vị Y Tiên tiểu thư kia lại uống rượu giống như uống nước.
"Không ngờ Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh lại có tửu lượng không tệ." Lúc này, một giọng nói truyền đến, người lên tiếng không phải ai khác chính là Lam Thiên Thành.
Lam Thiên Thành đi tới, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của Y Tiểu m: “Y Tiên tiểu thư, xin tự giới thiệu, ta là Lam Thiên Thành của nhà họ Lam, mặc dù những năm gần đây Y Tiên tiểu thư rất ít tới Kinh Thành, nhưng ta nghĩ ngươi đã nghe nói tới tên của ta."
“Xin lỗi, ta không quá quen thuộc Kinh Thành, Lam tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng." Giọng của Y Tiểu Âm vẫn rất điềm đạm, nhưng lời của nàng cũng tương đương gián tiếp nói cho mọi người rằng, nàng không biết Lam Thiên Thành là ai.
Thật ra điều đó cũng không có gì kỳ lạ, mặc dù bây giờ nhà họ Lam quả thật có chút danh tiếng ở Kinh Thành, nhưng vấn đề là, đối với Y Tiểu Âm mà nói, gia tộc ở Kinh Thành có thể làm cho nàng coi trọng cũng chỉ có nhà họ Triệu và nhà họ Tống mà thôi, nàng căn bản sẽ không đi chú ý những gia tộc còn lại.
Nàng chỉ là một bác sĩ, không muốn để ý tới cái gọi là tranh đấu gia tộc, tất cả đều không quan hệ gì với nàng. Về phần tại sao nàng lại chú ý nhà họ Triệu và nhà họ Tống, đơn giản là vì hai gia tộc kia có liên quan tới Hạ Thiên.
“Xem ra nhà họ Lam chúng ta không có cách nào lọt vào đôi mắt tôn quý của Y Tiên tiểu thư rồi." Trong giọng nói của Lam Thiên Thành có chút giễu cợt, rõ ràng là câu trả lời của nàng khiến hắn xấu hổ.
"Nè, nếu tên ngu ngốc ngươi biết bản thân xấu xí không được vợ Y Y nhà ta nhìn trúng thì sao còn không chủ động biến mất đi?” Một giọng nói không vui tiếp lời, mà gia hỏa vừa mở miệng đã đắc tội người khác đương nhiên chỉ có một người.
Y Tiểu Âm cũng có chút cạn lời, cuối cùng thì tới khi nào người này mới học được cách nói chuyện đàng hoàng đây!
“Y Tiên tiểu thư, bất luận như thế nào thì ta vẫn rất tôn trọng ngươi, cho nên bây giờ ta xin hỏi một chút, vị này là gì của ngươi? Ngươi có muốn nhúng tay vào chuyện của hắn hay không?” Lam Thiên Thành rõ ràng đã có chút nổi giận.
“Ngươi ngốc à, ta đương nhiên là chồng của vợ Y Y rồi." Hạ Thiên có chút không vui, “Ngươi đừng có quấy rầy vợ Y Y của ta nữa, muốn đánh nhau thì nhanh lên, ta lười động đậy, đám kém thông minh các ngươi tự đưa bản thân tới cho ta đánh là được."
Chương 1904. Tiểu Hắc
“Lam tiên sinh, ta có thể mặc kệ chuyện giữa các ngươi, nhưng trước khi ngươi muốn động thủ thì ta đề nghị ngươi nên hỏi xem hắn tên là gì." Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng.
Hơi dừng một chút, Y Tiểu Âm nói tiếp: “Ta nghĩ tốt hơn hết là mình nên nói cho các ngươi biết hắn là ai, hắn tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Nếu như các ngươi chưa nghe nói tới hắn, vậy thì các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn nếu như các ngươi đã nghe nói qua, vậy ta tin tưởng các ngươi cũng biết nên làm như thế nào."
Sở dĩ Y Tiểu Âm đi theo Hạ Thiên đến Kinh Thành, chủ yếu vẫn là sợ hắn làm càn ở đây, cho nên dù nàng không quá muốn quản chuyện kia, nhưng vẫn chủ động báo tên của Hạ Thiên.
“Xin lỗi, ta chưa từng nghe về cái tên Hạ Thiên đó!” Lam Thiên Thành cười lạnh một tiếng, “Tất nhiên, nếu Y Tiên tiểu thư mặc kệ chuyện này thì tốt nhất!"
Lam Thiên Thành quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, giọng điệu lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi là Hạ Thiên hay Hạ Đông, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi lập tức xin lỗi ta......"
"Tên ngu ngốc nhà ngươi thật quá phiền phức!” Hạ Thiên cắt đứt lời của tên kia, “Muốn đánh nhau thì nhanh tay lên, ta đã nói ta lười nhúc nhích! Đáng tiếc ta không có bình rượu trong tay, nếu không thì ta đã lấy nó đập ngươi rồi."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới: "Hử, không đúng, vợ Y Y, cho ta mượn bình rượu một chút."
Bình rượu đúng là có một cái, chính là bình Whisky kia, nhưng có lẽ biết hắn sẽ dùng bình đập người, cho nên nàng cầm chắc trong tay không đưa.
Bên phía Y Tiểu Âm còn chưa đưa bình cho Hạ Thiên, thì Lam Thiên Thành đã không thể nhịn được nữa rống lên: "Tiến lên! Hai người các ngươi tới tát vào mặt tiểu tử này mấy cái cho ta!"
Đôi nam nữ kia nhìn nhau, tiếp đó đi tới gần Hạ Thiên, nhưng bọn hắn không có động thủ, mà nhìn Hạ Thiên, sau đó nam tử kia hỏi: “Anh thật là Hạ Thiên sao?"
Giọng của nam tử đấy có vẻ rất khách khí.
“A? Vợ Y Y, hình như hắn có nghe nói về ta nha." Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
“Anh từ Giang Hải tới?” Nữ nhân bên cạnh cũng lên tiếng hỏi thăm, giọng điệu còn khách khí hơn.
“Hắn là Hạ Thiên, đến từ Giang Hải, hắn chính là Hạ Thiên mà các ngươi đã nghe nói." Y Tiểu Âm nhìn hai người kia, “Ta không biết hai người các ngươi đến từ nhà nào, nhưng tốt nhất là các ngươi nên khuyên nhủ vị Lam tiên sinh kia, bảo hắn nhanh chóng dẫn em trai mình rời khỏi quán bar."
“Cảm ơn Y Tiên tiểu thư, chúng ta biết phải làm sao rồi." Nữ nhân gật đầu một cái.
“Hai người các ngươi làm cái gì vậy?” Lam Thiên Thành có chút tức giận, “Ta bảo các ngươi động thủ, bộ không nghe thấy sao?"
“Xin lỗi, Lam tiên sinh, chúng ta không thể động thủ." Nam tử lên tiếng: “Hơn nữa chúng ta cũng không phải đối thủ của vị Hạ Thiên tiên sinh kia."
“Lam tiên sinh, anh vẫn nên nghe theo lời của Y Tiên tiểu thư đi." Nữ nhân đấy tiếp lời.
"Buồn cười, ta cho các ngươi nhiều tiền như vậy chính là để các ngươi làm việc cho ta, không phải để các ngươi dạy ta làm việc......" Lam Thiên Thành cực kỳ tức giận, nhưng hắn còn chưa nói xong thì một cái bình bay tới nện vào đầu hắn.
Đông!
Lam Thiên Thành ngã xuống.
Cuối cùng thì bình rượu Whisky trong tay Y Tiểu Âm vẫn bị Hạ Thiên lấy được, sau đó lập tức có đất dụng võ.
"Nè, hai người kia, ai dạy võ công cho các ngươi?” Hạ Thiên nhìn về phía đôi nam nữ, lười biếng hỏi.
“Hạ thần y, thầy của chúng ta họ Cố." Nữ nhân kia cung kính hồi đáp.
“Ừm, thì ra là mấy tên trong nhà Sương nha đầu." Hạ Thiên lập tức hiểu được, “Tốt, các ngươi đi đi."
"Vâng, Hạ thần y." Đôi nam nữ nhanh chóng rời đi, đương nhiên, khi đi thì bọn hắn còn thuận tiện mang theo hai anh em Lam Thiên Thành và Lam Minh Thành theo cùng.
Còn về những người khác trong quán bar, bây giờ vẻ mặt nhìn vào Hạ Thiên đều tương đối đặc sắc. Cuối cùng thì người này là ai, không những đánh chạy mấy người kia, ngay cả người mà Lam Thiên Thành mang tới cũng không dám ra tay với hắn?
Nhưng cái tên Hạ Thiên kia cũng không nổi tiếng ở Kinh Thành, ít nhất là bọn hắn chưa từng nghe nói tới.
“Chuyển sang nơi khác đi." Y Tiểu Âm nhìn hắn, nàng cảm thấy nơi đây không có cách nào chơi được nữa, suốt buổi tối nàng chỉ nhìn gia hỏa này đánh người.
“Vợ Y Y, chúng ta trở về khách sạn à?” Hạ Thiên lập tức hỏi.
“Không!” Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, tiếp đó quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, “Tính tiền "
“Vâng, Y Tiên tiểu thư." Nhân viên phục vụ kia lập tức đưa đơn tới, “Hết thảy là 91 vạn 8500, ta có thể giảm giá cho ngài......"
“Được rồi, không cần giảm, đại ca ta tới tiệm ta uống rượu, làm gì cần phải tính tiền chứ?” Một giọng nói truyền đến, một người nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Thiên, "Đại ca à, ngươi đại giá quang lâm, tại sao lại không chịu nói một tiếng với ta hả?"
Đây là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, làn da hơi đen, mặc một bộ đồ màu trắng, bên cạnh hắn là mấy người vệ sĩ.
“Tiểu Hắc, đây là quán ngươi mở à?” Lần này, Hạ Thiên thật sự có chút ngạc nhiên.
Tiểu Hắc?
Nghe nói như thế, trong lòng không ít người đều cảm thấy rất cổ quái, ông chủ Bạch kia lại bị đối phương gọi là Tiểu Hắc? Mặc dù ông chủ Bạch rất đen, nhưng cũng không thể gọi như vậy chứ?
Chương 1905. Victoria's Secret
“Đại ca, thật ra là do ta buồn chán nên mới mở chỗ này chơi, bình thường cũng không có đến đây, vì vậy ta mới không biết ngươi tới đây.” Người này chính là Bạch Tiểu Lỗi, ông chủ Bạch của nhà họ Bạch trước kia, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng Hạ Thiên chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn ngay.
“Ồ, phẩm vị của ngươi đúng là chẳng ra sao cả. Dáng dấp nhân viên phục vụ ở đây đều không đẹp mắt.” Hạ Tưởng thuận miệng nói, giọng nói của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa, bây giờ quán bar khá yên tĩnh. Hắn nói thế chẳng phải đã lập tức đắc tội với các mỹ nữ nhân viên phục vụ ở quầy rượu rồi sao.
Ít nhất có mấy chục con mắt đều đang nhìn về phía Hạ Thiên. Chỉ có điều hiện tại cũng không ai dám mắng chửi người, dù sao bọn họ cũng không phải là đồ ngốc, vừa nhìn đã biết người kia có quan hệ mật thiết với ông chủ.
“Đại ca, tất nhiên là khẩu vị của ta không thể sánh được với ngươi rồi.” Trong giọng nói của Bạch Tiểu Lỗi ít nhiều có chút bất đắc dĩ, hắn cũng coi như hiểu rõ Hạ Thiên, biết hắn là người có phẩm vị rất cao.
Bạch Tiểu Lỗi dừng lại chút, nói thêm: "Đại ca, thật ra rất khó tìm những người tốt hơn. Trừ khi ngươi thực sự mời được những thiên thần Victoria’s Secret kia đến, đừng nói là các nàng sẽ không tới làm nhân viên phục vụ, cho dù có đồng ý làm thì cũng rất đắt tiền.”
“Thiên thần Victoria's Secret rất đẹp sao?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Có đẹp như vợ Y Y không?”
“Ách, chuyện đó...” Bạch Tiểu Lỗi dở khóc dờ cười: “Tất nhiên là không rồi.”
“Ồ, vậy thì những người đó cũng không dễ nhìn.” Hạ Thiên lập tức mất hứng thú.
“Sư huynh, sư huynh, để ta nói cho ngươi biết, các thiên thần Victoria's Secret thực sự rất đẹp, thân hình rất chuẩn.” Lữ Văn ở bên cạnh nói: “Đều là chân dài đó.”
“Chân của vợ Y Y rất dài.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
“Không phải, mặc dù Y Tiên tỷ cực kỳ xinh đẹp, thân hình cũng cực kỳ tốt, nhưng rất nhiều thiên thần Victoria's Secret là người nước ngoài, các nàng còn cao hơn cả Y Tiên tỷ, vì vậy đôi chân thực sự siêu cấp dài, dài hơn rất nhiều so với tỷ ấy.” Hiển nhiên là Lữ Văn biết rõ chuyện đó, không giống như Hạ Thiên cái gì cũng không biết.
“Chân dài thì có gì đặc biệt hơn người chứ, đều không thể so được với Tiểu muội chân dài.” Hạ Thiên vẫn không để ý chút nào, khuôn mặt không xinh đẹp, chân dài cũng không được nha.
“Sư huynh, ngươi đang nói ai vậy? Tiểu muộn chân dài?" Lữ Văn có chút buồn bực.
“Lữ Văn, sư huynh của ngươi nói chuyện rất loạn thất bát tao, ngươi cũng đừng hỏi hắn nữa.” Bây giờ, Y Tiểu Âm mới mở miệng nói.
“Đại ca, ở đây nhiều người lắm miệng, hay chúng ta đi lên lầu? Quán bar này thật ra còn có phòng khách VIP trên lầu.” Hiện tại, Bạch Tiểu Lỗi cũng đưa ra đề nghị.
“Vợ Y Y, nếu không chúng ta cứ trực tiếp thuê phòng ở khách sạn nhỉ?” Hạ Thiên có chút không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa.
“Muốn đi thì ngươi đi một mình đi.” Y Tiểu Âm tức giận nói, sau đó nàng quay sang Bạch Tiểu Lỗi: “Đưa ta lên đi.”
Thực ra, ban đầu Y Tiểu Âm cũng muốn rời đi, bởi vì nàng cảm thấy nếu như hắn ở lại đây thì chắc chắn còn có thể gây chuyện. Nhưng vì có cái gọi là phòng VIP ở phía trên, vậy chắc sẽ không gặp phải những người không liên quan.
Hơn nữa, bây giờ nàng cũng không muốn trở về khách sạn, mặc dù nàng không sợ Hạ Thiên thực sự sẽ làm gì với mình, nhưng một khi hai người ở riêng một chỗ, tên lưu manh đó chắc chắn sẽ làm loạn, như vậy cứ tiếp tục ở trong quán bar vẫn tốt hơn.
Ít nhất, hiện tại không chỉ có Lữ Văn mà còn có Bạch Tiểu Lỗi bên cạnh, nên hắn có như thế nào cũng phải thu liễm lại một chút.
“Đại ca, bên này.” Bạch Tiểu Lỗi dẫn đầu ở phía trước, mấy người rất nhanh đã đi lên lầu hai. Mà lúc này, bất kể là ai cũng hiểu thân phận của Hạ Thiên không giống như người bình thường, người có thể khiến Bạch Tiểu Lỗi gọi đại ca, có thể là người bình thường sao?
Sau khi bọn hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, quán bar từ từ trở lại bình thường, nhưng Kim Soái lại khá lúng túng, vừa nãy khi mấy người Hạ Thiên lên lầu, hoàn toàn không có ai nói chuyện với hắn, ngay cả Lữ Văn là người hâm mộ hình như cũng đã quên mất hắn.
Kim Soái lắc đầu, hắn quyết định rời đi, đêm nay, ở đây không thích hợp với hắn.
Trên thực tế, nơi gọi là phòng khách VIP chính là một căn phòng bằng kính, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bao gồm cả tình hình ở lầu dưới, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Hơn nữa bên trong còn có hai tầng kính, một tầng là cách âm, nếu như không muốn nghe tiếng nhạc bên dưới thì nó có thể ngăn cách, nếu muốn cảm thụ âm nhạc thì thu lại kính cách âm.
Bây giờ, tấm kính cách âm được thu lại, ở phía trên cũng có thể nghe thấy âm thanh phía dưới, tuy rằng âm thanh khá ầm ĩ nhưng cũng không ảnh hưởng đến phía trên nói chuyện.
“Đại ca, ngươi muốn uống gì?” Bạch Tiểu Lỗi mở miệng hỏi.
“Ta muốn làm cho vợ Y Y say, nhưng nàng ấy vừa mới uống một chai rượu Whisky cũng không xảy ra chuyện gì.” Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m: “Đúng rồi, chính là sư phụ để ta đi chơi với tiểu sư muội. Trước tiên ngươi lấy cho nàng ấy đồ uống gì ngon đi.”
“Được, vừa khéo ở đây có một loại cocktail gọi là Thiếu Nữ Mười Tám Tuổi, rất thích hợp cho các cô gái.” Bạch Tiểu Lỗi nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh: “Đi lấy một ly tới.”
“Vâng, ông chủ.” Nhân viên phục vụ lập tức rời đi.
Chương 1906. Thưởng trà
Trong phòng VIP, có hai nhân viên chuyên môn phục vụ, hơn nữa bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng, các nàng đều tốt hơn rất nhiều. Ừm, nếu so sánh mà nói thì người vừa đi ra ngoài cao hơn và chân dài hơn, còn người ở bên trong thì đầy đặn hơn, rõ ràng là một số chỗ lớn hơn chút.
“Đại ca, nếu như ngươi không thích uống rượu, vậy thì ta pha cho ngươi ấm trà nhé?” Bạch Tiểu Lỗi lại đề nghị: “Mấy ngày trước có người đưa cho ta ít Kim Tuấn Mi (1 loại hồng trà nổi tiếng của Trung Quốc), nói là chính tông. Ta uống một chút thấy cũng không tệ hay ngươi thử chút đi?”
“Cũng được, ta không có vấn đề.” Hạ Thiên thuận miệng nói. Thỉnh thoảng hắn cũng uống trà ở nhà nhưng thực sự không thấy hứng thú lắm. Cho dù là Đại Hồng Bào (một loại trà ô long có xuất xứ từ Vũ Di Sơn, đây là một trong mười danh trà nổi tiếng của Trung Quốc) chính tông trước đây, với hắn mà nói cũng chỉ có như vậy.
“Vâng, đây là Đường Đường, vừa khéo nàng pha trà cũng khá giỏi.” Bạch Tiểu Lỗi giới thiệu một chút về nhân viên phục vụ kia: “Đường Đường, đến giúp đỡ pha trà đi.”
“Vâng, ông chủ.” Đường Đường gật đầu đáp lại.
Nhân viên phục vụ chân dài kia rất nhanh đã bưng một ly cocktail trở về, mà Đường Đường bắt đầu pha trà, Hạ Thiên cảm thấy dù sao thì vợ Y Y nhà hắn cũng không say nên quyết định uống trà với nàng.
Y Tiểu Âm không có ý kiến gì về việc đấy, nàng không thích uống rượu nhưng thực ra nàng lại thích uống trà.
“Đại ca, ngươi đến Kinh Thành là vì có chuyện gì đặc biệt sao?” Lúc này, Bạch Tiểu Lỗi bắt đầu dò hỏi.
Bạch Tiểu Lỗi không có bảo nhân viên phục vụ tránh mặt, có vẻ như hai nhân viên phục vụ này rất được hắn tin tưởng.
“Ừ, Tam sư phụ xảy ra chút chuyện nhỏ, ta tới chơi một thời gian, bây giờ chuyện đã xong xuôi rồi, chỉ có điều Tam sư phụ nói với ta là tiểu sư muội chưa được đi chơi nên muốn ta dẫn nàng ấy đi chơi vài ngày.” Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Ai, đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai ngươi bắt đầu phụ trách việc đưa sư muội của ta đi chơi nha.”
“Đại ca, chỉ cần vị tiểu sư muội kia của ngươi không có ý kiến gì là được, còn ta chắc chắn không có vấn đề.” Bạch Tiểu Lỗi đáp.
“A?” Lữ Văn có chút buồn bực: “Chuyện kia, sư huynh, rốt cuộc nam nhân đó là ai thế?”
Bây giờ, Lữ Văn vẫn còn có chút mơ hồ, mặc dù người đó gọi sư huynh là đại ca, nhưng nhìn thế nào cũng không giống sư huynh đệ đệ.
“Đây là tiểu đệ của ta, Văn Văn sư muội, ngươi đi ra ngoài chơi với hắn là được rồi, hắn hứa sẽ dẫn ngươi đi chơi thật vui.” Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn khá hài lòng với sự thông minh của bản thân, như vậy, hắn lại có thể chơi một mình với vợ Y Y rồi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn về phía Y Tiểu m, cười hì hì nói: “Vợ Y Y, nàng xem ta sắp xếp như vậy có phải là rất tốt hay không?”
Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, một lát sau nàng mới mở miệng nói: “Lữ Văn, ngươi vẫn nên nghe lời của sư huynh ngươi đi. Ngươi đi ra ngoài chơi với vị Bạch đại ca đó, hắn sẽ thu xếp tốt hơn.”
Dừng một chút, Y Tiểu Âm lại nói:" Nếu như ngươi đi với hắn, cha ngươi chắc cũng sẽ yên tâm hơn.”
Thực ra, Y Tiểu Âm biết Hạ Thiên đang có ý đồ gì. Mấu chốt là nhìn vào tình hình hôm nay, nếu thực sự muốn để cho hắn đưa Lữ Văn đi chơi, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là không biết nàng ấy đi chơi chung với hắn sẽ biến thành dạng gì, nếu không cẩn thận, chỉ sợ đến lúc đó nàng ấy lại không bình thường giống như hắn.
Tuy Hạ Thiên muốn lười biếng, nhưng để cho Bạch Tiểu Lỗi phụ trách chuyện đấy thực sự sẽ tốt hơn.
“Y Tiên tỷ, ngươi đã nói như vậy, thế được rồi… A, rượu này ngon thật đấy.” Lữ Văn uống một ngụm cocktail Thiếu Nữ Mười Tám Tuổi kia, rồi nói một câu cảm thán.
“Đại ca, gần đây có một số tin đồn không tốt lắm. Bên kia, ngươi không có chuyện gì chứ?” Bạch Tiểu Lỗi do dự một chút, lại mở miệng hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng, mấy ngày nay có mấy tên ngốc muốn tìm đến cái chết.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Dù sao thì các ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho ta… À, đúng rồi, ta đã đổi số điện thoại rồi…”
Hạ Thiên nói cho Bạch Tiểu Lỗi biết số điện thoại mới của mình, Tiểu Lỗi rất tự nhiên vội vàng ghi lại.
“Vợ Y Y, tới uống trà đi.” Lúc này, Hạ Thiên mới bưng một ly trà đến bên miệng Y Tiểu m.
Nàng đưa tay nhận trà, sau đó nhìn Bạch Tiểu Lỗi, mở miệng nói: “Lúc nào hắn cũng không hỏi đến chuyện chính, tình hình ở Kinh Thành bây giờ như thế nào? Trước đây hắn có xảy ra mâu thuẫn với hai người, một người tên là Lam Minh Thành, còn người kia tên là Lam Thiên Thành, nói là đến từ nhà họ Lam. Lam Thiên Thành có hai vệ sĩ, nhưng hình như là đến từ một gia tộc khác. Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào?”
Không đợi Bạch Tiểu Lỗi nói, nàng còn nói thêm: “Trước đây ta đã nghe Lam Thiên Thành nói là, có vẻ như bây giờ nhà họ Lam rất nổi tiếng phải không? Nhưng ta thực sự chưa từng nghe nói về bọn hắn.”
“Y tiểu thư…” Bạch Tiểu Lỗi vừa mới nói ra mấy chữ đã bị Hạ Thiên đánh gãy.
“Gọi là chị dâu.” Hạ Thiên uốn nắn lại xưng hô.
“Xin lỗi chị dâu, là như vậy. Mấy năm qua, tất cả mọi người đều cố gắng làm cho danh tiếng của đại ca biến mất. Sau này nhà họ Triệu hay nhà họ Tống, bọn hắn cũng đều rất kém, so sánh mà nói, nhà họ Bạch của chúng ta vẫn tính là có chút tiếng nói tương đối cao. Mặt khác, nói tóm lại, tình hình hiện tại mặc dù những gia tộc lớn chân chính ở Thủ đô là nhà họ Triệu và nhà họ Tống, nhưng thậm chí vẫn có nhiều người cho rằng nhà họ Bạch chúng ta mới là gia tộc lớn mạnh nhất.” Sắc mặt Bạch Tiểu Lỗi có chút bất đắc dĩ: “Thế nhưng bây giờ nhà họ Bạch chúng ta đã cố gắng thấp xuống đến mức toàn bộ Kinh Thành lại xuất hiện rất nhiều gia tộc nhỏ cho rằng mình rất lợi hại, nhà họ Lam chính là một trong số đó.
Bạch Tiểu Lỗi suy nghĩ một chút, lại nói: “Còn về chuyện vệ sĩ của Lam Thiên Thành, chắc là do nhà họ Cố cung cấp. Nói đến chuyện đó, bây giờ vị trí nhà họ Cố cũng có chút cao.”
Chương 1907. Mỹ nữ tụ họp
“Bọn hắn đang làm gì vậy? Ta nhớ là Sương nha đầu đã để cho bọn hắn tìm thêm vợ sinh nhiều con mà.” Hạ Thiên nói.
“Ừm, đúng là bọn hắn đã tìm được không ít nữ nhân và sinh rất nhiều con. Nhưng rõ ràng là bọn hắn không muốn chờ đến tận hai mươi hay ba mươi năm nữa mới chính thức phát triển gia tộc. Vì vậy, bọn hắn đã nuôi dưỡng đủ loại cao thủ trong những năm qua. Bọn hắn mở một công ty có tên là Bảo vệ nhà họ Cố.” Bạch Tiểu Lỗi nói lại tình huống sơ lược một lần: “Trước mắt ở Kinh Thành này, Bảo vệ nhà họ Cố vẫn có một chút ảnh hưởng. Mặc dù vệ sĩ rất đắt, nhưng năng lực thật sự rất mạnh.”
Bạch Tiểu Lỗi im lặng một chút, lại nói thêm: “Năng lực của vệ sĩ bọn hắn rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với vệ sĩ bình thường.”
“Ừm, đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều.” Hạ Thiên thuận miệng nói, nhưng hắn lại không giải thích cho Bạch Tiểu Lỗi hiểu.
Tuy nhiên, ngay cả Y Tiểu Âm cũng biết về nguyên nhân đó, bởi vì lúc trước ở trên người hai tên vệ sĩ của Lam Thiên Thành có chút khí tức của người tu tiên. Cho dù nghiêm túc mà nói, bọn hắn cũng không phải là người tu tiên chân chính. Nhưng rất rõ ràng, bọn hắn đang tu luyện theo cách của người tu tiên.
Mà điều đấy tất nhiên sẽ dẫn đến việc năng lực của bọn hắn mạnh hơn người bình thường không ít, dù sao thì người tu tiên cấp thấp nhất cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
“Ngươi không quan tâm tới chuyện kia một chút nào sao?” Y Tiểu Âm hơi nhíu mày nhìn Hạ Thiên, nhà họ Cố tùy tiện bồi dưỡng người tu tiên như thế chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Mặc dù những người đó không có khả năng trở thành người tu tiên chân chính cho dù có được bồi dưỡng như thế nào đi nữa, nhưng nếu có quá nhiều người vượt qua năng lực của người thường thì cũng có thể gây ra rất nhiều hỗn loạn.
"Vợ Y Y, không sao đâu. Bọn hắn rất khó có thể trở nên lợi hại. Hơn nữa, những người như vậy không chỉ có một nhà." Hạ Thiên nói: “Hình như Sương nha đầu đã nói với ta chuyện đấy, chắc là bọn hắn đã từng nói qua với Sương nha đầu. Lúc đó ta cảm thấy nó quan không trọng nên bảo nàng không cần để ý, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Y Tiểu Âm hơi cau mày. Nàng cảm thấy chính là vì Hạ Thiên làm biếng cho nên mới lười quản.
Nhưng, thật ra nàng cũng biết Hạ Thiên không có nói sai, người như kia thực sự không chỉ nhà họ Cố mới có, khỏi cần phải nói, trước kia cũng không biết nhà họ Tống đã bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ như vậy. Còn nhà họ Triệu, bây giờ hơn phân nửa đều là những người như vậy.
Suy nghĩ lại một chút, hiện tại tổ chức Diệt Thần không rõ lai lịch kia hình như cũng đang bồi dưỡng mấy người như thế, từ góc độ nào đó mà nói, xem ra nhà họ Cố có một số người như thế cũng không phải là chuyện xấu.
Dù sao, nói cho cùng thì Hạ Thiên vẫn có thể điều động những người đó, coi họ như là người của bọn hắn.
Hơn nữa, mấu chốt là những người kia đều ở bên ngoài ánh sáng, tất cả đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, ngược lại, những người của tổ chức Diệt Thần đang ẩn mình trong bóng tối mới chính là rắc rối thực sự.
“Vợ Y Y, cho dù chúng ta muốn xen vào cũng phải đợi đám người Sương nha đầu trở lại rồi mới nói được.” Bây giờ, hắn lại nói thêm một câu, hắn vẫn luôn không có hứng thú quan tâm tới những chuyện đấy.
“Ngươi biết khi nào các nàng trở về sao?” Y Tiểu Âm tức giận hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, ta cũng không biết.” Hạ Thiên lập tức buồn bực: “Ta còn thực sự có chút nhớ Sương nha đầu đó, nàng ấy nghe lời hơn nhiều vợ Y Y và Cửu nha đầu, ừm, thân hình của nàng ấy cũng đẹp hơn Cửu nha đầu nữa…”
Hạ Thiên bắt đầu nhớ về Sương nha đầu ngoan ngoãn nghe lời với dáng người khá đẹp đó. Nghĩ như vậy làm cho hắn lại nhớ tới nha đầu điên, hắn nhớ đến cô gái điên rồ, sau đó bắt đầu nhớ tới những cô vợ kia, à, hắn cũng bắt đầu nghĩ đến Muội muội chân dài.
“Muội muội chân dài, chắc chắn các nàng cũng đang nghĩ đến ta đúng không?” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình.
Nhìn thấy Hạ Thiên lại rơi vào trạng thái nhớ về các cô vợ một lần nữa, không hiểu sao trong lòng Y Tiểu Âm lại tức giận, nhưng nàng không thèm nói gì cả.
Mà điều mà Hạ Thiên không thể ngờ đến là ngay lúc này, ở Tiên Vân đại lục, những người vợ kia của hắn cũng đang thực sự nghĩ về hắn.
Hiện tại, ở Vân Tiên đại lục, trên đảo Thần Tiên, hàng chục mỹ nữ tuyệt đẹp đang tụ tập với nhau, Nguyệt Thanh Nhã, Cơ Thanh Ảnh, Dạ Ngọc Mị và Lãnh Băng Băng đang chờ tất cả mọi người đến.
“Thanh Nhã, mọi người đều đến đông đủ rồi, ngươi nói đi.” Cơ Thanh Ảnh mở miệng nói.
Nguyệt Thanh Nhã gật đầu, sau đó giọng nói nhẹ nhàng động lòng người của nàng vang lên: "Chúng ta gọi mọi người đến đây vì có một số việc cần sắp xếp lại một chút. Các ngươi đều biết rõ tại sao chúng ta chuyển đảo Thần Tiên đến đây. Đó là vì Thanh Ảnh đã phát hiện ra một vài điều liên quan đến chuyện Nghịch Thiên Bát Châm ở nơi đây. Chúng ta cần phải giúp Hạ Thiên tu luyện thành công Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, nhưng bây giờ, tình hình đã xuất hiện một chút thay đổi rồi.”
“Nguyệt tỷ, có chuyện gì vậy?” Liễu Mộng có một chút lo lắng: “Có phải tên lưu manh ở bên kia không luyện công cho tốt, lại đi khắp nơi tìm vợ nhỏ rồi không?”
“Mộng Mộng, ngươi đừng lo lắng, trước mắt ta cũng không biết rõ lắm tình hình của tên háo sắc kia. Nhưng bây giờ, điều mấu chốt chính là chúng ta đã gặp phải một chút rắc rối. Thực ra trước đó ta vẫn luôn nghi ngờ, ngoài Địa Cầu và Tiên Vân đại lục của chúng ta, có phải còn tồn tại một thế giới khác hay không? Bây giờ, chúng ta đã xác định, đúng là có thế giới khác tồn tại, hơn nữa còn có một Liên minh Tu Tiên rất lớn mạnh kiểm soát tất cả mọi thứ...” Nguyệt Thanh Nhã bắt đầu kể lại tình huống liên quan đến Liên minh Tu Tiên.
Gần mười phút sau, Nguyệt Thanh Nhã đã nói rõ đại khái về nguồn gốc của Liên minh Tu Tiên, sau đó nàng tiếp tục bổ sung: "Theo điều tra của Thanh Ảnh trong những ngày qua thì Liên minh Tu Tiên rất lớn mạnh, nhưng chúng ta không nhất thiết phải sợ bọn hắn, chỉ là chúng ta cần phải sớm chuẩn bị sẵn sàng trước.
Nguyệt Thanh Nhã ngừng một chút, lại nhìn về phía Cơ Thanh Ảnh nói: “Thanh Ảnh, ngươi nói một chút về kế hoạch cụ thể đi.”
Chương 1908. Cử người trở lại bên cạnh hắn
“Ở mỗi thế giới, Liên minh Tu Tiên đều có nhân viên quản lý thường trú. Ở Tiên Vân đại lục, có một môn phái tu tiên bí ẩn âm thầm phụ trách quản lý nơi này. Tuy nhiên, bây giờ môn phái tu tiên đó tương đối yếu. Ta đã khống chế môn phái đó, mà chúng ta đều đã giải quyết hết người do Liên minh Tu Tiên phái tới rồi, tạm thời mà nói, chúng ta đang khá an toàn.” Cơ Thanh Ảnh không chút hoang mang nói:" Nhưng chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để trở thành kẻ thù của toàn bộ Liên minh Tu Tiên.”
Cơ Thanh Ảnh chậm rãi liếc nhìn mọi người: “Có thể xác định người mạnh nhất của Liên minh Tu Tiên chính là người tu tiên ở Độ Kiếp Kỳ, nhưng bọn hắn đều là người từng thân kinh bách chiến, hơn nữa còn từ từ tu luyện trong nhiều năm rồi mới đột phá được tới trình độ đó. Nếu như chúng ta gặp phải cao thủ như Độ Kiếp Kỳ, ngoại trừ ta và Thanh Nhã ra… Thì có Dạ Ngọc Mị, còn hầu hết các ngươi đều không phải là đối thủ của bọn hắn.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Liễu Mộng có chút nóng vội hỏi.
“Biện pháp thật ra rất đơn giản. Mỗi người các ngươi cần phải thực sự tham gia vào cuộc chiến.” Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Thanh Ảnh bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Mỗi người các ngươi cần phải từ bỏ cách sống vốn có ở thế giới kia. Các ngươi phải bắt đầu hòa nhập vào Tiên Vân đại lục, bắt đầu một trận chiến thực sự. Từ giờ trở đi, các ngươi cần phải để bản thân thực sự bước vào thế giới của người tu tiên.”
“Ta và Thanh Ảnh sẽ tiến hành một số sắp xếp thích hợp. Mọi người sẽ bắt đầu lần lượt rời khỏi đảo Thần Tiên, đi đến nhiều nơi, trải qua nhiều thử thách nguy hiểm khác nhau.” Bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã nói tiếp: “Ta biết lúc mới bắt đầu các ngươi sẽ không thích ứng kịp, nhưng chuyện đó có liên quan đến sự sống còn của chúng ta.”
“Nguyệt tỷ, không vấn đề gì, ta thích nhất là đánh nhau!” Đối với chuyện kia, Liễu Mộng lại rất vui vẻ.
“Dù sao thì ở đây cũng không có máy tính để chơi, đánh nhau cũng rất tốt.” Tiểu yêu tinh lầm bầm một câu.
“Nguyệt tỷ, mặc dù ta vẫn luôn không thích những chuyện chém giết đấy, nhưng đây là vì chúng ta, vì phu quân, ta sẽ cố gắng làm.” Lúc này, Kiều Tiểu Kiều cũng bày tỏ thái độ.
Những người khác cũng lần lượt biểu thị không có vấn đề gì, giống như Ngải Vi Nhi và Isabella, thậm chí còn cao hứng hơn.
“Đây là biện pháp đối phó đầu tiên của chúng ta. Ngoài ra, chúng ta còn phải làm một việc nữa, đó chính là chúng ta phải đánh vào Liên minh Tu Tiên. Ta muốn sắp xếp hai người trong số chúng ta đi vào trong môn phái bí ẩn kia, vào lúc thích hợp có thể tiến vào Liên minh Tu Tiên.” Cơ Thanh Ảnh lại nói: “Bởi vì về bản chất đây là làm gián điệp, Mị Nhi và Mộc Hàm, hai người các ngươi đều có kinh nghiệm, cho nên ta hy vọng hai người sẽ đi. "
“Được.” Mị Nhi rất thẳng thắn đồng ý.
“Ta không có vấn đề gì.” Mộc Hàm cũng đồng ý.
“Bây giờ còn có một việc cuối cùng.” Bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã lại mở miệng nói: “Chúng ta cần người quay về, trở lại bên cạnh tên tiểu lưu manh kia. Một mặt là bảo vệ hắn, mặt khác, phải thúc giục hắn tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt của một đám mỹ nữ đều trở nên kích động.
“Oa, Nguyệt tỷ, ta muốn trở lại bên cạnh tiểu lưu manh, ta nhớ hắn lắm rồi.” Liễu Mộng lập tức nói.
Lãnh Băng Băng mở miệng định nói nhưng vẫn nhịn không nói ra.
Những người khác dường như cũng muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã lên tiếng: “Được rồi, ta biết tất cả mọi người đều muốn quay trở về, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi, trong các ngươi ai có thể quản lý được hắn?”
“Ta và Thanh Nhã đều không thể trở về. Chúng ta cần phải trấn thủ ở chỗ này, các ngươi có thể trở về, nhưng không phải là trở về bên hắn, mà là phải bảo đảm hắn nhanh chóng tu luyện thành công Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.” Cơ Thanh Ảnh cũng nói: “Nói đơn giản, trong các ngươi ai có thể khiến hắn nghe lời mà không phải là chưa mở miệng đã bị hắn cởi sạch quần áo rồi ôm lên giường?”
“Băng Băng tỷ, hay là ngươi trở về đi?” Kiều Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Băng, “Trước đây, hình như chỉ có ngươi mới có thể trị được hắn.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Lãnh Băng Băng khá thích hợp.” Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh hùa theo, nàng biết mình hoàn toàn không quản nổi Hạ Thiên.
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Lãnh Băng Băng, hầu hết mọi người đều cảm thấy nàng rất phù hợp, nhưng nàng lại lắc đầu: “Không được, hắn vừa thấy ta chính là...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Băng ửng đỏ, trước khi phu quân đắc thủ, hắn rất nghe lời nàng, nhưng sau này hắn hoàn toàn không nghe lời nữa, hơi một tí là khiến cho nàng không có cách nào làm việc.
Do dự một lúc, Lãnh Băng Băng lại nói: "Nếu Nguyệt tỷ không thể trở về, vậy thật sự chỉ có một người có thể quản được hắn.”
Mặc dù, Lãnh Băng Băng không nói đó là ai, nhưng mọi người phát hiện ra ánh mắt của nàng đang nhìn tới một hướng, sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Ngọc Mị.
“Tiểu Mị, ta nghĩ là ngươi nên quay về đi, có ngươi bảo vệ hắn, mọi người cũng yên tâm. Hơn nữa, bây giờ thật sự chỉ có ngươi mới có thể quản lý được hắn.” Nguyệt Thanh Nhã cũng nhìn Dạ Ngọc Mị: “Thực ra, ngay cả ta cũng không có cách nào quản hắn, mà ngoài ngươi ra cũng không có cách nào cả.”
“Mị a di trở về đúng là thích hợp nhất nhưng ta đề nghị Mị a di cũng nên đưa theo một người trở lại.” Lúc này, Tống Ngọc Mị ở bên cạnh mở miệng nói.
Chương 1909. Chạy về Giang Hải
Có lẽ biết mọi người sẽ hiểu lầm, Tống Ngọc Mị lập tức nói bổ sung: “Ta không phải bảo Mị di mang ta trở về, mà để nàng mang Vũ Cơ trở về."
“Vì sao mang đại tỷ trở về? Tại sao lại không mang ta về!” Tiểu yêu tinh gào to một câu, “Ta là một hacker, ở đây hoàn toàn không thể phát huy được sở trường của mình, đại tỷ ở bên này cũng có thể làm ngôi sao ca nhạc mà."
“Ta không biết tình huống hiện tại bên kia như thế nào, nhưng Vũ Cơ trở về có thể làm nhà họ Triệu yên tâm, cũng sẽ không xuất hiện hỗn loạn không cần thiết. Nếu Mị di trở về mà bên nhà họ Triệu không có ai, làm không khéo sẽ có người lo lắng." Tống Ngọc Mị nói ra nguyên nhân, “Đương nhiên, trên lý luận thì Yêu Yêu cũng có thể trở về, chỉ là ta cảm thấy Vũ Cơ trở về sẽ thích hợp hơn."
“Nè, ngươi đang xem thường ta đó!” Tiểu yêu tinh không phục.
“Không phải xem thường ngươi, chỉ là ngươi tương đối ham chơi, có trở về thì hơn phân nửa thời gian cũng là chơi. Nhưng Vũ Cơ thì không, nàng ấy trở về không những có thể ổn định người nhà họ Triệu, còn có thể chân chính trợ giúp cho phu quân." Tống Ngọc Mị ăn ngay nói thật.
“Nếu như Nguyệt tỷ đồng ý thì ta đương nhiên nguyện ý trở về." Lúc này, Triệu Vũ Cơ lên tiếng.
“Tiểu Mị, ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyệt Thanh Nhã nhìn về phía Dạ Ngọc Mị, chuyện đó hiển nhiên còn muốn nghe ý kiến của nàng.
“Ta thì không có vấn đề gì.” Dạ Ngọc Mị bày ra dáng vẻ lạnh nhạt.
“Được, cứ quyết định như vậy đi! Tiểu Mị và Vũ Cơ sẽ trở về, chúng ta sẽ an bài một chút, tận lực làm các ngươi trở về không gây ra động tĩnh gì, không kinh động đến Liên minh Tu Tiên." Nguyệt Thanh Nhã gật đầu, “Bây giờ các ngươi đi về nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta bắt đầu chính thức thi hành kế hoạch."
Hiện tại thì Hạ Thiên, người đang ở một thế giới khác, hiển nhiên không biết kế hoạch bên Tiên Vân đại lục, nếu không hắn nhất định sẽ kích động đến ngủ không yên.
Ừm, bây giờ Hạ Thiên cũng ngủ không được, không phải vì kích động, mà vì nhàm chán.
Hiện tại, Hạ Thiên đã rời khỏi quán bar Thiên Sứ, dù sao hắn cũng không có hứng thú gì với những thiên sứ trong đó, mà hắn cũng đã bỏ rơi được một người vướng víu. Với hắn mà nói thì tiểu sư muội chính là một cái đuôi, bây giờ thì gánh nặng đó đã được giao cho Bạch Tiểu Lỗi phụ trách.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất nhàm chán, vì mặc dù hắn dẫn Y Tiểu Âm mướn một phòng trong khách sạn lớn thì cũng không có tác dụng gì. Nàng không có chút ý tứ chơi với hắn, cứ mải mê xem điện thoại.
“Vợ Y Y à, nàng còn chưa ngủ sao?” Hạ Thiên lại không cam lòng hỏi thăm một lần nữa.
Y Tiểu Âm không hề có phản ứng.
“Vợ Y Y, vậy ta ngủ trước đây." Hạ Thiên lại lên tiếng.
Nàng vẫn không có phản ứng.
“Vợ Y Y à, ở đây quá nhàm chán, ta trở về Giang Hải nha." Hạ Thiên có chút buồn bực.
Nhưng Y Tiểu Âm vẫn không dao động.
Thế là hắn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắn không phải nói chơi, hắn thật sự quay về Giang Hải.
Mười mấy năm trước, hắn có đoạn thời gian rất thích Kinh Thành, dù sao thì ở kinh thành có Mộc Hàm, còn có Mị Nhi, ừm, vợ Mị Mị rất ngoan, còn có vợ Đại yêu tinh cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy Kinh Thành thực sự không thích hợp với bản thân. Các cô vợ đều không có ở đây, vợ Y Y hoàn toàn không muốn chơi với hắn, vợ như vậy chẳng khác gì không có. Mà mỹ nữ đồ đệ Triệu Thanh Thanh vốn dĩ rất nghe lời bây giờ cũng không biết đang bận cái gì, không có thời gian chơi với hắn, nghĩ như vậy nên quyết định trở về Giang Hải sẽ tốt hơn.
Ít nhất Giang Hải còn có vợ Tiểu Y Y nghe lời hắn, mặt khác, mặc dù Bối nha đầu không quá nghe lời, nhưng cũng ngoan hơn vợ Y Y nhiều lắm.
Ừm, hình như dáng người cũng tốt.
Đối với hắn, bây giờ từ Kinh Thành trở lại Giang Hải cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, không khác gì người bình thường đón xe đi tới một nơi trong thành phố. Nếu phải nói khác nhau ở đâu thì chính là hắn có thể tới nơi nhanh hơn.
Thời điểm hắn trở lại thành phố Giang Hải cũng chưa tính là muộn lắm, chỉ mới hơn mười giờ tối. Hắn vốn dĩ dự định đi tìm Lam Y Nhân, nhưng lại cố tình nhớ tới Tô Bối Bối tới, thế là hắn lấy điện thoại gọi cho nàng ấy.
“Tên biến thái chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho ta làm gì?"Tô Bối Bối lập tức tiếp điện thoại, lại không vui nói, “Bây giờ ta đang rất nhàm chán, ngươi đừng tới phiền ta!"
“Bối nha đầu, ngươi đang rất nhàm chán à? Vậy thì tốt quá, đúng lúc ta cũng đang nhàm chán đây, ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi." Hạ Thiên lập tức vui vẻ trở lại, có Bối nha đầu chơi với hắn thì sẽ không còn tẻ nhạt nữa.
“Ta có thể ở nơi nào nữa? Đương nhiên là ở nhà rồi!” Tô Bối Bối thở phì phò nói: “Tất cả đều là do tên háo sắc nhà ngươi tìm phiền toái nhiều như vậy, làm hại bây giờ ta phải bảo vệ chị dâu tương lai! Ngươi không biết làm vệ sĩ cho người khác rất nhàm chán sao?"
“Không sao, ta tới đó thì ngươi sẽ không chán nữa, đợi ta một chút, ta tới ngay!” Hạ Thiên lập tức cúp điện thoại, tiếp đó chạy về phía nhà họ Tô.
Mà bây giờ, Tô Bối Bối đúng là rất nhàm chán.
Hiện tại, không tính là muộn, lúc này chị dâu tương lai Hứa Như của nàng vẫn chưa ngủ. Hiện giờ, Hứa Như ở nhà họ Tô, Tô Tiểu Xán cho nàng một tòa biệt thự riêng biệt, Hứa Như và con gái Hứa Na Na của nàng đều ở chỗ này, ừm, thật ra hiện tại Tô Tiểu Xán cũng ở đây.
Lúc này, Tô Tiểu Xán và Hứa Như đang tiếp tục thương lượng các chi tiết trong hôn lễ, mà Tô Bối Bối thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chơi điện thoại.
Kể từ đoạn thời gian trước, Tô Bối Bối bay đi du lịch khắp nơi, nàng cảm thấy thế giới bên ngoài thật sự chơi quá vui, mà bây giờ nàng chỉ có thể nằm trên ghế sa lon nghịch điện thoại, thật sự là cực kỳ nhàm chán, nếu như có thể thì nàng còn muốn bay ra ngoài một vòng.
Chương 1910. Hack hết nick của bọn chúng
“Ngu ngốc, ngươi có biết chơi không vậy, không biết thì nạp tiền vào! Ngươi vừa không biết chơi vừa không nạp tiền thì sao có thể mạnh hơn được......” Lúc ấy, Tô Bối Bối đột nhiên mắng to.
Đúng vậy, nàng đang chơi game, tiếp đó bị đồng đội hố, hiện tại đang mắng đám đồng đội kia.
“Bối Bối à, dù gì thì ngươi cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, có thể thục nữ một chút được không hả?” Tô Tiểu Xán nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
“Tại sao ta phải thục nữ chứ? Ta xinh đẹp như vậy, không cần lo lắng không gả đi được." Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, “Coi như không ai muốn ta thì vẫn còn có tên biến thái Hạ Thiên kia muốn ta đấy, ta mới không cần giả vờ làm thục nữ gì đó."
Tô Tiểu Xán lập tức không phản bác được, bởi vì em gái hắn nói rất có đạo lý.
“Bối Bối, thời gian không còn sớm nữa, hay ngươi về nghỉ ngơi trước đi, không cần vẫn luôn ở bên cạnh ta như vậy đâu." Lúc này, Hứa Như lên tiếng khuyên bảo.
“Không sao, dù gì ta có về phòng cũng sẽ rất nhàm chán." Tô Bối Bối thuận miệng nói: “Hơn nữa tên háo sắc Hạ Thiên kia sẽ lập tức tới đây, còn lâu ta mới để hắn bước vào phòng mình...... Nè, tên lưu manh chết tiệt kia, ngươi mau thả ta ra......"
Tô Bối Bối không vui kêu to, Hạ Thiên đến còn nhanh hơn nàng dự đoán, hơn nữa vừa đến đã bế nàng lên.
“Bối nha đầu, ngươi đang chơi cái gì vậy?” Hạ Thiên đương nhiên sẽ không buông Tô Bối Bối, hắn đặt đối phương ngồi lên đùi mình, hai tay ôm eo, sau đó nhìn điện thoại di động của nàng, có chút tò mò hỏi.
“Đương nhiên là chơi game rồi, vừa nghe là biết ngay ngươi chưa từng chơi cái này bao giờ." Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, “Cho nên ta nói tên lưu manh chết tiệt nhà ngươi không có tác dụng gì cả, có cho ngươi chơi cũng không biết đi như thế nào."
“Bối nha đầu, chúng ta có thể chơi trò khác nha.” Hạ Thiên không có hứng thú với game, mà hắn thật sự cũng không biết chơi. Hắn không có hứng thú đặc biệt gì với đồ vật như điện thoại hay máy tính, trước kia hắn chỉ biết chơi trò Đấu Địa Chủ mà thôi.
“Không chơi, ta thích chơi game điện thoại." Tô Bối Bối yêu kiều hừ một tiếng, nàng mới không mắc mưu đâu.
Tô Bối Bối tiếp tục chơi game, mặc dù lúc đầu nàng có vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng bây giờ đã rất tự nhiên ngồi trên đùi hắn, đương nhiên, cũng có lẽ là do nàng chơi quá tập trung.
“A a! Cái tên ngu ngốc kia, lại gài bẫy bản tiểu thư......" Tô Bối Bối rất nhanh lại mở miệng mắng chửi người, “Thằng ngu nhà ngươi không biết chơi thì đừng chơi! Ai, Hạ Thiên đáng chết, ngươi mau bảo người hack nick tên ngu ngốc đó đi......"
“Bối nha đầu, ngươi muốn hack ai?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Chính là tên đồng đội ngu ngốc này......" Tô Bối Bối hồi đáp.
“Ừm, được rồi." Hạ Thiên thật sự gửi tin tức cho Bé Ngoan.
Mấy phút sau.
Tô Bối Bối lại kêu to: “Ê, cái tên ngu ngốc kia, ngươi đừng rớt mạng chứ......"
“A, tại sao lại rớt mạng hết rồi? Một đám chỉ biết hố ta......"
Mười phút sau.
Tô Bối Bối phản ứng lại, đột nhiên quay đầu trừng Hạ Thiên: “Nè, đây là chuyện gì? Tại sao tất cả đồng đội của ta đều rớt mạng hết vậy?"
“Bối nha đầu, chính ngươi đã bảo ta hack toàn bộ điện thoại di động của bọn hắn nha." Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội, “Ta bảo Bé Ngoan hack hết toàn bộ đồng đội của ngươi, cho nên bọn hắn đương nhiên là rớt mạng rồi."
“Hạ Thiên đáng chết, ngươi cũng là đồ đần!” Tô Bối Bối lập tức nổi giận.
“Bối nha đầu, mắng lung tung là không đúng." Hạ Thiên có chút không vui.
“Ta cứ mắng ngươi đấy! Vốn dĩ ngươi đã kém thông minh rồi, cái tên siêu cấp đại ngu ngốc này...... Ưm….” Tô Bối Bối không nói được nữa, bởi vì miệng nàng đã bị ngăn chặn.
Một phút sau.
“A, tên háo sắc chết tiệt, ngươi lại phi lễ ta!” Tô Bối Bối muốn phát điên.
Tô Tiểu Xán và Hứa Như ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt cổ quái, hai người Hạ Thiên và Tô Bối Bối ngồi ở đó làm càn, có vẻ hoàn toàn coi bọn hắn như không khí.
“Nè, tên lưu manh đáng chết, tay đừng có sờ loạn!” Một lát sau, Tô Bối Bối lại bất mãn kêu to.
“Bối nha đầu, chúng ta chuyển sang nơi khác chơi đi." Hạ Thiên ôm dáng người có chút không hợp lẽ thường của Tô Bối Bối, hắn bắt đầu có chút không khống chế nổi, rất muốn lập tức chuyển sang nơi khác chơi đùa với Bối nha đầu thật tốt.
“Không đổi, đêm nay ta chỉ muốn ở đây chơi." Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, nàng không chơi game nữa mà bắt đầu xem phim, hơn nữa là phim truyền hình tình yêu vô cùng nhàm chán.
Không phải sao, xem chưa đến năm phút thì Hạ Thiên đã có chút không chịu nổi.
“Bối nha đầu, ngươi đổi kênh khác xem đi." Hắn không nhịn được đề nghị một cái.
“Được." Tô Bối Bối thật sự đổi kênh, nhưng nội dung vẫn là phim tình yêu, có điều lần này là hai nam nhân yêu nhau.
Hắn bắt đầu có dấu hiệu nổi điên, Bối nha đầu nhất định là cố ý.
Mặc dù, Hạ Thiên rất muốn đè Tô Bối Bối ra đánh đòn một trận, nhưng cuối cùng hắn lại có chút không nỡ đánh, thế là hắn quyết định không chơi với nàng nữa.
“Bối nha đầu, ngươi cứ từ từ xem đi, ta đi tìm vợ Tiểu Y Y chơi." Hạ Thiên thả Tô Bối Bối ra, sau đó biến mất.
Một cô vợ biết nghe lời mới là vợ ngoan, Hạ Thiên lẩm bẩm ở trong lòng, sau đó đi đến cao ốc Thần Y, nhưng rất nhanh Hạ Thiên lại buồn bực phát hiện, vợ Tiểu Y Y không có ở trên giường.
Chương 1911. Triệu Vũ Cơ trở về
Hạ Thiên gọi điện thoại cho Lam Y Nhân thì biết được nàng đang ăn khuya với cô bạn Vương Tuệ Tuệ của mình.
Mặc dù Lam Y Nhân đã bảo Hạ Thiên đi qua, nhưng hắn không có hứng thú gì đối với ăn khuya, ừm, mấu chốt là, mặc dù hắn nguyện ý ở bên cạnh vợ mình, nhưng lại không thích gặp bạn bè của vợ.
"Chồng, nếu anh không muốn đến thì ở đó chờ ta, một hai giờ sau ta sẽ trở về." Lam Y Nhân dịu dàng nói.
"Tốt thôi, vợ Tiểu Y Y, nàng nhớ về sớm một chút." Hạ Thiên cảm giác đêm nay không quá thuận lợi, hắn lười đi ra ngoài lần nữa, cho nên nằm lên giường, tiếp theo ngủ mất.
Một tiếng sau thì Lam Y Nhân trở về, mà Hạ Thiên cũng tự nhiên tỉnh lại.
Thế là từ nửa đêm cho đến sáng, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tỉnh táo.
Ừm, xét từ một loại ý nghĩa nào đó thì cũng không phải là đặc biệt thanh tỉnh, bây giờ, Hạ Thiên vẫn đang ở trong một loại trạng thái tương đối mê loạn.
Mà buổi tối hôm đó, ở Kinh Thành, Y Tiểu Âm lại có được một giấc ngủ ngon quý báu.
Nhưng khi tỉnh lại lúc sáng sớm, nàng cảm giác có chút là lạ.
Y Tiểu Âm gần như theo bản năng nhảy vọt ra khỏi giường, sau đó nàng phát hiện trong phòng có thêm một người nữa. Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, bất luận là dung nhan hay dáng người thì đều không hề kém cạnh nàng, trên thực tế, cho dù là danh tiếng thì nàng ấy cũng không thua nàng.
Triệu Vũ Cơ.
Người từng được gọi là một trong bốn đóa hoa xinh đẹp của Kinh Thành, mười mấy năm qua, nàng vẫn là vị thiên hậu xinh đẹp phi phàm của làng Hoa ngữ, cho dù mấy năm nay, nàng đang ở loại trạng thái gần như nửa về hưu, nhưng nàng vẫn là thiên hậu của giới ca hát Hoa ngữ.
Nhưng Y Tiểu Âm rất rõ, đối với Triệu Vũ Cơ mà nói thì cái gọi là thiên hậu Hoa ngữ chỉ là thân phận bình thường nhất của nàng mà thôi. Thân phận thật sự của nàng càng hiển hách hơn nữa, nàng là đại tiểu thư nhà họ Triệu, còn là Đại yêu tinh rất được Hạ Thiên sủng ái.
Y Tiểu Âm tin tưởng, nếu so sánh với thân phận siêu sao ca nhạc thì Triệu Vũ Cơ sẽ để ý tới hai thân phận phía sau hơn, đặc biệt là cái cuối cùng kia.
Nhưng điều khiến cho nàng nghĩ không ra là, chẳng phải Triệu Vũ Cơ đã đi tới một thế giới khác rồi sao? Sao nàng ấy lại trở về rồi?
"Triệu đại tiểu thư, đã lâu không gặp." Y Tiểu Âm lên tiếng chào hỏi.
"Đúng là đã rất lâu rồi không gặp." Triệu Vũ Cơ cười nhạt một tiếng, "Ta nói thẳng, chúng ta muốn hỏi một chút tình huống hiện tại về chồng."
"Hắn không có ở......" Y Tiểu Âm nói đến đây, đột nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp, "Chúng ta? Ngoại trừ ngươi còn có......"
Mới nói tới đây, Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nàng lập tức quay người lại, sau đó phát hiện trong phòng vẫn còn một nữ nhân khác, một nữ nhân mà bất luận dáng người hay dung nhan đều khiến nàng có chút tự ti mặc cảm.
Dạ Ngọc Mị.
"Ta biết hiện giờ hắn không có ở đây, chúng ta cần biết trong khoảng thời gian qua hắn đã làm những gì." Giọng nói lạnh lùng của Dạ Ngọc Mị vang lên.
Thái độ bề trên của Dạ Ngọc Mị khiến Y Tiểu Âm mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng nàng vẫn nhanh chóng kể hết đại khái những việc mà Hạ Thiên làm trong khoảng thời gian này.
Chính xác mà nói là nàng đã kể tất cả tình huống mà mình biết, từ Ninh Nhụy Nhụy cho đến Lam Y Nhân, Triệu Thanh Thanh, Tô Bối Bối, thậm chí là A Cửu, mà những chuyện liên quan tới tổ chức Diệt Thần và Liên minh Tu Tiên thì nàng cũng nói toàn bộ không một chút giấu diếm.
Y Tiểu Âm rất rõ ràng, những chuyện kia hoàn toàn không cần thiết giấu, cho dù bây giờ nàng không nói thì Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ cũng rất nhanh có thể biết tường tận, đến nỗi tại sao các nàng lại tới đây hỏi nàng mà không phải là Hạ Thiên thì nàng lười suy nghĩ.
Trên thực tế, Y Tiểu Âm vẫn rất vui mừng khi nhìn thấy Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ, bởi vì sự xuất hiện của hai người đó mang ý nghĩa là nàng có thể giải thoát. Nàng có thể dự đoán, những ngày tiếp theo, Hạ Thiên chắc chắn sẽ biến mất khỏi thế giới của nàng, bởi vì nàng đã sớm nghe nói qua, người hiện giờ hắn mê luyến nhất chính là Dạ Ngọc Mị.
Mà cho dù là nữ nhân thì Y Tiểu Âm vẫn có thể lý giải tại sao Hạ Thiên lại yêu thích Dạ Ngọc Mị như vậy, từ gương mặt cho tới dáng người của nàng ấy, còn có hương vị mỹ nhân lạnh lùng phát ra từ trong xương cốt đủ để cho bất kỳ nam nhân nào dâng lên dục vọng chinh phục vô tận.
"Quả nhiên là chồng vẫn không chịu làm việc đàng hoàng." Triệu Vũ Cơ nhìn về phía Dạ Ngọc Mị, "Mị tỷ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nếu chúng ta cứ vậy mà đi gặp hắn, ta sợ hắn sẽ càng không chịu làm chính sự."
"Ngươi ở lại Kinh Thành, đừng cho ai biết ngươi đã trở về." Dạ Ngọc Mị có quyết định trong nháy mắt, "Ta đi tìm hắn, khuyên bảo hắn chuyên tâm làm chính sự."
Nói xong câu đó thì Dạ Ngọc Mị đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại Triệu Vũ Cơ và Y Tiểu m.
"Không được nói với bất kỳ ai ngươi đã gặp ta." Triệu Vũ Cơ nhìn Y Tiểu Âm rồi nhàn nhạt nói một câu, tiếp theo cũng biến mất.
Y Tiểu Âm ngồi trên giường, một lúc lâu sau không nói gì.
Hiện giờ, ở Giang Hải.
Trong phòng ngủ tầng cao nhất cao ốc Thần Y, Lam Y Nhân bị lăn lộn một buổi tối cuối cùng đã tìm được lý do đói bụng bảo Hạ Thiên chạy đi mua bữa sáng, mà chờ tới khi hắn đưa bữa sáng trở lại thì phát hiện Lam Y Nhân đã ngủ.
Là một nam nhân tốt thương yêu vợ, Hạ Thiên đương nhiên sẽ không gọi Lam Y Nhân tỉnh lại, mà hắn đã bắt đầu cân nhắc, bây giờ mình nên ngủ cùng với vợ Tiểu Y Y hay trở về kinh thành đi tìm vợ Y Y đây?
Hoặc đi tìm Bối nha đầu chơi?
Đúng lúc này, một sợi dây lụa màu đen đột nhiên bay vào từ ngoài cửa sổ rồi quấn quanh người hắn, tiếp đó kéo hắn ra bên ngoài.
Chương 1912. Chẳng lẽ là nằm mơ
"A? Chẳng lẽ là ta đã ngủ thiếp đi?" Hạ Thiên tự lẩm bẩm, nếu không thì tại sao hắn lại nhìn thấy vợ chân dài chứ?
Ừm, nhất định là hắn đã ngủ rồi.
Hạ Thiên nghĩ như vậy, dạo gần đây đúng là quá nhớ vợ chân dài, mơ thấy nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng coi như là nằm mơ giữa ban ngày thì cũng không sao, ôm vợ chân dài một cái trước rồi nói sau.
Hắn không nói hai lời, lập tức nhào tới ôm Dạ Ngọc Mị trước mặt, sau đó ôm vào khoảng không.
Một giây sau, hắn đột nhiên phát hiện cơ thể của mình mất khống chế nhanh chóng bay xuống dưới, ừm, nhìn như chẳng khác gì người bình thường nhảy lầu, giây tiếp theo hắn đã đụng phải mặt đất.
Mặt đất bị đâm xuyên qua, tạo thành một cái hố, cho dù là người tu tiên thì Hạ Thiên cũng có chút đau, thế là hắn đã xác định một sự kiện, hắn không có nằm mơ giữa ban ngày.
Điều đó khiến Hạ Thiên buồn bực, vợ chân dài quá kỳ cục.
"Một tháng." Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị đứng trước mặt hắn cách đó không xa, "Muội muội chân dài, nàng phải ở bên ta một tháng, suốt cả một tháng!"
"Được thôi." Dạ Ngọc Mị đáp ứng rất thẳng thắn, dứt khoát đến mức làm cho Hạ Thiên hoài nghi người trước mắt hắn là Muội muội chân dài giả, từ khi nào mà nàng ấy nghe lời như vậy?
"Muội muội chân dài, ta phải kiểm tra nàng một chút, ta hoài nghi nàng là hàng giả." Hạ Thiên vừa nói vừa vươn tay muốn ôm Dạ Ngọc Mị, nhưng lại ôm vào khoảng không lần nữa.
Một giây sau, Hạ Thiên phát hiện mình đã đến đỉnh núi tuyết, cách đó không xa, Dạ Ngọc Mị ngạo nghễ đứng thẳng.
Lại một giây sau nữa, Thiên Kết Vũ Y trên người tự động trượt xuống.
Hạ Thiên không chần chờ chút nào, lập tức nhào tới.
Một giờ sau.
Hạ Thiên muốn điên rồi.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này hắn thực sự là nghĩ tới vợ chân dài đến muốn điên rồi, mà khi nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa lại nghe lời một cách lạ thường làm hắn cảm thấy không quá bình thường, nhưng mà Hạ Thiên vẫn không thèm suy nghĩ nhiều, chỉ muốn hoàn toàn trầm mê trong cơ thể của nàng. Với hắn mà nói, đây chính là sự hưởng thụ mỹ diệu nhất trong khoảng thời gian này.
Nhưng loại hưởng thụ cực hạn đó chỉ kéo dài một giờ.
Bởi vì vợ chân dài đột nhiên mặc quần áo vào, bao bọc dáng người tốt không tưởng nổi của mình lại!
"Ta có phải hàng thật không?" Dạ Ngọc Mị trừng mắt với Hạ Thiên, trong đôi mắt của nàng luôn là có một tia lạnh lẽo nhàn nhạt, cho dù đã ở cùng với hắn mười mấy năm, nhưng nàng vẫn duy trì một tia lạnh nhạt trong xương cốt.
"Muội muội chân dài, nàng đương nhiên là thật rồi, mau cởi quần áo đi mà." Hạ Thiên muốn điên rồi, hắn lại dự định tìm ra biện pháp cởi Thiên Kết Vũ Y trên người nàng một lần nữa, đáng tiếc vẫn giống như trước đây, mặc kệ hai tay của hắn cố gắng thế nào thì vẫn vô dụng.
Hắn đương nhiên biết vợ chân dài trước mắt là hàng thật, thật không thể lại thật hơn nữa, hắn đã sớm vô cùng quen thuộc nàng, nhắm mắt lại cũng có thể biết mỗi một chỗ trên người nàng trông như thế nào, thậm chí biết nơi đó có cảm xúc ra sao. Toàn bộ cảm giác kia sớm đã khắc cốt minh tâm trong tim hắn, thậm chí có thể nói là lạc ấn ở sâu trong linh hồn.
"Ta sẽ ở cùng chàng một tháng, trong một tháng đó, nếu như chàng vẫn không tìm thấy biện pháp tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thì ta sẽ trở lại Tiên Vân đại lục." Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của mình, "Từ hôm nay trở đi, nếu như ban ngày chàng nghiêm túc làm việc thì buổi tối ta sẽ ở bên chàng một giờ."
"Muội muội chân dài, nàng ở bên ta một ngày trước đi, ngày mai ta sẽ suy nghĩ biện pháp tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm! " Hiện tại Hạ Thiên cảm giác cả người vô cùng khó chịu, cô vợ chân dài này thật sự là quá biết hành hạ người khác.
"Ba mươi ngày, mỗi ngày một giờ, hoặc chàng cũng có thể dùng ba mươi giờ trong một lần." Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Thiên xoắn xuýt không đến một phút đã nhanh chóng quyết định dùng ba mươi giờ trong một lần, nếu không thì hắn nhất định sẽ điên mất.
"Ta biết tên biến thái như chàng sẽ lựa chọn như vậy mà!" Dạ Ngọc Mị rất muốn đè gia hỏa đó đánh một trận, nhưng mà một giây sau, Thiên Kết Vũ Y trên người nàng đã biến mất lần nữa, mà nàng lại cảm nhận được sự mê luyến và tham lam vô hạn của nam nhân kia đối với nàng.
Mà thật ra, nàng cũng thích loại cảm giác đó.
......
Giữa trưa ngày hôm sau, trên đỉnh núi tuyết.
"Vợ chân dài, mặc dù nàng là cô vợ không ngoan nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, ta thật sự rất nhớ nàng." Hạ Thiên ôm vòng eo mềm mại dị thường của Dạ Ngọc Mị, tự lẩm bẩm.
"Chàng còn không đi làm chính sự sao?" Dạ Ngọc Mị tức giận nói.
"Vợ Chân dài, tại sao các nàng nhất định bắt ta tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm? Chẳng lẽ trước khi các nàng đi qua Tiên Vân đại lục thì đã biết việc về Liên minh Tu Tiên?" Lúc này Hạ Thiên hỏi lại.
"Không phải." Dạ Ngọc Mị hồi đáp: "Nhưng bây giờ chàng không cần biết nguyên nhân kia, chàng chỉ cần biết, nếu như chàng không thể tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thành công thì chúng ta sẽ không có cách nào nghịch thiên thành tiên chân chính, mà như vậy chúng ta không nhất định đánh thắng được Liên minh Tu Tiên. Đến lúc đó, nói không chừng cả ta và Tiểu Nhã đều sẽ gặp nguy hiểm!"
"Ta đã biết." Hạ Thiên ngồi dậy trên mặt tuyết, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Dạ Ngọc Mị, "Muội muội chân dài, ta cần nàng đáp ứng ta một việc."
Chương 1913. Ở với nàng một tháng
“Chàng còn chuyện gì nữa không?” Dạ Ngọc Mị tức giận nói, vừa rồi nàng đã ở bên hắn hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nếu như tên đó lại muốn được một tấc lại tiến thêm một thước, có thể nàng sẽ thực sự không nhịn được muốn đánh hắn một trận.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị với sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy, nhìn hắn dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Muội muội chân dài, nàng vẫn nên trở về Tiên Vân đại lục đi.”
“Chàng nói cái gì?” Lần đầu tiên khuôn mặt xinh đẹp luôn có chút lạnh lùng của Dạ Ngọc Mị hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Hắn lại muốn nàng trở về Vân Tiên đại lục sao? Vừa rồi tên biến thái này còn tham lam điên cuồng mấy chục tiếng, dáng vẻ như hận không thể đem cả người nàng nuốt vào, bây giờ hắn lại muốn nàng đi sao?
“Muôi muội chân dài, mặc dù ta rất muốn nàng ở lại đây, cũng rất muốn nàng luôn ở bên cạnh ta, nhưng nếu như nàng thật sự ở bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ không thể làm gì được.” Dáng vẻ của Hạ Thiên có chút buồn bực: “Nhưng nếu ta không làm gì cả thì nàng, Thần Tiên tỷ tỷ, Băng Băng và Tiểu Kiều, các nàng có thể gặp nguy hiểm, ta vẫn phải nghĩ cách nhanh chóng tu luyện được Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Cho nên Muội muội chân dài, nàng vẫn nên đi về Tiên Vân đại lục đi, như vậy ta càng có thêm động lực.”
Hạ Thiên im lặng một chút, lại nói: “Chờ ta luyện thành công Nghịch Thiê n Đệ Bát Châm, ta sẽ bên nàng ba tháng... Không được, phải nửa năm... Xem ra vẫn chưa đủ, đến lúc đó, Muội muội chân dài, ta sẽ ở bên nàng một năm...”
“Được rồi, đừng nói mãi không dứt nữa, chàng cũng không thể ở bên ta một năm được!” Cuối cùng Dạ Ngọc Mị cũng không chịu nổi mà cắt ngang lời của Hạ Thiên: “Nếu như trong vòng một năm chàng có thể luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, ta sẽ nói cho chàng cách cởi Thiên Kết Vũ Y ra.”
“Muội muội chân dài, nàng nói lời phải giữ lời nhé!” Hạ Thiên lập tức hết buồn bực, không ngờ thế mà hắn lại được phần thưởng tốt đến vậy, đây chính là thứ hơn mười năm qua hắn luôn muốn!
“Đây là một số tư liệu mà chúng ta đã tra được ở Tiên Vân đại lục bên kia.” Dạ Ngọc Mị như có phép thuật lấy ra một vài trang giấy: “Cũng có liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, tự chàng xem đi, nói không chừng sẽ có ích.”
Dạ Ngọc Mị vốn định sau này sẽ đưa những tài liệu đó cho Hạ Thiên, nhưng bây giờ hắn không muốn để nàng đi theo bên cạnh, nên nàng phải đưa đồ cho hắn trước.
Thật ra, Dạ Ngọc Mị cũng biết rất rõ, nàng đi theo Hạ Thiên, về căn bản đúng là hắn có thể nghe lời nàng, nhưng có lẽ hắn sẽ không có cách nào yên tâm làm việc, chỉ sợ lúc nào hắn cũng sẽ luôn suy nghĩ muốn ôm nàng. Bây giờ, Hạ Thiên chủ động đưa ra đề nghị nàng quay trở lại Tiên Vân đại lục, hơn nữa lý do là muốn nhanh chóng luyện thành Nghịch Thiên Thập Bát Châm, trong lòng nàng thật sự rất vui mừng.
Dù sao thì dưới cái nhìn của nàng, người này vẫn chưa thực sự là một tên lưu manh, lần này coi như hắn đã trưởng thành rồi.
À, tất nhiên, Dạ Ngọc Mị chưa bao giờ nghi ngờ trí thông minh của Hạ Thiên, phải biết rằng, trước kia nàng đã ăn không ít thiệt thòi từ trong tay hắn, khi đó tên đó không thể đánh lại nàng nên đã bắt đầu sử dụng đầu óc của mình, khiến cho nàng chịu không ít giày vò.
“Muội muội chân dài, bây giờ nàng sẽ trở về Tiên Vân đại lục sao?” Hạ Thiên lại bắt đầu cảm thấy có chút không bỏ được, phải biết là, thật ra hắn vẫn luôn muốn cô vợ chân dài này đi theo mình.
“Ta còn một việc nữa.” Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, “Tiểu Nhã bảo ta nói cho chàng biết, mười mấy năm trước, sau khi chàng xuống núi rồi tiến vào thế giới của người bình thường, chàng mới chính thức luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm. Bây giờ chàng cũng cần phải đến thế giới người bình thường một lần nữa để tìm cách tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.”
“Muội muội chân dài, hiện tại ta đang ở trong thế giới người thường mà.” Hạ Thiên tỏ vẻ buồn bực.
“Ta đã biết những chuyện mà chàng làm trong khoảng thời gian qua. Chàng đã khác với mười năm trước. Lần này, chàng chưa thực sự hòa nhập vào thế giới người thường.” Dạ Ngọc Mị tức giận nói: “Trong khoảng thời gian này, người mà chàng quen biết không có mấy ai là người bình thường cả.”
“Muội muội chân dài, trong thế giới của người bình thường có rất nhiều người là kẻ ngốc. Ta không thích chơi với bọn hắn.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Chàng cho rằng ta thích sao?” Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng: “Tóm lại đây đều là điều Tiểu Nhã đã nói. Nếu trước kia chàng không chơi với người bình thường, liệu chàng có thể quen biết Liễu Mộng không? Không quen Liễu Mộng, chàng có thể luyện thành Nghịch Thiên Đệ Tam Châm nhanh như vậy sao? Hơn nữa, chàng biết ta cũng thông qua người bình thường. Tóm lại trong thế giới này không có nhiều người là người tu tiên, mà trong thế giới của người tu tiên, chính chúng ta cũng rất rõ ràng. Cho nên muốn tìm hiểu một số thứ mà chúng ta không biết, chỉ có thể tìm trong thế giới của người bình thường!”
“Thần tiên tỷ tỷ nói như vậy, tất nhiên ta sẽ làm theo.” Hạ Thiên ỉu xìu nói, hắn thật sự không có hứng thú gì với mấy chuyện kia.
“Tóm lại, lần này chàng cứ coi như giống mười mấy năm trước, rời núi một lần nữa.” Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Về phần làm như thế nào, đó là chuyện của chàng, ta cũng không hiểu.”
Dạ Ngọc Mị đứng dậy, lại kiêu ngạo đứng thẳng trên đỉnh núi tuyết: “Ta đi đây, chờ khi chàng luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thì mới có thể gặp lại ta.”
“Vợ chân dài, nàng để cho ta ôm một cái đã.” Hạ Thênn lại ôm lấy vòng eo tinh tế mềm dẻo kia của Dạ Ngọc Mị, hắn nói: “Ừm, để cho ta hôn một chút.”
Nói xong lời đó, Hạ Thiên lại hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của Dạ Ngọc Mị, vừa hôn, hắn lại bắt đầu không khống chế nổi bản thân.
Mà ngay khi hắn đang muốn tiến thêm một bước nữa, trong ngực đột nhiên trống rỗng.
Hạ Thiên khẽ lui về phía sau, cứ như vậy ngã trên đỉnh núi tuyết, nhắm mắt lại, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh ở chung với Dạ Ngọc Mị lúc trước.
Chương 1914. Đi vào thế giới của người bình thường
Khoảng hơn một giờ sau.
Cuối cùng, hắn cũng mở to mắt, nhảy lên khỏi mặt đất.
“Ta không thể nằm ở nơi này nữa, càng nằm càng nhớ tới Muội muội chân dài.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm một mình: “Ta phải tìm cách tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thật tốt, đến lúc đó ta muốn cởi sạch quần áo của Muội muội chân dàu.”
Nhìn khắp bốn phía, Hạ Thiên nhảy xuống, rất nhanh hắn đã biến mất.
Bóng đen lóe lên, Dạ Ngọc Mị lại xuất hiện trên đỉnh núi tuyết.
“Hắn chỉ nhớ những chuyện xấu đó thôi!” Dạ Ngọc Mị khẽ nghiến răng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại có chút ửng hồng hiếm thấy.
Sau đó, Dạ Ngọc Mị biến mất, về việc nàng đi nơi nào, có thực sự trở về Tiên Vân đại lục hay không, e rằng chỉ có chính nàng mới biết được.
Bây giờ, ở Kinh Thành.
Từ hôm qua đến hôm nay, Y Tiểu Âm vẫn luôn chờ ở trong khách sạn, chưa từng đi ra khỏi cửa, hơn nữa hai ngày nay, nàng cũng không làm việc gì khác, tiếp tục nghiên cứu những tư liệu lấy được từ mạng.
Mặc dù vẫn không có tiến triển gì, nhưng Y Tiểu Âm vẫn không nản lòng, thực ra nghiên cứu y thuật là sở thích của nàng, nàng rất thích nghiên cứu, hơn nữa có thể được nghiên cứu loại y thuật thần kỳ như Nghịch Thiên Đệ Bát Châm này, nàng tự nhiên càng có hứng thú.
Hiện tại đối với Y Tiểu Âm mà nói, việc nghiên cứu Nghịch Thiên Đệ Bát Châm không phải chỉ vì giúp Hạ Thiên, thậm chí có thể nói, phần nhiều nàng làm vì hứng thú. Mà trong đống tư liệu lộn xộn kia, mặc dù nàng chưa tìm được thông tin hữu ích liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, nhưng thực ra nàng đã phát hiện ra một số tài liệu y thuật liên quan khác.
Y Tiểu Âm nhẹ nhàng duỗi lưng ra một cái, nàng thực sự khá hài lòng với tình hình hiện tại, kể từ khi biết Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ đã trở về, cả người nàng đều buông lỏng. Mặc dù bây giờ Triệu Vũ Cơ đã giấu kín tin tức mình trở về, nhưng tất nhiên là Dạ Ngọc Mị đã đi tìm Hạ Thiên, chuyện đó đối với Y Tiểu Âm tương đương với được giải thoát rồi.
“Tìm chút gì ăn thôi.” Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn hai giờ chiều, nhưng thật ra nàng vẫn chưa ăn sáng.
“Vợ Y Y, nàng vẫn chưa ăn cơm sao?” Một giọng nói có chút ngạc nhiên truyền đến: “Vừa khéo, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
Y Tiểu Âm có cảm thấy gặp quỷ, ngẩng đầu nhìn lên đột nhiên thấy Hạ Thiên xuất hiện, gần như thốt ra: “Tại sao ngươi lại trở lại rồi?”
“Vợ Y Y, ta có hơi nhớ nàng nên mới quay về.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Dạ Ngọc Mị đâu?” Cuối cùng Y Tiểu Âm cũng không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng mà hỏi, nàng nghĩ như thế nào cũng không thông, tên háo sắc này rất điên cuồng mê luyến Dạ Ngọc Mị, tại sao nhanh như vậy đã bỏ lại nàng ấy rồi tự mình chạy tới đây chứ?
“Vợ Y Y, nành cũng biết Muội muội chân dài đã trở về rồi sao?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, sau đó hắn ăn ngay nói thật: “Ta bảo vợ chân dài đi nữa rồi. Nếu nàng ấy ở đây, ta không có cách nào luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thành công được.”
“Thế mà ngươi lại để nàng ấy đi sao?” Y Tiểu Âm có chút khó có thể tin, từ trước đến nay tên lưu manh đó chỉ quan tâm đến loại chuyện kia, vậy mà hắn lại cam lòng để cho Dạ Ngọc Mị rời đi sao?
Chuyện đấy, chẳng lẽ là do não của hắn đột nhiên bị hỏng, sau đó lại khôi phục bình thường ư?
“Vợ Y Y, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Hạ Thiên thực sự cảm thấy có chút đói bụng, dù sao thì khi ở cùng với Muội muôi chân dài, hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
Hiện tại, Hạ Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hình như hắn đã quên là ở đó mình đã truyền công lực cho Muội muội chân dài để trở về.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng không có vấn đề gì, coi như là đưa cho vợ chân dài, chỉ cần hắn luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm là có thể trở nên mạnh mẽ hơn cả Muội muội chân dài hiện tại.
Cuối cùng Y Tiểu Âm cũng không có đi ăn cơm với Hạ Thiên, nàng tiếp tục ở lại trong phòng gọi một ít đồ ăn lên. Mà rất nhanh nàng đã nhận ra, có vẻ như Hạ Thiên thực sự muốn làm chuyện quan trọng, không chỉ đưa những tài liệu lấy được từ Dạ Ngọc Mị cho nàng nghiêm cứu, hắn còn quyết định làm theo lời Thần tiên tỷ tỷ nói, nghĩ cách hòa nhập vào trong thế giới của người bình thường, xem có thể gặp may mắn giống như mười mấy năm trước hay không. Sau đó ở trong thế giới của người bình thường, tìm cách tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.
“Vợ Y Y, nàng cứ tiếp tục nghiên cứu tài liệu, ta sẽ đi tìm vài người bình thường để chơi theo lời của Thần tiên tỷ tỷ nói, nói không chừng qua mấy ngày nữa ta có thể tìm ra bí quyết tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm ở trong nhà một kẻ ngốc nào đó thì sao.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Dù sao thì vận khí của ta vẫn luôn rất tốt.”
Hạ Thiên suy nghĩ một cái, lại nói: “Vợ Y Y, nàng cảm thấy ta nên làm cái gì thì tốt hơn?”
“Việc ngươi phải làm chính là cố gắng tiếp xúc một chút với người bình thường. Ngươi phải tìm một người bình thường đưa ngươi đi cùng, như vậy ngươi mới có thể thực sự hòa nhập.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Cho dù là ta hay A Cửu, Lam Y Nhân, Tô Bối Bối hay Triệu Thanh Thanh, cũng thực sự không có nhiều cơ hội giao tiếp với người bình thường, còn ai phù hợp hơn thì chính ngươi tự cân nhắc.”
“Ừm, thực ra, trước kia khi ta chơi chung với Tiểu muội chân dài, ta cũng biết rất nhiều người bình thường. Mặc dù có rất nhiều kẻ ngốc, nhưng Tiểu muội chân dài quen rất nhiều người bình thường.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm một mình: “Chà, ta nên đi tìm Tiểu muội chân dài. Đúng lúc, bây giờ ta cũng rất nhớ Tiểu muội chân dài.”
Chương 1915. Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không
Trong tiềm thức Y Tiểu Âm muốn nói điều gì đó, chẳng hạn như nói với hắn không được gây ra các loại tai họa cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, bởi vì nàng biết nếu nói ra cũng sẽ không có tác dụng gì.
Về việc Ninh Nhuỵ Nhuỵ có bị Hạ Thiên gây hoạ hay không, kể từ khi nàng ấy trở thành người tu tiên, Y Tiểu Âm đã hiểu, nàng ấy đang đợi được Hạ Thiên gieo hoạ.
Nhưng Y Tiểu Âm cũng biết một điều, chuyện kia đối với Nhuỵ Nhuỵ mà nói thì chưa chắc đã là chuyện xấu, nàng cũng không muốn nói dối là không muốn trở thành người tu tiên. Đối với người bình thường, có thể trở thành người tu tiên thực sự là một cơ hội hiếm có.
Trên thực tế, nàng cũng không bài xích việc trở thành người tu tiên, chẳng qua nàng chỉ không thích quá trình trở thành người tu tiên mà thôi, nhưng nàng thực sự thích kết quả.
Chưa kể đến những chỗ tốt như thanh xuân mãi mãi không già, không bệnh tật, không đau đớn, ít nhất vì vậy mà nàng có thể trở thành một bác sĩ giỏi hơn.
“Ai thì ngươi cứ tự quyết định đi, nhưng nếu ngươi thực sự muốn tìm thấy được thứ mình cần từ thế giới người bình thường, vậy ta khuyên ngươi tốt nhất nên lắng nghe Nhuỵ Nhuỵ nhiều hơn. Ngoài ra, bây giờ Nhuỵ Nhuỵ đang ở với Thạch Thuần, Thạch Thuần đã là một người tu tiên từ mười năm trước, nhưng những năm qua, nàng ấy vẫn luôn sống trong thế giới của người bình thường, người thường không nhìn ra được gì khác biệt, nói cách khác, nàng có kinh nghiệm giao tiếp với người bình thường.” Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên thản nhiên nói.
Nàng thực sự đồng ý với cách sống của người bình thường, dù sao thì trên thế giới này, người tu tiên ít đến đánh thương, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có người tu tiên chân chính tồn tại ở nơi đây.
Nếu như thế giới này có càng nhiều tư liệu liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Cho dù ở trong quá khứ chúng tới đây như thế nào, thì hiện tại hơn phân nửa là được giấu trong nhà người bình thường nào đó, hoặc ở một xó xỉnh mà không ai để ý đến.
Bất kể như thế nào, Y Tiểu Âm thật sự hy vọng Hạ Thiên có thể tu luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Mặc dù hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng khi nàng nhìn lại, về cơ bản hắn so với những người tu tiên cường đại khác cũng không xấu lắm. Mà theo như Dạ Ngọc Mị, người mà Hạ Thiên mê luyến đã nói thì hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“Vợ Y Y, thật ra ta cũng rất có kinh nghiệm giao tiếp với người bình thường, nhưng ta có thể học theo kinh nghiệm của Tiểu muội chân dài.” Hắn thuận miệng nói, trong đầu hắn bắt đầu hình dung ra đôi chân siêu dài của Nhuỵ Nhuỵ. Sau đó, hắn so sánh nó với đôi chân dài của Y Tiểu m, ừm, trong lúc nhất thời, hắn phát hiện ra hình như bản thân đang thực sự nhớ tới đôi chân dài của nàng ấy.
Bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại có chút phiền.
Nàng đang không ở Vọng Cảng mà ở trên một hòn đảo cách Vọng Cảng hàng trăm km, đây là một làng du lịch trên đảo đã được phát triển từ nhiều năm trước, so với những làng du lịch trên đảo mới phát triển mà nàng đã từng đến trước kia mà nói, nơi đây không chỉ có đầy đủ hơn về cơ sở vật chất mà còn có rất nhiều khách du lịch đến nghỉ dưỡng.
Nhưng vấn đề là Ninh Nhuỵ Nhuỵ thực sự không có tâm trạng đi nghỉ, lý do nàng đến đây thật ra là bị Thạch Thuần kéo tới.
Trên danh nghĩa, Thạch Thuần nói là để tránh phóng viên bát quái, nhưng thật ra Thuần Thuần nha đầu kia chỉ muốn đến chơi mà thôi, điều khiến Nhụy Nhụy không nói nên lời là tác phong của nữ lưu manh Thạch Thuần càng ngày càng khoa trương, thỉnh thoảng lại đến sàm sỡ nàng, thực sự còn quá phận hơn tên biến thái chết tiệt Hạ Thiên kia nữa.
Mặc dù bị một nữ nhân phi lễ dường như không phải là chuyện gì to tát, hơn nữa bản thân Thạch Thuần cũng là một siêu cấp đại mỹ nữ, nhưng Ninh Nhuỵ Nhuỵ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Bây giờ nàng đang rất nghi ngờ, nàng ấy sẽ không thực sự có xu hướng đồng tính luyến ái chứ?
Điều duy nhất khiến Ninh Nhuỵ Nhuy cảm thấy may mắn là dưới sự kiên trì của nàng, Thạch Thuần đã đưa Tôn Vân người bạn cùng phòng trước đây của nàng đến cùng.
Giống như bây giờ, Tôn Vân đang lôi kéo Thạch Thuần đi chơi, trong khi Nhuỵ Nhuỵ tìm một nơi để dọn dẹp.
Đáng tiếc là muốn thanh tịnh cũng không dễ dàng, trừ phi trốn trong phòng yên tĩnh, nhưng hiện tại nàng lại đang ở bên ngoài, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Thực ra Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở bãi biển với một ly nước trái cây trên tay, nàng đeo kính râm vừa uống nước trái cây vừa ngắm biển cả, thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Đối với nàng, người đã từ nhỏ ngâm mình trong hồ bơi mà nói, nàng thực sự thích ở dưới nước, nàng có cảm giác thân thiết với biển một cách tự nhiên.
Vấn đề bây giờ chính là có ai đó đang ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ghế dài tất nhiên là rất dài, về lý thuyết thì ba bốn người muốn ngồi trên đó cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại vấn đề là ở chỗ, bên cạnh hai người vẫn còn những băng ghế trống, mà người đó cứ nhất định phải ngồi ở đây, đặc biệt đây là một nam nhân, việc đấy khiến cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy rằng hắn ta định đến để bắt chuyện.
Ừm, không phải sao, ý nghĩ vừa mới nảy ra đã trở thành hiện thực.
“Vị mỹ nữ này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Vẫn là kiểu câu nói cũ sáo rỗng đó.
“Vị tiên sinh này, ta tin là ngươi đã từng gặp qua ta rồi, ta cũng chắc chắn rằng ta chưa từng gặp ngươi.” Giọng nói của Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút lạnh lùng, nói xong nàng trực tiếp đứng dậy, đôi chân đẹp siêu dài của nàng bước được mấy chục mét thì ngồi xuống một chiếc ghế dài trống khác.
Nam nhân khiến cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không chịu được lại đi tới, sau đó hắn tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế dài đó.